Diệp Trạch Đào vừa mới về đến kí túc xá xã Xuân Trúc, còn chưa kịp rửa mặt thì Ôn Phương gọi điến đến.

- Trạch Đào, anh về rồi à?

- Vừa mới về kí túc xá.

- Em đến ngay nhé!

Cô ta nói xong liền gác máy ngay.

Diệp Trạch Đào khẽ lắc đầu, cái cô Ôn Phương này thật là nóng vội!

Diệp Trạch Đào rất hiểu tâm trạng của Ôn Phương, mất đi một chỗ dựa vững chắc như Thôi Vĩnh Chí là một tai nạn đối với cô ta, bây giờ không biết cô ta sẽ sốt ruột như thế nào đây.

Ôn Phương chắc cũng muốn tìm hiểu một chút tình hình hắn vào thành phố.

Đổ một ít nước nóng mà các học sinh nữ đã đun sẵn từ trước pha thêm một ít nước lạnh vào chậu, Diệp Trạch Đào rửa mặt ngay tại cửa.

Ánh mặt trời rọi vào làm hắn nóng hừng hực, dùng chiếc khăn bông ướt lau lên người, một cảm giác dễ chịu làm cho tinh thần Diệp Trạch Đào phấn chấn hẳn lên.

Trên đường trở về, Diệp Trạch Đào có cảm giác toàn thân rã rời. Ngồi trên xe mà vẫn phải suy nghĩ rất nhiều chuyện khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Diệp Trạch Đào cởi chiếc áo ra trước, sau đó dùng khăn ướt lau khắp người.

Đang lau người thì thấy Ôn Phương bước lại rất nhanh.

Cô ta mặc chiếc quần bò màu trắng, vì đi rất nhanh nên phần thắt lưng trở xuống trông rất uyển chuyển, có cảm giác hai cặp đùi cọ vào nhau rất mạnh.

Khi Diệp Trạch Đào đang rửa mặt thì nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ của Ôn Phương.

Diệp Trạch Đào cũng là người từng trải qua chuyện này, mắt hắn nhìn chằm chằm vào cặp đùi của Ôn Phương.

Trong lòng rung động, Diệp Trạch Đào thầm nghĩ, cái cô Ôn Phương này, dáng người toát lên đầy vẻ khơi gợi dụng vọng của người khác.

Bởi vì trời nóng, lại ngồi trên xe lâu như vậy, khắp người anh ta cảm thấy nóng ran, nhìn thấy dáng vẻ Ôn Phương như thế trong lòng hắn liền trào lên sự ham muốn dục vọng.

Hắn biết không thể nhìn tiếp được nữa liền đưa mắt nhìn lên phía trên, nhưng kết quả lại càng khó cưỡng hơn. Bộ ngực khêu gợi của Ôn Phương cứ như thách thức, khiến cho Diệp Trạch Đào càng như lửa đốt.

Hắn vục cả mặt vào trong chậu nước, ngâm mặt vào trong nước rất lâu, cơn bốc hỏa trong người Diệp Trạch Đào mới giảm bớt đi nhiều.

Khi ngẩng đầu lên thì nước trên mặt chảy ròng ròng xuống dưới.

Khi hắn dùng khăn bông lau mặt liên tục thì Ôn Phương đã bước đến trước mặt.

- Trạch Đào, tình hình của huyện bây giờ càng thêm phức tạp rồi!

Ôn Phương nói rất to, nói xong câu này thì nhận ra phần trên cơ thể của Diệp Trạch Đào đỏ ửng, cơ bắp cuồn cuộn. Lâu lắm rồi Ôn Phương không có quan hệ với đàn ông nên cô ta cũng thở gấp, trong lòng cũng trào lên sự ham muốn dục vọng.

- Lại xảy ra chuyện gì thế? Diệp Trạch Đào hỏi.

