Cả ngày không thu hoạch được cái gì, lại nhìn thấy Lý Binh khuôn mặt trắng bệch, trên mũi vẫn còn đang dán băng đi đến.

Nhìn Lý Binh lúc này rất tiều tụy. Ai cũng không biết rốt cuộc gã ta đã đi đâu, làm gì mà lại đến nông nỗi này.

Thôi Vĩnh Chí vừa nhìn thấy bộ dạng của Lý Binh như vậy, lại nghĩ cả ngày hôm nay chẳng thấy mặt gã đâu cả, nét mặt liền không vui, nhưng vẫn hỏi:

- Sao vậy?

- Tối qua uống say quá nên không biết tại sao lại bị ngã!

Lý Binh miễn cưỡng cười, giọng nói yếu ớt, hình như sợ máu mũi lại chảy ra vậy.

Thấy vẻ mặt của hắn như vậy, Thôi Vĩnh Chí cũng không hỏi gì thêm nữa.

Ôn Phương lúc này mới mỉm cười nói:

- Thưa các vị lãnh đạo, tối nay xã chúng tôi có mời các vị lãnh đạo đến dự tiệc, cám ơn các vị đã ủng hộ cho xã chúng tôi.

Thôi Vĩnh Chí mỉm cười liếc nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Mấy ngày hôm nay Tiểu Diệp cũng đã mệt mỏi, vất vả lắm rồi, các cậu sắp xếp để đền bù xứng đáng cho cậu ấy! Ha ha!

Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút hoảng hốt, tình huống này lại bị Thôi Vĩnh Chí hiểu thành hắn rất mệt.

Triệu Vệ Giang lúc này cũng vừa đến, cười nói:

- Thôi Vĩnh Chí nói đúng đấy, sắp xếp chỗ nào ổn ổn một chút, mọi người cùng bù đắp.

Ôn Phương cười đáp lời.

Xoay người nhìn sang Phương Di Mai nói:

- Tiểu Phương này, cô mau đi sắp xếp một chút.

Phương Di Mai trong lòng có chút suy nghĩ, liếc nhìn Lý Binh một cái rồi mau chóng đi ra ngoài.

Sau một hồi, Phương Di Mai gọi điện thoại về báo, nói là đã sắp xếp đi ăn lẩu.

Nghe nói đến ăn lẩu, Lý Binh liền nói:

- Hay là tôi không đi?

Thôi Vĩnh Chí chau mày nói:

- Cả ngày không thấy mặt, đến lúc ăn cơm cũng định không đi sao, cậu định làm gì vậy!

Lúc này Thôi Vĩnh Chí cũng có chút bất mãn với Lý Binh.

Nghĩ đến mình bị tên thanh niên đó đánh, hậu thuẫn không còn ổn nữa, khí thế của Lý Binh liền yếu đi rất nhiều, đành miễn cưỡng cười nói:

- Vậy thì tôi đi.

Ôn Phương cười, dẫn mọi người đến nhà hàng lẩu đó.

Mọi người nhanh chóng đến được nhà hàng này, đó là một nhà hàng trang trí rất đẹp, việc kinh doanh cũng rất tốt.

Phương Di Mai đã đứng đó đón rồi, nói với mọi người:

- Đây là nhà hàng nổi tiếng về món lẩu thảo dược, nhà hàng này đông khách lắm, đến muộn một chút là không có chỗ mà ngồi.

Thôi Vĩnh Chí liền cười ha hả nói:

- Tốt lắm, mọi người ai cũng mệt rồi, cũng nên tẩm bổ một chút. Lần này xã Xuân Trúc các cậu đã tạo nên được một thành tích đột phá, cũng phải khen thưởng chứ nhỉ!

Ôn Phương cười nói:

- Bí thư đã quá lời rồi, mọi người cùng làm tốt mà!

Rất nhanh sau đó nồi lẩu được đem ra. Phương Di Mai cười nói:

- Thể theo yêu cầu của Bí thư, hôm nay tôi đặt toàn món bổ dưỡng cả!

Triệu Vệ Giang cười nói:

- Cũng không sợ mọi người tẩm bổ rồi lại không có nơi để xả!

Lời nói này rõ ràng là có ý trêu đùa, nên mọi người đều cười ha hả.

Lý Binh ngồi xuống với vẻ bất an.

Thôi Vĩnh Chí chỉ vào Triệu Vệ Giang nói:

- Lão Triệu này, câu này nói đúng đấy. Mọi người ở đây đều là trai thanh gái lịch, nếu như tẩm bổ thái quá là không được, bọn già chúng ta thì chắc chắn là không sợ gì rồi!

