Cũng không biết đã tới toà nhà Thành ủy này bao nhiên lần rùi, nhìn qua nó có vẻ đồ sộ nhưng đối với Diệp Trạch Đào nó đã rất quen thuộc.

Cứ mỗi một lần đến đó, Diệp Trạch Đào đều có cảm giác mới mẻ, lần này hắn đến nói chuyện với tư cách là Chủ tịch huyện.

Khi nghĩ đến chính mình mặc dù đã thực sự lên làm Chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào vẫn còn cảm giác như mình đang mơ.

Mới đến đại sảnh, liền nhìn thấy Cao Vệ đi ra.

Đã lâu không nhìn thấy Cao Vệ rồi, nhìn hắn lúc này bộ dạng hăng hái, ít nhiều có chút suy sút, cả người nhìn qua dường như không có khí thế.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Cao Vệ sửng sốt, vội cầm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào và nói:

- Trạch Đào à, tôi lần này gặp hạn rùi.

Trước mặt Diệp Trạch Đào, Cao Vệ không có ý kiêu ngạo. Trước kia cho dù địa vị của bản thân có cao hơn Diệp Trạch Đào một chút, nhưng ở trước mặt Diêp Trạch Đào vốn không có cái cảm giác về sự hơn kém, hiện tại thì lại càng không có cảm giác như vậy.

Khi nói chuyện, vẻ mặt gã vô cùng thiểu não.

Diệp Trạch Đào nhìn thấy Cao Vệ vội hỏi:

- Là cậu đây à?

- Ôi, ông cụ đã nghĩ ra biện pháp, trước tiên để tôi đến đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Thủy lợi thành phố đã, sau này tính tiếp. Ôi, để thoát hiểm ấy mà!

Gã cũng biết chính mình lần này nếu không có sự tồn tại của ông cụ, thì chắc chắn đã mất chức rồi.

Diệp Trạch Đào liền cười nói:

- Chức vị không thành vấn đề!

Cao Vệ lắc đầu nói:

- Không giống như vậy. Không giống như vậy đâu, có một vết ố như vậy sẽ rất bất lợi cho bước phát triển tiếp theo của tôi!

- Thôi đi, nếu đổi lại là một người khác, không biết sẽ có kết cục như thế nào nữa!

Cao Vệ gật đầu một cái nói:

- Lời nói này cũng đúng. Nếu câu chuyện của cậu không gây ảnh hưởng một chút đến cái án giết người này, làm không tốt thì thật là không trấn áp nổi, tôi đây nằm giữa làn đạn cũng bị trúng đạn nhiều rồi!

Diệp Trạch Đào cũng biết Điền Lâm Hỉ cũng có giúp sức trong chuyện này, Cao Vệ có thể đến cục Thủy lợi đảm nhiệm chức Phó Cục Trưởng, điều này với hắn đã là quá hời rồi.

Khi nghĩ đến Uông Lăng Tùng là trực tiếp rút lui từ chức, thì Diệp Trạch Đào thì thầm một tiếng, dù sao có một ông bố làm Phó chủ tịch tỉnh là rất chiếm ưu thế rồi.

- Trạch Đào, hôm nay đến tham gia nói chuyện với tập thể?

- Đúng vậy, thông báo đến nói chuyện.

Cao Vệ còn có chút ngưỡng mộ nói:

- Khoảnh cách giữa cậu và tôi càng ngày càng lớn rồi, sau này sẽ phải lăn lộn theo cậu thôi!

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Yên tâm, không chừng một thời gian không lâu nữa, bố cậu sẽ nghĩ cách cứu cậu thôi mà.

Cao Vệ liền cười ha ha nói:

- Thế thì đi an dưỡng đi, đợi sau này tôi nhân việc xin phép nghỉ ở tỉnh một thời gian, đến lúc đó tôi mời cậu uống rượu.

Diệp Trạch Đào thật thà nói:

- Bất luận ở nơi nào, tôi luôn cảm thấy vẫn phải làm một vài thành tích gì đó mới cảm thấy ổn!

Tốt lắm, không phiền cậu nữa, hôm khác sẽ tụ họp một chút, cậu nhanh đi họp đi! Đúng rồi, nghe nói lần này cơ cấu cán bộ của huyện Thảo Hải có chút phức tạp, cậu phải lưu tâm hơn mới được.

