Các cán bộ huyện Thảo Hải ngồi chờ mà cứ thấp thỏm lo lắng, trước đây chưa bao giờ diễn ra một cuộc điều chỉnh lãnh đạo nào giống như cuộc điều chỉnh lãnh đạo huyện Thảo Hải lần này. Ai cũng cảm thấy bối rối không biết nên làm thế nào, có quá nhiều lời đồn thổi, nghe nói mấy vị lãnh đạo huyện Thảo Hải lần này toàn là các nhân vật tầm cỡ cả.Huyện Thảo Hải lần này coi như tái hiện lại tình hình ở thời Xuân thu chiến quốc mất rồi.

Lại có tin khác là tân Chủ tịch huyện chính là con trai của Bí thư thành ủy Kim Lăng, một nhân vật có thế lực không hề nhỏ.

Ôn Phương dẫn đầu đoàn cán bộ xã Xuân Trúc ngồi chờ ở đúng vị trí của xã đã được sắp xếp trước, tâm trạng cũng rất hồi hộp.Nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào đã thăng chức thuận lợi cô ta cũng sẽ được bảo vệ chắc chắn hơn mà trong lòng mừng thầm.Nhưng Ôn Phương cũng sợ rằng vị Chủ tịch huyện và Bí thư mới sẽ trở thành đối thủ của Diệp Trạch Đào.

Những lời đồn thổi ở huyện cô cũng có nghe qua, nghĩ đến mâu thuẫn giữa Diệp Trạch Đào và Tôn Cương trong lòng Ôn Phương không tránh khỏi lo sợ.

Thời gian cứ chầm chậm trôi, khi Ôn Phương quay sang nhìn thì thấy Phương Di Mai với vẻ mặt rất bình tĩnh, ngồi yên vị một chỗ chẳng tỏ vẻ gì là sốt ruột cả.

Cái cô Phương Di Mai này!

Ôn Phương thầm khâm phục Phương Di Mai, người phụ nữ này khôn khéo lại rất điềm đạm, không biết từ bao giờ Diệp Trạch Đào đã thu phục được cô ta.

Nghĩ đến những lời đồn về mối quan hệ của hai người mà Ôn Phương đã nghe được, Ôn Phương thoáng thấy chút chạnh lòng.

Có thời gian phải ngồi nói chuyện với cô ta một chút mới được.

Đang nghĩ ngợi miên man thì thấy tiếng xôn xao từ ngoài cửa truyền vào.

Đến rồi đấy!

Ôn Phương biết bọn Diệp Trạch Đào đã đến rồi.

Quả thật hội trường lập tức trở nên tĩnh lặng.

Theo sự chỉ dẫn của mấy vị ủy viên thường vụ, rất nhanh đã trông thấy Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Phương Thuận Chương đi vào, theo sau đó là vài gương mặt quen có lạ có.

Ánh mắt của mọi người đổ dồn hết vào đoàn người mới đến, cũng có không ít người đang đoán già đoán non xem vị trí của các vị đó sẽ ra làm sao.

Thêm một nhóm người nữa tiến vào.

Trưởng ban thư ký huyện Trần Tỏa Nguyên dẫn mọi người đến hàng ghế dành cho các vị lãnh đạo.

- Không ngờ Diệp Trạch Đào xếp ngay sau Cao Vệ.

Rất nhiều người phát hiện ra tình tiết mới này, ai cũng nghĩ là cho dù Diệp Trạch Đào có trở thành ủy viên thường vụ thì cũng chỉ có thể xếp hạng sau cùng.Bây giờ nhìn thấy Diệp Trạch Đào lại xếp ngay sau Phó chủ tịch huyện Cao Vệ thì thấy ngạc nhiên cực độ.

Phương Di Mai ngồi phía dưới ánh mắt cũng sáng lên, dù vẻ ngoài vẫn rất điềm tĩnh nhưng trong lòng thì đang mừng thầm. Dù sao thì cô và Diệp Trạch Đào cũng rất thân mật, bất kì một sự thay đổi nào trong sự nghiệp của Diệp Trạch Đào đều có ảnh hưởng mật thiết đến cô. Sự thay đổi thú vị này chứng tỏ thành ủy coi trọng Diệp Trạch Đào, thậm chí rất coi trọng là đằng khác.Cũng không biết liệu sau này Diệp Trạch Đào có thể lôi kéo được thêm bao nhiêu đồng minh nữa.

Cán bộ các ban ngành cũng tham gia hội nghị, toàn bộ hội trường trở lên tĩnh lặng, chỉ còn một vài tiếng ho khan và tiếng thở dài cố nén.

Ngồi bên dưới Thường Minh Quang cũng lộ rõ vẻ tươi cười.Đây quả là chuyện tốt, chứng tỏ là từ tỉnh cho đến thành phố đều rất coi trọng Diệp Trạch Đào.

