Hiện tại tâm trạng của Lâm Dân Thư không tốt, hơn nữa là vô cùng không tốt. Trong bệnh viện huyện, sau khi biết y Bí thư Đảng ủy xã Xuân Trúc, vợ của Bí thư Thành ủy Thịnh Chính Phong liền há mồm mắng cho y một trận.

Nhìn thoáng qua Ôn Phương đang ngồi bên cạnh, Lâm Dân Thư cũng thở dài, cô Chủ tịch xã Ôn Phương này cũng bị người phụ nữ đó mắng không nhẹ.

Nhìn thấy các thành viên của Đảng ủy lần lượt đi đến, Lâm Dân Thư hắng giọng một chút nói

- Bây giờ họp, lần này xã chúng ta lại nổi tiếng rồi.

Mọi người tạm thời gọi người đến, tuy nhiên, có mấy người đã biết một chút tình hình.

Không ai nói, toàn bộ đều nhìn về phía Lâm Dân Thư.

Vừa đập bàn, Lâm Dân Thư nói

- Diệp Trạch Đào của xã chúng ta thực sự là coi trời bằng vung, trong hội nghị thường vụ ở huyện lại chống lại phó chủ tịch huyện, họp xong ra ngoài, lại dẫn theo người đánh con của bí thư Thành ủy Thịnh nhập viện!

Ngoài những người biết được một chút tình hình biểu lộ một cách phức tạp ra, có nhiều người hơn nét mặt đã lộ ra sự ngạc nhiên.

Ngạo mạn!

Thật là ngạo mạn!

Chỉ có thể dùng lời nói này để thể hiện tình cảm của mọi người, một cán bộ xã làm ra những chuyện như thế này, thật sự có thể miêu tả là coi trời bằng vung.

- Chủ tịch Ôn, cô là người có liên quan, cô giới thiệu một chút về tình hình đánh người lúc đó đi

Lâm Dân Thư phát cáu, lúc này mới nói với Ôn Phương.

Trong lòng Ôn Phương lại không tốt hơn Lâm Dân Thư bao nhiêu. Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô ấy tràn đầy sự uất ức, bản thân gần như đã trở thành người tình của Thịnh Quốc Phi, nhưng mà, lúc mẹ của Thịnh Quốc Phi mắng mình, Thịnh Quốc Phi căn bản không có ý nói giúp mình. Bây giờ Lâm Dân Thư đổ sự tức giận của cuộc họp mở rộng của huyện ủy ủy viên thường vụ lên người Diệp Trạch Đào, muốn thi hành án tử với Diệp Trạch Đào, nếu mình dính vào việc này, dựa vào tính tình của Diệp Trạch Đào, thật sự không biết cuối cùng hắn sẽ làm ra những chuyện như thế nào nữa.

Lâm Dân Thư đã quyết định phải di chuyển Diệp Trạch Đào, mình cũng chỉ có thể giúp làm, đầu tiên giới thiệu hình một chút tình, cố gắng giữ gìn những điểm tốt của Diệp Trạch Đào, phải để Diệp Trạch Đào biết, chuyện này mình không có ý lấy anh ta như thế nào, điều quan trọng là Lâm Dân Thư muốn chỉnh anh ta.

Vốn dĩ tựa vào ghế, bây giờ Ôn Phương ngồi thẳng lên, thể hiện ra một sự uy nghiêm.

Ánh mắt của mọi người cũng chuyển đến người Ôn Phương.

Động tác này của cô thực ra rất đẹp mắt, bên trong mặc một chiếc áo loại cổ lật, như vậy sau khi thẳng lưng, đôi ngực đầy đặn kia lập tức lộ ra ngoài.

Ánh mắt của mấy người đàn ông liền ngắm một chút ở chỗ ngòi lạch của cô.

- Vừa rồi bí thư Lâm nói về chuyện đánh người, tôi giới thiệu một chút tình hình lúc đó…

Ôn Phương giới thiệu rất tỉ mỉ, tình hình lúc đó không có bất cứ một chỗ nói quá nào, hoàn toàn là nói sự thật.