Cao Vệ vỗ vai Diệp Trạch Đào rồi đi ra ngoài với vẻ mặt khó hiểu.

Nhìn dáng vẻ của Cao Vệ, Diệp Trạch Đào bùi ngùi, mắt nhìn ngỡ tưởng Cao Vệ chính là Chủ tịch huyện. Sự việc xảy ra như vậy khiến cho con đường làm quan của gã đã phải gặp nhiều trắc trở. Con người này, còn phải dựa vào vận may rất nhiều.

Diệp Trạch Đào cũng biết, còn có sự tồn tại của ông cụ Cao, thì việc Cao Vệ được trở lại chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhìn dáng vẻ của gã dường như chỉ là đã nhận một vài đả kích mà thôi, những trải nghiệm này sẽ rất có ích đối với sự trưởng thành của gã.

Khi Diệp Trạch Đào đi tới Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, công nhân viên vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào.

Một thiếu phụ không biết gọi tên là gì đã rất nhiệt tình ra trước nghênh đón, mỉm cười và nói với Diệp Trạch Đào:

- Chủ tịch huyện Diệp, ngài đến rồi à!

Người đàn bà này cũng rất hiểu chuyện, bây giờ đã bắt đầu gọi Diệp Trạch Đào là Chủ tịch huyện rồi.

- Tôi lại đến thông báo.

Diệp Trạch Đào nói với giọng khách khí.

- Cũng đã có vài người đến rồi, tất cả đều ở phòng họp, chờ lát nữa Bí thư cũng tới, để tôi sẽ dẫn ngài đi.

Người đàn bà vẫn đang nói chuyện tiết lộ tin Hứa Phu Kiệt sẽ đến tiến hành cuộc họp.

Diệp Trạch Đào nhìn sang cô nói :

- Hình như trước kia tôi chưa từng gặp cô thì phải.

- Tôi tên Quách Diệu Nhiên, sau này mong Chủ tịch huyện chiếu cố nhiều hơn.

Người thiếu phụ nói.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hôm khác tôi sẽ mời cô ăn cơm.

Quách Diệu Nhiên liền mỉm cười duyên dáng nói:

- Tuyệt, tôi sẽ nhớ kĩ là ngài còn nợ tôi một bữa cơm đấy!

Trong chốc lát hai người này đã bắt đàu làm quen về nhau.

Dưới sự hướng dẫn của người thiếu phụ, Diệp Trạch Đào đã đến được phòng họp nhỏ của Ban tổ chức cán bộ.

Khi Diệp Trạch Đào vừa mới bước vào cửa, Trần Tỏa Nguyên từ bên trong mắt sáng lên nhìn và nói:

- Chủ tịch huyện Diệp, cậu đến rồi à?

Trần Tỏa Nguyên lúc này thật phấn khởi, lựa chọn của bản thân như vậy là chính xác. Sự hùng mạnh của Tôn Cương cũng không dám giở trò trước mặt Diệp Trạch Đào. Đi theo một người như Diệp Trạch Đào, tiền đồ thật rộng lớn, lần nàn bản thân không phải cũng đã được đề bạt rồi sao?

- Chủ tịch huyện Diệp, cậu đến rồi à?

Ôn Phương vẻ mặt vui mừng cũng lên nghênh đón.

- Chào Chủ tịch huyện Diệp

Liêu Hâm Diễm, Lâm Hải Sinh cũng lên phía trước nghênh đón và bắt tay chào hỏi Diệp Trạch Đào.

Nhìn đến Huyện Thảo Hải chỉ còn lại vài người. Diệp Trạch Đào trong lòng thở dài, một bộ máy cơ cấu mới được thành lập, vậy mà chỉ vì vài chuyện đã bị chia năm xẻ bảy.

Tình hình của Bàng Huy, Diệp Trạch Đào biết. Lần này Bàng Huy có tiến bộ, nhưng ông ta không ở lại Thảo Hải mà đến nhận chức Chủ tịch huyện huyện Đại Mộc, hôm nay ông ta không đến tham gia.