Mọi người lại được trận cười nữa.

Sau khi tất cả ngồi xuống, Phương Di Mai trông thấy Lý Binh ngồi một mình ở ngoài bàn, bèn gọi thêm mấy cô phục vụ đến ngồi bên cạnh y.

Lý Binh lập tức được bao vây bởi một rừng người đẹp.

Những món ăn mà Phương Di Mai đặt cũng thật kỳ quái. Hầu như toàn là đuôi dê, đuôi ngựa.

Trông thấy những món ăn dọn lên bàn, Thôi Vĩnh Chí cười ha hả, nói với Diệp Trạch Đào:

- Trạch Đào này, những món này bổ lắm đấy, tôi chỉ e mấy người thanh niên các cậu lại bổ đến phát hỏa!

Mọi người lại cười rộ lên.

Bên bàn rượu, các vị lãnh đạo của huyện đã không còn là lãnh đạo nữa, bọn họ lần lượt kể ra những câu chuyện người lớn.

Nghe thấy mọi người nói cười, Diệp Trạch Đào nói:

- Không sao, chúng tôi vẫn kìm chế được!

Ôn Phương liền cười nói:

- Mọi người ăn nhiều vào, nếu không đủ thì gọi thêm!

Phương Di Mai nói:

- Nồi lẩu ngày hôm nay là thập toàn đại bổ, nghe nói có tác dụng rất lớn, bổ cho cả nam và nữ đấy!

Ngô Hiểu Bình liền nói tiếp:

- Không biết cô này lúc đó sẽ thế nào nhỉ?

Mọi người lại cười ồ lên.

Thôi Vĩnh Chí cười nói:

- Bọn họ sẽ có cách giải quyết riêng của họ, chắc chắn không nói cho cậu biết đâu!

Không khí lúc này rất ồn ào, náo nhiệt.

Hôm nay Lý Binh lại không muốn nói năng gì, chỉ ngồi đó mà tâm thần bất định. Gã vẫn không thể hiểu nổi lý do mà tên thanh niên quý tộc kia đánh hắn. Cứ nghĩ đến việc bị một nhân vật tầm cỡ như vậy đánh, gã cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Lúc này nồi lẩu đã sôi, nhìn thấy những miếng thịt dê trôi trong nồi, Phương Di Mai liền gắp lấy đưa vào bát của Lý Binh:

- Phó Chủ tịch huyện Lý, ăn cho nóng đi.

Lý Binh liền vội xua tay:

- Mọi người ăn đi, mọi người cứ tự nhiên, tôi bị thương nên không ăn được những món này!

Phương Di Mai liền cười duyên dáng:

- Phó Chủ tịch huyện Lý, có bao nhiêu là người đẹp ở đây, đừng nói chỉ có chút thương tích như vậy, cho dù là núi đao biển lửa thì cũng phải nể mặt mọi người ở đây nữa chứ. Các chị em, tôi nói vậy có đúng không?

Đều là những người lăn lộn trong chính phủ, nên mọi người lập tức ồn ào hẳn lên.

Thôi Vĩnh Chí nghe thấy ồn ào như vậy, liền nói:

- Lý Binh này, ngồi giữa rừng hoa như vậy cũng không được thoải mái lắm, cậu nhất định phải phục vụ chu đáo các đồng chí nữ ấy nhé! Ha ha!

Mọi người cũng cười ồ lên.

Hiếm khi có người đẹp phục vụ như vậy, mặc dù trong lòng có chút phiền muộn, lo lắng, nhưng Lý Binh cũng đã vui vẻ hẳn lên, gã mỉm cười nhìn về phía Phương Di Mai, thấy cô gái này xem ra cũng được đấy chứ.

Phương Di Mai cũng rất chu đáo, luôn gắp những thức ăn như đuôi dê đã chín vào bát của Lý Binh, chẳng mấy chốc trong bát đã đầy.

Dưới sự ra hiệu của Phương Di Mai, những cô gái ngồi ở bàn rót rượu ngâm thuốc cực bổ để mời Lý Binh.

Lúc đầu Lý Binh nói là mình bị thương nên không uống được. Nhưng do các cô gái tấn công mạnh quá nên Lý Binh đành phải uống từng cốc rượu thuốc bổ. Dưới sự kích bốc của bọn Phương Di Mai, gã lại phải ăn từng bát thịt bổ các loại.

Lý Binh quả thật rất đắc ý. Xung quanh gã bao nhiêu là gái đẹp đang cung phụng cho gã. Điều đó cũng khiến cho gã cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Trông thấy Lý Binh ăn nhiều như vậy, Phương Di Mai vỗ tay, nói với giọng rất thần bí:

- Phó Chủ tịch huyện Lý này, ở nhà hàng này còn có rượu huyết nhung hươu đấy, để tôi đi lấy cho ông uống nhé!

