Diệp Trạch Đào bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu đang lo lắng nhìn mình, mỉm cười, hắn nói:

- Tôi có chút việc phải đi trước đây, các cô cứ nói chuyện đi nhé!

Thấy Diệp Trạch Đào vừa nói chuyện xong với Lưu Vũ Giang đã đi ngay, Lưu Mộng Y có chút lo lắng:

- Trạch Đào!

Dường như đã đoán trước được kết quả, vẻ mặt Trịnh Tiểu Nhu rất bình thản, chỉ nhìn thoáng Diệp Trạch Đào chứ không nói gì.

Lúc này Lưu Vũ Giang cũng bước từ phòng bên cạnh ra, vẻ mặt u ám rất đáng sợ, nói với Lưu Mộng Y:

- Mộng Y, theo cô về thủ đô ngay!

Diệp Trạch Đào bước đến ôm Lưu Mộng Y lại khẽ hôn lên má cô, cười nói:

- Yên tâm nhé!

Đây đúng là hành động cố tình thị uy rồi, nó khiến cho sắc mặt của Lưu Vũ Giang càng trở nên khó coi hơn.

Trịnh Tiểu Nhu cũng bị chấn động, nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào có nhiều ý nghĩa, thầm nghĩ thế lực của nhà họ Lưu ở tỉnh Ninh Hải cũng không còn mạnh lắm, sau khi tự mình sắp xếp một số chuyện, chỉ cần Diệp Trạch Đào không mắc sai lầm gì lớn, hắn ta tạm thời sẽ không có bất kỳ trở ngại gì ở tỉnh Ninh Hải này cả.

Khi thấy Diệp Trạch Đào có hành động thị uy với bà mẹ của Vi Chính Quang thì Lưu Tiểu Nhu cảm thấy anh chàng này rất thú vị.

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu không đặt mình ở địa vị con dâu nhà họ Vi nữa.

Trong lòng của Trịnh Tiểu Nhu, quan hệ của cô với nhà họ Vi cũng giống như với những người bình thường khác, từ khi bước chân vào nhà họ Vi, nhìn diện mạo nhà họ Vi, đặc biệt là từ sau khi Vi Chính Quang làm nhiều chuyện có lỗi với cô thì cô đã coi mình không phải là người nhà họ Vi nữa rồi.

Khi nghĩ đến Vi Chính Quang, Trịnh Tiểu Nhu tự nhủ rằng: đến phải ủng hộ cho Diệp Trạch Đào đấu với nhà họ Lưu một trận mới được!

Cũng là con gái nhà quý tộc, Trịnh Tiểu Nhu cũng có lòng phản nghịch.

Không thể không nói, Trịnh Tiểu Nhu cho rằng bị gả cho một người như Vi Chính Quang thì chẳng có gì vui cả, hai người đã từ lâu không còn ở bên nhau rồi, giờ đây sau khi xảy ra chuyện không ngờ này, vậy là cô đã có khuynh hướng nghiêng về phía Diệp Trạch Đào rồi.

- Mộng Y, nghe lời, theo cô về thủ đô!

Lưu Vũ Giang lại giục Lưu Mộng Y.

- Cô, cháu còn có việc, cháu đã ký hợp đồng với khu công nghiệp xã Xuân Trúc rồi, cháu tạm thời chưa về thủ đô đâu! Lưu Mộng Y kiên quyết nói.

Nghe thấy lời nói của Lưu Mộng Y, tình cảm của Diệp Trạch Đào giống như là được kích thích vậy, lần đầu tiên hắn có cảm giác yêu mãnh liệt với Lưu Mộng Y, cô gái này cừ lắm!

- Mày!

Lưu Vũ Giang tức giận rồi.

- Cô, cháu với Diệp Trạch Đào đi bàn chuyện công trình, có chị dâu ở cùng cô rồi, chúng ta đi!

Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào, hai người đi ra khỏi cửa.

Nhìn theo hai người bước đi, Lưu Vũ Giang tức giận bừng bừng, nói với Trịnh Tiểu Nhu:

- Sao thế được, con xem đấy!

Trịnh Tiểu Nhu cười nói:

- Bậy giờ tụi trẻ yêu nhau, người lớn đừng có xen vào, có muốn quản cũng không được đâu!

Lưu Vũ Giang nhìn sang Trịnh Tiểu Nhu, thấy cô ta không có vẻ gì khác thường bèn nghĩ: lẽ nào Trịnh Tiểu Nhu và Diệp Trạch Đào thật sự không có chuyện đó sao?

Trong suy nghĩ cuả Lưu Vũ Giang, nếu như hai người có quan hệ với nhau thì chắc chắn không thể tự nhiên được, bây giờ Trịnh Tiểu Nhu đang rất tự nhiên, thật là kỳ lạ.

Hai người cũng vẫn không hòa hợp, không nắm được thóp, Lưu Vũ Giang thật sự ngại tra hỏi.

- Tiểu Nhu, việc của Chính Quang làm thế nào bây giờ?

