- Bí thư Bàng, hôm qua bạn tôi nhìn thấy Phó chủ tịch huyện Diệp và Trưởng ban thư ký Trần, mấy người họ gặp gỡ nhau tại một quán ăn đặc sắc ở ngoại ô.

Thư ký nhìn thấy Bàng Huy đang xem tài liệu, vừa uống trà vừa nói nhỏ.

Bàng Huy vốn đang trầm ngâm, nghe những lời này thì liền ngẩng đầu lên.

- Bí thư Bàng, bạn tôi cũng vô tình nhìn thấy còn có Trưởng phòng công an Uông và Chủ nhiệm Ủy ban nhân dân Tôn nữa.

Bàng Huy ừ một tiếng, không nói lời nào.

Thấy thư ký đã đi ra ngoài, sắc mặt của Bàng Huy liền có chút khó coi.

Từ khi lên làm Phó bí thư Huyện ủy, cuộc sống của Bàng Huy rất tốt. Người đến văn phòng báo cáo công việc hằng ngày cũng nhiều hơn.

Lúc trước khi còn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, cũng có nhiều người vây xung quanh Bàng Huy. Nhưng tình hình bây giờ lại khác, tầng lớp người vây xung quanh cũng cao hơn rất nhiều, đặc biệt là vì vị trí xếp hạng thứ ba ở huyện của ông ta. Cảm giác đó vô cùng khác biệt.

Được nhiều người vây xung quanh khiến cho cái dã tâm vốn đã được đè nén chặt của Bàng Huy lại trỗi dậy.

Bản thân đã giành được chức Phó bí thư, lại xếp vị trí thứ ba của huyện. Vị trí này rất quan trọng, dù là Quách Xán hay Tôn Cương đi nữa đều không thể làm khó mình được, lại còn phải lôi kéo mình nữa chứ.

Do có chút thay đổi về tâm tính, nên nhìn thấy Diệp Trạch Đào và Tôn Cương tranh giành nhau thì Bàng Huy có suy nghĩ chờ xem sao.

Trong suy nghĩ của Bàng Huy, bản thân giữ một vị trí riêng biệt nên dù sau cùng là Tôn Cương hay Diệp Trạch Đào thắng đi nữa, ông ta vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí này.

Bàng Huy còn nghĩ rằng, là người đứng ở vị trí thứ ba của huyện thì mình hẳn là nhân tố quyết định của Thảo Hải mà Bí thư Hứa cần phải nắm giữ. Người cùng phe với Bí thư Hứa ở Thảo Hải nên theo sát bên mình mới đúng. Kể cả vị trí của Diệp Trạch Đào ở huyện bây giờ cũng không cao hơn mình. Việc thay đổi địa vị cũng tạo nên một vài lệch lạc trong suy nghĩ của Bàng Huy. Dạo gần đây ông ta không hề chủ động liên hệ với mấy người cánh Diệp Trạch Đào, ông ta còn có suy nghĩ hi vọng mấy người cánh Diệp Trạch Đào sẽ chủ động dựa dẫm vào ông ta, để từ đó ông ta trở thành trung tâm của mọi người.

Chuyện cuộc họp xử lý công việc của Chủ tịch huyện đã nhanh chóng truyền tới chỗ Bàng Huy.

Sau khi biết được tình hình, Bàng Huy cũng không gọi điện thoại liên lạc với Diệp Trạch Đào, thái độ vẫn tỏ ra xem chừng. Ông ta nghĩ mình phải cẩn thận chuyện Diệp Trạch Đào và Tôn Cương tranh giành nhau, không được tùy tiện can thiệp vào.

Vẫn còn một chuyện mà Bàng Huy chưa hề nói ra. Tôn Cương cũng đã từng gặp ông ta một lần. Trong lần gặp mặt đó, Tôn Cương cũng hứa hẹn nhiều lợi nhuận hậu hĩnh, chỉ yêu cầy ông ta không dính líu vào chuyện của Diệp Trạch Đào thì sau này Tôn Cương sẽ dẫn ông ta đi gặp Tôn Tường Quân.