- Anh không biết sao, em nghe nói loạn to rồi, Bí thư Thôi bị bắt giam rồi! cô ta vừa nói vừa liếc nhìn cơ thể của Diệp Trạch Đào, trong lòng không hiểu sao mà tim lại đập nhanh như vậy.

Ở trên đường Diệp Trạch Đào cũng đã nhận được điện thoại của Thường Minh Quang, chuyện này xảy ra vào sáng nay, Thôi Vĩnh Chí bị bắt vì khả nghi có liên quan đến vấn đề kinh tế.

- Nếu như thực sự có vấn đề thì đây là chuyện lớn rồi!

Diệp Trạch Đào bình thản nói.

Liếc nhìn Diệp Trạch Đào một lúc, Ôn Phương tự nhiên cảm thấy tâm trạng của mình chùng xuống liền cười nói:

- Anh vừa mới về đã tìm anh nói chuyện này, đến nước cũng chưa kịp uống nữa, để em đi rót nước cho anh.

Trong lúc nói chuyện cô ta đã đi vào trong phòng.

Nhìn thấy chiếc quần bò Ôn Phương mặc bó sát lấy cặp mông, ngọn lửa ham muốn vừa mới tắt trong Diệp Trạch Đào bây giờ lại bùng lên, phần vật thể dưới lớp quần đùi của hắn cũng bắt đầu động đậy.

Làm thế nào bây giờ, sao hôm nay lại dễ dàng ham muốn như vậy chứ?

Diệp Trạch Đào không thể giải thích được.

- Trạch Đào vào trong phòng nói chuyện đi, bên ngoài nóng lắm!

Diệp Trạch Đào liền bước vào trong.

Vừa mới bước vào phòng, hắn nhìn thấy Ôn Phương đã cởi chiếc cúc trên cùng của chiếc áo vốn đã mỏng tang, cô ta vừa tìm chiếc quạt để phe phẩy.

Diệp Trạch Đào đang đứng còn Ôn Phương lại ngồi, nên hắn thấy rõ vẻ gợi tình của cô ta.

Chiếc áo vừa này vẫn cài cúc đầy đủ thế mà bây giờ đã cởi hết ra rồi!

Cái bộ phận phía dưới vừa mới động đậy lúc này đã bắt đầu cương lên.

Không đợi Diệp Trạch Đào sửa sang, Ôn Phương đã ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của Ôn Phương lại nhìn đúng vào cái bộ phận phía dưới thân thể của Diệp Trạch Đào.

Ôn Phương mở miệng định nói gì cũng im bặt, nhất thời cũng không biết là mình đang nghĩ gì nữa.

Diệp Trạch Đào thoáng đỏ mặt, vội lấy cái khăn đang cầm trong tay che phần dưới, nhưng không nghĩ rằng chiếc khăn đang ướt thì sẽ không có tác dụng mà còn làm ướt chiếc quần hắn đang mặc.

Vẻ mặt lúng túng, mặt Diệp Trạch Đào đỏ ửng lên, sự ham muốn vừa rồi bị giảm hẳn đi bởi chuyện này.

- Hôm nay nóng thật!

Diệp Trạch Đào chẳng biết nói chuyện gì.

Đôi mắt đẹp liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái, Ôn Phương mừng thầm, biết chắc rằng sự hấp dẫn của cô ta đã thắng và cũng tin tưởng hơn vào sự hấp dẫn của mình, xem ra trong đầu của Diệp Trạch Đào cũng đang có ý tưởng gì với mình rồi!

Ôn Phương cũng tiến lại gần, lần trước trong căn phòng trọ hai người cũng đã có chuyện mập mờ rồi, lại cảm nhận rõ sự ham muốn của Diệp Trạch Đào, chỉ có điều chưa thực sự làm chuyện đó mà thôi. Nhìn thấy thân thể Diệp Trạch Đào hừng hực, chiếc quần lại phồng lên thế kia, dục vọng trong đầu cô ta lại trỗi dậy.

