Bởi vì có sự giới thiệu của Chử Hướng Tiền, thái độ của các bạn học đối với Diệp Trạch Đào cũng đã xảy ra một chút thay đổi nhỏ, không còn là tình hình thuộc loại từ trên cao nhìn xuống nữa, hình như bỗng nhiên Diệp Trạch Đào cũng có tư cách bình đẳng như bọn họ.

- Vân, giới thiệu một chút cho mọi người đi, Chử Hướng Tiền vừa cởi áo treo sau ghế, vừa nói với cô gái xinh đẹp rực lửa đang ngồi ở bên cạnh.

-Các vị lãnh đạo...

Cô giáo tên là Tiểu Phương này vừa nói, liền bị Phó chi đội trưởng trung đoàn võ cảnh Triệu Đại Hải ngắt lời, lớn tiếng nói:

- Giới thiệu về bản thân trước tiên đi, ha ha.

Triệu Đại Hải là một người thẳng thắn, sau khi đến đây, gã cũng sôi nổi lên.

Chử Hướng Tiền cười nói :

- Sao, tranh với ông anh tôi à?

Triệu Đại Hải cười nói :

- Cạnh tranh công bằng mà!

Đại Hải lại cười một trận.

Cô giáo tên là tiểu Phương kia không luống cuống mà còn cười nói :

- Anh Triệu, nếu không thì chúng ta một mình tìm một chỗ thân thiết hơn một chút?

Mọi người đột nhiên đùa giỡn, Triệu Đại Hải lúng túng nói :

- Thôi đi, tôi lo lắng lão Chử sẽ liều mạng với tôi.

Không khí càng thêm sôi động.

-Tiểu nữ Trịnh Hương Phương, anh Triệu phải nhớ kỹ đấy.

Triệu Đại Hải giơ ngón tay cái nói với Triệu Hương Phương:

- Cô em gái này tốt, anh thu nhận cô!

Phó chánh văn phòng sở tài chính Trịnh Lưu Xương cười nói:

- Nhanh như vậy đã gọi là anh nuôi em nuôi, đây là phá hoại sân khấu của lão Chử đó.

Mặt Chử Hướng Tiền luôn cười nói :

- Chỉ cần lão Triệu có bản lĩnh thì tiến tới luôn đi!

Mọi người cười phá lên.

Ngồi bên cạnh Triệu Đại Hải cũng là một cô giáo vô cùng xinh đẹp nói :

- Em bị coi thường rồi, Tiểu Vân, không chịu nổi, tôi phải đổi vị trí với cô rồi!

Trịnh Hương Vân cười nói :

- Coi như tôi đã nhìn ra, gan anh Triệu cũng không lớn lắm rồi, anh Triệu, quan tâm nhiều hơn đến cô gái đẹp bên cạnh mình đi, cô ấy tên là Tiền Quyên Quyên, anh gọi cô ấy là tiểu Quyên, hoặc là em Quyên đều được.

Cô gái tên Tiền Quyên Quyên kia cười nói :

- Anh Triệu coi thường tôi!

Triệu Đại Hải vội nâng cốc nói với Tiền Quyên Quyên :

- Vẫn là em Quyên của chúng ta tốt, tôi kính em Quyên.

Mấy cô gái trẻ được Trịnh Hương Vân giới thiệu với mọi người, lúc này Diệp Trạch Đào mới biết bên trái mình có một cô gái trẻ tên là Tôn Bốc Tiên, bên phải có một cô tên là Đơn Tư Tư, hai cô gái đều xinh đẹp, đặc biệt là cô Đơn Tư Tư, lúc cười hai má lúm đồng tiền vô cùng hút hồn.

Ngoài ra bốn cô gái đã giới thiệu, trong khoảng thời gian ngắn , Diệp Trạch Đào cũng không nhớ được tên của bọn họ.