Thê thảm nhất vẫn là Quách Xán, trải qua một loạt các sự việc này, hắn đã gánh trách nhiệm và bị giáng chức xuống Đoàn Thanh niên Tỉnh ủy.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được nguyên nhân chính vẫn là Quách Xán lập trường không kiên định. Đúng vào lúc quan trọng thị lại tỏ ra thân thiết với Tôn Cương, điều này làm Hứa Phu Kiệt không thích. Đến Dương Hiên cũng có cái nhìn về hắn như vậy. Qua chuyện này con đường làm quan của Quách Xán nếu không có gì thay đổi, vậy căn bản là mất đi khả năng có thể thăng tiến hơn nữa.

Một người gánh trách nhiệm khác là Bí thư Tần Đại Hải, xảy ra chuyện lớn như vậy, Uông Lăng Tùng ngoài chuyện mất chức, hắn còn mất chức Ủy viên Đảng ủy Công an thành phố.

- Chào Chủ tịch huyện.

Lúc này, chợt nghe thấy lời chào có phần sợ sệt.

Khi Diệp Trạch Đào nhìn lại, thì ra là nguyên nhiệm Trưởng ban tuyên truyền Hàn Mẫn, hiện tại nghe nói là Trưởng ban Tổ chức.

Diệp Trạch Đào với vẻ mặt tươi cười bắt tay Hàn Mẫn nói :

- Chào trưởng ban Hàn.

Từ trước đến nay Hàn Mẫn đều đi theo Tôn Cương, hiện tại Tôn Cương xong rồi, cô ta tuy là Trưởng ban Tổ chức, nhưng ở trước mặt Diệp Trạch Đào vẫn tỏ ra e dè.

Nghĩ đến Tôn Cương , một nhân vật có uy quyền như vậy đều thua trước mặt Diệp Trạch Đào, cô ta bắt đầu cảm thấy lo lắng về bước tiếp theo trong công tác của mình.

Diệp Trạch Đào biết rằng, về điểm này, người đàn bà này thuộc về nhân vật có quan hệ với Sở Tuyên. Tuy rằng cô ta chạy theo Tôn Cương, nhưng phần nhiều vẫn là làm theo mọi chỉ thị của Sở Tuyên. Chính vì thế mà hắn cũng cần thiết quá để ý, có khi nên lôi kéo cô ta về phe mình cũng không nói trước được.

Sự việc trong chốn quan trường mà Diệp Trạch Đào biết nhiều nhất là việc hình thành các kiểu liên minh cùng có lợi. Đối thủ trước đây không nhất định là đối thủ hôm nay, tất cả đều có thể thay đổi.

- Trưởng ban Hàn vừa tới?

Diệp Trạch Đào nói.

Thấy Diệp Trạch Đào tỏ ra thân thiết như vậy, Hàn Mẫn cảm thấy nhẹ lòng, mỉm cười nói:

- Bị tắc đường nên đã tới muộn!

Lúc này mấy người ngồi bên trong cũng đều đứng dậy bắt tay chào hỏi Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào không biết họ là ai, hỏi tiếp những người này đều biết lai lịch của Diệp Trạch Đào, có vẻ tỏ ra rất thân thiết.

Mọi người vừa đến chào hỏi nhau được lúc thì Hứa Phu Kiệt và Phương Thuận Chương vừa đi vừa nói chuyện bước vào.

Hứa Phu Kiệt nhìn quanh một vòng, nhìn đến Diệp Trạch Đào ông ta gật đầu một cái.

Hứa Phu Kiệt đi qua rồi ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống, cả phòng hội nghị lập tức im lặng.

Nhưng không có ai biết Hứa Phu Kiệt cũng là người có triển vọng, với tư cách là Bí thư Thành ủy, ông ta ngồi ở chỗ này trông rất uy phong.

Nhìn những người ngồi ở đây, Hứa Phu Kiệt nói:

- Thưa các đồng chí, từ khi tôi đến thành phố Hắc Lan công tác, trong thời gian rất ngắn đã cho tiến hành hai cuộc họp tập thể. Lần này chính là nhằm vào huyện Thảo Hải của các đồng chí!

Câu nói này khiến sắc thái của vài cán bộ huyện Hải Thảo mất tự nhiên, Hứa Phu Kiệt đây là đang phê bình mà.

Mọi người đều ngồi im lặng.

Hứa Phu Kiệt lại nói:

- Huyện Hải Thảo là địa phương cực đoan, kém đến mức làm cho người ta không tìm thấy kẽ hở để chui lên. Cũng được cái tốt là khiến cho cả nước đều bị chấn động. Các đồng chí nói xem, thời gian tới tình hình Huyện Thảo Hải sẽ thế nào?