Lý Binh than thầm, cái cô Phương Di Mai này quả thật là không tồi. Nhìn theo bóng dáng của Phương Di Mai, gã cảm thấy huyết mạch của mình đang cuồn cuộn chảy.

Hai mắt cứ dán chặt theo thân hình mềm mại uyển chuyển của Phương Di Mai. Trong lòng gã thầm nghĩ, với thân hình như thế kia, khi ở dưới tay mình, chắc chắn là hơn hẳn mụ vợ ở nhà của mình.

Rất nhanh, Phương Di Mai đã cầm một cốc rượu lộc nhung hươu đến, tủm tỉm đưa cho Lý Binh.

Được một người đẹp phục vụ chu đáo như vậy, Lý Binh cảm thấy vô cùng hãnh diện. Gã bỗng cảm thấy có cảm hứng với Phương Di Mai, nhìn cô ta ở góc độ nào cũng thấy vừa ý. Trong lòng gã thầm nghĩ, nếu được làm chuyện đó với cô ta, biết đâu lại là một chuyện vô cùng tuyệt diệu.

Lại một hồi kích bác, Lý Binh liền uống một hơi cốc rượu tiết đó.

Vừa uống xong cốc rượu tiết đó, mọi người liền thấy máu mũi của Lý Binh liền chảy ra:

- A! phó Chủ tịch huyện Lý làm sao rồi!...

Phương Di Mai thất thanh kêu lên.

Mọi người đều đổ dồn mắt về phía Lý Binh, cái mũi vốn bị đánh trọng thương giờ lại chảy rất nhiều máu.

- Mau cầm máu!

Nghe thấy có người nói vậy, Phương Di Mai liền đưa cho gã tờ giấy ăn.

Nhưng do ăn nhiều, uống nhiều toàn loại đại bổ, nên toàn thân Lý Binh nóng bỏng lên, máu mũi phun ra ào ào.

- Mau đưa đi bệnh viện!

Vẫn là tiếng của Thôi Vĩnh Chí, ông ta thấy tình hình đã trở nên quá nghiêm trọng nên hò hét mọi người!

Mọi người ngay lập tức chân tay luống cuống, người thì vội vàng giúp đỡ, người thì gọi điện thoại cho xe cấp cứu đến.

Nhìn thấy Lý Binh do máu mũi chảy quá nhiều mà gần như ngất đi, Phương Di Mai trong lòng cảm thấy bình thường.

Triệu Vệ Giang nhìn về phía Ngô Hiểu Bình hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Ngô Hiểu Bình lúc này cảm thấy rất bất mãn với Phương Di Mai và Lý Binh. Tay Lý Binh kia lại biểu hiện ra vẻ rất thân thiết với Phương Di Mai, đặc biệt là trông thấy Phương Di Mai tận tình phục vụ gã như vậy, nên trong lòng y đã dấy lên sự đố kỵ. Trông thấy Lý Binh vì ăn uống quá bổ mà chảy máu mũi nhiều như vậy, trong lòng y lại cảm thấy vui mừng.

Nghe thấy Triệu Vệ Giang hỏi, Ngô Hiểu Bình nói:

- Ăn nhiều đồ bổ quá, cơ thể đang suy nhược nên mới sinh ra như vậy!

Lắc lắc đầu, Triệu Vệ Giang dở khóc dở cười:

- Xem ra ăn nhiều đồ bổ phải để ý đến sức khỏe mới được!

Phương Di Mai nói:

- Cũng chỉ tại chúng tôi, không biết phó Chủ tịch huyện Lý không ăn được đồ bổ. Đúng là tại tôi đã không sắp xếp ổn thỏa!

Thôi Vĩnh Chí nói:

- Chắc tại mũi vẫn chưa khỏi hẳn, lại ăn quá nhiều đồ bổ vào, cơ thể phát nhiệt nên mới sinh ra chuyện!

Một nữ cán bộ ở ban thu hút đầu tư huyện cười nói:

- Chủ nhiệm Phương lại cứ tiếp đuôi ngựa cho phó Chủ tịch huyện Lý ăn, sau đó lại còn cho uống một cốc rượu lộc nhung hươu. Toàn những thứ đại bổ. Tôi cho rằng lần này phó Chủ tịch huyện Lý đã được tẩm bổ thái quá rồi!