Nghe thấy Ôn Phương giới thiệu, Lâm Dân Thư vốn dĩ muốn mượn chuyện này chỉnh Diệp Trạch Đào nét mặt càng âm u hơn.

Ánh mắt liếc qua Ôn Phương, trong lòng Lâm Dân Thư thầm nghĩ, cô ả thối tha này rốt cuộc đang đứng ở bên nào! Người sáng mắt đều nhìn ra, cô ấy hoàn toàn là người tình nhân của Thịnh Quốc Phi, mình xử lý Diệp Trạch Đào như thế này hẳn là cùng một tuyến với cô, sao không nhân cơ hội này làm Diệp Trạch Đào!

Lâm Dân Thư cũng từng đoán, nếu Diệp Trạch Đào đắc tội với nhà của Bí thư Thành ủy, chỉnh hắn sẽ rất nhẹ nhàng, cho dù là Cao Chấn Sơn cũng không thể bảo vệ cho Diệp Trạch Đào. Bởi vì một cán bộ xã nhỏ nhoi lại đắc tội với Bí thư Thành ủy, cho dù là Cao Chấn Sơn không cùng một phe với Bí thư Thành ủy, anh ta chắc cũng không làm chuyện này. Bây giờ có cơ hội trả thù thằng ranh này trong cuộc họp để mình không có cơ hội xuống đài, nhất định sẽ chỉnh thằng ranh này thật tốt.

Vốn cho rằng Ôn Phương sẽ vui vẻ phối hợp với mình, không ngờ Ôn Phương có thái độ như thế này.

Ôn Phương giới thiệu xong tình hình, nói tiếp:

- Lúc đó tôi đang cùng Thịnh Quốc Phi đến huyện khảo sát dự án, kết quả đã xảy ra chuyện này, hiện tại người nhà Thịnh Quốc Phi đang rất phẫn nộ.

Nói xong những lời này, Ôn Phương liền không tục nói tiếp nữa, nhìn thoáng qua Lâm Dân Thư nói

- Bí thư Lâm, tình hình là như thế này.

Lâm Dân Thư hơi gật đầu nói

- Các đồng chí, xã Xuân Trúc xảy ra nhiều chuyện như vậy, huyện coi trọng Xuân Trúc như vậy, bộ máy vừa mới kết hợp lại đã xảy ra chuyện này, đây là chuyện lớn làm cho quần chúng cán bộ xã mất mặt, hôm nay triệu tập hội nghị này, mục đích có một, xử lý Diệp Trạch Đào như thế nào.

Lâm Dân Thư vừa lên liền định tính, làm cho mọi người im lặng một lúcũng.

Lâm Dân Thư vừa mới làm bí thư Đảng ủy xã, uy danh ở trong xã Xuân Trúc này còn chưa bằng tên Diệp Trạch Đào kia, trong bộ máy cũng chưa thành lập được bộ sậu y, mọi người cũng không quá để ý đến ý tứ của y.

Phó bí thư Hàn Bộ Tùng là người lúc đó hiểu được tình hình trong huyện ủy của hội nghị thường vụ, nghe đến đây, lúc nhìn thoáng qua Lâm Dân Thư, trong lòng liền thầm nghĩ, nhìn tình hình của hội nghị, Lâm Dân Thư tuy là người của Cao Chấn Sơn nhưng đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của Cao Chấn Sơn, bây giờ Diệp Trạch Đào kẻ ông ta muốn xử lý trong cuộc họp này lại là người của Cao Chấn Sơn, nội dung bên trong rất phức tạp, những người ở hệ cao đang tranh đấu, cũng không biết sẽ đấu thành như thế nào nữa.

Quấy thử xem nước đục một chút cũng tốt!

Nghĩ đến đây, Hàn Bộ Tùng nghiêm túc nói

- Tôi cho rằng chuyện này nếu đã liên quan đến đồng chí Diệp Trạch Đào, có thể gọi đồng chí Diệp Trạch Đào đến cùng họp hay không, như vậy có thể để mọi người phân tích một cách rõ ràng.