Cả bữa tiệc, có tám cô gái trẻ này, không khí sôi động hẳn lên, mọi người tranh nhau nói, lúc đầu còn có vẻ gò bó, lúc giữa thấy ba cô giáo trẻ này không thấy ngại với những trò đùa tục tĩu này, Triệu Đại Hải liền nói từng người một, mọi người đều cười một loạt.

Diệp Trạch Đào không nhiều lời, nghe mọi người làm trò cười, hắn cũng mỉm cười.

-Anh Diệp, anh trẻ như vậy đã là Phó chủ tịch huyện rồi!

Tôn Nại Tiên tràn đầy sự ngưỡng mộ hỏi Diệp Trạch Đào.

Câu nói này đã đánh trúng thắc mắc của mọi người, lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào trẻ tuổi như vậy đã làm Phó chủ tịch huyện, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Trạch Đào càng tò mò hơn.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói :

- May mắn!

Đơn Tư Tư nhỏ giọng hỏi :

- Anh Diệp, đã có bạn gái hay chưa?

Diệp Trạch Đào nói :

-Có rồi.

Hắn nói ra chuyện đã có bạn gái chính là không hy vọng không vướng mắc quá nhiều với mấy cô giáo này…Quả nhiên, trong bữa tiệc có mấy cô gái trẻ luôn chú ý đến Diệp Trạch Đào, lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào nói mình đã có bạn gái, trong ánh mắt của mọi người liền lộ ra sự thất vọng.

Đơn Tư Tư tiếp tục hỏi :

- Khi nào kết hôn?

- Cái này không tiện nói, mỗi người một nơi!

Đây cũng là những lời nói trong lòng của Diệp Trạch Đào, nói lên chuyện của Lưu Mộng Y đúng, liền nghĩ đến thái độ của họ Lưu và ưu thế mạnh mẽ của họ Tôn, Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút mặc cảm.

Thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, mắt của mấy cô thiếu nữ liền sáng lên, Tôn Hinh Tiên cười nói :

- Trời đất nơi nào mà không có cỏ thơm chứ!

Diệp Trạch Đào cũng thất thần một lúc, rất nhanh liền khôi phục lại, cười nói :

- Tôi kính mọi người một ly.

Mọi người đều nâng ly uống.

Phó chủ tịch thành phố Tô Chí Cường nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói :

- Gần đây nghe nói có một khu công nghiệp của huyện Thảo Hải rất khá, thành phố Lâm Nguyên của chúng tôi còn dự tính tổ chức nhân viên đến tham quan một chút, muốn đến làm phiền bạn Trạch Đào.

Phó chủ tịch thành phố Lâm Nguyên thực ra luôn ngầm quan sát Diệp Trạch Đào, sau khi gã hiểu được Diệp Trạch Đào vào lớp giữa chừng, liền tiến hành hỏi thăm tình hình của Diệp Trạch Đào, ít nhiều cũng biết được một chút, chỉ có điều giả vờ không biết tình hình của Diệp Trạch Đào mà thôi, trong suy nghĩ của gã, phải từ từ giao lưu với Diệp Trạch Đào, muốn kết giao bạn bè với Diệp Trạch Đào một cách tự nhiên.

Hiện tại sau khi Tô Chí Cường nghe thấy Chử Hướng Tiền tiết lộ một chút hình bóng của Diệp Trạch Đào, trong lòng vẫn thầm cười, tên Diệp Trạch Đào này thân phận chủ yếu nhất vẫn là con rể tương lai của Lưu gia.

-Anh Tô muốn đi, tôi nhất định sẽ tiếp đãi tốt.

Diệp Trạch Đào vội vàng cười nói.

Lúc này Đơn Tư Tư đứng dậy đi ra bên ngoài, chắc là đi vệ sinh.

Lúc mọi người đang hàn huyên, đột nhiên nghe thấy tiếng tranh chấp từ bên ngoài truyền đến.