Ánh mắt của mọi người cố ý làm như vô tình liếc sang chỗ Diệp Trạch Đào đang ngồi bên kia. Thời gian này Diệp Trạch Đào đúng là nhân vật nổi tiếng của toàn Trung Hoa này!

Hứa Phu Kiệt nói một hồi, tiến hành phê bình đối với bộ máy trước kia của Huyện Thảo Hải.

Sau khi nói xong một hồi, Hứa Phu Kiệt nhìn hướng về phía những người này nói:

- Điều chỉnh bộ máy huyện Hải Thảo là sự coi trọng hàng đầu của Thành ủy, lần này càng tiến hành các công tác tỉ mỉ, cẩn thận mới quyết định đặt những cương vị quan trọng cho các đồng chí. Hi vọng các đồng chí phải trân chính trở thành những người đứng đầu dẫn dắt huyện nhà phát triển!

Nhìn thoáng qua Phương Thuận Chương, Hứa Phu Kiệt nói:

- Tiếp theo mời Phương Trưởng ban đọc quyết định của Hôi nghị Thành Ủy.

Tâm trạng Phương Thuận Chương thật sự không được tốt, Huyện Thảo Hải lần này xảy ra chuyện, hắn – Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy phụ trách mảng tranh luận trong hội nghị, có nhiều điều đáng chỉ trách đối với công tác khảo sát cán bộ trong Ban tổ chức.

Phương Thuận Chương không tìm được nơi nào để đi nói ủy khuất, bộ máy Huyện Hải Thảo thế nào mà lại do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy làm cơ chứ. Chẳng phải nói ai xa, Tôn Cương đó hoàn toàn chính là kết quả của chỉ thị cấp trên.

Đương nhiên, Phương Thuận Chương cũng biết chính mình lần này là có chút nham hiểm. Tỉnh ủy hiện tại ra chỉ thị đầu tiên phân phối tốt bộ máy ở Huyện Hải Thảo, sau đó mới điều chỉnh bộ máy của Tỉnh ủy. Ai cũng không biết là tình hình sẽ thế nào, lần trước phải lên tỉnh, tìm đến lãnh đạo cũ, ông ấy chỉ nói một câu, có người cho rằng việc gã đang sử dụng Ngũ Thúy Miêu là có vấn đề.

Nghe thấy câu này, Phương Thuận Chương biết được bản thân nguy hiểm rồi, Ngũ Thúy Miêu là nhân vật chính trong chuyện của Tôn Cương. Trước đây mọi người đều biết rằng, Ngũ Thúy Miêu là chính là người mà gã đã ra sức tiến cử trong Hội nghị Thường vụ, hiện giờ lại làm ra chuyện như vậy, bản thân gã cũng chạy không thoát đươc tội!

Con đàn bà thối tha này, chưa kịp xơ múi gì đã bị cô ta hại rồi!

Liếc nhìn Diệp Trạch Đào ngồi ở bên kia không có phản ứng gì, Phương Thuận Chương đột nhiên có chút ghen tị, người thanh niên mày mới thật sự là một nhận vật!

Mặc dù có nhiều ý tưởng, Phương Thuận Chương cũng biết trước mắt, khi cấp trên vẫn chưa có sự điều chỉnh bộ máy của Thành ủy, bản thân vẫn phải sắm vai cho tốt.

Phương Thuận Chương ho khan một tiếng, vốn muốn thu hút sự chú ý của mọi người, không ngờ tới tiếng ho này kích thích thần kinh, lập tức lên cơn ho dữ dội.

Hơn tới mức không thể kìm chế được, ho đến chảy nước mắt, muốn uống một ngụm trà để nguôi đi, quên mất là trà vừa rót nước sôi, nên bị bỏng đến nỗi gã phải phun ra, vừa lúc phun vào Hàn Mẫn đang ngồi đối diện.

Phương Thuận Chương vẫn đang ho, Hàn Mẫn bị làm cho ngại không chịu nổi, vội vàng tìm khăn lau vết nước trà trên mặt.

Không khí làm việc trong hội nghị vốn rất nghiêm túc vậy mà bị Phương Thuận Chương làm thành như vậy.