- Em ra ngoài một lát, anh thay quần đi đã!

Ôn Phương cố tình gợi ý trước.

Diệp Trạch Đào càng trở nên lúng túng, hắn đang định nói thì Ôn Phương lại nói tiếp:

- Lại chẳng phải chưa làm vậy bao giờ, xem anh này, thật đúng là, có gì mà phải đỏ mặt chứ!

Nói câu này, vẻ mặt cô ta cứ như không, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Ôn Phương vốn đã rất xinh đẹp, phong cách lại rất thành thục, sự khiêu khích mạnh dạn như vậy, hơn nữa ở đây chỉ có hai người bọn họ.

Diệp Trạch Đào bị cô ta tấn công như vậy cũng cởi mở hơn, hắn cười nói:

- Em dám khiêu khích anh hả?

Bình thường hai người không dám nói những lời như vậy, nhưng trong bầu không khí như bây giờ cả hai lại thốt ra những lời này.

Ôn Phương có cơ sở để như vậy, cô có cảm giác việc Diệp Trạch Đào đi lên tỉnh lần này chắc đã thành công, nhìn cái dáng vẻ đủng đỉnh của hắn sau khi về cũng đã biết hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã có phần chắc chắn thì cho dù tiếp theo trong huyện có xảy ra rối ren gì đi nữa thì anh ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, ngược lại còn có khả năng tiến xa hơn nữa.

Trong tình hình như vậy, muốn tiến bước trên con đường quan lại thì phải cấu kết với Diệp Trạch Đào mới được.

Hiện tại với Ôn Phương mà nói phải nhanh chóng tạo mối quan hệ thân mật với Diệp Trạch Đào, từ đó hiển nhiên sẽ lên được con thuyền của anh ta.

Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nếu như không nắm lấy cơ hội này thì coi như đã bỏ lỡ cái trụ cột này rồi!

Trong khoảng thời gian này Diệp Trạch Đào vô cùng bí bích khó chịu. Sự dàn xếp vừa rồi trên tỉnh đã giải quyết vấn đề lớn nhất của hắn, ở thành phố đã có sự trao đổi giữa lão Điền và Hứa Phu Kiệt. Bước tiếp theo Hứa Phu Kiệt tất nhiên sẽ ra sức ủng hộ hắn. Cho dù trong huyện có xảy ra biến động nào đi chăng nữa thì hắn cũng có thể ung dung ngồi xem họ đấu đá nhau. Sau trận đấu lợi ích của hắn không phải là không có, thậm chí còn nhiều hơn.

Điều mà Diệp Trạch Đào yên tâm nhất vẫn là sự ủng hộ tuyệt đối của lão Điền. Hắn cũng đã nhận ra sức mạnh của ông ta, cho dù là Hứa Phu kiệt hay Ninh Quân thì bọn họ đều rất coi trọng lão Điền.

Ngoài lão Điền ra còn có sự ủng hộ của Bí thư Hô Diên. Có sự ủng hộ của hai nhân vật lớn như vậy, thêm vào đó là sự thỏa thuận hợp tác vừa xong với Cao Vệ, hi vọng rằng chỗ Phó chủ tịch tỉnh Cao cũng sẽ hỗ trợ.

Diệp Trạch Đào không tin có nhiều lực lượng ủng hộ như vậy mà một Chủ tịch xã nhỏ bé như hắn lại không tồn tại nổi một cách thoải mái.

Không còn áp lực nữa, tâm trạng của hắn đang khá lên thì lại thấy Ôn Phương khiêu khích mình thì trong lòng hắn cũng có chút dao động.

Ánh mắt lướt nhìn trên cơ thể Ôn Phương một lúc, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Mùa nào cũng đều là của phụ nữ, quần áo kiểu nào cũng mặc được!

