- Trạch Đào, mau lên Huyện đi, Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy thông báo chúng ta cùng lên thành phố đấy.

Trần Tỏa Nguyên nói không giấu nổi vẻ háo hức.

Diệp Trạch Đào biết kết quả đã có rồi, nhắn Ôn Phương một câu, hắn chui vào xe ôtô của Vương Báo Quốc để đi lên thị trấn.

Xe chạy được một đoạn, Diệp Trạch Đào chợt nhớ ra bức tranh chữ đó vẫn để ở ký túc xá sợ rằng người đông sẽ có kẻ táy máy làm hỏng, nên lại nói Vương Bảo Quốc đánh xe quay lại ký túc lấy bức tranh mang lên xe.

Diệp Trạch Đào định bụng sẽ mang bản gốc này về nhà cha mẹ để.

Khi đến văn phòng Huyện ủy, Diệp Trạch Đào nhìn thấy Trần Tỏa Nguyên và Bàng Huy đang ngồi bên trong rồi, vẻ mặt hai người không giống nhau, Bàng Huy thì tỏ ra rất phấn chấn, lộ rõ trong cả lời nói, Trần Tỏa Nguyên dáng vẻ trầm tư như đang có tâm sự vậy.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào tới, hai người đều đứng dậy bắt tay hoan nghênh hắn.

- Trạch Đào, tới nhanh nhỉ!

- Nhận được điện thoại của anh là tôi đi ngay, trên đường đi đều thuận lợi.

Văn phòng làm việc của Trần Tỏa Nguyên không có người ngoài đến nên khá là yên tĩnh.

Sau khi Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Trần Tỏa Nguyên nói với hắn:

- Chúc mừng Trạch Đào nhé!

Diệp Trạch Đào hỏi:

- Cái gì cơ?

Ngó vào mặt Diệp Trạch Đào rồi Trần Tỏa Nguyên nói:

- Hội nghị thường vụ Thành ủy đã họp rồi, bộ máy của Thảo Hải cơ bản đã định xong rồi!

Diệp Trạch Đào bèn nhìn sang Bàng Huy.

Trần Tỏa Nguyên nói:

- Anh Bàng lên cấp trên rồi, tôi thì vẫn yên vị, còn anh cũng thăng chức đấy!

Tuy cảm thấy Diệp Trạch Đào cũng đã biết tình hình, Trần Tỏa Nguyên vẫn giải thích thêm.

Trên quan trường là thế, chẳng có cái gì gọi là bí mật cả, Thường vụ thị ủy vừa họp xong, huyện Thảo Hải đã có tin tức bị truyền ra ngoài rồi, cái chính là để lộ ra kết quả cuộc họp.

Bàng Huy nói:

- Trên tỉnh cũng vừa mới bổ nhiệm xong Chủ tịch thành phố thành phố Hắc Lan, là một người có tên Sở Tuyên, chẳng biết người này lí lịch thế nào! Ngày thứ hai Thành ủy sắp xếp nhân sự, Thành ủy bèn bố trí nhân sự ở huyện Thảo Hải, sáng nay hội nghị đã kết thúc, thì tin tức cũng đã truyền ra ngoài, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy gọi điện tới, kêu chúng ta cùng lên Thành phố để tiếp nhận bài nói chuyện của tập thể.

Tuy rằng Diệp Trạch Đào biết mình sẽ thăng chức, nhưng cũng không biết cụ thể là chức gì, bèn hỏi:

- Tình hình là thế nào? Hắn đương nhiên là muốn hỏi tình hình bổ nhiệm của huyện Thảo Hải, biết là sẽ phải điều chỉnh nhiều, càng biết là sẽ có nhiều thế lực tham gia vào, hắn chỉ muốn biết xem tay Tôn Cương ấy có thành Bí thư không thôi.

Trần Tỏa Nguyên thở dài:

- Con người mà, làm việc sẽ khó tránh khỏi đắc tội với người, ông anh bị thiệt thòi rồi!

Ông ta rõ ràng không hiểu Diệp Trạch Đào muốn biết nội dung gì, đối với việc của chính bản thân gã còn có chút cảm thán.

