Trong một căn biệt thự cao cấp, khi Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu vội vàng thẳng tiến đến đây, liền thấy ngoài Quang thiếu gia, còn có cả Lăng thiếu gia cũng ở đó.

Trịnh Tiểu Nhu vừa bước vào phòng liền nhìn thấy chồng mình và Hoàng Lăng đang ngồi hút thuốc một cách rất buồn bực.

Nhìn thấy chồng như vậy, lại nhớ đến Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu trái lại đã quên hết sự nôn nóng lúc nãy, mà đi tới ngồi xuống.

- Có chuyện gì vậy?

Lưu Mộng Y hỏi. Cô cảm thấy rất lo lắng.

Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu bước vào, sắc mặt Quang thiếu vẫn rất u ám, dường như đang cố gắng kìm chế cơn giận.

Hoàng Lăng nhìn thấy hai người bước vào, vội đứng dậy nói:

- Chị dâu đến rồi ạ.

Trịnh Tiểu Nhu và Quang thiếu gia tuy rằng không có nhiều tình cảm vợ chồng, nhưng dù sao hai người vẫn có quan hệ vợ chồng, cô cũng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra.

Đối mặt với Quang thiếu gia, Trịnh Tiểu Nhu tỏ ra rất cao ngạo. Khi cô xuất hiện, không ngờ có thể khiến Quang thiếu không dám nói một câu.

Lưu Mộng Y nhìn dáng vẻ Quang thiếu gia, trong lòng thở dài. Người con trai này hiện giờ đã trở thành một bảo bối của nhà họ Lưu, từ khi anh trai cô chết, Quang thiếu gia liền trở thành người mà nhà họ Lưu ra sức bồi dưỡng, ai bảo hậu thế của nhà họ Lưu lại không có năng lực!

Nghĩ đến cô và cả nhà đều đang dốc sức cho Quang thiếu gia. Lưu Mộng Y đem y ra so với Diệp Trạch Đào, liền thở dài một cái, người này căn bản không thể nào so sánh với Diệp Trạch Đào!

Vừa nghĩ tới đó, Lưu Mộng Y còn cảm thấy hơi bực mình. Trước đây gia đình còn ép cô tiến hành kết hôn ngoại giao, chính vì muốn lôi kéo thêm nhiều lực lượng lớn mạnh để giúp đỡ Quang thiếu gia, nhưng, liệu y thật sự có thể vươn lên?

Lưu Mộng Y hiểu rất rõ tình cảnh của Quang thiếu, y chỉ biết ăn chơi trác táng là giỏi, muốn y thật sự phát triển quả thật là vô cùng khó khăn.

Khi nhìn chị dâu, Lưu Mộng Y cảm thấy chị dâu thật tội nghiệp. Nhớ ngày đó khi nhà họ Trịnh gặp khó khăn, nhà họ Trịnh bất đắc dĩ phải kết thông gia cùng nhà họ Lưu, nhờ đó nhà họ Trịnh có được sự ủng hộ của nhà họ Lưu. Hiện giờ nhà họ Trịnh đã có vị thế hơn nhà họ Lưu, trong tình huống như vậy, nhà họ Lưu không muốn làm mất lòng nhà họ Trịnh. Sự hưng suy của hai gia tộc người trong nhà đều hiểu rất rõ!

Quang thiếu gia tên thật là Vi Chính Quang, mẹ y là chị gái của cha Lưu Mộng Y, cha y là Vi Hoành Lâm, Bộ trưởng Bộ Lâm nghiệp.

- Anh Quang đánh chết người rồi!

Hoàng Lăng nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu, đành phải nói.

Câu này khiến Lưu Mộng Y và Trịnh Tiểu Nhu hoảng sợ, Lưu Mộng Y kêu lên:

- Đánh chết người rồi ư?

Nghĩ tới mục đích Vi Chính Quang đến Ninh Hải, sắc mặt Lưu Mộng Y tái mét nhìn y, trầm giọng nói:

- Vi Chính Quang, em nói cho anh biết, chuyện của em anh không được nhúng tay vào. Có phải vì chuyện của em mà anh đã gây chuyện gì không?

