Đêm đó Diệp Trạch Đào đã đến thị trấn, đến rồi cũng không vội nghỉ ngơi, liền gọi điện thoại cho Tiền Trung Lập.

- Tôi đã đến thị trấn rồi!

Nhìn thời gian mới đến bảy giờ, Diệp Trạch Đào liền nói với Tiền Trung Lập.

- Trạch Đào, lại xảy ra chuyện rồi, cậu mau đến đây, mấy người chúng tôi đang ăn cơm, đến đây cùng ăn luôn.

Lúc Diệp Trạch Đào đến đã thấy Tiền Trung Lập đang ngồi ăn cơm ở đó với mấy người, Cục trưởng công an huyện Uông Lăng Tùng, Chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại huyện Ngô Vệ Viễn, Cục trưởng cục tài chính Lý Xuân Ba, Chánh văn phòng ủy ban Tôn Dân Phú đều là người quen.

Thấy Diệp Trạch Đào đến, mọi người đều đứng dậy.

Lần này Tiền Trung Lập cũng thể hiện ra một sự nhiệt tình.

Sau khi hỏi thăm sức khỏe lẫn nhau, Diệp Trạch Đào được ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái Tiền Trung Lập.

- Trạch Đào, nghe nói cậu đã đến thành phố?

Tin tức của Tiền Trung Lập có vẻ nhanh nhạy liền hỏi một câu.

Uông Lăng Tùng kia lại có thâm ý nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Uông Lăng Tùng là Cục trưởng Cục công an của huyện, sẽ có được tin tức từ nhiều nguồn.Ông ta nhận được một tin tức nói Diệp Trạch Đào cùng đi với Hứa Phu Kiệt đến tỉnh thành.

Sau khi biết được tin này Uông Lăng Tùng đã hết sức kinh hãi. Trước cục diện hỗn loạn hiện nay ở huyện Thảo Hải mà Diệp Trạch Đào lại có thể đi cùng Bí thư thành ủy đến tỉnh thành thì quả là bí hiểm.Có một điểm chắc chắn là Bí thư Hứa rất tín nhiệm Diệp Trạch Đào.

- Ừ, cùng đi đến tỉnh thành với Bí thư Hứa một chuyến!

Diệp Trạch Đào vốn muốn đến để lôi kéo phe phái nên đương nhiên phải lộ ra chút gì hữu dụng.

Lôi kéo người và chiêu nạp người thân tín không giống nhau. Chỉ cần có thể lôi kéo đều lôi kéo đến, mối quan hệ chỉ tồn tại vì chút lợi ích này không giống với những người cùng hưởng thành quả. Nhắc đến tâm phúc bây giờ Diệp Trạch Đào tính ra chỉ có ba người, một người là Phương Di Mai, một người là Thường Minh Quang, còn một người là Vương Báo Quốc, ba nhân tài này mới là những người mà hắn thực sự có thể tin cậy được.

Về phần Ôn Phương, Diệp Trạch Đào còn đang lưỡng lự, mưu đồ cầu danh của người phụ nữ này rất lớn, chỉ có thể coi cô ta là một trong những nhân vật có thể tin dùng mà thôi.

Những người đang ngồi này Diệp Trạch Đào tạm thời chỉ có thể coi như chiêu nạp người biết phục tùng.

Chẳng ai ngờ được Diệp Trạch Đào sẽ trực tiếp nói ra những lời như thế này, tất cả đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào đến tỉnh thành cùng Bí thư Hứa!

Lại nghĩ đến những lời đồn đại về thế lực đứng sau của Diệp Trạch Đào ở tỉnh, tâm tư của mọi người lập tức linh hoạt lên.

