Trong lòng Phương Di Mai rất không vui, trở về giáp mặt với căn phòng của mình, toàn thân Phương Di Mai ngã xuống giường ngẩn người ra.

Làm sao bây giờ?

Đây là chuyện mà Phương Di Mai đang nghĩ, đứng nhìn Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y dưới sự cố ý gán ghép bọn họ lại với nhau của mình, bước tiếp theo mình sẽ phát triển theo phương hướng nào đây?

Trong lòng Phương Di Mai bây giờ thật sự rất mâu thuẫn. Lúc đầu đối với Diệp Trạch Đào, cô không để ý đến, cho rằng chỉ là một anh chàng thanh niên mới tham gia làm việc mà thôi. Tuy tuổi tác của mình và Diệp Trạch Đào gần như tương đương nhau, nhưng mà, mình có kinh nghiện quá phong phú, đáng lẽ phải đi xa hơn Diệp Trạch Đào, thế mà theo đà phát triển, Diệp Trạch Đào đã là Chủ tịch xã, còn mình chỉ là Chánh văn phòng dưới sự trợ giúp của Diệp Trạch Đào, sự chênh lệch này càng ngày càng lớn.

Thấy Diệp Trạch Đào tung ra từng phương án một, thấy xã Xuân Trúc lấy việc phát triển mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy để tiến tới, trong lòng Phương Di Mai cũng dần dần xảy ra sự thay đổi. Từ thiện ý với Diệp Trạch Đào, đến có ý dụ dỗ, lại đến khi bản thân cũng có ý tưởng, đến bây giờ trong lòng hoàn toàn chứa đầy hình ảnh của Diệp Trạch Đào. Sự trải nghiệm này khiến cho bản thân cũng cô khó có thể nói rõ được.

Làm sao bây giờ?

Không chỉ một lần hỏi bản thân mình như thế này, Phương Di Mai cảm thấy rất mông lung.

Phương Di Mai cứ như vậy nằm trên giường nhìn trần nhà, trong đầu hoàn toàn là hình ảnh Lưu Mộng Y đang hạnh phúc dựa vào trong lòng Diệp Trạch Đào. Nghĩ tới đây, Phương Di Mai liền cảm thấy uất ức, bất lực đối với việc mình không có một gia đình hùng mạnh. Nếu như bản thân mình cũng có một gia tộc hùng mạnh thì sẽ không thể để một người đàn ông ưu tú như thế rời khỏi mình được.

Trong lòng Phương Di Mai dâng lên một cảm giác buồn phiền.

Sau khi tham gia làm việc, bên cạnh mình có quá nhiều người có suy nghĩ này nọ đối với mình, đặc biệt là những người trong chốn quyền lực, tất cả đều là bọn người có cái nhìn phiến diện, rất khó!

Một cảm giác mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần đang trào dâng trong lòng, Phương Di Mai rất muốn có một chỗ dựa, rất muốn có một nhân vật có thế lực mạnh chống đỡ cho mình.

Quyền lực!

Từ trước đến giờ Phương Di Mai chưa từng khát khao quyền lực như thế này.

Nghĩ đến việc bản thân mình đã tốn nhiều tâm huyết như vậy cũng không có sự phát triển lớn lắm, Diệp Trạch Đào lại không muốn mình phải trả giá gì cả, lại không ngừng giúp mình, trong lòng cũng nhìn rõ ràng hơn một chút về chuyện của Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y.

Có lẽ, chỗ dựa của mình là Diệp Trạch Đào, có lẽ cũng chỉ có Diệp Trạch Đào mới là nhân vật thực sự quân tâm mình.

Nghĩ đến việc Diệp Trạch Đào giúp mình, từ trước đến giờ lại chưa từng yêu cầu mình cái gì, cho dù mình đã cố tình dụ dỗ, Diệp Trạch Đào cũng không mượn cơ hội chiếm lấy mình, sự cảm động trong lòng Phương Di Mai đối với Diệp Trạch Đào lại tiến thêm một tầng nữa.

Bỗng nhiên Phương Di Mai có một cảm giác, cô cảm thấy Diệp Trạch Đào và mình đều giống nhau, sở dĩ Diệp Trạch Đào đi theo Lưu Mộng Y, hẳn cũng là vì sự nghiệp!

Lúc nghĩ tới tình hình của gia đình Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai tự nhận đã hiểu Diệp Trạch Đào.

Trạch Đào cũng không đơn giản!

Đây là cảm giác của Phương Di Mai.

Hình như có chung cảnh ngộ, trong lòng Phương Di Mai không có một chút bất mãn nào đối với Diệp Trạch Đào. Trong lòng liền nghĩ, nếu như mình là Diệp Trạch Đào, gặp phải tình huống như thế này, hẳn cũng sẽ lựa chọn như thế!

Chẳng phải mình đã nghĩ kĩ từ lâu rồi sao? Chỉ có quyền lực mới là có tất cả, không có quyền lực, cái gì cũng là khoảng không!

