Cùng với mọi người nói chuyện phiếm được một hồi. Dương Ngọc Tiên và bọn Thôi Nguyệt Lan đều ngồi bên cạnh Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào nhìn qua Dương Ngọc Tiên và hỏi một câu:

- Hiện giờ mẹ của em thế nào rồi?

Dương Ngọc Tiên lộ ra vẻ vui sướng nói:

- Đã đón mẹ về nhà rồi ạ, bác sĩ nói tĩnh dưỡng nữa là khỏi hẳn thôi!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:

- Vậy thì hay quá! Phải bổ sung nhiều dinh dưỡng vào. Tôi có đem một số thuốc bổ về, lát nữa em đem về giúp tôi đưa cho mẹ em.

Dương Ngọc Tiên liền nhìn Diệp Trạch Đào:

- Đều là nhờ sự giúp đỡ của thầy, mẹ em nói là phải nghe lời của thầy Diệp!

Đối với việc tặng quà của Diệp Trạch Đào, Dương Ngọc Tiên không hề có bất cứ ý muốn từ chối. Cô ta nhớ đến lời nói của bố mẹ đã nói với mình. Bây giờ với Diệp Trạch Đào là người một nhà, phải nghe lời của thầy Diệp.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Ngọc Tiên, Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng cho cô.

Thôi Nguyệt Lan ngồi bên cạnh, trông thấy Diệp Trạch Đào nói chuyện không ngừng với Dương Ngọc Tiên, cô ta liền xen vào nói:

- Thưa thầy Diệp, hôm nay mẹ em nói là bà muốn mời thầy đến nhà dùng bữa cơm, ngày mai đi được không thầy?

- Được đó, cũng đúng lúc tôi không có nơi để dùng bữa, vậy thì đi nhà em ăn một bữa.

Ăn cơm vốn là một việc bình thường. Diệp Trạch Đào cũng thường bưng bát đến khắp các gia đình để xin một ít đồ ăn.

Thôi Nguyệt Lan rất vui mừng nói:

- Thưa thầy, thầy có nhận ra trong ký túc xá của thầy có một số hoa lan mà em mới đào tới trồng không?

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Thầy thấy rồi, rất đẹp, mọc rất tốt.

Thôi Nguyệt Lan nhìn thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn qua, liền nháy mắt quyến rũ với Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy bộ dáng nháy mắt quyến rũ của Thôi Nguyệt Lan, Diệp Trạch Đào liền liên tưởng tới ánh mắt nháy quyến rũ vô tình hay cố ý của mẹ cô ta. Sau khi sửng sốt một hồi, trong lòng chửi thầm cái cô Phổ Lệ Tiên này làm gì mà dạy hư cả con gái!

Đừng nói chi là cô gái Thôi Nguyệt Lan này vốn xinh đẹp lại còn thêm một đôi mắt quyến rũ nữa, khiến cho Diệp Trạch Đào có chút suy nghĩ hỗn loạn.

Mới mười sáu tuổi mà đã thu hút đến vậy, hoàn toàn là dáng vẻ của một Phổ Lệ Tiên. Thậm chí còn vượt xa cả mẹ, lớn lên nữa thì khỏi chê vào đâu!

Diệp Trạch Đào cũng phát hiện ra một hiện tượng thú vị, các em nam sinh này không biết có cố y hay không đều nhìn vào bộ ngực đầy đặn của Thôi Nguyệt Lan.

Lúc lại nhìn qua Dương Ngọc Tiên, Dương Ngọc Tiên không hề kém cạnh Thôi Nguyệt Lan chỉ là có biểu hiện đoan trang hơn. Nguyên nhân có thể là nghe nói cô ta vốn học tập rất tốt cho nên các em nam sinh đó có chút không dám nhìn cô ta.

Thầm khen nhan sắc của hai cô gái này, Diệp Trạch Đào nói với Thôi Nguyệt Lan:

- Việc học tập của em ra sao rồi?

