Diệp Đào Đào không hề biết thành phố Hắc Lan đang đau đầu vì mình. Sau khi đến trường đảng hắn liền tập trung tinh thần học tập.

Vừa ăn trưa xong Diệp Trạch Đào đang định ngủ trưa một chút thì Trịnh Tiểu Nhu gọi điện tới.

Người phụ nữ này gần đây mỗi khi rảnh rỗi lại gọi cho Diệp Trạch Đào nói chuyện. Diệp Trạch Đào có cảm giác Trịnh Tiểu Nhu càng ngày càng quan tâm tới việc của mình.

- Trạch Đào, tôi nói cho anh một việc Mộng Y và Lưu Vũ Lộ đã âm thầm đi Ninh Hải rồi.

Diệp Trạch Đào khó hiểu nói:

- Mộng Y không nói gì với tôi.

Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói:

- Lưu Vũ Lộ lần này đến Ninh Hải đem theo nhiệm vụ khảo sát tình hình thực tế cho nhà họ Lưu. Mục đích của bọn họ chỉ có một đó là tiến hành điều tra anh.

- Điều tra tôi?

Diệp Trạch Đào nghi ngờ hỏi.

Trịnh Tiểu Nhu liền mỉm cười rồi nói:

- Anh có biết không, hiện tại ở Bắc Kinh anh cũng trở thành danh nhân rồi. Lưu gia cũng không thể không coi trọng sự tồn tại của anh.

Diệp Trạch Đào cảm thấy khó hiểu, sao mình lại có thể trở thành danh nhân ở Bắc Kinh được!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Lần này vị trí của Tôn Tường Quân đã bị lung lay, mọi người đều âm thầm rỉ tai nhau rằng việc đó rất có thể là do anh làm. Chính là vì lí do này mà có rất nhiều người đã biết tên anh rồi!

Diệp Trạch Đào nghe thấy câu nói này cảm thấy không yên, nếu thật là như thế hắn có thể gặp nhiều nguy hiểm hơn, liền nói:

- Cô đừng dọa tôi có được không!

Trịnh Tiểu Nhu cười lớn rồi nói:

- Là danh nhân rồi còn sợ cái gì!

- Lẽ nào cô không hiểu sự nguy hiểm trong chuyện này? Tôn Tường Quân vẫn còn đó!

Diệp Trạch Đào nói

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu mới nghiêm túc nói:

- Tôi nói cho anh biết, như vậy sẽ có lợi cho anh nhưng cũng sẽ có hại. Rất nhiều người có khả năng sẽ biến anh thành mục tiêu để công kích.

- Đúng vậy, những nhân vật lớn ở Bắc Kinh, bất kể là ai tôi cũng không thể đối phó. Việc này đối với tôi mà nói là một tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, hắn chỉ là một cấp phó huyện nhỏ nhoi, đột nhiên lại được xếp ngang hàng với lãnh đạo cấp trên.

Việc này không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.

Trịnh Tiểu Nhu cười và nói:

- Anh thật đúng là rất hiểu người khác.

Diệp Trạch Đào nói:

- Hiểu được cũng đâu có giải quyết được gì!

- Anh có biết bố tôi nói như thế nào về chuyện này không?

- Bố cô bận như vậy, ông ấy còn quan tâm tới chuyện của tôi?

Diệp Trạch Đào tò mò hỏi

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Anh đừng tự coi thường mình, đối với những người có đà phát triển ở các nơi, đặc biệt là một danh nhân như anh thì mọi người dù ít dù nhiều cũng chú phải chú ý. Hơn nữa, không phải còn có tôi sao?

Diệp Trạch Đào lắc đầu cười, xem ra Trịnh Tiểu Nhu có ý giúp đỡ mình.

