Diệp Trạch Đào rất nhanh xóa bỏ ngay những ý tưởng đó của mình, tương lai của mình phải do mình tạo dựng lên, việc cần làm bây giờ là giải quyết một đống việc nan giải.

Thông qua hàng loạt sự việc, Diệp Trạch Đào nhận ra rằng, cả xã hội này là xã hội hiện thực, tất cả phải dựa vào chính bản thân mình mới được, Lưu gia không những không trụ vững được nữa mà ngược lại còn là trở ngại sự thăng tiến của mình. Những lực lượng khác cũng phải đợi sau mọi sự nỗ lực của bản thân mới có thể lợi dụng được, nếu như bản thân không đủ thực lực không những không mượn được thế lực mà còn có thể sẽ bị loại bỏ.

Chẳng còn cách nào khác, ai bảo mình chỉ là một nhân vật tầm thường!

Lưu gia thì không thể hi vọng nữa, trong tỉnh Ninh Hải, thế lực của Lưu gia vốn không chen vào được, cho dù chen vào được đi chăng nữa thì sẽ như thế nào chứ, Lưu Vũ Giang kia không đối phó mình coi như là tốt rồi, bọn họ đâu có ủng hộ mình thực chất chứ!

Đây là việc ở trong huyện, bọn ông Điền và bí thư Hô Diên vốn không giúp đỡ mình quá nhiều, trừ phi đến lúc mình không giải quyết được có lẽ họ mới đưa tay ra giúp một tí. Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ, khi họ thực sự ra tay giúp mình, khi đó chứng tỏ năng lực của mình có hạn. Thực sự khi đến mức đó rồi thì bọn họ cùng lắm là đưa mình đến một nơi an toàn rồi sau đó không thèm để ý đến việc mình làm nữa.

Trong chốn quan trường, nếu như chính mình cũng không biết giải quyết một số việc, thì loại người như thế đối với bọn họ chỉ là vô dụng.

Việc phải làm bây giờ chính là phải giải quyết nguy cơ trong huyện trước.

Điều này coi như một sự thử thách đối với bản thân.

Trong lòng Diệp Trạch Đào dâng lên một niềm tin mạnh mẽ, đây chỉ là một huyện nhỏ, nếu như mình vẫn muốn tiến lên thì phải rèn luyện bản thân trong những cuộc đấu tranh ở nơi này. Đối với bản thân, sự việc như thế này cũng chính là một sự tôi luyện.

Người ngoài không thấy được nguy cơ của mình, nhưng thông qua hàng loạt những hiểu biết, Diệp Trạch Đào đã có một linh cảm rất sâu sắc về nguy cơ. Dường như hắn cảm nhận được một sức mạnh cực lớn đang hướng về mình.

- Trạch Đào, làm sao vậy?

Phương Di Mai vốn không biết Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến các tình huống nhiều như vậy, nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư liền lên tiếng hỏi.

Sau những cuộc mây mưa, ở Phương Di Mai toát lên một vẻ gợi tình khiến cho người khác phải mê hoặc, tóc xõa bờ vai, làn da sáng mịn màng, khuôn ngực đầy đặn tràn đầy sức sống.

Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến những tình tiết vừa rồi, khẽ nhíu mày nói:

- Em nói thử xem, nếu như bí thư Thôi bị lật đổ, sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào?

Phương Di Mai giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt hướng về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Sẽ vô cùng bất lợi, hiện nay người chủ yếu ủng hộ cho anh chính là bí thư Thôi, ông ấy quyết không được bị lật đổ được. Nếu ông ấy mà bị lật đổ thì e rằng cục diện chính trị huyện Thảo Hải sẽ có sự thay đổi lớn, kết quả sẽ rất khó nói đấy!

Phương Di Mai thể hiện rõ sự lo lắng, liền nhìn Diệp Trạch Đào một cách đầy nghi hoặc, lại hỏi tiếp:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

- Em phân tích một chút tình hìnhThảo Hải nhé, theo em nếu như huyện Thảo Hải cân nhắc chuyện bí thư Thôi thì cục diện sẽ như thế nào?

Diệp Trạch Đào tiếp tục hỏi dồn, hắn cũng muốn xem thử Phương Di Mai rốt cuộc có đưa ra được tình huống nào không.

Nhíu mày một lúc, Phương Di Mai lắc đầu nói:

- Việc này cũng không dễ nói đâu, vấn đề mấu chốt là không biết bí thư Thôi vì sao lại bị lật đổ như thế.

Diệp Trạch Đào vẫn quyết định kể lại tình hình với Phương Di Mai, dù sao gặp phải chuyện như vậy suy nghĩ của chỉ riêng bản thân mình cũng không viên mãn, có người khác cùng phân tích thì lúc nào cũng tốt hơn.

Phương Di Mai tròn xoe đôi mắt chăm chú nghe sự giới thiệu tình hình của Diệp Trạch Đào, sự việc nghi ngờ trong lòng cô và sự ngạc nhiên ngày càng tăng lên, Diệp Trạch Đào còn có một sức mạnh ngầm! Như vậy sự việc bị che dấu cũng có thể biết được.