Chủ tịch Hội đồng nhân dân Phương Quý Tài vốn dĩ là người muốn nghỉ hưu, bây giờ đối với ông ấy mà nói chính là mùi vui xem kịch lớn, càng đấu sôi nổi, ông ta càng thích, mỉm cười nói

- Phó bí thư Hàn nói đúng, phó bí thư Hàn cũng kiêm chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật, dẫu sao cũng là trong nghề, gọi đồng chí Tiểu Diệp đến cùng họp cũng là một cách rất tốt. Nói thật, đến bây giờ tôi ngoài kinh hãi ra, còn thật sự không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều nghe một cách khách quan, cũng để tiểu Diệp nói một chút về nội tình sự việc.

Nghe được câu nói của hai thành viên của bộ máy có ảnh hưởng ở xã này đều đề xuất gọi Diệp Trạch Đào đến họp, sắc mặt của Lâm Dân Thư có chút không tốt, lúc ánh mắt nhìn vào sắc mặt mọi người, đều nhìn thấy vẻ mặt phức tạp.

- Chủ tịch Ôn, ý kiến của cô thì sao?

Nghe Lâm Dân Thư hỏi, trong lòng Ôn Phương nhẹ nhõm, đây thực sự là một cách, nếu như để Diệp Trạch Đào đến tham gia cuộc họp, có lẽ Diệp Trạch Đào có thể biết, không phải là mình muốn chuyển anh ta, là Lâm Dân Thư muốn di chuyển anh ta.

- Ý kiến của mọi người tôi cũng tán thành

Lúc này Ôn Phương bày tỏ thái độ.

- Lão Ngưu, gọi Diệp Trạch Đào đến!

Mặt Lâm Dân Thư âm trầm, giống y như mọi người đang thiếu tiền của hắn vậy.

Lúc Ngưu Thường Thắng gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, phát hiện máy của Diệp Trạch Đào vẫn đang trò chuyện, đành phải chạy đến phòng Đảng chính.

Lúc này Diệp Trạch Đào vừa nói chuyện xong với Cao Chấn Sơn.

- Diệp Trạch Đào, gọi anh đến họp!

Bây giờ Ngưu Thường Thắng có chút khâm phục Diệp Trạch Đào, thằng ranh này làm nhiều chuyện khiến người ta kinh ngạc như vậy, bây giống như không để trong lòng, gan quá lớn rồi.

Phòng họp vốn ở bên cạnh, hai người tiến vào phòng họp một cách rất nhanh.

Vừa đi vào phòng họp, ánh mắt của các thành viên Đảng ủy đều ngay ngắn nhìn qua.

Đối với người thanh niên nổi bật gần đây nhất, mọi người đều có sự hiếu kì lớn.

Nhìn thấy hướng cửa có một chỗ ngồi, Diệp Trạch Đào đi đến ngồi xuống, còn lật quyển vở ra, lấy một cái bút ra thể hiện ra dáng vẻ muốn ghi lại.

Trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào, Lâm Dân Thư nói

- Được rồi, bây giờ tiếp tục họp, vừa rồi chủ tịch Ôn đã giới thiệu về chuyện Diệp Trạch Đào đánh người, bây giờ mọi người thảo luận một chút chuyện này nên xử lý thế nào.

Lúc này Diệp Trạch Đào liền hướng ánh mắt về phía Ôn Phương.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn lại, Ôn Phương hoảng hốt, vội vàng nói

- Lâm Dân Thư, vừa nãy tôi đã giới thiệu rõ, Diệp Trạch Đào không tham gia đánh nhau.

Nói xong lời này, ánh mắt chợt lóe lên nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào có điện thoại của Cao Chấn Sơn, trong lòng rất bình tĩnh, nhìn Ôn Phương dường như có dáng vẻ sợ mình, nhìn Ôn Phương mỉm cười, còn khẽ gật đầu.

Nhìn nét mặt của Diệp Trạch Đào như vậy, cũng không biết sao, Ôn Phương cảm thấy nhẽ nhõm

Nghe Ôn Phương nói như vậy, Lâm Dân Thư liền nhíu mày.