Vài người trước đây theo cánh Thôi và cánh Cao gần đây cũng tìm đến Diệp Trạch Đào.Vốn dĩ bọn họ cũng thấy lo lắng, nhưng giờ nhìn Diệp Trạch Đào như vậy bọn họ cũng thấy yên tâm phần nào. Chỉ cần Diệp Trạch Đào ngồi vững ở vị trí ấy, mọi người đầu quân cho Diệp Trạch Đào thì vẫn còn cơ hội phất lên. Suy cho cùng thì bọn họ và Diệp Trạch Đào vẫn có chút tiếng nói chung.

Con người vốn là vậy, thấy được thế lực của Diệp Trạch Đào thì rất nhiều người vốn còn đang do dự đều hạ quyết tâm đầu quân cho Diệp Trạch Đào.

Thời gian này bọn họ cũng tiến hành phân tích tình hình, lại thu thập thêm được một ít tin tức từ bên trong lọt ra khiến cho bọn họ càng hạ quyết tâm hơn bởi Diệp Trạch Đào cũng có nhân vật tầm cỡ đứng sau.

Mọi người đều đã quen với toàn bộ trình tự này, cũng không có gì khác biệt lắm, chỉ có điều lần này có sự điều chỉnh lớn hơn những lần trước nhiều.

Rất nhanh Phương Thuận Chương đã tuyên bố xong quyết định của Thành ủy.

Sau khi đọc xong quyết định Phương Thuận Chương nhìn khắp hội trường một lượt rồi nói :

- Lần điều chỉnh cán bộ huyện Thảo Hải này lớn chưa từng có, chứng tỏ sự quan tâm của thành phố dành cho huyện Thảo Hải. Hi vọng tất cả các cán bộ huyện Thảo Hải sẽ đoàn kết gắn bó với Ủy ban thường vụ huyện, một lòng vì công việc để huyện Thảo Hải phát triển hơn nữa.

Phương Thuận Chương biết mình phải cẩn thận lời nói một chút, những người ngồi đây toàn nhân vật tầm cỡ có liên kết với các tầng lớp cao hơn cả. Cho nên khi nói cũng rất chậm rãi, như thể mỗi từ trước khi nói ra đều đã được cân nhắc cẩn thận.

Ông cũng không nhiều lời, sau khi nói xong Phương Thuận Chương cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thấy mình không nói sai điều gì mới yên tâm kết thúc bài phát biểu.

Chủ trì hội nghị là Bàng Huy, dù sao ông ta cũng là người có thâm niên ở huyện Thảo Hải, lại mới nhận chức Phó bí thư.

- Tiếp theo, xin mời bộ máy chính quyền mới có đôi lời phát biểu.

Bàng Huy nói.

Thật ra việc để lãnh đạo mới nhận chức phát biểu là ý tưởng của Hứa Phu Kiệt và Phương Thuận Chương, bọn họ đều rất muốn biết những người mới này có quan hệ gì với nhau hay không. Tuy là không thể nhìn thấy hết được ý đồ của bọn họ, nhưng ít ra cũng hi vọng thông qua việc này tìm hiểu được chút ít.

Người phát biểu đầu tiên là Bí thư Quách Xán.

Quách Xán vẫn luôn quan sát thái độ của mọi người. Ông ta tự nhiên bị sắp xếp đến huyện Thảo Hải làm bí thư, trước khi đi cũng có gặp Dương Hiên một lần, nhưng cũng chẳng khai thác được tình hình gì có ích cả. Dương Hiên chỉ nói với ông ta một câu như thế này, đó là phải đoàn kết với người thực sự tự nguyện dốc toàn lực vì công việc để phát triển huyện Thảo Hải đi lên.

Về nhà rồi Quách Xán vẫn ngẫm nghĩ câu nói này của Dương Hiên, ai mà chẳng làm việc, sao lại còn thêm từ thực sự tự nguyện làm việc vào đây nữa?

Đúng là khó hiểu, cuối cùng thì ai là người thực sự tự nguyện dốc toàn lực làm việc, ai là người giả vờ tự nguyện dốc sức làm việc chứ?

Quách Xán công tác ở tỉnh cũng đã lâu, kinh nghiệm đấu tranh cũng tích lũy được chút ít, chỉ là không có kinh nghiệm cơ sở mà thôi.Ông ta biết khi đến một nơi làm việc mới thì tốt nhất là nên xem xét tình hình đã chứ chưa nên có động tĩnh gì vội, tình hình của huyện Thảo Hải rất phức tạp. Mấy vị lãnh đạo chủ chốt cũng đã thâm nhập vào cả rồi, không cẩn thận sẽ gặp rắc rối như chơi.

Trước khi đến đây Quách Xán cũng có tìm hiểu một chút về tình hình của những người mới, lại nhờ vào mối quan hệ của mình trong tỉnh để nghe ngóng tình hình. Gã biết Chủ tịch huyện Tôn Cương là con trai của Bí thư thành ủy Kim Lăng, và có người đứng sau chỉ đạo hắn ta làm việc.Bí thư thành ủy Kim Lăng lại không cùng phe với Bí thư tỉnh Ninh Hải Dương Hiên.

Nắm rõ được điều ấy Quách Xán biết mình không thể quá thân mật với Tôn Cương, nếu không gã sẽ mất đi chỗ dựa lớn.

