Diệp Trạch Đào trở về trường Đảng liền nhanh chóng khẩn trương tập trung học tập. Mọi người khác đến đây là giao bằng kết hữu nhưng Diệp Trạch Đào lại cảm thấy đó là một cơ hội hiếm có để được tiếp xúc với biển tri thức mà từ trước đến nay hắn chưa từng biết. Những nội dung giảng giải của các thầy cô đều rất sâu sắc, rất có ý nghĩa chỉ đạo. Thông qua việc học tập, hắn cảm thấy tầm mắt mình như được mở rộng ra.

Đương nhiên các bạn học cùng lớp vẫn hòa nhập với mọi người.

Hàng ngày hắn đều nhận được vài cuộc điện thoại đến báo cáo tình hình của huyện Thảo Hải, hắn cũng biết rằng khí thế của Tôn Cương giờ càng ngày càng kiêu ngạo, đang ra sức lôi kéo một số người của huyện Thảo Hải.

Chỉ có lúc như thế này mới có thể kiểm nghiệm được lòng trung thành của những thuộc hạ. Từ khi mình biểu hiện có thế lực thì cũng có không ít người chạy đến đầu quân cho mình. Nhưng người đến thì nhiều, nhưng cũng đủ hạng người. Bây giờ cứ để cho Tôn Cương ngạo nghễ một chút, sẽ tốt hơn để nhận biết được ai sẽ đi theo ai.

Diệp Trạch Đào tin rằng, nếu như là những người thật tâm đi theo mình thì cho dù có chuyện kinh thiên động địa xảy ra thì bọn họ cũng sẽ không thay đổi bản tính căn bản của mình, chỉ có những kẻ thích ăn hai mang thì mới phản bội lại mình mà thôi.

Có lúc gặp chuyện không hay có khi lại trở thành chuyện hay, ngược lại nó còn khiến cho đội quân của mình gia tăng thêm sức mạnh.

Ngày thứ tư hắn đến trường thì Ninh Quân gọi điện thoại đến, hẹn Diệp Trạch Đào đi đến một nơi để uống trà.

Khi Diệp Trạch Đào đến nơi đó thì đã thấy Ninh Quân ngồi đó từ lâu rồi.

Hai người vốn đã quá quen thuộc nhau, nên Diệp Trạch Đào chỉ chào hỏi rồi ngồi xuống.

Trông thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Ninh Quân thở dài:

- Bận quá, có lúc thật ngưỡng mộ các cậu.

- Khi nào thì ra đi?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Lời này đúng là hỏi trúng tim đen của Ninh Quân. Mặc dù làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh rất có quyền thế, nhưng làm sao mà sánh được với cảm giá được làm bá chủ của một phương.

Ninh Quân kỳ thật vẫn muốn được ra đi. Với cấp bậc của mình như vậy, thì khi ra ngoài rồi có thể sẽ được trở thành bá chủ của một địa phương. Gã không dám tiết lộ tâm tự này cho ai biết, ngộ nhỡ như bị Bí thư Hô Diên hiểu lầm thì đúng là đã xảy ra chuyện lớn.

Cười cười, Ninh Quân cũng không dám nhắc nhiều đến chuyện này.

Diệp Trạch Đào cũng hiểu mình không nên tiện hỏi thêm nữa. Chuyện này khá mẫn cảm khiến cho Ninh Quân hiện đang rất đau đầu.

Nói vòng vo một hồi rồi hỏi:

- Anh Ninh này, sao đột nhiên lại nhớ đến mà gọi tôi đi uống trà thế?

- Trạch Đào này, tôi hỏi cậu, chuyện Tôn Lâm có phải là do cậu có tiến hành một chút ở trong đó không?

Nhìn thấy ánh mắt của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào liền biết chuyện này không thể giấu diếm được nữa, liền khẽ gật gật đầu:

- Cũng không thể nói là tôi có hành động, chẳng qua chỉ là châm ngòi một chút mà thôi.

Ninh Quân liền cười nói:

- Việc này Bí thư Hô Diên hiểu được.