Mặt lộ nụ cười Thôi Nguyệt Lan nói:

- Thưa thầy, thầy yên tâm tuy là trong việc học tập em không bằng Dương Ngọc Tiên, nhưng em cũng xếp mấy hạng phía trước mà!

Dương Ngọc Tiên cũng phát hiện ra việc Thôi Nguyệt Lan nháy mắt quyến rũ, trong lòng liền có chút không vui. Cô Thôi Nguyệt Lan này giờ cũng có chìa khóa của Diệp Trạch Đào rồi, bây giờ lại cố ý làm hành động này, chắc chắn là người mẹ lẳng lơ của cô ta dạy chứ không ai khác!

Dương Ngọc Tiên liền nói:

- Thưa thầy, em trước giờ đều xếp thứ nhất các cấp trong cả năm.

Nhìn qua Dương Ngọc Tiên lúc nghĩ tới gia đình của em ấy còn nghèo khổ hơn gia đình của Thôi Nguyệt Lan, Diệp Trạch Đào nói:

- Ngọc Tiên, hôm khác tôi sẽ đến thăm hỏi nhà em, bây giờ việc trồng nấm Linh Chi nên có sự trợ giúp cho nhà em. Để tôi xem còn dự án nào không, tôi sẽ để các em nhanh chóng bước trên con đường giàu có.

Nghe thấy Diệp Trạch Đào chủ động muốn đi nhà của mình, Dương Ngọc Tiên liền vui mừng nói:

- Thầy Diệp, đến lúc đó em đi cùng thầy.

- Được!

Thôi Nguyệt Lan thầm nghĩ thầy Diệp đối tốt với Dương Ngọc Tiên chắc chắn là do cô ta học giỏi. Nghĩ thế, Thôi Nguyệt Lan liền nói với Diệp Trạch Đào:

- Thưa thầy Diệp em sẽ cố gắng học để tranh thủ kỳ thi vượt qua Ngọc Tiên!

Dương Ngọc Tiên không hề nhún nhường nói:

- Vậy thì thách đấu thử xem sao!

Nhìn hai người, hai cô gái tranh cãi với nhau, Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Cạnh tranh trong việc học là một việc tốt, việc thầy mong mỏi là các em cùng nhau thi vào huyện, chỉ cần các em học tập tốt, thì thầy đã rất vui mừng rồi!

Lúc này Thôi Nguyệt Lan và Dương Ngọc Tiên đang trừng mắt nhìn nhau, có ý như thật sự phải so tài vậy.

Diệp Trạch Đào lại nhìn qua các em học sinh khác nói:

- Các em cũng phải cố gắng đó, thầy đã nói chỉ cần các em muốn học thì thầy sẽ luôn cổ vũ ủng hộ các em, để các em tiếp tục học. Học phí và sinh hoạt phí thì thầy sẽ lo cho các em.

Hà Dũng Phi nói:

- Ba em có nói, chỉ cần xã Xuân Trúc phát triển lên, cuộc sống của mỗi gia đình sẽ có sự thay đổi lớn. Đến lúc đó, mọi người đều có tiền thì sẽ không còn phải lo không có tiền đi học nữa. Ông hy vọng chúng ta sẽ học tập thật tốt sau khi bước vào xã hội sẽ báo đáp cho thầy Diệp!

Diệp Trạch Đào vui mừng nói:

- Nói rất đúng, tất cả đều sẽ tốt lên, đến lúc đó các em không chỉ có thể học phổ thông mà cũng có thể học đại học, cũng có thể học cả nghiên cứu sinh sẽ học được ngày càng nhiều tri thức hơn!

Trần Dung Dung trông rất xinh đẹp cũng nói:

- Ba em cũng nói, đến lúc đó ông đi làm trong xưởng thì thu nhập của cả nhà sẽ rất cao. Bây giờ việc quan trọng đó là bọn em phải cố gắng học tập.