- Trạch Đào, tôi nói cho anh biết, Lưu gia vốn là muốn dựa vào quan hệ thông gia với nhà họ Tôn, khi vị trí của Tôn Tường Quân bị lung lay thì trong suy nghĩ của những người nhà họ Lưu đã xảy ra hai quan điểm không thống nhất. Một bên thì muốn để Lưu Vũ Giang đứng đầu, hy vọng rằng có thể dựa vào một gia tộc hùng mạnh, kết thành liên minh ủng hộ sự phát triển của Lưu gia. Bên thứ hai thì hy vọng tìm được một người có tiền đồ tiến hành một vài trợ giúp nhất định, để từ đó người ngoài nhìn thấy hy vọng của Lưu gia. Chính tôi là người đã tụ tập những người có suy nghĩ này lại!

Diệp Trạch Đào ngưng lại không nói gì, không ngờ Trịnh Tiểu Nhu hiện giờ lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy với Lưu gia, hắn cười và nói:

- Không phải cô là người nhà họ Trịnh sao?

Trịnh Tiểu Nhu cũng cười rồi nói:

- Trạch Đào, anh có thể không hiểu tình hình hiện tại của Lưu gia. từ sau khi cụ bà mất đi, Lưu gia gặp phải chút khó khăn. Hiện giờ, nếu không phải có sự tồn tại của nhà họ Trịnh chúng tôi thì Lưu gia đã xảy ra vấn đề lớn rồi. Mấy người đứng về phía nhà họ Lưu đều đã gặp rắc rối. Đều do ba tôi giúp đỡ mọi việc mới được lắng xuống. Anh tưởng rằng những việc xảy ra với bọn họ là những việc xảy ra bình thường? Đương nhiên không phải vậy. Là do có một số người muốn dò xét tình hình của Lưu gia. Trong việc này nhà họ Vi không hề lên tiếng. Cho nên, Trịnh gia chúng tôi có vị trí hết sức quan trọng đối với nhà họ Lưu.

- Cô hãy nói tiếp về phương diện còn lại đi.

Diệp Trạch Đào cười nói.

- Anh thật là, không phải là tôi đang chuẩn bị nói đến phương diện còn lại sao? Anh nghĩ đi, Lưu gia có sự ủng hộ bên trong của tôi thì mọi chuyện sẽ như thế nào?

- Tôi chưa thấy được sẽ có chuyện gì tốt xảy ra cả.

Diệp Trạch Đào cố ý dò hỏi

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Anh nghĩ đi, hiện giờ Lưu gia chỉ có thể trông cậy vào tôi. Chỉ cần tôi còn ở nhà họ Lưu một ngày thì Lưu gia vẫn còn nhận được sự ủng hộ của Trịnh gia. Hiện tại tôi lại có cách giúp Lưu gia thế nên họ lại càng coi trọng tôi hơn. Chủ ý của tôi là: hy vọng rằng Lưu gia từ mối quan hệ của mình với nhân viên có thể tìm kiếm được một nhóm người tiến hành giúp đỡ. Chỉ cần có sự giúp đỡ của người nhà họ Sa, thế lưc nhà họ Lưu thế nào cũng được củng cố.

- Cô đúng là hết việc để làm!

Diệp Trạch Đào cười nói. Trong lòng cũng hiểu rằng Trịnh Tiểu Nhu vì mình nên đã khuyên bảo Lưu gia.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Khó lắm mới có lần đầu tiên tôi muốn giúp đỡ người khác. Anh đừng làm tôi mất hứng được không?

Trong lòng Diệp Trạch Đào tự hiểu Trịnh Tiểu Nhu muốn giúp mình.

- Lưu gia hiện tại thật ra có ba phe: một là Lưu Vũ Giang, tiếp đến là tôi, ngoài ra còn có mấy người trung lập. Lần này, Lưu Vũ Lộ người giỏi nhất ở phe trung lập đến Ninh Hải mục đích chỉ có một đó là hy vọng có thể điều tra anh một lần. Suy cho cùng anh cũng có quan hệ tình cảm với Lưu Mộng Y. Nếu như anh thực sự có tác dụng với nhà họ Lưu. Tôi tin rằng Lưu Vũ Lộ sẽ tận lực giúp đỡ anh. Lần này cô ta đến Ninh Hải là một bí mật, chỉ đem theo Lưu Mộng Y. Trước khi đi cũng có căn dặn Lưu Mộng Y không được nói chuyện cô ta đến Ninh Hải điều tra anh cho bất cứ ai nghe, nghe đặc biệt là anh.