Chuyện như vậy làm sao có thể qua mắt được Bí thư Hô Diên chứ, mà Diệp Trạch Đào cũng không có ý muốn che giấu bọn họ.

- Hôm qua Bí thư Hô Diên còn lên tiếng khen ngợi cậu đấy. Nói rằng cậu có con mắt nhìn đại cục!

Diệp Trạch Đào biết là Hô Diên Ngạo Bác đã biết chuyện của mình ở Thảo Hải nên mới có lời khen ngợi như vậy.

- Chẳng còn cách nào khác, việc thu hút đầu tư là vấn đề đại cục của Ninh Hải mà!

Diệp Trạch Đào nói.

Ninh Quân cười nói:

- Đừng có làm ra vẻ oan uổng nữa. Sự nhượng bộ của cậu đã khiến cho trên tỉnh vui lắm đấy. Có lúc được cũng có lúc mất mà, phải đưa tầm nhìn ra xa hơn mới được!

Nhìn thấy sự phát triển không ngừng của Diệp Trạch Đào, trong lòng Ninh Quân rất ngưỡng mộ. Bao nhiêu năm đi theo sát Bí thư Hô Diên, gã thừa hiểu tâm tư của Hô Diên Ngạo Bác. Từ trước đến giờ Hô Diên Ngạo Bác vẫn luôn quan tâm đến cậu thanh niên này, chính vì có sự quan tâm của Hô Diên Ngạo Bác mà Ninh Quân mới bày tỏ sự yêu thương trước mặt của Diệp Trạch Đào.

- Hiện tại tôi rất hy vọng dự án nhà máy ô tô nhanh chóng được đàm phán thành công.

Hừ một tiếng, Ninh Quân nói:

- Hiện giờ nếu như cậu đã có thái độ như vậy rồi, những gì nhượng bộ Tôn gia cậu cũng đã nhượng bộ rồi thì đành phải ngồi chờ xem Tôn gia thế nào thôi. Chuyện này vấn đề không lớn lắm, mà quan trọng là vấn đề của Tôn Lâm!

Có thể biết thêm được chút tin tức từ phía Ninh Quân, Diệp Trạch Đào liền hỏi:

- Anh Ninh, chuyện của Tôn Lâm vỡ lở rộng ra rồi hả?

Ninh Quân nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Chuyện này ồn ào lớn đấy, gây nên không ít phiền phức cho Tôn Tường Quân, dạo này ông ta cứ như ngồi trên đống lửa. Ôi! Hiện tại dân ý càng ngày càng mạnh, chắc cậu không có thời gian để ý đâu nhỉ. Trên mạng tin tức truyền đi chóng mặt, Tôn gia đã tìm mọi phương án để dẹp vụ này nhưng chuyện này vốn là chuyện khá mẫn cảm, không dễ dàng gì mà dìm xuống cả. Hơn nữa lại có thêm những phần tử có dã tâm kích động vào, dậy lên làn sóng chống tham ô, tham nhũng, hủ bại hết đợt này đến đợt khác!

- Tôn Lâm có bị liên lụy không?

Diệp Trạch Đào cố ý hỏi.

- Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến Tôn Lâm. Ai bảo những thứ kia lại lấy được ở trong tay của gã chứ, mà bên trong những thứ đó lại có những nội dung hết sức quan trọng. Trên trung ương đã vì chuyện này mà cho thành lập một tổ công tác. Cậu phải biết, có thể thành lập một tổ công tác chuyên môn, điều đó chứng tỏ trong đó đã có sự thúc đẩy!

Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào coi như là đã hiểu được phần nào. Trong giới lãnh đạo cấp trên Tôn Tường Quân không phải có thế lực quá mạnh có thể một tay che trời, ông ta vẫn còn rất nhiều đối thủ. Nhân chuyện này chắc cấp trên của Ninh Quân cũng muốn tham gia. Mặc dù chuyện này có lẽ sẽ không thể lật đổ được Tôn Tường Quân, nhưng được đả kích ông ta thì đó là chuyện vui của khá nhiều người.