Lần trước khi trở về thủ đô, Lưu Mộng Y cũng rất bực bội, đã gây náo loạn trong nhà một thời gian.

Khi Vi Chính Quang lập gia đình coi như sự việc đã được hóa giải, lần này y lại tới Ninh Hải, tuy y đưa Trịnh Tiểu Nhu theo, nói là đến chơi, nhưng Lưu Mộng Y vẫn lo lắng rằng y tới để gây chuyện với Diệp Trạch Đào.

Ánh mắt Vi Chính Quang chợt lóe lên, tức giận nói:

- Mẹ nó, kẻ nào đứng đằng sau hại anh? Nếu anh mà biết kẻ nào hại anh, anh sẽ xử đẹp hắn!

Trịnh Tiểu Nhu nhìn chiếc máy tính xách tay để trên bàn, liền đi tới xem nội dung trên máy.

Trong chiếc máy tính là hình ảnh Vi Chính Quang đang điên cuồng đánh hai người khác.

Nhìn thấy cảnh Vi Chính Quang bạo lực như vậy, Trịnh Tiểu Nhu liền nhíu mày hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Cái này…?

Khi Hoàng Lăng muốn nói mới phát hiện ra chuyện này đúng là không thể nói ra, đặc biệt là nói ngay trước mặt Trịnh Tiểu Nhu như thế này.

Hoàng Lăng lén liếc nhìn Trịnh Tiểu Nhu, hắn không thể không thán phục sự xinh đẹp của cô, cũng nảy sinh một chút ghen tị với Vi Chính Quang, một cô gái như vậy mà y cũng có thể với đến được, thật sự ông trời quá bất công!

Không nghe thấy hai người nói gì, Trịnh Tiểu Nhu liền nhìn về phía Vi Chính Quang nói:

- Chính Quang, anh nói đi!

Vi Chính Quang há miệng thở dốc, mí mắt nháy loạn lên, nhưng y vẫn không nói gì.

Lưu Mộng Y lúc này cũng xem xong nội dung bên trong máy tính, cô cảm thấy hơi khó hiểu nói:

- Chính Quang, anh ăn nhầm cái gì thế? Sao lại chạy tới Cục cảnh sát điên cuồng đánh người ta như vậy?

Nhìn ánh mắt Lưu Mộng Y, Hoàng Lăng cười khổ nói:

- Hiện giờ vấn đề không phải là đánh người, mấu chốt là có người đã đưa thông tin này lên Internet, còn giật một cái tít lớn, nói là bóng tối ở Cục cảnh sát, còn nói một quý công tử đi hành hung người khác! Việc này mới là chuyện lớn!

Trịnh Tiểu Nhu trầm giọng nói:

- Chính Quang, hiện giờ anh đang trong thời điểm mấu chốt để gia nhập Thành ủy, mọi người trong nhà hao tổn còn không ít tâm trí sao? Anh xem anh gây ra chuyện như vậy, còn có thể được đề bạt không?

Lưu Mộng Y cũng nói:

- Hiện giờ Internet rất phát triển, chỉ cần có ảnh của một người, mọi người sẽ nhanh chóng điều tra ra thân phận. Hơn nữa, có rất nhiều người quen biết anh, tin rằng mọi người ở Thủ đô ai cũng đã biết chuyện anh đánh người. Chưa nói đến chuyện gia nhập Thành ủy, xử lý việc này như thế nào mới là vấn đề!

Đây là việc Vi Chính Quang không muốn thấy nhất, bản thân y cũng không có nhiều năng lực, trong tình cảnh gia tộc không có người kế nghiệp, mọi người đã muốn đẩy y lên, hao tổn không ít tâm lực, mới chớp mắt đã đưa một Cấp phó bình thường gia nhập Thường ủy Thành phố, không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Rốt cuộc Ngũ Bưu đã xử lý thế nào vậy?

Việc này Vi Chính Quang càng nghĩ càng giận, sao mình lại đi đánh chết người chứ?