Gần đây tình hình trong huyện thật sự khiến lòng người lộn xộn.Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lý Binh lại đưa ra chuyện gã có người chống đỡ nên đã có không ít người nhảy vào. Điều chủ yếu nhất mà mọi người cũng đang do dự là không có lòng tin với tên Lý Binh kia, những người có thế lực đứng sau mọi người đều đã thấy nhiều.Có người đứng sau thì sao chứ? Như một vị công tử nào đó ở thủ đô về huyện làm quan cũng chẳng phải là chuyện hiếm, đi theo người như thế rất nguy hiểm!

Ngược lại là người như Diệp Trạch Đào, bản thân có năng lực, thời gian ngắn như vậy đã có thể làm ra một tình cảnh lớn như vậy, người như thế này mới đáng để theo.

Hiện tại Diệp Trạch Đào nhận được sự tín nhiệm của Bí thư Hứa, hơn nữa lại cùng Bí thư Hứa đến tỉnh thành. Chuyện này đã chứng minh rõ Diệp Trạch Đào quả nhiên có bản lĩnh!

Mắt Tiền Trung Lập sáng lên nói:

- Trạch Đào, Bí thư Hứa coi trọng cậu!

- Phó chủ tịch huyện Tiền, bí thư Hứa cũng nhắc đến anh, khen ngợi anh anh công tác tốt!

Những lời nói này vốn dĩ là những lời Diệp Trạch Đào nhanh trí nói, hiệu quả tạo thành đến hắn cũng không ngờ được, chỉ thấy tên Tiền Trung Lập kia nắm lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:

- Thật à?

Vẻ mặt tràn đầy sự khát vọng.

Diệp Trạch Đào chỉ có thể kiên trì nói:

- Tôi lừa anh làm gì!

Thoáng cái Tiền Trung Lập đã hưng phấn lên, nói với mọi người:

- Đã thấy chưa, Bí thư Thành ủy Hứa luôn chú ý đến huyện Thảo Hải, có sự ủng hộ của Bí thư Hứa, công việc của chúng ta sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!

Mọi người hầu hết là người của cánh Thôi, cùng với việc Thôi Vĩnh Chí xảy ra chuyện bọn họ cảm thấy như trời sụp xuống vậy. Bây giờ những câu nói này của Diệp Trạch Đào giống như một ngọn đèn chiếu lên làm ấm lòng mọi người.

Diệp Trạch Đào quyết định tận dùng thời cơ này liền nói:

- Bí thư Hứa nói, chuyện của bí thư Thôi không có nghĩa là phổ biến, phần lớn các đồng chí ở huyện Thảo Hải đều đã từng trải qua thử thách, năng lực rất mạnh.

Tôn Dân Phú thở dài nói:

- Đây chính là trình độ, nhìn bí thư Hứa, trình độ cao, bất cứ chuyện gì cũng chia tách rõ ràng, vậy mới khách quan được.

- Bí thư Hứa có nói bước tiếp theo nên làm như thế nào không?

Tiền Trung Lập liền hỏi vấn đề mọi người quan tâm nhất.

Thực ra vấn đề này là hỏi dò chuyện bí thư Hứa có sự sắp xếp như thế nào sau khi xảy ra chuyện của bí thư Thôi Vĩnh Chí.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Cái này tôi cũng không tiện hỏi, phải tin tưởng tổ chức, phải tin tưởng vào sự sắp xếp của Bí thư Hứa.

Tuy rằng không nhận được thứ mấu chốt, trong lòng mọi người cũng coi như là ổn định một chút, chỉ cần Bí thư Hứa vẫn vững, cục diện của Thảo Hải sẽ không có vấn đề.

- Trạch Đào, nói một hồi, có một chuyện xảy ra, quên mất không nói!

Tiền Trung Lập nói với Diệp Trạch Đào.

- Chuyện gì?

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người thay đổi, Diệp Trạch Đào liền hỏi.

Tiền Trung Lập nói:

- Chắc bí thư Thôi trong lúc tức giận cũng đã khai ra cả Bành Ngọc Vân, hôm nay Bành Ngọc Vân cũng đã bị bắt rồi!