Việc này Diệp Trạch Đào vẫn biết, khi đánh giá bình bầu, điểm của Trần Tỏa Nguyên không cao, lúc đó lấy thành tích ra xét, mọi người đều cho rằng ông ta khố mà giữ được cái ghế đó, bậy giờ đã bảo toàn được vị trí rồi, chắc là do Hứa Phu Kiệt đỡ cho đây mà.

Diệp Trạch Đào vẫn lo lắng mãi việc Trần Tỏa Nguyên mà không bảo vệ được ngôi vị, bây giờ nghe nói vẫn tại vị nên cũng vui mừng thay cho ông ta, đồng thời cũng mừng cho cả mình, có sự tồn tại của Trần Tỏa Nguyên rồi thì cũng thêm được một đồng minh nữa.

Trần Tỏa Nguyên hít một hơi, vẫn nói với Diệp Trạch Đào:

- Bất kể thế nào, ghế của tôi coi như đã giữ được rồi, không có sự giúp đỡ của Trạch Đào thì thành to chuyện rồi, so với Tiền Trung Lập, tôi xem ra may mắn hơn nhiều!

Bàng Huy khẽ cười nói:

- Thời gian của anh còn nhiều, đừng lo lắng, còn có cơ hội mà, huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả Tiền Trung Lập cũng đứt gánh rồi, mấy người chúng ta có thể giữ được ghế thật là may lắm rồi!

Trần Tỏa Nguyên nghe xong câu này bèn ngó sang Diệp Trạch Đào, ông ta biết tình hình lần này rất đặc thù, làm cả một cuộc phê bình trên diện rộng, điểm của ông ta không được cao nên mới thành ra thế này, lần sau quyết không để xảy ra tình trạng như vậy được, chỉ cần có sự giúp đỡ của Diệp Trạch Đào thì sợ gì không lên được chức? Ông ta vẫn còn có cơ hội mà.

Trong lòng Trần Tỏa Nguyên rất hiểu ý của Bành Huy, chỉ cần theo sát Diệp Trạch Đào thì chắc chắn sẽ có cơ hội, sự việc lần này, ông ta và Bàng Huy có chung cách nhìn nhận.

Diệp Trạch Đào cũng đã từng nghe Phương Di Mai nói, chỉ vì việc Tiền Trung Lập có liên quan đến tiền và gái đã bị Lý Binh khai ra, lần này cũng bị bắt rồi.

Thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào ngóng qua mình, Bàng Huy khẽ cười nói:

- Vẫn phải đợi trên tổ chức nói mới biết được.

- Thôi được rồi đấy, ở đây lại chẳng có người ngoài, cái chức phó bí thư huyện ủy của anh coi như cũng thăng rồi, đáng để ăn mừng đấy!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Chúc mừng Ttrưởng ban Bàng!

Bàng Huy cười mà rằng:

- Trạch Đảo là ủy viên thường vụ, phó Chủ tịch huyện, Bí thư Đảng ủy khu công nghiệp, Chủ nhiệm, chức vụ này cũng quan trọng lắm đấy!

Trần Tỏa Nguyên nói:

- Lần này Ban tổ chức cán bộ Thành ủy thông báo là tất cả chúng ta đến đó để đàm thoại tập thể, ngoài Cao Vệ đang ở trên thành phố ra thì đều chuẩn bị tốt rồi, thôi nhanh lên đường nào!

- Còn ai nữa không? Diệp Trạch Đào hỏi.

Trần Tỏa Nguyên lắc đầu nói:

- Có hai người không bao giờ ngờ tới đấy! một người là Cao Vệ, lại còn một người nữa là Ngũ Thúy Miêu!

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã rõ rồi, lần này Cao Vệ quả nhiên là trúng rồi!

- Ngũ Thúy Miêu?

Diệp Trạch Đào hỏi:

Hắn có biết người phụ nữ này, nguyên là Trưởng phòng thứ nhất Ban tổ chức cán bộ Huyện ủy, nghe nói chồng cô ta làm chức Cục trưởng gì đó trên thành phố.