Từ trước đến nay Lưu Vũ Giang chưa từng gặp người nào dám chống đối bà ta như Diệp Trạch Đào, nhất thời mụ mị cả đầu óc nên hỏi câu này.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Đối với nhà họ Lưu mà nói thì xử lý chuyện này không khó, quan trọng là tiền đồ của Chính Quang thế là đi đứt!

Điều này rất đúng, chính là việc Lưu Vũ Giang lo lắng nhất, vẻ mặt bà ta càng khó coi hơn, giờ đây dư luận cũng dấy lên, sức ảnh hưởng của nhà họ Lưu đã giảm sút hơn rồi, đúng là không thể mạnh như lúc trước được, nhất là sau khi sự việc xảy ra, giới truyền thông loan tin rất nhanh, đây mới chính là điều mà Lưu Vũ Giang lo lắng nhất.

- Bố con có ý kiến gì không? Ngập ngừng một lúc Lưu Vũ Giang hỏi.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Bố con nói Chính Quang là người không có năng lực làm chính trị, cứ cho là sẽ nhấc anh ta lên, anh ta cũng không tiến xa được, chuyện xảy ra lần này cũng không phải là một việc xấu, làm cho tiền đồ anh ta bị sụp đổ thì đối với mọi người lại là một việc tốt đấy.

Lưu Vũ Giang nổi cơn thịnh nộ, nhà họ Trịnh giờ đây cũng ngóc lên rồi, không còn mềm mỏng với nhà họ Lưu như trước kia nữa, lời nói này được lắm! ngay cả thằng con trai mình cũng bị khinh thường rồi.

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Con cũng cho rằng chuyện này xảy ra cũng tốt thôi, ba con nói rất đúng, mẹ không phải là không hiểu con người Chính Quang, quan trường rất nguy hiểm, anh ta có đủ trình độ để đối phó không, ba con lo lắng là không thừa, anh ta mà càng làm quan to, thì càng nguy hiểm, đến lúc đó làm không tốt còn liên lụy đến mọi người, không làm quan lại hay!

- Mày nói những lời gì đấy!

Đã bất mãn với nhà họ Trịnh rồi, lại nghe Trịnh Tiểu Nhu nói như vậy, Lưu Vũ Giang cảm thấy thật không vui chút nào

Trịnh Tiểu Nhu không muốn tranh cãi, trong lòng nghĩ: ba mình đã có thái độ rất rõ ràng rồi, có thể giúp để hóa giải cho Vi Chính Quang trong chuyện này, nhưng mà ba không mong muốn nhà họ Lưu vực Vi Chính Quang dậy.

Sầm nét mặt, Lưu Vũ Giang nghĩ đến việc vẫn phải dựa vào nhà họ Trịnh trong việc đi xoa dịu dư luận, giọng điệu dịu đi một chút :

- Con về cố nói với ba con, dù sao nó cũng là chồng con mà!

- Được rồi, con sẽ nói lại lần nữa!

Tuy rằng không có tình cảm vợ chồng với Vi Chính Quang, nhưng ngoài mặt Trịnh Tiểu Nhu vẫn đồng tình, liến đáp một tiếng.

Nhìn Trịnh Tiểu Nhu đi về phía phòng ngủ, Lưu Vũ Giang cứ đưa mắt quan sát cô, bà ta vẫn có chút hoài nghi, cô con dâu của mình này rất có thể đã có quan hệ với Diệp Trạch Đào.

Thế lực của Trịnh gia càng ngày càng lớn rồi!

Lưu Vũ Giang vừa nghĩ đến đây, trong lòng lại có đôi chút không vui.

Lúc đi ra, Lưu Mộng Y có chút lo lắng kéo tay Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào, cô đã nói gì với anh vậy?

Diệp Trạch Đào nói:

- Cũng chẳng có việc gì đâu, chỉ là cô cho rằng hai chúng ta không hợp nhau thôi mà!

Lưu Mộng Y bực tức:

- Việc của em quyết không để người khác nhúng tay vào!

Diệp Trạch Đào dừng lại, nhìn Lưu Mộng Y nói:

- Anh cảm thấy là em nên suy nghĩ kỹ hơn một chút, anh chẳng phải người tốt đâu!

Lưu Mộng Y cười nói:

- Em đương nhiên biết anh không phải người tốt rồi, bây giờ anh cũng bắt đầu thay đổi thành xấu rồi đấy!

Diệp Trạch Đào kinh ngạc.

Lưu Mộng Y nói:

- Anh với cô em nói như thế nào về chuyện anh với Trịnh Tiểu Nhu vậy?

Diệp Trạch Đào lắc lắc đầu nói:

- Em nói đúng lắm, anh trở nên xấu xa rồi, trở nên giả dối rồi, anh cũng nói lại sự việc giống như Trịnh Tiểu Nhu đã nói!

Lưu Mộng Y nghe thấy nhắc đến tên Trịnh Tiểu Nhu bèn dẩu miệng nói:

- Sau này anh không được có bất cứ quan hệ gì với chị ta đâu đấy!

Diệp Trạch Đào thành thật nói:

- Anh hiểu tình cảm của em dành cho anh mà!

Hai người nhìn nhau, trên thế gian này mọi người đều có thể nhận ra sự chân thành qua ánh mắt của đối phương.