Phương Di Mai cũng coi như hiểu biết khá nhiều tình hình ở trong huyện, cô ấy cũng nghe ra một số việc trong câu chuyện của Diệp Trạch Đào, tình hình trong huyện rốt cuộc là Diệp Trạch Đào hiểu rõ hơn mình.

Đây là một người như thế nào nhỉ?

Nếu nói trước kia Phương Di Mai rất coi trọng chuyện hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào, thì bây giờ cô ta có chút gì đó không hiểu. Cô phát hiện ra một điều rằng, Diệp Trạch Đào đã vô tình bắt đầu lập lên một cái vòng nhỏ của anh ta, đây là một quá trình mà một người thành công ắt phải trải qua.

Cùng với cảm giác đó, trong lòng Phương Di Mai cũng đầy ắp sự khâm phục Diệp Trạch Đào, việc này cũng có thể biết trước được, và cũng nói rõ Diệp Trạch Đào đã ở thế chủ động rồi, chỉ cần hành động tốt không những sẽ không việc gì mà còn có lợi.

Phương Di Mai cũng rơi vào tâm trạng trầm tư.

Ánh mắt của Diệp Trạch Đào lướt qua bộ ngực đầy khiêu khích của Phương Di Mai, nhưng hắn không có một ý tưởng đen tối nào, sự việc xảy ra đối với hắn là một sự thách thức lớn nhất, hắn có thể hoàn toàn cảm thấy rằng sau khi Thôi Vĩnh Chí bị lật đổ sẽ có người tiến hành chèn ép mình.

- Nếu như sự việc đúng như anh kể thì em cho rằng nếu như Bí thư Thôi không có sự giúp đỡ lớn mạnh từ bên ngoài thì chắc chắn sẽ bị lật đổ. Huyện Thảo Hải ắt sẽ xảy ra cục diện độc tài của bọn họ Bành.

Phương Di Mai nói một cách rất nghiêm túc.

- Chẳng lẽ sẽ không xảy ra cục diện Triệu Bành chia cắt?

Diệp Trạch Đào hỏi.

Phương Di Mai khẽ lắc đầu nói:

- Lần này Bành Học Vân đột ngột tấn công, và xét tình hình hiện tại cho thấy, ông ta cũng đang ngấm ngầm lôi kéo một số nhân viên của Bí thư Thôi, khi Bí thư Thôi hết thời rồi, đám nhân viên này nhất định sẽ nghiêng về phía Bành Học Vân. Lúc này, nếu như trên thành phố thậm chí ngay trong tỉnh xuất hiện một vài nhân vật lớn mạnh, lực lượng của Bành Học Vân sẽ phát triển rất nhanh, thậm chí đến cao độ. Đến lúc đó lực lượng Triệu Vệ Giang vốn không mạnh chắc sẽ không thể là đối thủ được.

- Triệu Vệ Giang dù sao cũng là Chủ tịch huyện, đến lúc đó ông ta vẫn có khả năng lên chức Bí thư sao? Diệp Trạch Đào nhìn về phía Phương Di Mai nói.

Phương Di Mai cười nói:

- Trạch Đào, thực ra anh cũng nghĩ được từ lâu rồi, người mà Triệu Vệ Giang dựa vào chính là ông Thu -Chủ tịch thành phố, mà ông Thu trên thành phố xưa nay vẫn ở thế yếu, nếu Bí thư Hứa ở vào tình huống không rõ ràng, anh nghĩ xem sẽ như thế nào chứ?

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Anh đoán rằng trong quá trình vận động loại bỏ ông Thôi, Bành Học Vân khả năng sẽ không lộ diện!

- Hay lắm, em cũng nghĩ như vậy, theo cách làm từ trước đến nay của Bành Học Vân, ông ta sẽ không xuất hiện, chỉ cần lợi dụng một chút đám người như Chung Thủ Phú thì sẽ làm được chuyện này. Phải biết rằng , Chung Thủ Phú và Thôi Vĩnh Chí từ lâu đã có khoảng cách, lần này em cũng biết thêm được một số tình hình về việc này, hai ông này quan hệ không được tốt như trước đây.

Nói đến đây Phương Di Mai nhìn Diệp Trạch Đào nói tiếp:

- Anh phải biết rằng ở huyện còn có một người, đó là Lý Binh, ông này được cấp trên cử xuống, tất nhiên sẽ có cơ hội giúp được việc gì đó, nếu như bị Bành Học Vân lợi dụng, ông này khả năng cũng bị cái chức Chủ tich huyện hấp dẫn.

Sau khi nghe Phương Di Mai phân tích sự việc và kiểm chứng lại sự suy đoán của mình, Diệp Trạch Đào chỉ biết gật đầu, đến lúc đó thì tình cảnh của hắn ở huyện sẽ rất gian nan, điều này buộc hắn không thể không ra tay.