- Như vậy xem ra dự án nhà máy ô tô có vẻ nhanh chóng được thực hiện rồi!

Diệp Trạch Đào sực nhớ đến dự án nhà máy ô tô. Nếu như vậy, Tôn Tường Quân vì không muốn sự việc phát triển thái quá, sẽ dốc sức để thực hiện dự án này, mà có khi ông ta còn phải hy sinh một số lợi ích của mình để tiến hành trao đổi.

Ninh Quân cười nói:

- Đúng thế, chuyện dự án nhà máy ô tô chắc chắn sẽ nhanh chóng được thực hiện. Đối với cậu mà nói, chỉ cần dự án nhà máy ô tô được thực hiện rồi thì cậu có thể yên tâm mà lo chuyện của mình!

Trong lòng Diệp Trạch Đào vô cùng mừng rỡ, nói:

- Đúng là chuyện tốt!

- Thế này, Bí thư Hô Diên bảo tôi chuyển lời đến cậu, có nhiều lúc khi làm việc cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều. Lúc nào cần ra tay thì cũng phải ra tay!

Nghe được câu này, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên. Đây đúng là một chuyện quan trọng, xem ra Bí thư Hô Diên đã tiến hành tìm hiểu khá rõ về tình hình của huyện Thảo Hải, đây đúng là đứng về phe mình đây mà!

Nghĩ đến chuyện trước đó của bọn họ, Diệp Trạch Đào hỏi:

- Trên tỉnh có thái độ như thế nào đối với người gây nên chuyện của Tôn Lâm!

Ninh Quân nói:

- Thì đó cũng là lý do mà hôm nay tôi gọi cậu đến đây đấy. Mặc dù bọn họ đã không cố ý làm nên chuyện đó, cũng có một chút hoạt động đối với một số chuyện, nhưng cách đó đã khiến cho kế hoạch bị rối loạn, mà gây nên chuyện. Sau này cậu phải chuyên tâm mà học hành, không nên tham gia nữa.

Than thầm một tiếng, Diệp Trạch Đào biết con đường hoạn lộ của bọn Chử Hướng Tiền đã kết thúc. Đó là thái độ của tỉnh đối với bọn họ.

Nghĩ tới mấy người này thật ra cũng chẳng phải là người tốt, nên Diệp Trạch Đào cũng không có ý muốn giúp đỡ gì cả, cũng không muốn nhắc đến chuyện của bọn họ thêm nữa.

Hai người cùng nhau tán gẫu một thời gian khá lâu. Ninh Quân khá bận, có thể bỏ ra khoảng thời gian như thế để gặp gỡ cùng với Diệp Trạch Đào, đó là sự nể mặt không hề nhỏ.

Tiễn Ninh Quân đi rồi, Diệp Trạch Đào liền quay về trường.

Trên đường đi thì nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu.

Trong điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu hỏi tình hình gần đây của Diệp Trạch Đào ra sao.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Tôi thì có vấn đề gì chứ, bây giờ bị tước vũ khí rồi, đẩy tôi đi học đây.

Trịnh Tiểu Nhu liền cười:

- Đừng cho rằng tôi không hề biết chuyện gì của tỉnh Ninh Hải các anh nhé, Tôn Tường Quân có phải lại bị anh chơi một vố rồi phải không?

- Một nhân vật tầm cỡ như ông ta làm sao tôi có thể chơi được một vố cơ chứ?

Diệp Trạch Đào cười nói.

Trịnh Tiểu Nhu cũng cười nói:

- Chắc là anh không biết đâu, Tôn Tường Quân hiện giờ đang như ngồi trên đống lửa, đi lôi kéo đồng minh ở khắp nơi, lại đến nhà Lưu gia một lần nữa đấy!

Vừa nghe thấy chuyện Tôn Tường Quân lại chạy đến nhà Lưu gia, trong lòng Diệp Trạch Đào liền cảm thấy khó chịu:

- Lại đề cập đến chuyện thông gia hả?