Diệp Trạch Đào liền mừng rỡ nói:

- Đúng vậy, sau này mọi người đều không phải lo về vấn đề tiền bạc, quan trọng vẫn là các em. Nếu như nhà có tiền rồi mà các em học tập không tốt thì đó đúng là vấn đề của các em!

Cùng với những em học sinh này nói chuyện quả thật là một chuyện làm cho người ta rất vui. Thấm thoát trường trung học đã gõ lên tiếng chuông báo đến giờ đi ngủ.

Diệp Trạch Đào vẫy tay nói:

- Đi thôi, nhớ kỹ lời nói của các em, tự mình kế hoạch cho cuộc đời của mỗi người, thầy hy vọng cuộc đời của các em sẽ ngày càng đổi mới!

Nhìn mọi người rời khỏi trong lúc hưng phấn, Diệp Trạch Đào có một cảm giác vô cùng thoải mái, các em học sinh này thật là hồn nhiên!

Dương Ngọc Tiên nói nhỏ với Diệp Trạch Đào:

- Thưa thầy, thầy cũng ngủ sớm đi!

Xoay người mới phát hiện Dương Ngọc Tiên và Thôi Nguyệt Loan vẫn chưa đi.

Thôi Nguyệt Loan nói:

- Thưa thầy Diệp, em biết là thầy thích người học giỏi. Thầy yên tâm em nhất định sẽ vượt qua Ngọc Tiên!

Hừ một tiếng, Dương Ngọc Tiên nói:

- Vượt qua hay không khó nói lắm!

Cô ta rất tự tin trong vấn đề học tập.

Mắt của hai người nhìn nhau như lại muốn đấu tiếp, Diệp Trạch Đào vội nói:

- Thầy mong là hai đứa các em giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ. Trong cuộc thi trung cấp các em không ai được tụt lại phía sau, khi tới huyện các em càng phải đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau.

Thôi Nguyệt Lan cười nói:

- Thưa thầy, em nghe lời thầy, chỉ cần là thầy muốn em làm, em sẽ làm!

Trong lúc nói lại nháy đôi mắt quyến rũ nhìn Diệp Trạch Đào.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, Diệp Trạch Đào cảm thấy như nhìn thấy Phổ Lệ Tiên. Người đàn bà này đã dạy dỗ con gái mình thành ra bộ dạng gì đây!

Dương Ngọc Tiên cũng nhỏ giọng nói:

- Thưa thầy, thầy muốn cái gì cứ nói em nghe, Nguyệt Lan làm được thì em cũng làm được!

Diệp Trạch Đào nhìn hai cô bé dậy thì quá sớm này, liền cảm thấy có chút hoa mắt, phất tay nói:

- Đi ngủ nhanh nào, học tập tốt thì thầy vui rồi!

Nhìn hai cô bé rời khỏi, Diệp Trạch Đào lắc đầu, có chút bó tay rồi. Cha mẹ của hai đứa này đều dạy dỗ chúng kiểu gì đây!

Nhìn cái quần đùi gió đang thổi kia, Diệp Trạch Đào lại đổ mồ hôi. Chính mình vừa rồi đã cất giấu nó rồi lại bị các cô gái tìm thấy và đem giặt. Xem ra ký túc xá của mình đã bị các cô đó làm thành nhà của riêng mình rồi. Thứ gì cũng không đem giấu được rồi!

Ngủ trên giường, ngửi qua cái chăn có mùi thơm đặc biệt mà hôm nay đem ra phơi qua nắng, rất lâu Diệp Trạch Đào cũng không thể ngủ được.

Sự việc ngày càng nhiều. Cùng với sự khởi công của việc xây dựng khu công nghiệp, người ở bên ngoài sẽ ngày càng tiến vào, rất nhiều việc đều phải bắt kịp mới được.

Diệp Trạch Đào cẩn thận tính toán về vấn đề phải từ đâu bắt tay vào việc.

Lúc Phương Di Mai gọi điện tới Diệp Trạch Đào vẫn chưa ngủ. Tối như vậy mà cô ta vẫn còn gọi điện thoại tới, Diệp Trạch Đào biết là cô ta cũng không ngủ được.