Quả là khó.

Đấy là Quách Xán nghĩ vậy.

Suy nghĩ vòng vo mãi, đến lượt mình phát biểu, Quách Xán nói :

- Các đồng chí, đầu tiên xin cho tôi được nói lời cảm ơn đến cấp trên đã tín nhiệm tôi, cấp trên đã phái tôi đến huyện Thảo Hải công tác, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc, dốc hết sức vì công việc, quyết không phụ lòng tin tưởng của tổ chức và mọi người.Do mới đến còn chưa nắm rõ tình hình, cho nên sau khi đến huyện Thảo Hải tôi sẽ cố gắng tìm hiểu tình hình Thảo Hải trong thời gian ngắn nhất.

Chỉ nói vài câu vậy rồi Quách Xán kết thúc lời phát biểu của mình, biểu hiện rất khiêm tốn.

Tiếp theo là Tôn Cương phát biểu, tên Tôn Cương này thì trái ngược hẳn với Quách Xán, vừa cầm mic đã nhìn khắp một lượt rồi mới nói :

- Tôi không biết trước đây huyện Thảo Hải đã xảy ra chuyện gì, cũng không quan tâm đến những chuyện đó lắm. Tôi chỉ mong muốn làm sao để huyện Thảo Hải phát triển một cách tốt nhất. Thân là Chủ tịch huyện, đây cũng là trách nhiệm của tôi, tôi chỉ có một yêu cầu đó là mong các cán bộ hành chính huyện Thảo Hải một lòng vì bộ máy hành chính huyện, cố gắng làm đúng chức trách, nghĩa vụ của mình để làm việc một cách tốt nhất. Còn với những người không tuân thủ mệnh lệnh, quy tắc, hay có tư tưởng khác biệt, bất luận là ai cũng sẽ bị xử lý nghiêm khắc.

Vừa mới đến đã huênh hoang như vậy, lời Tôn Cương nói ra khiến toàn hội trường bỗng trở nên im lặng.

Quan sát bên dưới một lượt, Tôn Cương lại lớn tiếng nói :

- Tôi đến đảm đương chức Chủ tịch huyện, tôi biết mọi người bên dưới không tránh khỏi bàn tán suy đoán.Nhưng cho dù mọi người có nghĩ gì đi chăng nữa thì hôm nay tôi vẫn ở đây với tư cách là Chủ tịch huyện. Tôi chính là Chủ tịch huyện Thảo Hải, trách nhiệm của tôi là đảm đương tốt công tác huyện Thảo Hải. Không phủ nhận là tôi cũng có chút quan hệ, nhưng công việc là công việc, chỉ cần mọi người một lòng vì bộ máy hành chính huyện, thì mọi người không cần phải có những lo lắng thừa thãi.

Đúng là diễn xuất của một đại công tử.

Bất kì ai ngồi đó nghe được bài phát biểu của Tôn Cương đều có cảm giác đó, tên Tôn Cương này quả là hống hách quá mức, hống hách đến mức ngay đến Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy ngồi ở đó mà y cũng chẳng thèm nể mặt chút nào, thế này thì sống sao nổi hả trời!

Phương Thuận Chương trong lòng cũng bừng bừng nổi giận, tên Tôn Cương này cũng ức hiếp người một cách quá đáng, chẳng coi Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy như mình ra gì cả. Miệng lúc nào cũng không ngớt bộ máy hành chính huyện bộ máy hành chính huyện, y căn bản chẳng coi huyện ủy ra gì cả. Mới thế mà đã tỏ thái độ không liên quan gì đến huyện ủy, muốn lập giang sơn riêng biệt rồi.

Quách Xán cũng thấy khó chịu, Bí thư như ông còn đang ngồi đây mà y dám hống hách như thế, trực tiếp triển khai thế trận để tranh giành địa vị ngang hàng với ông. Ai mà chẳng hiểu lời của Tôn Cương, y ám chỉ y là người có địa vị, có thế lực, ai mà không theo y thì sẽ chuốc lấy kết cục thảm hại.

Cái tên Tôn Cương khốn kiếp này, muốn dùng cách này để lôi kéo người về phe y đây mà.

Cao Vệ liền nhìn Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào cười cười, tên Tôn Cương này biết y là người ngoài đến, cái gì cũng sẽ chịu thiệt thòi. Nên có ý đồ dùng cách này để lôi kéo một nhóm người về phía y, vì muốn nhanh chóng nắm vững huyện Thảo Hải, Tôn Cương chẳng thèm băn khoăn lưỡng lự gì nữa rồi.

Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra được Tôn Cương làm vậy là có ý đồ hẳn hoi chứ chẳng phải vì nhất thời hồ đồ. Có lẽ y cũng đã cảm nhận được sự đối đãi từ phía tỉnh với thái độ họ Tôn muốn chen chân vào tỉnh. Nếu đã không nhận được sự ủng hộ của tỉnh thì y đành dùng cách lỗ mãng này để công kích vậy.

Đây gọi là dùng sức đè trí!

Chẳng lẽ tình hình huyện Thảo Hải dễ bị trấn áp đến thế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play