Trịnh Tiểu Nhu cười lớn:

- Sao? Lo hả?

- Lo thì cũng giải quyết được gì đâu?

Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút bực bội với thái độ của Lưu gia.

- Chắc anh không biết, nếu như Tôn Tường Quân đã để ý đến Lưu gia, chi bằng nói ông ta để ý hơn đến Trịnh gia và Vi gia. Nếu như hai thế lực này mà đứng về phe của Tôn Tường Quân thì chắc chắn ông ta sẽ có một bước phát triển dài. Cho nên khi Lưu Vũ Giang đề cập đến chuyện gả con gái nuôi của mình cho Tôn Cương hoặc Tôn Lâm, thì Tôn Tường Quân không hề tỏ ra thái độ gì cả. Nếu đổi là trước đây, chắc chắn Tôn Tường Quân phải chửi cho người ta một trận rồi mới phải!

Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào nghe thấy chuyện này, liền nghi hoặc.

Trịnh Tiểu Nhu liền đem toàn bộ sự việc kể lại cho Diệp Trạch Đào nghe một lượt.

- Thái độ của Trịnh gia các người hiện giờ thế nào?

Diệp Trạch Đào hỏi một câu như vậy.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Cho dù thế nào thì vẫn là quan hệ họ hàng thân thích. Bố tôi cũng đã nói, không giúp cũng không đánh.

Đó là thái độ của Trịnh gia!

- Còn Vi gia?

Diệp Trạch Đào lại hỏi tiếp.

Lưu Vũ Giang gây ra chuyện như vậy, chồng của bà ta chắc chắn là không bỏ qua, nhưng vẫn là một vị lãnh đạo cao cấp. Trong chuyện này, nếu như Vi gia không có một chút thái độ nào thì có thể nói là Vi gia quá yếu.

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Dù sao thì Lưu Vũ Giang sau khi từ đó trở về chỉ đến Vi gia một lần, cuối cùng đã bị đánh, sau đó không dám đến lần nào nữa.

Diệp Trạch Đào nghe hiểu giữa Lưu Vũ Giang và Trịnh Tiểu Nhu không hề có sự tôn trọng, nghe trong khẩu khí của Trịnh Tiểu Nhu có thể thấy cô ta còn rất có thành kiến với Lưu Vũ Giang.

Nghĩ tới chuyện của nhà bọn họ rối tung rối mù lên như vậy, Diệp Trạch Đào chỉ còn cách lắc đầu. Lần đầu tiên hắn được chứng kiến một gia đình như vậy.

- Đúng rồi, có chuyện này anh nhất định phải chú ý một chút. Cô của Mộng Y có thể sắp tới sẽ đến Ninh Hải, mục đích là muốn đến xã Xuân Trúc xem xem thế nào.

- Lưu Vũ Lộ ư?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Đúng thế, là Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển của Lưu gia đó.

Lưu Vũ Lộ vẫn luôn là nhân vật có tiếng nói trong gia tộc Lưu gia, đột nhiên bà ta muốn đến xã Xuân Trúc để xem xét tình hình, đây có phải là một sự cân nhắc khác của Lưu gia đối với bản thân mình không?

Diệp Trạch Đào cảm thấy người đàn bà này đến đây chính là muốn tìm hiểu thêm về bản thân hắn.

- Đã hiểu được mục đích đến đó của cô ta chưa?

Trịnh Tiểu Nhu hỏi.

- Xem ra một số người của Lưu gia muốn đi đường khác nữa!

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Tôi biết là anh rất thông minh mà, anh yên tâm, cho dù mọi người không ủng hộ anh, vẫn có tôi luôn ủng hộ anh mà!

Trịnh Tiểu Nhu chắc hẳn vẫn đứng ở địa vị là người của Lưu gia để nói chuyện với mình.

Diệp Trạch Đào vô cùng cảm kích Trịnh Tiểu Nhu, người phụ nữ này đúng là không có gì có thể nói được nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play