Bắt đầu không để ý, vẫn là cô Trịnh Hương Vân kia nói :

-Sao lại là giọng nói của Tư Tư?

Lúc này mọi người mới nghe ra, hình như Đơn Tư Tư đang tranh chấp với ai.

- Giữ thể diện cho cô không muốn, ông đây sờ soạng cô đấy, thì đã sao nào?

Một âm thanh lớn truyền vào, những người vốn đang ngồi ổn định sắc mặt đều thay đổi, những người đến những nơi như thế này ăn cơm loại người nào cũng có, rốt cuộc Đơn Tư Tư đã chọc giận ai, nghe thấy hình như người đó còn sờ soạng Đơn Tư Tư.

Mọi người cũng đều không ngồi yên được nữa, đều từ bên trong đi ra..

Lúc đi ra ngoài xem, mấy người nhíu mày lại, cái người lớn giọng kia không được tốt lắm, một người trung niên đang đứng bên cạnh gã lại là nhân vật mà mọi người đều có phần băn khoăn.

Thấy mọi người đều đi ra ngoài, cô Đơn Tư Tư kia không biết tâm lý như thế nào, lập tức liền nhào vào trong lòng Diệp Trạch Đào, ôm Diệp Trạch Đào liền khóc.

Hành vi này làm cho Diệp Trạch Đào có chút xấu hổ…thời điểm này thực sự không biết nên làm thế nào mới được.

May mà cô Tôn Bốc Tiên kia đã kéo Đơn Tư Tư từ trong lòng của Diệp Trạch Đào ra, Tôn Bổ Tiên nói :

- Tư Tư, sao thế?

Đơn Tư Tư vừa khóc, vừa nói :

-Tôi từ phòng vệ sinh đi ra, vừa đi đến đây, gã liền thò tay vào phía dưới của tôi.

Nói, mặt của cô ấy đã đỏ ửng lên.

Mọi người vừa nghe những lời này, liền nhíu mày, thằng ranh này quá thể đáng thật, nhiều người như vậy, gã sao có thể làm ra chuyện này được.

Đơn Tư Tư vô cùng xinh đẹp, trong mắt trong lúc chớp còn có chút lả lơi, nhưng mà, cho dù là thế, cũng không thể làm chuyện lỗ mãng vậy tại nơi này được!

Mấy người đều dồn ánh mắt vào người trung niên kia.

Diệp Trạch Đào cũng thấy có chút kì quái, cũng nhìn về phía người trung niên đó.

-Phó giám đốc sở Lăng!

Phó chánh văn phòng sở tài chính Trịnh Lưu Xương liền hô một câu.

Tô Chí Cường nhỏ giọng nói vào bên tai của Diệp Trạch Đào :

-Phó giám đốc tỉnh sở lâm nghiệp Lăng Vĩ.

Gã nói ra những lời này với Diệp Trạch Đào là có ý nhắc nhở, sợ Diệp Trạch Đào không hiểu tình hình lại đắc tội với đối phương.

Ánh mắt nhìn một lúc vào mặt của mọi người, Lăng Vĩ nói :

- Rất náo nhiệt mà!

Không ai biết rốt cuộc gã có ý gì, dẫu sao gã là Phó trưởng phòng giám đốc, mọi người vẫn phải nể mặt gã vài phần, Chử Hướng Tiền nói :

- Các học viên tụ tập ấy mà.

Người tên là Lâm Thiếu nhìn thấy hình như Lăng Vĩ cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa bản thân ông ta đã uống đến mức hai mắt lờ mờ, lè nhè lớn giọng nói:

-Giám đốc sở Lăng, cô gái này rất được, chọn cô ta đi, tôi thích rồi đấy.

Nói xong háo sắc nhìn lướt qua thân thể của những cô gái này, ánh mắt đó vốn đã có men say liền sáng lên, lớn giọng nói :

- Không ngờ Ninh Hải này còn có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy! Giám đốc sở Lăng, bọn họ là người quen của anh à? Mọi người cùng nhau chơi đi. Được rồi, buổi tối sẽ gọi mấy người này!