Diệp Trạch Đào thấy khó hiểu với người của Lưu gia. Việc này thì cần gì phải bí mật. Thật quá xem trọng Lưu gia bọn họ rồi!

Nếu không phải Lưu mộng Y không nỡ rời xa hắn thì Diệp Trạch Đào đã không như vậy.

- Cô ta muốn đến thì cứ đến! Cứ để bọn họ điều tra đi!

Diệp Trạch Đào nói.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Xem ra anh đã có thành kiến với nhà họ Lưu rồi.

- Tôi chỉ là một người dân thường, từ khi nhận chức chưa từng nghĩ tới việc với tới người có vị thế như Lưu gia.

Diệp Trạch Đào nói.

- Được, có chí khí. Tôi đồng ý với anh! Tuy nhiên tôi vẫn sẽ ủng hộ việc của anh và Mộng Y.

Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào rút một điếu thuốc ra châm hút. Trong đầu vẫn nghĩ về việc Trịnh Tiểu Nhu nói về tiếng tăm của mình ở Bắc Kinh.

Diệp Trạch Đào nhất thời không thể phân trần rõ việc này đối với mình là tốt hay xấu. Chỉ là cảm thấy mình đã đã là một người nổi tiếng rồi thì phải.

Tình hình của Lưu Vũ Lộ, Diệp Trạch Đào cũng biết chút ít. Trong Lưu gia người phụ nữ này rất giỏi. Nếu là nam giới thì tiền đồ phát triển của bà ta sẽ còn đi xa. Đáng tiếc bà ấy lại phụ nữ. Nhưng cho dù là như vậy bà ta cũng đã là chủ nhiệm của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Là người có quyền có thế. Cho dù bà ta hành động bí mật nhưng tin rằng lãnh đạo cấp tỉnh Ninh Hải vẫn biết. Bà ta đã đến thì nhất định sẽ kinh động đến một số người.

Trịnh Tiểu Nhu lúc đó đã biết trước chuyện này, tình báo cung cấp cho cô ta không nằm ngoài mục đích để hắn có sự chuẩn bị trước.

Trầm tư một lúc Diệp Trạch Đào ngay lúc này không thể nghĩ ra nên làm gì. Vẫn là để bà ta nhìn thấy con người thật của hắn, muốn xem hắn là người như thế nào thì tùy.

Trong lúc Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện điện thoại cũng là lúc chiếc xe trở ba người Lưu Vũ Lộ, Lưu Mộng Y và Thường Duy Thực trên đường đến huyện Thảo Hải. Lần này đích thân Thường Duy Thực lên tỉnh đón Lưu Vũ Lộ và Lưu Mộng Y tới huyện Thảo Hải.

Thấy Lưu Mộng Y trong lòng không yên, Lưu Vũ lộ nói:

- Mộng Y, nói cho cháu biết lần này cô thực sự muốn tìm hiểu con người của Diệp Trạch Đào. Cháu đừng gọi điện thoại cho cậu ta.

- Cháu đâu có gọi cho anh ấy! Cô à, không nhất thiết phải giữ bí mật như thế chứ !

Lưu Mộng Y bĩu môi nói.

Thường Duy Thực cười nói:

- Thật ra, các cô đều đã xem thường Chủ tịch Diệp rồi. Tôi cho rằng Chủ tịch Diệp là một nhân tài hiếm thấy. Tôi tin rằng chỉ cần cho anh ta thời gian nhất định tiền đồ của anh ta sẽ rất rộng mở.