Ủy viên tổ chức Quách Hồng Lệ ngồi ở đó toàn thân uể oải, cô ta cũng có nguồn gốc thông tin của mình, biết được tình hình cuộc hội nghị thường vụ, từ sau khi cô nghe được tình hình của hội nghị, trong lòng vô cùng bất an. Cũng l người của một phe Cao Chấn Sơn, cô luôn là Thiên Lôi của Lâm Dân Thư sai đâu đánh đó, bây giờ chắc chắn bí thư Cao đã không thích Lâm Dân Thư, ngược lại thái độ của tên Diệp Trạch Đào trong hội nghị nhận được niềm vui của bí thư Cao, tronh tình hình như thế này, mình rốt cuộc nên có thái độ như thế nào?

Ánh mắt của Quách Hồng Lệ luôn quan sát Diệp Trạch Đào, cảm thấy người trẻ tuổi này rất điềm tĩnh.

Chẳng nhẽ là có sự ủng hộ?

- Tiểu Diệp, vừa thông báo chuyện Thịnh Quốc Phi kia bị đánh, đây là một chuyện lớn có tổn hại đến hình tượng của xã, mục đích mời cậu đến là muốn cho cậu một cơ hội tự biện minh cho mình, có lời nào cậu cũng nói đi

Hàn Bộ Tùng nghiêm túc nói với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào đứng dậy cung kính cúi đầu với mọi người, sau đó mới ngồi xuống, thể hiện một dáng vẻ lễ phép.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn Ôn Phương nói

- Tôi không biết cuộc họp này giới thiệu như thế nào về tình huống lúc đó, tuy nhiên, chuyện này cũng không giấu diếm được mọi người, lúc đó ở rất nhiều cán bộ ở hiện trường, có không ít người đã nhìn thấy tình hình lúc đó. Chuyện này điều tra quả thật không khó, tình hình cụ thể, tôi cũng không nói. Sau khi chuyện này xảy ra, chủ tịch Thôi gọi tôi đến, nói là tạm thời cách chức tôi để điều tra, sau đó bí thư Cao lại yêu cầu tôi không cần chịu ảnh hưởng, làm tốt công việc. Nói thật, bây giờ tôi cũng có chút bất an, rốt cuộc tôi nên tạm thời cách chức, hay là tiếp tục làm việc đây?

Những lời này nói mọi người đều vui vẻ, tên ranh này thú vị thật!

Sự đấu tranh của hai đại lão ở huyện đã càng ngày càng kịch liệt, lực lượng của Thôi Vĩnh Chí luôn rất lớn, làm cho Cao Chấn Sơn sắp bị mất quyền lực. Trong tình hình như thế này, Diệp Trạch Đào đảm đương chức tiên phong của Cao Chấn Sơn không nói, còn nói chuyện này ra một cách rõ ràng, lúc này hoàn toàn là phân rõ giới hạn với Thôi Vĩnh Chí.

Có lý, phe nội bộ của Cao Chấn Sơn đang đấu, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Trạch Đào lại nói

- Chuyện này có thể hơi to, xem ra dưới sự quyết định của Huyện ủy mới có thể nghiên cứu, là một cán bộ Đảng viên, cho dù tổ chức cuối cùng có quyết định như thế nào, tôi đều phục tùng.

Nói xong lời này, Diệp Trạch Đào liền ngồi ở đó nhìn mọi người.

Lâm Dân Thư rất tức giận. Trong lời nói của Diệp Trạch Đào đã lộ ra quá nhiều thứ, một chính là mình đã không còn được sủng ái, Cao Chấn Sơn sắp vứt bỏ mình, hai là nói với mọi người, trong lúc huyện chưa đưa ra chỉ thị, xử lý hắn ta căn bản không có tác dụng, còn có một ý là nói Cao Chấn Sơn không nói gì, Lâm Dân Thư liền nhảy ra, hoàn toàn đã không là người của Cao Chấn Sơn nữa, đây là tự lập một đỉnh núi khác.

Thật sự đánh vào mặt của mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play