Thay đổi suy nghĩ khiến dạo này Bàng Huy thường hay mất ngủ.

Thật sự là rất phân vân!

Một bên là Bí thư Hứa và Diệp Trạch Đào, một bên là nhà họ Tôn. Bàng Huy không quyết định được.

Diệp Trạch Đào đã thắng trước một trận. Chuyện này Bàng Huy không hề để ý vì chỉ với một chiến thắng nhỏ không thể nói lên được vấn đề gì. Nhà họ Tôn kia chắc hẳn là vẫn còn thủ đoạn.

Hôm nay nghe Thư ký nói tình hình, Bàng Huy đột nhiên có cảm giác bị bỏ rơi.

Đương nhiên là Bàng Huy hiểu, cuộc gặp gỡ của Diệp Trạch Đào mấy người bọn họ đủ để nói rõ là bốn người này đã đoàn kết lại với nhau rồi.

Một nhóm nhỏ do Diệp Trạch Đào đứng đầu đã được hình thành rồi.

Đây là họ không hi vọng là mình sẽ đứng đầu!

Bây giờ phải làm sao?

Đây là một chuyện đại sự bày ra trước mắt Bàng Huy. Nếu tiếp tục đứng về phía cánh Diệp Trạch Đào thì tình hình này đã nói rõ là phải do Diệp Trạch Đào đứng đầu. Coi như mình là Phó bí thư cũng phải nghe theo Diệp Trạch Đào. Còn nếu không thì mình không thể là người một phe với bọn họ nữa rồi.

Đã làm Phó bí thư được mấy ngày, địa vị lại trên Diệp Trạch Đào cho nên Bàng Huy ít nhiều đã loại trừ chuyện nghe theo sự chỉ huy của Diệp Trạch Đào.

Nhưng, thông tin ngày hôm nay buộc Bàng Huy phải suy nghĩ đến chuyện này.

Không còn tâm trạng để xem tài liệu nữa, Bàng Huy dựa thẳng vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ.

Không nghĩ cho kỹ thì sẽ không xử lý được. Nhưng lúc suy nghĩ kỹ rồi thì Bàng Huy lại có chút luống cuống.

Bàng Huy quá rõ tình hình của mình. Sở dĩ mà có thể phát triển đi lên, được lên làm cái chức Phó bí thư này, chính là dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào dẫn mình đến giới thiệu với Hứa Phu Kiệt. Không có sự dẫn dắt của Diệp Trạch Đào, mình có thể lên làm Phó bí thư được hay không?

Lúc nghĩ đến thái độ của Hứa Phu Kiệt đối với mình, Bàng Huy càng bất an. Tất cả mọi thứ của mình đều là kết quả của sự ủng hộ của Hứa Phu Kiệt. Nếu đứng về phe người khác, thì việc đầu tiên là mình sẽ phải đối mặt với sự đả kích không thương tiếc của Hứa Phu Kiệt.

Có thể đầu quân cho Tôn Cương không?

Chuyện này Bàng Huy lắc đầu. Từ lâu ông ta đã phân tích tình hình của Tôn Cương rất rõ ràng rồi. Tôn Cương không phải là người có năng lực, đi theo Tôn Cương, chủ yếu là do phía sau Tôn Cương có một người cha tốt mà thôi.

Khó đây!

Bây giờ nhất định phải tỏ thái độ, nếu không tỏ thái độ, thì không chỉ Diệp Trạch Đào, mà chính Hứa Phu Kiệt cũng sẽ có thái độ với mình.

Càng nghĩ càng bực bội, Bàng Huy bưng chén trà lên, nhưng rồi không muốn uống, lại đặt chén trà xuống.

Cầm lấy điếu thuốc, nắn nắn cái bật lửa trong tay nhưng mãi cũng không châm lửa.

Lúc đầu Bàng Huy nghĩ nên ngồi ngoài quan sát sự tranh giành của hai thế lực này.