Nghe Thường Duy Thực khen ngợi Diệp Trạch Đào tâm trạng của Lưu Mộng Y tốt hẳn lên, liền nói với Lưu Vũ Lộ:

- Vũ Lộ, cô nghe đi đến Duy Thực cũng khen anh ấy, Duy thực rất ít khi mở miệng khen ai.

Lưu Vũ Lộ cũng hiểu phần nào về con người Thường Duy Thực. Biết Thường Duy Thực thuộc loại phụ nữ rất mạnh mẽ giống bản thân mình, thật không dẽ dàng để được cô ta khen ngợi một người. Diệp Trạch Đào được cô ta khen ngợi như vậy cũng đủ chứng minh Diệp Trạch Đào đã có sức ảnh hưởng nhất định với người phụ nữ này.

Nghĩ đến tình hình hiện giờ của Lưu gia, Lưu Vũ Lộ thoáng nhìn Lưu Mộng Y trong lòng thầm nghĩ, nếu Diệp Trach Đào thực sự hữu dụng vậy thì để anh ta cưới Lưu Mộng Y cũng tốt. Mới làm việc được một năm mà đã leo lên được chức Chủ tịch huyện. Cho dù là con nhà danh gia vọng tộc ở Bắc Kinh cũng khó mà đạt được điều này nhanh như vậy.

- Duy Thực, cô cũng đến Thảo Hải được một thời gian rồi. Cô nói cho tôi biết Diệp Trạch Đào là người như thế nào

Lưu Vũ Lộ nói với Thường Duy Thực.

- Để cháu lái xe cho!

Lưu Mộng Y muốn Thường Duy Thực nói tốt nhiều hơn về Diệp Trạch Đào cho Lưu Vũ Lộ nghe vì vậy liền lái xe thay cho Thường Duy Thực.

Khẽ mỉm cười, Thường Duy Thực dừng xe, đổi cho Lưu Mộng Y lái xuống ngồi cạnh Lưu Vũ Lộ. Thường Duy Thực liền đem hết những chuyện mà mình biết về Diệp Trạch Đào tỉ mỉ kể cho Lưu Vũ Lộ nghe.

Rất nhiều việc Lưu Mộng Y cũng không hay biết. Cả Lưu Mộng Y và Lưu Vũ Lộ đều chăm chú lắng nghe Thường Duy Thực nói.

Theo những gì mà Thường Duy Thực thuật lại vẻ mặt của Lưu Vũ Lộ vốn thản nhiên giờ đã có chút biến sắc. Cô ta phát hiện nếu quả thực tình hình đúng như những gì Thường Duy Thực nói thì Diệp Trạch Đào đúng là một nhân tài hiếm có.

Lưu gia đang cần nhân tài như Diệp Trạch Đào. Bồi dưỡng tốt người này đối với Lưu gia mà nói sẽ là một trợ lực lớn.

Hơn nữa, Lưu gia cũng từng tiến hành rất nhiều điều tra về Diệp Trạch Đào cũng biết Diệp Trạch Đào có sự giúp đỡ của Điền Lâm Hỷ. Mặt khác cũng biết rằng Diệp Trạch Đào cũng rất được lòng của Hô Diên Ngạo Bác ở Ninh Hải. Lần trước nghe nói còn được gặp gỡ Hoa Uy và Phó Thủ Hách. Một nhân vật như vậy nếu biết cách sử dụng thì sẽ giúp đỡ được rất nhiều cho Lưu gia.

Thế là vô hình chung Lưu Vũ Lộ đã có ý ủng hộ chuyện tình cảm giữa Lưu Mộng Y và Diệp Trạch Đào.

Đến Thảo Hải đích thân mình sẽ xem xét.

Lưu Vũ Lộ nảy ra một ý nghĩ. Nếu Diệp Trạch Đào tốt như vậy thì nên tác thành cho hôn nhân của hắn cùng Lưu Mộng Y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play