Ngồi trên máy bay tới Bắc Kinh, Diệp Trạch Đào nhớ lại tình hình trên hội nghị thường vụ, vì kế hoạch phát triển xã Xuân Trúc đưa ra đã nhận được sự ủng hộ của mọi người, lại thêm lực lượng hùng mạnh của Diệp Trạch Đào trong huyện, hắn gần như nắm toàn bộ hội nghị thường vụ trong tay. Cán bộ của các ban ngành cũng nhờ sự chiếm ưu thế lớn của Diệp Trạch Đào mà rất nhanh đã thông qua. Trong thời gian ngắn, người của phe Diệp liền đến các bộn môn quan trọng , tất nhiên rồi, Phòng chính trị pháp luật giao cho Quách Văn Long, Ủy ban Kỷ luật Liêu Hân Diễm nắm giữ. 4 phe Diệp, Liêu, Quách, Quản chính thức hình thành quan hệ đồng minh.

Tất nhiên rồi, thật sự mà nói, Diệp Trạch Đào, Trần Tỏa Nguyên, Ôn Phương, Quách Văn Long là một phe, Liêu Hân Diễm và Quản Ngọc Quý là quan hệ hợp tác với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào rút kinh nghiệm từ sự hống hách của Tôn Cương, trong việc phân phối lợi ích lại càng nghĩ nhiều đến lợi ích của mọi người. Có mấy người tuy không phải là người liên minh với Diệp Trạch Đào nhưng cũng đã thu được một chút lợi ích, nên cũng đã tạo thành một phe hòa hảo.

Dù thế nào đi chăng nữa thì khi Diệp Trạch Đào suy tính đầy đủ đến lợi ích của Khương Chính Quyền thì Khương Chính Quyền cũng đứng về phía hắn. Nhìn một cách tổng thể thì toàn huyện Thảo Hải đã thể hiện ra một cục diện đoàn kết chưa bao giờ có. Mọi người đều đoàn kết lại quanh Khương Chính Quyền triển khai công việc.

Mọi người ở huyện Thảo Hải bây giờ đều quay quanh mình làm công việc triển khai kế hoạch kia, đây thật là một việc rất đáng mừng!

Sau khi từ hội nghị thường vụ về, ngoài trừ một số ít cán bộ được điều chỉnh không đồng tình ra, các ủy viên thường vụ đều bắt đầu làm việc rất tích cực, Thảo Hải chưa bao giờ yên bình đến vậy.

Sao Lưu gia đột nhiên muốn mình đích thân đến nhà họ chứ?

Lại nghĩ tới tình hình Lưu Mộng Y gọi điện thoại tới lần này.

Đang triển khai công việc cho toàn huyện, Lưu Mộng Y gọi điện thoại đến, nói là cha cô muốn gặp hắn.

Diệp Trạch Đào không thể không đến Bắc Kinh một chuyến rồi, dù sao đây cũng liên quan tới vấn đề hôn nhân của mình và Lưu Mộng Y.

Diệp Trạch Đào đã có thể đón nhận cuộc hôn nhân với Lưu Mộng Y, theo như ý đồ của Điền Lâm Hỉ, có danh hiệu của Lưu gia, việc phát triển của mình chắc chắn có ích lớn.

Trong chuyện hôn nhân với Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào biết đã không còn thuần khiết nữa, bên trong còn có pha trộn một chút tính toán chính trị.

Cuộc đối thoại lần trước giữa hắn và lão Điền lại vọng lại trong đầu.

Lão Điền đã nói một lần với Diệp Trạch Đào về chuyện này.

- Trạch Đào, cậu hiện giờ là Chủ tịch huyện. Có một chuyện cậu phải chú trọng, đó là vấn đề gia đình. Tuy rằng trên tổ chức không đề cập rõ ràng đến vấn đề hôn nhân, nhưng, có một gia đình ổn định là một nội dung quan trọng của việc điều tra thực tế. Ổn định gia đình có thể chứng minh rằng cậu là một người trưởng thành, nếu không, mọi người vẫn sẽ quy kết cậu là một trong đám người chỉ nói không làm, cậu hiểu ý tôi chứ?

- Không kết hôn thì không có cách nào tiến lên sao?

Đây là điểm mà Diệp Trạch Đào nghi ngờ.

Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:

- Cũng không phải là không thể tiến lên, quan trọng là một người có gia đình rồi càng được ban tổ chức xem trọng. Cổ nhân nói : tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ! Nếu gia đình cũng không có thì cậu cũng không phải là một cán bộ tiêu chuẩn! Chuyện này là một tiêu chuẩn đánh giá. Cậu phải suy nghĩ về việc hôn nhân đi! Tôi thấy là chuyện của cậu và Lưu Mộng Y không nên trì hoãn thêm nữa.

Nghe Điền Lâm Hỉ nói, Diệp Trạch Đào không thể không chú trọng đến chuyện hôn nhân của mình và Lưu Mộng Y.