Ôn Phương đứng dậy, xoay một vòng trước mặt Diệp Trạch Đào, cười nói:

- Thế nào? Chiếc áo này của em sành điệu đấy chứ?

- Em mặc ở xã thì là sành điệu, còn ở trên tỉnh thì khó nói lắm!

Diệp Trạch Đào cười nói.

- Không sao, anh tư vấn giúp em đi, cái nào anh thích thì em cũng thích.

Câu nói này hay lắm

Diệp Trạch Đào bỗng chốc do dự, hắn đã nắm rõ tình hình hiện tại của Ôn Phương, bất kì lúc nào hắn cũng có thể túm lấy cô ta. nhưng nếu có được cô ta rồi thì lại thấy không yên tâm.Nữ giới trong chốn quan trường quá nhiều lẽ nào lại không có chuyện gì? Chẳng lẽ lại giống như Trịnh Tiểu Nhu đã từng nói việc như thế này chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?

Diệp Trạch Đào có quan điểm riêng về vấn đề này. Cấp trên thì có lẽ không sao nhưng một nhân vật nhỏ bé như hắn nếu như bị người ta phát hiện ra thì chắc chắn sẽ có chuyện!

Ánh mắt liền nhìn ra phía bên ngoài cửa.

Sau khi tiến hành khiêu khích Diệp Trạch Đào, Ôn Phương cũng đang chăm chú quan sát thái độ của hắn, cô ta nhận thấy hắn cũng đang dao động, đồng thời cũng đoán được suy nghĩ của hắn.

Cắn răng một cái, Ôn Phương bước đến bên cạnh Diệp Trạch Đào, bất ngờ ôm chầm lấy hắn.

Hôn một cái lên mặt Diệp Trạch Đào, cô ta thì thầm vào tai hắn nói khẽ:

- Ở đây không an toàn, chỉ cần có địa điểm thích hợp, em sẽ là của anh! Anh yên tâm, em không phải loại người bắt anh phải làm chuyện này, chúng ta đều là người lớn cả!

Nói xong những câu này Ôn Phương càng cố tình dùng thân thể của mình cọ xát vào những bộ phận quan trọng trên người của Diệp Trạch Đào, đồng thời dùng tay âu yếm nhẹ lên mặt hắn. Sau khi tiếp xúc với cơ thể của Diệp Trạch Đào, nhục dục trào lên trong người cô ta, lại không muốn rời đi chỗ khác.Có điều cô ta cũng là loại người khôn khéo, biết không thể làm chuyện ấy ở đây được. Cô ta khẽ cắn môi rồi mới buông Diệp Trạch Đào ra, khuôn mặt thoáng ửng hồng nói:

- Em đi trước nhé!

Nhìn Ôn Phương ra khỏi phòng, Diệp Trạch Đào lúc này không biết có phải là mình đang nằm mơ không.

Người phụ nữ này và Phương Di Mai cùng một giuộc!

Diệp Trạch Đào khẽ lắc đầu, dục vọng trong con người hắn hoàn toàn bị dập tắt.

Diệp Trạch Đào thấy rằng hắn luôn bị động trong chuyện này. Ôn Phương từ trước đến nay luôn chủ động dẫn dắt hắn, người đàn bà này rất có âm mưu!

Nghĩ lại những câu nói của Ôn Phương vừa nãy, Diệp Trạch Đào cũng khá yên tâm. Con người Ôn Phương rất rõ ràng, xem ra cô ta đang để ý đến quan chức, cũng có năng lực, lại có ý định xà vào lòng hắn.Nếu dùng được cô ta cũng là một trợ lực lớn.

Chuông báo tan trường vang lên, Diệp Trạch Đào nghe thấy tiếng chuông mới khôi phục lại tâm trí.

Nhìn thấy mình trong cảnh quần áo như thế, hắn chợt giật mình vội vàng đóng cửa kí túc lại, nhanh chóng đi tìm một chiếc quần khác để thay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play