Di động của Hoàng Lăng reo lên, vừa nhìn, gã liền nói:

- Là điện thoại của bố tôi!

Nói xong, Hoàng Lăng nghe điện thoại.

Một lúc sau, chỉ thấy Hoàng Lăng đau khổ nói:

- Bố tôi vừa gọi điện thoại tới nói, đoạn video này đã lan tràn khắp nơi, rất khó khống chế! Hình như có người ở trên tỉnh cũng muốn nhân cơ hội này làm to chuyện.

Lưu Mộng Y nhìn Vi Chính Quang nói:

- Gây chuyện lớn như vậy, xem anh giải thích với các trưởng bối như thế nào!

Với chuyện gia tộc muốn giúp đỡ Vi Chính Quang, Lưu Mộng Y không đồng ý. Cô đương nhiên biết rõ Vi Chính Quang là một kẻ dù có nâng đỡ cũng không thể tiến xa, nhưng, nhà họ Trịnh cũng đã tiêu tốn chút ít công sức vào chuyện này. Dù sao người nhà họ Trịnh vẫn nghĩ rằng rất có lỗi với Trịnh Tiểu Nhu trong chuyện ép cuộc hôn nhân đó, đây chính là một sự bù đắp cho cô.

Hoàng Lăng nhìn Vi Chính Quang nói:

- Anh Quang, bố tôi nói, nhân lúc còn có thể đi được, tốt nhất anh nên về Thủ đô trước đi!

Vi Chính Quang cảm thấy rất sửng sốt, sau đó y còn cảm thấy luống cuống, tuy một vài chuyện gia tộc vẫn có thể khống chế được, nhưng nếu chuyện này đã có bằng chứng cụ thể thì cho dù cả gia tộc cũng khó có thể khống chế nổi, đặc biệt hiện giờ nhà họ Lưu không có người thừa kế, nhiều người cũng muốn làm suy yếu nhà họ Lưu. Sau khi xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhằm vào mình.

Trong lòng vô cùng hoảng sợ, Vi Chính Quang không nhịn nổi nữa, mọi sự tức giận trong lòng đang chực bùng phát ra ngoài.

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Trước tiên, anh phải nói lý do vì sao anh đánh người, hiện giờ ở đây đều là người trong nhà, dù sao anh cũng phải nói thật cho bọn em biết!

- Nói! Nói cái gì? Tôi còn không phải vì cô hay sao?

Vi Chính Quang rốt cục đã bùng phát, đá cái bàn lăn ra đất, chỉ tay vào mặt Trịnh Tiểu Nhu hét lớn.

Trịnh Tiểu Nhu giật mình sợ hãi, cô lập tức nghĩ tới chuyện xảy ra trong phòng với Diệp Trạch Đào, việc này tuyệt đối không thể thừa nhận!

Lưu Mộng Y không vui, nói với Vi Chính Quang:

- Anh hét cái gì thế, có chuyện gì mà không thể từ từ nói?

Dù sao cũng đã như vậy rồi, Vi Chính Quang liền muốn phá tung mọi chuyện, lớn tiếng nói với Lưu Mộng Y:

- Em hỏi cô ta đi, hôm đó cô ta và Diệp Trạch Đào đã làm những gì!

Vừa nói đến đây, Vi Chính Quang liền thở hổn hển.

Lưu Mộng Y bị chấn động mạnh, cô nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu, dù thế nào cô cũng không ngờ rằng chuyện này có liên quan đến Diệp Trạch Đào.

Trịnh Tiểu Nhu tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói:

- Anh không hỏi, tôi cũng đang muốn nói đến chuyện này. Hôm đó tôi uống rượu, đi nhầm phòng, đi vào một căn phòng gần giống phòng chúng ta, đúng lúc đó lại gặp hai người mà anh đánh đó, bọn họ nhân lúc tôi say rượu, liền dụ tôi uống bia.

Cũng không hiểu tại sao, sau khi tôi uống vào thì toàn thân trở nên mềm nhũn, không thể cử động. Khi hai người đó muốn đụng chạm đến tôi, liền có một người thanh niên xông vào, đó chính là Diệp Trạch Đào, người hôm nay đã gặp ở buổi triển lãm!