Từ sau khi được hưởng thụ thú vui quyền lực Chánh văn phòng kia, Phương Di Mai liền biết, từ nay về sau mình sẽ không quay đầu lại nữa. Mất đi quyền lực, đối với một người phụ nữ tràn đầy dục vọng quyền lực này mà nói chính là một tai họa!

Mất đi quyền lực, bản thân mình ngoài cơ thể xinh đẹp này ra, lại chẳng có cái gì cả. Mà cái đẹp sau khi đàn ông đùa giỡn cũng sẽ mấy đi sức hấp dẫn của nó. Chỉ có điều duy nhất là không ngừng phát triển, không ngừng gặt hái được quyền lực lớn hơn!

Muốn phát triển, điều duy nhất chính là dựa vào cây đại thụ đang trưởng thành là Diệp Trạch Đào, chỉ cần dựa được vào cây đại thụ Diệp Trạch Đào, cùng với sự phát triển của Diệp Trạch Đào, mình chắc chắn sẽ có một sự phát triển lớn.

Trong mắt Phương Di Mai đã bắt đầu lộ ra sự say mê dục vọng quyền lực.

Gia đình của Lưu Mộng Y rõ ràng rất có thế lực, cho dù không có thế lực bên trong chính phủ, nhà của cô ấy cũng rất hùng mạnh về mặt kinh tế. Nếu Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y trở thành người một nhà, chắc chắn Diệp Trạch Đào sẽ phát triển, chỉ cần Diệp Trạch Đào phát triển, mình cũng sẽ phát triển!

Dựa vào sự hiểu biết của Phương Di Mai đối với Diệp Trạch Đào, cô hiểu rõ, Diệp Trạch Đào rất có nghĩa khí, cũng sẵn lòng giúp đỡ người khác, chỉ cần mình hoàn toàn dựa vào hắn, chắc chắn hắn sẽ luôn trợ giúp mình.

Phương Di Mai rất rõ, bây giờ giữa mình và Diệp Trạch Đào đã có cùng mục tiêu!

Không thể thành vợ thành chồng trên danh nghĩa được, chẳng nhẽ không thể trở thành người tình!

Phương Di Mai đột nhiên có một ý tưởng vô cùng đặc biệt.

Những người có cùng mục tiêu là “đồng chí”!

Giữa mình vào Diệp Trạch Đào thực ra là có cùng chí hướng phát triển, ủng hộ Diệp Trạch Đào phát triển, chính là ủng hộ sự phát triển của mình!

Trước mắt Phương Di Mai không ngừng hiện ra hình dáng của Diệp Trạch Đào, hình tượng của Diệp Trạch Đào trong mọi trường hợp đều càng ngày càng rõ ràng.

Phương Di Mai liền nằm xuống giường phân tích tất cả những cách làm của Diệp Trạch Đào.

Càng nghĩ càng cảm thấy những người ở huyện đó căn bản không có năng lực như Diệp Trạch Đào, càng ngày càng cảm thấy chỉ cần xây dựng xong khu công nghiệp, Diệp Trạch Đào sẽ phát triển nhanh.

Nghĩ đến việc trước kia mình cũng tính dùng thân thể của mình đi tìm một chỗ dựa vững chắc, lại nghĩ đến Ngô Hiểu Bình, phó Chủ tịch huyện, Phương Di Mai cảm thấy mình đã đi một con đườn tà đạo, bây giờ con đường quang minh đã đặt ngay trước mắt mình, phải nắm bắt được nó, nhất định phải đi theo bước chân của Diệp Trạch Đào!

Đây mới là người đàn ông mà mình nên dựa vào!

Tướng mạo đẹp trai phong độ của Diệp Trạch Đào đang hiện ra trước mắt Phương Di Mai.

Một cảm giác thèm khát mãnh liệt đột nhiên bộc phát ra, Phương Di Mai cảm thấy toàn thân mình đều đang nóng lên.

Trong đầu đều là bóng dáng của Diệp Trạch Đào.

Phương Di Mai cảm thấy bây giờ mình đang ở trong cái ôm của Diệp Trạch Đào.

Hai chân kẹp chặt cái chăn trắng như tuyết kia, miệng Phương Di Mai nhẹ nhàng phát ra tiếng rên rỉ.

Càng nhớ lại những hành động của Diệp Trạch Đào, dục vọng trong người cô lại càng bùng phát lên mãnh liệt.

Phương Di Mai không ngừng lăn lộn trên giường, động tác cũng càng ngày càng mạnh bạo hơn.

Cũng không biết qua thời gian bao lâu, Phương Di Mai cảm thấy một ngọn lửa nóng phun trào ra, sau khi phát ra một tiếng rên rỉ to hơn, cả người nằm thượt trên giường.

Cơ thể không ngừng rung động.

Lúc này Diệp Trạch Đào không biết sau khi dục vọng quyền lực kia của Phương Di Mai chuyển hóa thành lực lượng dục vọng hùng mạnh, hắn đang đi về phía khách sạn.

Thông qua tình hình lần này với Lưu Mộng Y, Lưu Mộng Y cũng cởi mở hơn nhiều, cũng không trốn tránh trước mặt người khác nữa, trong phòng của Lưu Mộng Y, ngay trước mắt những cô gái khác, Lưu Mộng Y đã bắt đầu thể hiện ra sự lưu luyến không rời với người yêu.