Ánh mắt Thôi Vĩnh Chí sáng lên:

- Tiểu Phương này, không được rồi, tại sao rượu lộc nhung hươu không mang cho bọn tôi uống nhỉ, mau mang ra đi chứ, mấy lão già chúng tôi không sợ chuyện đó đâu!

Khi biết chỉ là chảy chút máu mũi, Thôi Vĩnh Chí liền không để tâm đến nữa. Chảy máu mũi thì cũng không phải là chuyện gì to tát, đưa đi bệnh viện là có thể cầm lại được ngay mà.

Đã có Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân cùng đi đến bệnh viện rồi, lại biết nguyên nhân là do cơ thể suy nhược không dung nạp được đồ bổ, nên mọi người không để tâm đến nữa, mọi người lại tiếp tục chè chén. Rất nhanh sau đó, rượu lộc nhung hươu được bày lên trên bàn.

Bọn Thôi Vĩnh Chí uống rượu xong rồi lại trêu đùa.

Cả ngày tâm trạng không yên, ngồi ở đó cũng không phát hiện ra ý đồ của Phương Di Mai, trong lòng còn đang nghĩ đến người đàn bà mà đã làm chuyện đó với mình, đoán xem người đàn bà đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ!

Vừa ăn những thứ đại bổ, lại nhớ lại chuyện đó đã xảy ra giữa hắn và cô ta, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn thân mình huyết mạch cứ sôi sùng sục.

- Trạch Đào, đang nghĩ gì vậy? Bây giờ đang là lúc nghỉ ngơi, không được nghĩ linh tinh nữa, mau uống rượu nào!

Thôi Vĩnh Chí nhìn Diệp Trạch Đào cười nói.

Diệp Trạch Đào nâng cốc rượu lộc nhung hươu lên uống cạn.

Sau khi uống, cảm thấy cơ thể mình như phát sốt.

Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng sau khi uống loại rượu đã bỏ thuốc kích thích vào rồi, cho dù đã làm chuyện đó với đàn bà, sự kích thích đã được giảm bớt đi chút ít. Nhưng loại thuốc kích thích đó là loại đặc biệt mà hai tên thanh niên kia mua về, sau khi uống vào, nội trong một tuần thì thỉnh thoảng dục tình vẫn trào lên mãnh liệt.

Sau khi uống cạn cốc rượu, trong đầu Diệp Trạch Đào lúc này lại xuất hiện hình bóng của người đàn bà đó. Bộ phận nhạy cảm của đàn ông lại nhúc nhích dậy.

Kỳ thực không chỉ mình Diệp Trạch Đào, mà tất cả mọi người đều cảm thấy toàn thân mình nóng rực.

Mọi người càng ăn càng hưng phấn, những câu chuyện phòng the của người lớn không ngừng được nhắc đến.

Khi Thôi Vĩnh Chí đang kể chuyện cười thì đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Chánh văn phòng của Lý Binh gọi tới.

Trong điện thoại có nói rõ tình hình hiện tại của Lý Binh, mũi của Lý Binh do vết thương chảy máu quá nhiều nên bây giờ đã bị hôn mê.

Tin tức này khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Thôi Vĩnh Chí có vẻ lo lắng. Không thể chỉ vì một bữa cơm mà chết một phó Chủ tịch huyện thường vụ đấy chứ!

Các vị lãnh đạo huyện cùng với Thôi Vĩnh Chí lũ lượt kéo nhau đến bệnh viện.

Bọn Diệp Trạch Đào chỉ là cán bộ cấp xã nên không cần phải có nhiệm vụ đi đến đó.

Diệp Trạch Đào và Lý Binh kia vốn đã không được hữu hảo cho lắm nên hắn cũng không muốn đi thăm làm gì.

Có các vị lãnh đạo huyện đi hỏi thăm rồi, hắn vui mừng vì không phải lo chuyện này nữa.

Trông thấy mọi người đều đi cả, Ôn Phương nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ quan tâm:

- Cậu cũng mệt rồi, không cần phải đến bệnh viện nữa, tôi thay mặt cán bộ xã Xuân Trúc đến hỏi han là được rồi!

Diệp Trạch Đào gật gật đầu:

- Được, nếu thế tôi không đi nữa!

Do uống khá nhiều rượu nên hắn cũng cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Sau khi mọi người đi ra, Phương Di Mai thấy bọn họ hầu hết đều uống đã ngà ngà say, nên gọi xe đưa bọn họ về. Cô ta nhìn thấy Diệp Trạch Đào cũng có vẻ ngà ngà say nên nói:

- Để em đưa anh về nhé!

Hai người dìu nhau đi đến xe của Vương Quốc Báo, chiếc xe cũng nhanh chóng chạy về nơi ở của hắn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play