- Theo em chúng ta phải làm như thế nào?

Diệp Trạch Đào hỏi.

- Trạch Đào, em nghĩ bây giờ anh và Bí thư Thôi đang ở thế hai bên cùng có lợi, anh nên giúp ông ấy vượt qua chuyện này mới được.

Diệp Trạch Đào lắc đầu ngay.

Giữa hắn và Thôi Vĩnh Chí lại không có mối thâm giao, chỉ là kết hợp không lợi ích, hơn nữa, vấn đề lần này xuất hiện là việc Thôi Vĩnh Chí tham hủ, đối với những việc như thế này hắn căm ghét đến tận xương tủy, hắn đương nhiên không thể giúp được khâu nào trong việc tham quan.

Nhìn thấy Diệp Trạch Đào lắc đầu, Phương Di Mai liền nói:

- Trạch Đào, em biết suy nghĩ của anh, anh không quen với cách diễn trò của Bí thư Thôi, nhưng trong quan trường hiện nay lại có mấy người không phải như thế chứ, làm việc cũng phải linh hoạt một chút.

- Tiểu Phương, em là phụ nữ, có chuyện anh phải nói rõ một chút, Diệp Trạch Đào anh lăn lộn trong chốn quan trường cũng sẽ làm những việc trái với lương tâm, nhưng có một điều mấu chốt là anh quyết sẽ không va chạm trong việc tham hủ, em cũng nên biết bản thân cán bộ như bọn anh cũng đã có lợi ích nhiều, nếu như lại làm ra những chuyện làm tổn hại đến lợi ích của quần chúng thì không bằng loại cầm thú. Anh quyết không bao giờ làm những chuyện như vậy, cũng không bao giờ hành động như bọn họ, nếu như em không hiểu hành động này của anh thì em có thể rời xa anh bất kì lúc nào!

Trong lúc đang nói , trên mặt của Diệp Trạch Đào thể hiện rõ vẻ rất nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng Phương Di Mai.

Bị Diệp Trạch Đào nhìn chằm chằm Phương Di Mai đột nhiên có cảm giác sợ hãi vô cùng, lần đầu tiên cô cảm nhận được con người của Diệp Trạch Đào lại có thể khiến người ta run sợ đến vậy.

Loại đàn ông này không phải là loại người dễ rơi vào vòng nữ sắc.

Phương Di Mai đã có được nhận thức này.

Trong nháy mắt cả người Phương Di Mai đã ở trên người của Diệp Trạch Đào, cô dịu dàng nói:

- Đừng như vậy nữa mà, người ta nghe anh hết còn chưa được sao? Anh nói làm như thế nào thì làm vậy là được rồi!

Nói rồi, Phương Di Mai càng lúc càng dùng những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mình quyến rũ Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy Phương Di Mai nghe lời nét mặt của Diệp Trạch Đào mới giãn ra một chút, rồi nói:

- Từ khi anh bước vào quan trường, bản thân mình cũng bắt đầu khó giữ, nhưng anh cũng cần phải lập cho mình một vài ranh giới, có như vậy thì anh mới không bị mất phương hướng. Tiểu Phương, anh biết em là người rất ham quyền lợi, luôn hướng tới quyền lực, hướng tới một cuộc sống tốt đẹp, những thứ này vốn là bản tính của con người không có gì phải bàn cãi, có điều anh cũng phải nhắc nhở em một chút, tất cả những thứ này phải dựa vào nỗ lực của bản thân mới có được, đi bằng con đường nhỏ khác là không thể chấp nhận được!!!

Sắc mặt của Phương Di Mai bỗng chốc thay đổi, cô ta cũng hiểu Diệp Trạch Đào muốn nhân cơ hội này giáo huấn mình, liền lên giọng nói:

- Được, người ta nghe theo anh đấy, không đi theo đường tiểu ngạch mà đi đường chính ngạch, được chưa!

Nói xong liền ghé sát tai Diệp Trạch Đào thì thầm:

- Đã đi đường chính ngạch rồi đấy!

Diệp Trạch Đào không nói gì, quay người lại với Phương Di Mai, lại một trận mây mưa mãnh liệt nữa.

Đang trong lúc cao hứng, trong đầu Diệp Trạch Đào bỗng lóe lên một ý tưởng mới. Hắn cảm thấy nếu như ý tưởng này mà thực thi, thì có lẽ cục diện chính trị huyện Thảo Hải sẽ không xảy ra những biến cố trọng đại như vậy. Và cũng có lẽ sẽ có lợi cho sự phát triển của mình.

Việc này cần phải sắp xếp ổn thỏa một chút!

Lúc này Phương Di Mai cũng đang suy tính làm thế nào để có thể giúp đỡ Diệp Trạch Đào. Cô cũng có một ý tưởng, muốn nhân cơ hội này lật đổ tay Bành Học Vân đó. Chỉ có như vậy, thì mới gạt bỏ được trở ngại của Diệp Trạch Đào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play