Nhưng, bây giờ lại đã không thể bàng quang đứng nhìn nữa rồi. Nhất định phải có một quyết định mới được.

Người chống lại chốn quan trường thường thì có kết cục rất thảm. Sẽ chẳng có ai trọng dụng những người như vậy. Có thể chống lại một lần thì chắc chắn sẽ chống lại lần thứ hai. Bàng Huy hi vọng là sau khi Tôn Tường Quân gặp mình một lần có thể dùng mình. Nhưng, bây giờ suy nghĩ này xem ra hơi khờ khạo. Ai mà nói rõ được kết quả sẽ như thế nào chứ!

Cũng phân vân một hồi lâu, Bàng Huy mới có quyết định. Vào những lúc như thế này, con đường duy nhất của mình đó chính là tiếp tục đi theo Hứa Phu Kiệt. Đây là con đường duy nhất của mình.

Chẳng lẽ lại tìm Hứa Phu Kiệt yêu cầu bảo Diệp Trạch Đào phải nghe theo mình?

Vừa nghĩ đến chuyện này, Bàng Huy liền biết chắc chắn không thể làm được.

Thở dài một tiếng, Bàng Huy biết mình nhất định phải thật lòng hạ thấp cái phong thái xuống. Chỉ có hạ thấp phong thái thì thái độ của mình mới có thể đúng được.

Không dám nghĩ nữa. Nếu mất đi sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào thì sắp tới mình có thể mình sẽ càng đi càng xa!

Diệp Trạch Đào cùng mấy người bọn họ gặp gỡ không gọi mình tham gia, đây chính là thái độ của Diệp Trạch Đào đối với mình.

Sau một hồi tính toán Bàng Huy đã đè nén được toàn bộ cái dã tâm bị trỗi dậy sau khi lên làm Phó bí thư.

Chần chừ một lúc, cuối cùng Bàng Huy cũng nhấc điện thoại lên gọi cho Diệp Trạch Đào.

Lúc này, Diệp Trạch Đào đang ngồi xem tài liệu trong văn phòng mà Ủy ban nhân dân huyện đã đặc biệt sắp xếp.

Sau khi lên làm Phó chủ tịch huyện, Diệp Trạch Đào công tác ở cả hai đầu. Ở huyện cũng có một phòng làm việc riêng.

Bây giờ Tôn Dân Phú đã coi Diệp Trạch Đào như là Chủ tịch huyện, vừa vào báo cáo một vài công việc xong mới đi ra.

Lúc nhận được điện thoại của Bàng Huy, Diệp Trạch Đào lộ vẻ tươi cười.

Chuyện gặp gỡ Trần Tỏa Nguyên cùng mấy người là Diệp Trạch Đào có ý định cả. Bàng Huy vẫn chưa có quyết định cuối cùng nên Diệp Trạch Đào tạm thời không hi vọng đưa ông ta vào phe của mình.

Nếu ở một huyện khác, một Phó chủ tịch huyện có ý muốn coi một Phó bí thư Huyện ủy như một người dưới trướng thì có thể đã là một chuyện nực cười. Nhưng Diệp Trạch Đào không hề nghĩ như vậy. Từ sau khi hiểu được tình hình của mình, Diệp Trạch Đào biết, dù mình chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhưng đã đè bẹp khí thế của Phó bí thư từ lâu rồi.

Bây giờ đã đến lúc Bàng Huy phải chính thức tiến hành lựa chọn rồi!

Con người Bàng Huy này có chút thanh cao nhưng sau khi lên làm Phó bí thư lại hơi tự đại, hơn nữa rất có thể Tôn Cương sẽ tiến hành lôi kéo ông ta. Diệp Trạch Đào cũng muốn thông qua một vài hành vi thử Bàng Huy một chút xem sao.

Diệp Trạch Đào không hề biết cuộc gặp gỡ của mình và Trần Tỏa Nguyên cùng mấy người lại có thể truyền đến tai Bàng Huy. Chỉ cảm thấy bây giờ Bàng Huy có thể chủ động gọi điện tới, chứng tỏ suy nghĩ của ông ta đã thay đổi.