- Bành Ngọc Vân chẳng là cái thá gì, phải trị y một chút, y cũng đê tiện chẳng khác gì Chủ nhiệm ủy ban kinh tế thương mại Ngô Vệ Viễn.

Nhắc đến chuyện này ông lại tức, liền chửi lên một câu.

Lời nói của ông ấy lập tức nhận được sự đồng tình, mọi người đều bắt đầu kéo vào kể tội Bành Học Vân.

Diệp Trạch Đào nghe mọi người thảo luận, lúc này mới phát hiện Bành Ngọc Vân kia thực sự có nhiều vấn đề.

Uông Lăng Tùng nói:

- Bí thư Thôi ở huyện Thảo Hải nhiều năm như vậy, trong tay ông ấy vẫn nắm giữ không ít thứ, các anh xem đi, cùng với sự giải thích của Bành Học Vân, huyện sẽ càng loạn!

Lời này của y không nói còn tốt, vừa nói ra những lời này, Diệp Trạch Đào liền phát hiện sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi.

Nghĩ lại Diệp Trạch Đào liền hiểu ra, mọi người đều đang tự hỏi chuyện của mình, bọn họ cũng đang lo lắng bị liên lụy.

Ăn cơm xong, sự vui vẻ của mọi người hình như không cao, đều lấy cớ có việc, lần lượt rời đi.

Tiền Trung Lập và Uông Lăng Tùng cùng liếc nhìn nhau, Tiền Trung Lập nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, tìm một chỗ, chúng ta xông hơi một chút, sau đó nói chuyện.

Tiền Trung Lập khẽ gật đầu nói:

- Nói đúng lắm, Trạch Đào khoảng thời gian này đúng là vất vả, tới thị trấn nghỉ ngơi điều dưỡng một chút đi.

Ba người cùng ngồi vào trong xe của Uông Lăng Tùng, Uông Lăng Tùng lái xe về phía tây thành phố.

- Một người bạn thân tín có mở một câu lạc bộ giải trí

Uông Lăng Tùng nói.

Đi vào bên trong, Uông Lăng Tùng tỏ vẻ rất quen thuộc, chào hỏi mọi người rồi đi đến chỗ chuyên dành cho khách quý hưởng thụ.

Sau khi Diệp Trạch Đào đi vào liền suy nghĩ, nếu lành mạnh thì vào một chút còn không thì thôi.

Chắc là Uông Lăng Tùng cũng hiểu suy nghĩ của Diệp Trạch Đào nên sắp xếp rất nề nếp.

Rất nhanh mọi người đã ra phòng xông hơi.

Lúc Diệp Trạch Đào đi ra liền nhìn thấy hai người đã ngồi ở đó.

- Trạch Đào, mau đến đây ngồi.

Tiền Trung Lập nói với Diệp Trạch Đào.

Thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống, Tiền Trung Lập đưa cho một điếu thuốc rồi nói:

- Đã lâu không ngồi nói chuyện, ôi, bây giờ huyện Thảo Hải có nhiều chuyện loạn quá!

Diệp Trạch Đào nói:

- Rất nhanh nên công bố rồi!

Uông Lăng Tùng thở dài nói:

- Lăn lộn trên quan trường này cũng không dễ dàng gì, phía trên có biến động nhỏ, lập tức thấy toát mồ hôi!

Hàn huyên vài câu, Tiền Trung Lập nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, bây giờ ba người chúng ta ở đây, không có người ngoài, tôi muốn nói ra vài lời xuất phát từ nội tâm, Lăng Tùng cũng có cùng suy nghĩ này!

Lúc bản thân Diệp Trạch Đào cũng đang nghĩ nên nói chuyện thế nào, Tiền Trung Lập lại mở miệng trước, cũng không biết bọn họ có suy nghĩ gì, Diệp Trạch Đào lập tức lấy lại tinh thần, nói:

- Phó chủ tịch huyện Tiền, anh có lời nào xin cứ nói đi!