Phương Thuận Chương cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy, cảm thấy hình ảnh của mình như bị hủy đi, trong lòng càng lo lắng, ngay lúc phải xin lỗi mọi người, cơn ho lại trỗi dậy, lại thêm một trận ho liên hồi nữa.

Cũng không biết gã mắc bênh gì, khụ khà khụ khụ, khuôn mặt tái nhợt, mát đờ đi, rồi từ trên ghế ngã khụy xuống.

Tất cả mọi người đều không ngờ sẽ phát sinh tình huống như vậy, nhìn cảnh Phương Thuận Chương ngã xuống, mọi người giật mình kinh hãi, vội vàng rời khỏi vị trí đi cứu Phương Thuận Chương.

Hứa Phu Kiệt vẫn ngồi im lặng bên kia, hắn không nghĩ có thể xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt đang mờ ảo suy tư chợt nhìn thấy tình cảnh của Phương Thuận Chương. Trông thấy Hàn Mẫn đang dùng khăn lau mặt, làm lem hết khuôn mặt vốn được trang điểm kỹ lưỡng, thì trong lòng ông ta cảm thấy buồn cười. Chưa kịp phản ứng gì thì bỗng nghe thấy bên cạnh có tiếng ghế đổ rầm một cái, không ngờ Phương Thuận Chương đã ngã bổ nhào xuống rồi.

Hứa Phu Kiệt lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình có chút bấn loạn.

Ông ta sững sờ nhìn Phương Thuận Chương, thật không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Không hay rồi, Trưởng ban Phương không hay rồi.

Liêu Hâm Diễm ngồi gần nhất thấy sắc mặt của Phương Thuận Chương tái xanh, lấy tay sờ thì thấy Phương Thuận Chương đã hôn mê.

Hứa Phu Kiệt lúc này mới hoàn hồn, lớn tiếng nói:

- Mau gọi cấp cứu!

Lúc này đã có người đi gọi điện cầu cứu.

Diệp Trạch Đào lúc này cũng chạy vội đến. Thấy tình hình của Phương Thuận Chương như vậy, biết là nếu cứ để tình trạng này kéo dài như vậy không chữa trị tốt với người cao tuổi sẽ có thể ảnh hưởng đến não bộ. Diệp Trạch Đào ngay lập tức tới bấm huyệt Nhân Trung, sau đó dùng phương thức truyền lực của Ngũ Cầm Hí cho Phương Thuận Chương.

Sau khi Diệp Trạch Đào làm một hồi như vậy, sắc mặt tái xanh của Phương Thuận Chương mới nhạt dần, hơi thở đều hơn.

Ở Thành ủy vốn có bác sĩ, nên chẳng mấy chốc bác sĩ đã đến.

Thấy bác sĩ đến , Diệp Trạch Đào nhìn về phía bác sĩ nói:

- Phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện mới được!

Bác sĩ khám qua tình hình của Phương Thuận Chương, nói với Diệp Trạch Đào:

- Nguy hiểm thật, nếu anh không sơ cứu kịp thời thì Trưởng ban Phương suýt mất mạng rồi.

Hứa Phu Kiệt sắc mặt nghiêm trọng đến đáng sợ, nói với bác sĩ:

- Phải hết sức cứu giúp!

Rất nhanh chóng, xe cứu thương đã đến Thành ủy.

Mọi người giúp nhân viên cứu hộ đưa Phương Thuận Chương lên xe cứu thương.

- Cuộc họp ngày mai tiếp tục!

Hứa Phu Kiệt nói với giọng buồn bực. Không ngờ buổi họp tập thể lân đầu tiên lại gặp phải chuyện như vậy, vẫn còn không biết Phương Thuận Chương mệnh hệ thế nào. Nếu như Phương Thuận Chương quả thật xảy ra chuyện, thì thành phố Hắc Lan lại làm trò cười cho thiên hạ rồi!

Ông ta buồn bực chỉ muốn mắng chửi một ai đó.

Hứa Phu Kiệt không thể không đến bệnh viện trông coi được rồi, đành đi theo xe cứu thương đến bệnh viện.

Chỉ còn lại một vài thành viên trong bộ máy mới của Huyện Thảo Hải, mọi người nhìn nhau đều cảm thấy sự việc này lộ ra thứ gì đó kì quặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play