Trên phương diện này, Diệp Trạch Đào phát hiện Lưu Mộng Y đối với mình rất chân thật, cô ấy một lòng muốn gả cho mình, nhưng, mình thì sao? Diệp Trạch Đào thấy sau khi hắn đã từng tiếp xúc với một vài người phụ nữ không giống nhau thì hắn càng hi vọn có một người phụ nữ không hề coi trọng quyền thế của mình như Lưu Mộng Y ở bên cạnh. Diệp Trạch Đào cảm thấy trong những người phụ nữ quanh mình, trừ Vệ Vũ Hinh ra thì Lưu Mộng Y là người để ý đến hắn nhất.

Quyền thế có thể hấp dẫn những người phụ nữ, thế nhưng, quyền thế cũng rất dễ dàng làm mất đi tình cảm! Đây là một cảm giác luôn gắn liền với Diệp Trạch Đào.

Tình cảm của Vệ Vũ Hinh và Lưu Mộng Y đối với hắn đều rất chân thật, thật sự mà nói, Vệ Vũ Hinh còn thuần khiết hơn một chút.

Tình cảm của hai người con gái này là điều mà Diệp Trạch Đào coi trọng nhất, với hai người họ hắn đều không nỡ dứt bỏ.

Nhìn thấy sự chần chừ của Diệp Trạch Đào. Điền Lâm Hỉ hỏi ý kiến của hắn.

Diệp Trạch Đào nói:

- Sư phụ, thực sự là em hiện tại rất mâu thuẫn, cũng rất do dự!

Nói xong liền đem chuyện Vệ Vũ Hinh từ trước tới nay vẫn thích mình ra nói.

Sau khi nghe xong, Điền Lâm Hỉ nghiêm túc nói:

- Trạch Đào, có nhiều lúc, một người không có cách nào chú ý đến nhiều vấn đề như vậy. Không sai, tình cảm của Vệ Vũ Hinh kia đối với cậu rất sâu đậm, nhưng, tôi muốn nói với cậu rằng, nếu cậu không có quyền lực, cậu cũng không có cách nào thực hiện những lí tưởng của mình được, Lưu gia có thể cho cậu những thứ này!

- Nhưng, cho đến nay, trong việc phát triển của em, những vấn đề Lưu gia gây ra quá nhiều, không chỉ không giúp em phát triển, ngược lại còn gây trở ngại cho em!

Điền Lâm Hỉ liền cười nói:

- Không phải cậu đều đã vượt qua rồi sao? Cậu cũng đừng xem thường thế lực nhà họ Lưu, bố của Mộng Y cũng không phải vô dụng như những gì ông ta thể hiện ra đâu, Lưu gia là gia đình danh giá, nếu bố cô ta thực sự hạ quyết tâm động đến cậu, thì dù là tôi cũng không bảo vệ được cậu!

Diệp Trạch Đào có chút giật mình về những lời nói này, hỏi:

- Lẽ nào Lưu gia còn có chỗ dựa lớn nào?

- Đây không phải là vấn đề chỗ dựa vững chắc, mà là vấn đề thể diện của cả một tập thể! Nói giờ cậu cũng không hiểu. Hiện nay Hoa Hạ đã hình thành một số giai cấp đặc biệt, mỗi giai cấp lại có một giới hạn nhất định, đã động đến cái giới hạn đó của họ thì cậu sẽ phải chịu sự công kích của cả một tập thể lớn. Cậu cho rằng mấy chữ gia tộc danh giá này là tùy tiện mà có được sao?

Diệp Trạch Đào thật sự sợ hãi, hắn có phần hiểu được đôi chút. Tuy mọi người đang đấu nhau, thậm chí còn đấu rất gay gắt, nhưng, khi thế lực bên ngoài thực sự chạm đến điểm mấu chốt kia, bọn họ đương nhiên sẽ liên kết để chống lại, đây là vấn đề mà lão Điền đã nói đi nói lại!

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang trầm tư, Điền Lâm Hỉ nói:

- Trạch Đào, tôi nhìn ra, Mộng Y rất để ý đến cậu, lấy được cô ấy, với cậu với cô ấy đều là chuyện có lợi. Trái lại, nếu cậu không thể lấy cô ấy, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng! Tình cảm là điều rất dễ thay đổi, rất nhiều người trẻ tuổi sống chết đòi lấy nhau bằng được, một thời gian sau khi kết hôn rồi lại ly hôn quá nhiều. Cậu là người theo chính trị, chính trị có quá nhiều tình cảm chính là lỗ hổng bị kẻ thù công kích. Đây là một đòn công kích chí mạng, cậu cần phải vượt qua, trái tim cậu cũng phải thay đổi để cứng rắn hơn, đây là tố chất cơ bản của một chính trị gia!

Diệp Trạch Đào cũng không phải không thích Lưu Mộng Y, một thiên kim tiểu thư Lưu Mộng Y đã đồng ý gả cho một dân đen như mình, đối với Diệp Trạch Đào mà nói là một chuyện đáng tự hào, hắn chỉ là không ưa Lưu gia mà thôi.

Giờ nghe được Điền Lâm Hỉ nói như vậy, Diệp Trạch Đào chỉ biết hắn phải hạ quyết tâm cưới Lưu Mộng Y .