Trịnh Tiểu Nhu cũng không nói dối, cô biết chuyện này chỉ có thể nói thật, bằng không sẽ không hay với tất cả mọi người.

Nghe Trịnh Tiểu Nhu kể lại, Lưu Mộng Y vội la lên:

- Sao lại như vậy?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Tôi cũng cảm thấy toàn thân mình không còn chút sức lực nào, liền ngồi xuống salon nhìn bọn họ. Sau khi Diệp Trạch Đào lao vào liền đánh nhau với hai người kia, cậu ta rất lợi hại, chỉ vài cú đấm vài cú đá đã đánh gục hai người, bọn họ sợ đến mức chạy vội ra ngoài. Hôm đó có lẽ Diệp Trạch Đào cũng đã uống say, sau khi đánh người khác bỏ chạy liền cười haha, nhìn thấy chai bia để trên bàn, cậu ta liền uống sạch, kết quả trở nên giống như tôi, ngã xuống đất, sau một thời gian dài hai người bọn tôi mới khôi phục lại, anh nói xem giữa bọn tôi có thể xảy ra chuyện gì?

Thấy Trịnh Tiểu Nhu nói rất hợp tình hợp lý, khí thế của Vi Chính Quang liền nhanh chóng giảm sút, nhỏ giọng nói:

- Bọn chúng nói trong bia có thuốc kích thích!

Lưu Mộng Y liền nhìn Trịnh Tiểu Nhu, xảy ra chuyện như vậy thật ngoài dự đoán của cô, khi nghĩ đến việc giữa Diệp Trạch Đào và chị dâu có thể đã xảy ra chuyện, trong lòng cô vô cùng rối loạn. Hiện giờ nghe Trịnh Tiểu Nhu giải thích, cô càng thêm lo lắng.

Trịnh Tiểu Nhu đột nhiên lớn tiếng:

- Hóa ra anh nghĩ rằng tôi và Diệp Trạch Đào đã có chuyện gì với nhau phải không? Vi Chính Quang, anh nói rõ ra đi! Anh dựa vào cái gì mà dám ăn nói lung tung như vậy?

Hoàng Lăng lúc này cũng nói:

- Anh Quang, việc này thật sự có chút không đúng. Bọn chúng cũng đã nói, thuốc đó bọn chúng chưa từng dùng thử! Hiện giờ có rất nhiều mặt hàng giả mạo, lần trước một đứa bạn em cũng dùng thứ này, kết quả là không có tác dụng gì cả!

Lúc này Trịnh Tiểu Nhu liền khóc rống lên, lớn tiếng nói:

- Vi Chính Quang, hàng ngày anh ở bên ngoài làm trò xằng bậy, tôi đều nhịn. Hiện giờ anh lại muốn phá hoại sự trong sạch của tôi. Anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Muốn làm hại Diệp Trạch Đào cũng đừng có đổ vấy tội lên đầu tôi! Lần này anh đến Ninh Hải chính là vì muốn lén lút làm hại Diệp Trạch Đào, đừng nghĩ là tôi không biết ý đồ này của anh, anh chỉ có thể lừa Mộng Y mà thôi! Hiện giờ thì tốt rồi, anh muốn làm Mộng Y oán giận Diệp Trạch Đào thì cũng đừng lôi tôi vào chứ!

Mới vừa xong Lưu Mộng Y còn không hiểu rõ tình hình, sau khi nghe câu nói của Trịnh Tiểu Nhu, cô liền nghĩ hóa ra từ trước đến nay Vi Chính Quang chỉ muốn làm hại Diệp Trạch Đào, giận dữ nói:

- Vi Chính Quang, chuyện của anh em không xen vào nữa!

Nói xong câu này, Lưu Mộng Y tức giận đi ra ngoài.

Trịnh Tiểu Nhu nhìn thấy Lưu Mộng Y đi ra, cũng đứng dậy đi ra theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play