Thở dài một tiếng, Tiền Trung Lập nói:

- Trạch Đào à, cậu vẫn còn xem chúng tôi như người ngoài, tôi coi cậu như anh em, cậu còn gọi tôi cái gì mà huyện trưởng, điều này khác gì không nể mặt tôi!

Uông Lăng Tùng vội vàng nói:

- Trạch Đào, Phó chủ tịch huyện Tiền là người thẳng thắn, nếu anh ấy để mọi người cùng gọi anh em, tôi thấy mọi người sửa đổi cách xưng hô một chút, lúc không có ai cứ xưng là anh em là được rồi.

Tiền Trung Lập gật đầu nói:

- Lời của Lăng Tùng tôi thích nghe, phải như vậy.

Diệp Trạch Đào đành phải nói:

- Nếu đã như vậy, tôi gọi anh là anh Tiền rồi!

Cười ha hả, Tiền Trung Lập lập tức tỏ vẻ vui mừng nói:

- Trạch Đào, đừng thấy bây giờ tôi cấp bập cao hơn cậu, trong lòng tôi hiểu rất rõ, tiền đồ của cậu còn rất rộng lớn! Bây giờ có thể tôi đến giúp đỡ cậu một chút, sau này không chừng tôi còn phải nhờ cậu giúp đỡ!

Thấy Diệp Trạch Đào muốn nói gì đó, Tiền Trung Lập xua tay nói:

- Trước tiên cậu nghe tôi nói vài câu xuất phát từ đáy lòng, mọi người đều cho rằng lão Tiền tôi là người thô thiển. Thực ra, tôi hiểu rất rõ, ở huyện Thảo Hải này tôi chẳng thấy nể phục ai cả, cậu là ngại lệ. Quả thật tôi rất nể phục cậu, ai có thể giống như cậu, hai bàn tay trắng mà gây dựng được lên cả một cơ nghiệp như vậy.Hôm nay tôi nói vậy, từ nay về sau coi như là tôi giao bản thân mình cho cậu rồi.

Diệp Trạch Đào gần như không tin vào tai mình nữa, một Phó chủ tịch huyện lại nói với hắn như vậy.Hoàn toàn hạ thấp bản thân trước hắn, đây đâu phải là lời nói của một Phó chủ tịch huyện!

Lúc nhìn về phía Tiền Trung Lập, trên mặt Tiền Trung Lập tràn đầy vẻ thành khẩn như thể mỗi một câu ông ấy nói đều phát ra từ đáy lòng.

Diệp Trạch Đào cũng không phải là loại người không có kinh nghiệm gì cả, ngẫm nghĩ kĩ ít nhiều cũng hiểu suy nghĩ của Tiền Trung Lập. Tên Tiền Trung Lập này là người bất cứ lúc nào cũng có thể gạt bỏ thể diện của bản thân mình, vì tiền đồ của bản thân ông ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì!

Nếu như nói đến một người không biết xấu hổ thì Diệp Trạch Đào coi như đã gặp rồi.

Sau khi phân tích tình hình của Tiền Trung Lập, lần đầu tiền Diệp Trạch Đào coi Tiền Trung Lập là nhân vật vô cùng nguy hiểm. Âm mưu của Tiền Trung Lập này rất sâu xa, chắc chắn ông ta đã tiến hành phân tích tình hình của huyện. May mà ông ta không coi trọng Lý Binh nên không theo phe của Lý Binh. Mục đích của ông ta chính là muốn thông qua hắn để tiếp cận Hứa Phu Kiệt, mục tiêu của ông ta chính là Hứa Phu Kiệt.

Người như thế này tuy rằng cũng có thể hợp tác, nhưng mà, sau này hắn nhất định phải tăng cường đề phòng y.Không biết chừng đến một lúc nào đó còn bị hắn đâm một nhát vào sau lưng cũng nên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play