Sau khi đi được một đoạn đường, Diệp Trạch Đào nhìn thấy một sân rộng để nghỉ ngơi, đi đến ngồi trên cái ghế đặt ở trong cái sân đó.

Lấy thuốc lá ra, sau khi Diệp Trạch Đào châm lên liền chậm rãi hút.

Thở ra một làn khói, Diệp Trạch Đào cẩn thận phân tích tình cảm của mình.

Đối với mấy người con gái, Diệp Trạch Đào cảm thấy tình cảm của mình đối với bọn họ đều có sự khác biệt rất lớn.

Rất thú vị là hình như Diệp Trạch Đào cảm thấy hắn có cảm giác với cô Ôn Phương đó hơn.

Day thái dương, Diệp Trạch Đào có chút khó hiểu với suy nghĩ này của mình, chẳng nhẽ người mình thích là những người phụ nữ đã có kinh nghiệm?

Không trong sáng!

Tư tưởng của mình lúc nào đã trở thành không trong sáng như vậy nhỉ!

Đau khổ nhìn từng đôi tình nhân đi qua mình, Diệp Trạch Đào liền nghĩ, những đôi tình nhân này trông bọn họ dường như rất thân mật, trong lòng bọn họ rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Chẳng nhẽ thật sự đều thuần khiết?

Nghĩ đến việc Phương Di Mai không ngờ lại để mình và Lưu Mộng Y đi cùng nhau, Diệp Trạch Đào khẽ nhíu mày, hắn phát hiện bây giờ mình đang bắt đầu chú ý đến Phương Di Mai, chẳng nhẽ thật sự phải mất đi mới nảy sinh ra tình cảm không muốn xa rời sao?

Đối với Phương Di Mai, suy nghĩ của Diệp Trạch Đào cũng rất phức tạp, lúc mới bắt đầu làm việc có rất nhiều suy nghĩ đối với những cô gái đẹp, thậm chí kích động muốn đến thổ lộ tình cảm với cô ấy, sau đó sau khi nghe nói cô ấy có mối quan hệ không minh bạc với Ngô Hiểu Bình, hình tượng đó có có chút sụp đổ, tuy nhiên, cảm thấy bình thường người phụ nữ này thể hiện ra tình ý, Diệp Trạch Đào lại cảm thấy mình đang hưởng thụ tình cảm này.

Suy nghĩ rất phức tạp!

Còn Vệ Vũ Hinh?

Trước mắt đột nhiên hiện ra bóng dáng của Vệ Vũ Hinh.

Diệp Trạch Đào liền cảm thấy buồn khổ hơn, bây giờ Vệ Vũ Hinh thật sự vô cùng thích mình. Cô ấy đã thể hiện ra tình cảm của cô ấy đối với mình, xem ra không xứng đáng với tình cảm của cô ấy rồi!

Ôi!

Diệp Trạch Đào lại thở dài, hắn quyết định không nghĩ nữa, dù sao phải cưới một người vợ, Lưu Mộng Y là một cô gái tốt như vậy có thể thích mình, trong lòng mình cũng không gạt bỏ cô ấy, còn hưởng thụ tình cảm của cô ấy đối với mình, vậy thì lấy cô ý thôi!

Diệp Trạch Đào cũng là một người có niềm đam mê sự nghiệp rất mãnh liệt, nghĩ một hồi chuyện của các cô gái, hắn liền không nghĩ đến chuyện này nữa.

Diệp Trạch Đào có một cảm giác, cuộc sống tình cảm của mình căn bản không thể thuận được, thôi thì không quản nữa. Bây giờ sự phát triển của xã Xuân Trúc mới là chuyện quan trọng nhất, nhiều người nghèo như vậy, cần tìm ra con đường thoát khỏi sự nghèo khó một cách tốt nhất, khó khăn lắm mới xây dựng được bầu không khí như thế này, không nắm lấy thời gian làm việc này, thật sự có lỗi với sự cố gắng của chính mình!

Nghĩ đến việc Vệ Hùng Phi đã đầu tư, lại nghĩ đến những chuyện vui sau khi bọn họ đầu tư, bọn Lưu Mộng Y hẳn sẽ có số tiền đầu tư lớn.

Với nhiều vốn đầu tư đến cùng lúc như thế này, chắc hẳn khu công nghiệp của xã Xuân Trúc xây lên sẽ có một thời kì phát triển lớn.

Đối với sự phát triển của xã Xuân Trúc, Diệp Trạch Đào càng ngày càng tự tin.

Dập tắt đầu thuốc lá xuống đất, lúc Diệp Trạch Đào đứng dậy, không còn suy nghĩ nữa, sự nghiệp trước mắt của mình, tất cả chỉ có thể lùi về hai tuyến, nhân lúc trong tay mình còn có chút quyền lực, cho dù như thế nào đi chăng nũa cũng phải làm cho xã Xuân Trúc phát triển lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play