Diệp Trạch Đào cũng hỏi Điền Lâm Hỉ một vấn đề rất muốn giải quyết, đó là việc làm thế nào với Vệ Vũ Hinh.

Điền Lâm Hỉ lúc ấy chỉ nhếch mép một chút, nói:

- Cậu nắm giữ quyền thế, muốn có cái gì chả được?

Diệp Trạch Đào nghe được lời này liền phát hiện ra, trong lòng Điền Lâm Hỉ, quyền thế xếp vị trí quan trọng thứ nhất.

Sau khi Lưu Mộng Y gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào cũng gọi điện hỏi Trịnh Tiểu Nhu, cô ta nói với hắn, người nhà họ Lưu muốn một lần nữa tiến hành nói chuyện với hắn, hi vọng là Diệp Trạch Đào có thể trở thành một tay sai cho Lưu gia mà thôi.

Trịnh Tiểu Nhu giải thích như vậy, rồi lại cười nói:

- Trạch Đào, có một số việc anh hoàn toàn không cần để ý, khi trong tay anh có đủ quyền lực, có thể lợi dụng lực lượng của Lưu gia phục vụ cho anh. Nhà họ Lưu sẽ trở thành tay sai của anh cũng nên, lần này tôi nghĩ anh vẫn nên nhanh chóng cưới Mộng Y.

Tất cả đều nhắc nhở Diệp Trạch Đào về sự quan trọng của quyền lực.

Diệp Trạch Đào ngồi trong máy bay, nghĩ về rất nhiều thứ.

Từ phi cơ bước ra, Diệp Trạch Đào nhíu mắt nhìn thoáng qua tình hình ở sân bay, vì lí tưởng của mình, vậy thì phải kết giao cho tốt với nhà họ Lưu một chút!

Vừa bước ra, Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy Lưu Mộng Y đứng đó chờ mình, cô ấy thật đẹp, thân hình đứng đó như một phong cảnh, rất nhiều hành khách không khỏi hướng ánh mắt về phía cô ấy. Lưu Mộng Y cũng là một mỹ nhân, hai con ngươi trong vắt, sống mũi thẳng, đôi môi tròn mọng và gò má trắng mịn, sự kết hợp vừa vặn ấy cùng kết hợp trên một khuôn mặt thanh thoát hoàn hảo, thêm vào đó khí chất khiến người khác không thể kháng cự lại.

Một bộ váy làm sáng lên vô cùng vẻ thanh xuân của cô.

Nhìn Lưu Mộng Y đứng ở đó, tiếng lòng Diệp Trạch Đào liền rung động, cưới một người phụ nữ như thế làm vợ, cả đời này cũng đáng !

- Trạch Đào!

Lưu Mộng Y cũng nhìn thấy Diệp Trạch Đào, vui mừng hét lớn một tiếng.

Nghe thấy tiếng cô ấy gọi, rất nhiều chàng trai hướng ánh mắt mình về phía Diệp Trạch Đào.

Cảm nhận được ánh mắt ghen tị của những người kia, tâm tư Diệp Trạch Đào đột nhiên vui mừng.

Bước đến mỉm cười, hỏi:

- Chờ anh lâu rồi phải không?

- Vâng, vẫn thuận lợi chứ?

Lưu Mộng Y nói xong liền nắm tay Diệp Trạch Đào.

Hai người đi về hướng sân bay.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Em nắm tay anh đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt sát thủ đang nhìn anh!

Trong lòng Lưu Mộng Y rất vui, mỉm cười duyên dáng nói:

- Đã biết sự xinh đẹp của em rồi sao?

- Em chả khiêm tốn chút nào!

Dùng sức véo tay Diệp Trạch Đào một cái, Lưu Mộng Y hờn dỗi:

- Em không đẹp sao?

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Đẹp, đẹp đến nỗi có thể làm cơm ăn được ấy chứ!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Anh không thể nịnh người ta một chút à!

Hai người giống như một đôi vợ chồng bình thường, nắm tay nhau bước đi .

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao gọi anh tới Bắc Kinh gấp vậy?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Lưu Mộng Y vui vẻ nói:

- Bố mẹ em cuối cùng cũng không tiến hành cuộc hôn nhân kia nữa, họ muốn tìm hiểu anh nghiêm túc một chút, lần này khi gọi anh đến Bắc Kinh, là bố em muốn đích thân nói chuyện với anh.

- Ở huyện anh có nhiều chuyện như vậy, không may đam phán đi vào bế tắc thì làm thế nào?

- Con người anh thật là, nghĩ nhiều vậy làm gì!

Lưu Mộng Y bĩu môi.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Được, lần này anh sẽ nói khéo với nhạc phụ!

Lưu Mộng Y nói:

- Anh thực sự coi mình là con rể nhà họ Lưu sao?

- Sao chứ, em không muốn gả cho anh à?

Lưu Mộng Y liền kéo chặt tay Diệp Trạch Đào lại, thẹn thùng nói:

- Anh có dám cưới hay không, em muốn anh suy nghĩ cho kĩ!

Hai người vừa nói vừa đi về chỗ dừng xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play