Bàng Huy khẽ cười nói:

- Lần này chồng cô ta lên chức thành phó Chủ tịch thành phố rồi, tuy không vào ủy viên thường vụ, nhưng cũng là nhân vật có tiếng, là do Trưởng ban thường vụ Thành ủy Phương Thuận Chương ra sức ủng hộ đấy.

Phương Thuận Chương ấy à!

Diệp Trạch Đào cảm giác cục diện huyện Thảo Hải sau này sẽ vô cùng phức tạp, các loại nhân vật đều có mặt.

Bàng Huy nói:

- Thực ra, rất nhiều việc xảy ra ngoài ý muốn, cả quá trình phát triển theo lẽ thường, Cao Vệ là người có lí lịch đấy, Ngũ Thúy Miêu cũng có, nếu như không có Diệp Trạch Đào giúp, anh và tôi sẽ không có ngày hôm nay thoải mái thế này đâu!

Thấy dáng vẻ Bàng Huy vẫn như còn muốn tri ân báo đáp thêm, trong lòng Diệp Trạch Đào rất vui mừng nhưng vẫn nói:

- Chủ yếu vẫn là Bàng trưởng ban có cở sở quần chúng tốt đấy chứ!

Bàng Huy cười càng tươi hơn.

- Xin chào mọi người! Mọi người đang nói chuyện thì thấy phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Ngũ Thúy Miêu tranh điểm phục sức đẹp lung linh bước vào chào hỏi.

Lần đầu tiên Diệp Trạch Đào phát hiện ra người phụ nữ này có sắc đẹp thật mê lòng người, ngay cả đôi mắt cũng biết cười.

Bàng Huy khẽ cười đáp:

- Trưởng ban Ngũ đến rồi à, chúng ta cùng đi thôi!

Theo sự biến đổi chức vị mai này, Bàng Huy là phó Bí thư, đương nhiên là sếp to nhất trong số mấy người này.

Trần Tỏa Nguyên lại lướt nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Trạch Đào, bây giờ đi nhé?

Đây rõ ràng là có hàm ý rất tinh tế, thông qua việc nhỏ này, Diệp Trạch Đào biết Trần Tỏa Nguyên đã thể hiện thái độ tôn kính, tất cả sẽ nghe theo lời hắn.

- Được thôi, chúng ta đi nào!

Diệp Trạch Đào nói.

Khi mọi người đi đến bãi đỗ xe thì thấy mấy chiếc xe con đều đỗ cả ở đó, Trần Tỏa Nguyên nói:

- Xe của mọi người đều đi theo sau là được rồi, chúng ta cùng ngồi trên chiếc việt dã (SUV) để nói chuyện nhé?

Bàng Huy cười nói:

- Chỉ sợ mấy kẻ nghiện thuốc chúng ta sẽ hun khói Trưởng ban Ngũ mất thôi!

Ngũ Thúy Miêu cười nói:

- Lãnh đạo không phải là không biết tôi, nếu không phiền gì tôi ngồi cùng xe với các anh được rồi, đang muốn làm thân với các vị lãnh đạo hơn nữa đây!

Mọi người đều bật cười vui vẻ.

Diệp Trạch Đào rung động trong lòng, nói với Vương Báo Quốc đang đứng đợi ở đó:

- Cậu mang bức tranh chữ trên xe về nhà bố mẹ tôi trước đi rồi đuổi theo sau nhé!

Bàng Huy không hiểu, hỏi:

- Trạch Đào, bức tranh chữ gì mà quý giá đến như vậy?

Mọi người đều thân thuộc rồi nên ông ta nói đùa chút thôi.

Ngũ Thúy Miêu cũng cười nói:

- Chắc chắn là báu vật rồi, nên xem ra rất sợ mất, nếu không phiền gì cho chúng tôi rửa mắt một chút đi?

Trần Tỏa Nguyên cười nói:

- Nếu đã là báu vật, ai muốn cho các người xem!

Đây chính là hiệu quả mà Diệp Trạch Đào mong muốn, hắn mỉm cười đáp:

- Lần vừa rồi về thủ đô có một người đã tặng tôi.