Lưu Mộng Y nói:

- Bây giờ anh đã đắc tội với cô em rồi, cô ấy sẽ phản đối anh đến cùng, có thể anh chưa biết, trong gia đình. em chẳng có chút quyền hành nào, em chỉ có thể không ngừng đấu tranh thôi!

Ôm lấy Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào cười nói:

- Em đừng coi thường anh chứ, anh muốn xem mình có thể đi được bao xa!

Khi nói câu này, Diệp Trạch Đào đã để hết thảy lực lượng gia tộc sang một bên rồi, vì không có gì phải băn khoăn nữa, nên trông hắn ta rất hăng hái.

Thấy sự thay đổi này của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:

- Cứ cho là bị đuổi khỏi nhà em cũng quyết đi cùng anh!

Diệp Trạch Đào nói:

- Tuy sức anh yếu, anh vẫn phải tranh đấu, anh tin rằng ngọn cỏ cũng có thể đánh sập một góc trời!

Lưu Mộng Y suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thực ra, sự ảnh hưởng của Lưu gia ở Ninh Hải đã không còn lớn nữa rồi, chính sư phụ anh lại có sức ảnh hưởng lớn đấy, đến thời khắc quan trọng anh hãy đi tìm ông ấy nhờ giúp đỡ.

Diệp Trạch Đào nói:

- Ông ấy thì có ảnh hưởng gì, có mà sợ hãi thì có!

Lưu Mộng Y nói:

- Ông ấy tên Điền Lâm Hỉ, nguyên Tư lệnh viên tỉnh Ninh Hải, sau khi nghỉ hưu vì không thích thủ đô nên đã ở lại Ninh Hải, tính tình rất gàn dở, nhưng lại bảo thủ, có thằng con trai làm đến chức phó Chủ tịch tỉnh Thường Quang, thằng con thứ hai thì làm Quân đoàn trưởng pháo 2 ở thủ đô, đừng nhìn vẻ bình thường của ông ta, bạn cũ của ông trong quân đội có sức hưởng lớn lắm đấy!

Diệp Trạch Đào thật sự không bao giờ tin được ông già Điền lại có thể là người như vậy, giật mình kinh hãi.

Lưu Mộng Y lại nói:

- Thủ trưởng của ông ấy bây giờ ở thủ đô cũng rất có uy danh, chỉ cần có ông ấy bảo vệ, chẳng ai dám làm gì anh đâu!

- Ông ấy có quan hệ thế nào với nhà em?

Diệp Trạch Đào cảm giác ông già Điền đó cũng là nhân vật có quan hệ với nhà họ Lưu.

Lưu Mộng Y cười nói:

- Sau này anh sẽ biết!

Diệp Trạch Đào bèn nhìn về phía Lưu Mộng Y, cô cười cười nói:

- Sư phụ anh là nhân sĩ tiến bộ, ông ấy đã coi anh như con rồi đó!

Diệp Trạch Đào liền cười cười, nhưng cũng không hỏi sâu thêm nữa

Việc này Diệp Trạch Đào thật không ngờ tới, trong suy nghĩ của hắn, ông già Điền chỉ là một người trên tỉnh đã về hưu mà thôi, cơ bản là ở con người ông ta không nặn đâu ra chút dáng vẻ quân nhân nào cả, không thể ngờ đã từng làm Tư lệnh viên cơ đấy!

Nghĩ đến dáng vẻ dồi dào tinh lực mỗi ngày của ông già Điền, Diệp Trạch Đào bèn mỉm cười.

Lưu Mộng Y nói:

- Lần này Vi Chính Quang thật sự gắp khó khăn rồi, gia đình em cũng không thể bịt hoàn toàn được chuyện này, vốn dĩ anh ta có hy vọng vào Đảng ủy Thị ủy đấy, giờ thì hết rồi, không chừng sự việc này sẽ kéo theo một chuỗi hậu quả cho nhà họ Lưu, em không thể không về thủ đô một lần, anh có việc thì đi tìm sư phụ anh nhé!

Cảm nhận được sự quan tâm của Lưu Mộng Y, Diệp Trạch Đào nói:

- Đừng tự làm khổ mình, em yên tâm, Diệp Trạch Đào anh không yếu đến thế đâu!

Lưu Mộng Y liền cười nói:

- Em tin anh!

Hai người nói thêm ít lời yêu thương, tình cảm càng thêm sâu sắc.

Chính Diệp Trạch Đào cũng không thể ngờ tình huống bây giờ lại thế này, thông qua sự việc đó mà tình cảm của hai người lại sâu đậm hơn.

Rất muốn tìm hiểu hơn nữa về nhà họ Lưu, nhưng cuối cùng Diệp Trạch Đào vẫn không hỏi, hắn cũng biết bây giờ hắn chưa có tư cách gì để quản chuyện của nhà họ Lưu cả.

Vẫn là đem hết tinh thần và thể lực đặt trên sự phát triển của Xuân Trúc!

Trong lòng Diệp Trạch Đào lại nghĩ đến sự nghèo khổ của xã Xuân Trúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play