Lời nói này làm cho vẻ mặt của mọi người đều khó coi, đây là lời gì, không coi những lãnh đạo ở đây ra gì, trực tiếp coi những cô giáo này như những người phụ nữ mà gã có thể tùy ý làm gì thì làm!

Mặt của Giám đốc sở Lăng cũng hơi thay đổi, chuyện này gã thực sự không làm nổi, liền đưa ánh mắt nhìn về phía đám người Chử Hướng Tiền.

Cô Trịnh Hương Vân kia vô cùng đanh đá, lớn giọng nói :

- Anh là ai chứ, đã sàm sỡ người ta còn như thế này!

Nhìn về phía Trịnh Hương Phương, tên Lâm Thiếu kia giơ tay liền sờ mó nói :

- Cô bé này được lắm, tên là gì, anh sẽ thương em.

Trịnh Hương Vân thấy đối phương giơ tay ra, bay lên một cước liền đã vào chỗ hiểm của đối phương.

Động tác của cô rất nhanh, một chân của Trịnh Hương Vân lập tức liền đá mạnh vào chỗ đó khiến Lâm Thiếu đau đến mức lập tức ôm lấy chỗ đó kêu thảm thiết.

Lăng Vĩ giật mình, cũng bất chấp thân phận, liền ôm lấy Lâm Thiếu lớn tiếng hỏi tình hình.

Chỉ vào Trịnh Hương Phương, Lâm Thiếu vừa kêu thảm thiết, vừa lớn tiếng nói :

- Bắt lại cho tôi, tôi phải trừng trị cô ta!

Không ai ngờ được sẽ làm ra thế này, tình cảnh có chút hỗn loạn.

Mọi người đều nhìn ra, cái gã tên là Lâm Thiếu kia chắc chắn có lai lịch, rốt cuộc có lai lịch lớn nào cũng không biết trước được.

Trong lúc chưa làm rõ tình hình, mọi người chỉ có thể đứng ở đó không lên tiếng.

Lăng Vĩ nghe thấy lời nói của Lâm Thiếu, trong mắt lộ ra vẻ mặt như muốn gây sự, lớn tiếng nói :

- Đánh người, chuyện này các anh phải giải quyết cho rõ ràng, phải cho Lâm Thiếu một câu trả lời xác đáng.

Ánh mắt của tên Lâm Thiếu kia như muốn giết người, hung ác nhìn thẳng vào Trịnh Hương Vân nói :

- Không ai bảo vệ được cô đâu!

Diệp Trạch Đào có chút gai mắt, liền nói :

-Cách làm của bản thân anh đã có vấn đề, trêu chọc phụ nữ trước mặt mọi người, anh còn thấy mình có lý sao!

Nhiều đàn ông như vậy đứng ở bên cạnh, chỉ có Diệp Trạch Đào đứng ra nói hộ mình trong thời điểm mấu chốt này, ít nhiều cô Trịnh Hương Vân cũng cảm thấy cảm kích nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

-Ngươi là cái thá gì, chuyện của ông đây không cần ngươi lo!

Thấy mọi người đều không dám lên tiếng, cái tên thanh niên chả có vẻ gì là lợi hại này lại đứng ra, Lâm Thiếu liền chỉ tay vào Diệp Trạch Đào chửi.

- Tôi đã thấy anh chòng ghẹo, vừa rồi tôi cũng đã dùng điện thoại ghi lại hình ảnh anh trêu chọc người ta. Có giỏi thì để mọi người xem ai sai ai đúng, anh muốn gì tôi cũng chiều hết!

Dù sao mĩnh đã đắc tội với gia tộc lớn nhiều rồi, cũng không để ý tên Lâm Thiếu, hai mắt của Diệp Trạch Đào bình tĩnh nhìn về phía đối phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play