Ánh mắt Ngũ Thúy Miêu sáng lên:

- Nói thế này, lại càng muốn xem hơn đấy!

Diệp Trạch Đào cố ý chần chừ một chút, cuối cùng mỉm cười nói:

- Thế thì mời mọi người xem vậy!

Vẫy tay kêu Vương Báo Quốc mang bức tranh chữ đó đến.

Và Vương Báo Quốc rất cẩn thận chậm rãi mở bức tranh chữ ra.

Cả mấy người đều cảm thấy rất hiếu kỳ, đây rốt cuộc là một bức tranh chữ như thế nào, mà phải làm cẩn thận đến vậy, nhìn dáng vẻ Diệp Trạch Đào kìa, thật đúng là báu vật rồi.

Bức tranh chữ được mở ra, cả mấy đôi mắt đều chăm chú nhìn.

Lúc đầu mọi người đều có cảm giác chữ cũng bình thường thôi, chẳng giống cái gọi là báu vật gì cả, nhưng Trần Tỏa Nguyên kinh ngạc lấy tay dụi dụi mắt.

Trần Tỏa Nguyên có thể làm đến chức Trưởng ban thư ký, lẽ nào lại không có vài phần bản lĩnh, ông ta cũng có một số hiểu biết về nội dung của bộ môn nghệ thuật thư pháp này, lúc đầu ông ta chỉ cảm thấy nét chữ rất là quen, ngay sau đó đã bị chấn động, nhìn chăm chú một lúc, thất kinh nói:

- Là chữ của Ông bí thư!

Khi vừa nghe thấy Trần Tỏa Nguyên nói vậy, Bàng Huy và Ngũ Thúy Miêu đều cẩn thận nhìn lại bức tranh, Ngũ Thúy Miêu kêu thất thanh:

- Đúng là chữ của Ông bí thư rồi!

Bàng Huy lại nhìn lại mấy hàng chữ nhỏ.

Sau khi xem xong, Bàng Huy khiếp sợ ánh mắt dính chặt vào cái tên Hoa Uy, thật lâu sau vẫn không thể dời mắt.

Nhìn theo ánh mắt của Bàng Huy, Trần Tỏa Nguyên cũng phát hiện ra mấy chữ Hoa Uy viết, thất thanh kêu lên;

- Hoa Uy!

Cái tên này đều khiến bọn họ khiếp sợ hồn bay phách lạc.

Chỉ vào bức tranh chữ, Bàng Huy nhìn Diệp Trạch Đào hỏi:

- Đây?

Diêp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Lần này sau khi tới Kinh Chấn Kinh, cơ duyên may mắn được báo cáo tình hình công việc ở xã Xuân Trúc với hai vị thủ trưởng, họ rất coi trọng xã Xuân Trúc, trước khi về hai vị thủ trưởng có viết tặng tôi bức tranh chữ này!

Không có cái gì làm bọn họ khiếp sợ hơn chuyện này, nghe Diệp Trạch Đào nói mấy câu này rất điềm tĩnh, cả ba người đều có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Trạch Đào.

Quá đỉnh!

Chỉ có thể dùng từ ngữ này để biểu đạt suy nghĩ của mình thôi.

Trần Tỏa Nguyên lại ngắm một hồi những nét chữ đó rồi nói:

- Quả nhiên là báu vật, chẳng lấy đâu ra bức tranh chữ nào quý hơn cái này đâu!

Ánh mắt Ngũ Thúy Miêu ánh lên vẻ hâm mộ, nói với Diệp Trạch Đào:

- Hãy cất giữ cẩn thận nhé, cái này có thể làm báu vật gia truyền đựợc rồi đó!

Diệp Trạch Đào thu bức tranh rồi giao lại cho Vương Báo Quốc, mỉm cười nói:

- Thôi đi đi!

Nhìn Vương Báo Quốc lái xe rời đi, tất cả mấy đôi mắt đều dõi theo chiếc xe, dường như trên chiếc xe đó đúng là đang cất giữ một báu vật vô giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play