- Em vẫn chưa ngủ sao?

- Nhớ anh đó mà!

Trong giọng của cô ta tỏ ra có một chút nũng nịu.

Nghe được Phương Di Mai nói chuyện với giọng điệu thế này, Diệp Trạch Đào liền cười, cô gái này thật là đặc biệt. Bây giờ hắn không biết hiện cô ta đối với hắn tình cảm nhiều hơn hay là quyền lực nhiều hơn. Diệp Trạch Đào biết rõ Phương Di Mai và Ôn Phương đều là hai người đàn bà giống nhau. Thời gian họ lăn lộn trên chốn quan trường nhiều hơn một chút thì việc họ coi trọng hơn vẫn là quyền lực.

Đương nhiên rồi, Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ. Chỉ cần trong tay mình có quyền lực hùng mạnh thì bọn họ chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đáng tin cậy nhất của mình.

Nếu không có quyền lực thì sao?

Bây giờ bọn họ rất có khả năng sẽ phản bội. Nhưng theo quyền lực ngày càng lớn mạnh của mình thì khả năng họ phản bội sẽ dần dần biến mất.

Diệp Trạch Đào có niềm tin bản thân có thể khiến họ mãi mãi trung thành với mình.

Đó là việc còn xa!

Diệp Trạch Đào chỉ là nghĩ ngợi vậy thôi, rồi đặt chuyện đó qua một bên bây giờ mà bàn về việc đó thì vẫn còn khá sớm.

Hai người nói vài câu tâm tình, Phương Di Mai nói:

- Trạch Đào, hôm nay em phát hiện ra một việc muốn được trao đổi một chút với anh. Em nhìn thấy các thành viên trong bộ máy chính quyền xã có một chút biểu lộ tình cảm thật sự…

Phương Di Mai liền đem tình hình mà cô ta quan sát được nói lại với Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nghe rất kỹ càng, nghe Phương Di Mai kể xong, thầm gật đầu. Phương Di Mai quan sát rất tỉ mỉ, chi tiết. Những việc này bản thân đã có chút suy xét tới. Bây giờ sau khi có được sự quan sát của cô ta, bước tiếp theo khi xử lý vấn đề thì bản thân sẽ có càng nhiều sự suy đoán.

Diệp Trạch Đào nói một câu:

- Anh hiểu rồi!

- Trạch Đào, có một việc mà em mãi không hiểu. Dường như Ôn Phương luôn bảo vệ anh vậy. Anh nói thật với em giữa hai người có quan hệ gì phải không?

Diệp Trạch Đào đương nhiên không thể nói ra chuyên mờ ám của chính mình và Ôn Phương, hừ một tiếng nói:

- Em ngứa mông rồi hả, cẩn thận anh đánh em một trận đấy. Nói bậy gì vậy, cô ta là Bí thư còn anh là Chủ tịch xã. Cô ta đương nhiên là vì sự đoàn kết phải bảo vệ anh rồi. Em không thể nói lung tung vậy được!

Cười hì hì, Phương Di Mai nói:

- Em đợi anh tới đánh em đó, anh tới đi, em đợi anh nè!

Diệp Trạch Đào liền lắc đầu, cô Phương Di Mai là muốn dùng cách này để hấp dẫn mình, đúng là người đàn bà này làm người ta khó mà suy đoán được cô ta nghĩ gì.

Còn nói, nghe thấy giọng điệu này của Phương Di Mai, ý muốn dục tình của Diệp Trạch Đào càng dâng cao.

Hai người họ đều biết là việc này có thể làm ở ngoài nhưng dưới ánh mắt của dân trong xã thì việc này là không thể. Hai người nói chuyện một hồi mới cúp máy điện thoại.

Tốt hơn vẫn là tập trung vào công việc thôi!

Diệp Trạch Đào than một tiếng, đây là thời điểm chuyện tình cảm của chính mình bị hỗn loạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play