- Bí thư Bàng, tôi Diệp Trạch Đào đây.

Diệp Trạch Đào tỏ vẻ đang giải quyết việc công.

Cách nói chuyện như vậy khiến trong lòng Bàng Huy có chút luống cuống. Diệp Trạch Đào dùng cách chính quy như thế này để nói chuyện với mình. Điều này chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã có thái độ thật rồi.

Không được rồi, tuyệt đối không thể để Diệp Trạch Đào tỏ thái độ thêm nữa.

- Trạch Đào, có thể qua đây một chuyến không, chúng ta bàn bạc một số chuyện?

- Được, tôi qua đây.

Nghĩ Diệp Trạch Đào sẽ đến, Bàng Huy châm điếu thuốc trầm tư suy nghĩ.

Sau khi Diệp Trạch Đào tới, Bàng Huy biết điều mình cần làm đó chính là cố gắng khiến cho Diệp Trạch Đào hiểu được mình mong muốn đứng về phía của hắn ta.

Diệp Trạch Đào tới rất nhanh.

Bàng Huy chủ động tới trước, bắt tay Diệp Trạch Đào, tỏ ra rất thân mật.

Kéo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Bàng Huy nói :

- Là như vậy, Bí thư Quách đã nói phải tiến hành điều tra cán bộ một lần. Tôi muốn nghe ý kiến của cậu xem sao.

Diệp Trạch Đào nói :

- Tôi chỉ phụ trách tốt khu công nghiệp của xã Xuân Trúc là được rồi, chuyện cán bộ của huyện không tiện xem vào.

Trong lòng Bàng Huy cười đau khổ. Gần đây xem ra thái độ của mình đã khiến cho Diệp Trạch Đào không vừa lòng rồi!

Bàng Huy hơi hối hận, không dưng mình lại bàng quan đứng nhìn họ tranh giành nhau để hưởng lợi. Tương lai của mình còn phải dựa vào Diệp Trạch Đào mà!

- Trạch Đào, ở đây không có người ngoài, ông anh cũng nói thật. Từ trước tới giờ tôi luôn coi trọng cậu, cậu lại là một người làm việc chân chính vì vậy tôi luôn nghĩ là phải luôn ủng hộ công tác của cậu. Chỉ cần là những việc có thể có lợi cho cậu, tôi đều sẽ ủng hộ hết mình. Lần này Bí thư Quách có ý kiến điều tra cán bộ. Tôi đang nghĩ, thông qua cuộc điều tra cán bộ lần này, công việc của cậu có thể lại thêm thuận buồn xuôi gió. Chỉ có như vậy thì sự phát triển của huyện Thảo Hải mới có hi vọng.

Lần đầu tiên Bàng Huy nói ra những lời như vậy với một người. Bản thân ông ta cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Bàng Huy cười thầm. Từ trước tới giờ tên Bàng Huy này luôn tỏ ra rất thanh cao. Có thể nói ra được những lời như thế này đủ để chứng tỏ ông ta đã có quyết định rồi.

Nhìn thấy Bàng Huy làm như vậy, Diệp Trạch Đào cũng không muốn làm khó, liền nói :

- Chuyện này à, Bí thư Quách đã nói qua với tôi rồi.

Trong lòng Bàng Huy càng lay động, lén thở dài một tiếng. Cuối cùng thì Diệp Trạch Đào không những liên kết với Cao Vệ mà còn thỏa thuận liên minh với Quách Xán. Tên Tôn Cương kia xem ra đã không phải là đối thủ của bọn Diệp Trạch Đào rồi.

Sau khi biết tình hình Bàng Huy càng tỏ ra hạ thấp phong thái.

Dường như bây giờ hai người đã vứt bỏ được sự ngăn cách, tỏ ra hòa hợp hơn. Hai người đang xem xét một vài chuyện về cuộc điều tra cán bộ trong văn phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play