Trong văn phòng chỉ có Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào đang ngồi. Diệp Trạch Đào đang nghĩ xem, nếu thực sự mình nhận trách nhiệm xây dựng lại trường học thì lúc nào bắt tay vào làm bước đầu điên.

Bí thư huyện ủy đã nói rồi. Diệp Trạch Đào tự biết mình có chạy đằng trời cũng không thoát cái chức Phó chủ nhiệm phòng Đảng chính.

Chỉ có một điều Diệp Trạch Đào vẫn nghĩ không thông, vấn đề giáo dục của xã thông thường đều do ủy viên tuyên truyền của Đảng ủy phụ trách. Lần này lại đặc biệt dựng lên một vị trí, lại còn giao cho mình một dự án chuyên môn. Tình huống “vì người khác mà lập nên vị trí” này đặc biệt quá đi!

- Trạch Đào, đang nghĩ gì vậy?

Phương Di Mai nhìn Diệp Trạch Đào rất lâu, không kìm nổi tò mò hỏi.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào thầm hỏi trong lòng: “Phương Di Mai hôm nay có phải đi hoạt động không nhỉ?”

- Ha ha, tôi có thể nghĩ gì chứ? Đang nghĩ về cô đấy!

Vẫn dùng chiêu hay làm, Diệp Trạch Đào buông lời trêu đùa.

Cái kiểu trêu đùa này dùng nhiều rồi. Bình thường Phương Di Mai sẽ khinh khỉnh mà lảng đi chuyện khác.

Diệp Trạch Đào đoán không chừng hôm nay cũng sẽ như vậy.

Nhưng câu đối đáp lại của Phương Di Mai làm Diệp Trạch Đào không ngờ tới.

- Trạch Đào, anh thực sự đang nghĩ về tôi sao? Phương Di Mai liếc mắt về phía Diệp Trạch Đào.

Ngạc nhiên một hồi, Diệp Trạch Đào mới nghe ra hôm nay Phương Di Mai đổi cách xưng hô từ “Tiểu Diệp” thành “Trạch Đào”. Đối với một cô gái như Phương Di Mai, lại có thể nói mấy câu bông đùa. Hắn chưa từng nghĩ muốn cùng cô xảy ra thêm chuyện gì. Trong mắt Trạch Đào, Phương Di Mai rất đẹp và lại rất phức tạp, suy nghĩ cũng rất sâu sắc.

- Haiz, tôi đang nghĩ không biết người sắp nhận chức Bí thư xã là người như thế nào!

Diệp Trạch Đào vội vàng

chuyển sang chủ đề mà Phương Di Mai hay nghĩ tới nhất.

Quả nhiên, vừa nhắc đến chủ đề hấp dẫn này, Phương Di Mai vồn vã hỏi:

- Có tin tức gì phải không?

- Tôi chỉ là một kẻ hèn

mọn, làm sao mà moi được tin tức gì. Có khi mấy đồng chí cũ như các cô lại biết được gì đó thì sao?

Diệp Trạch Đào cười nói.

-Trạch Đào, tôi có cảm

giác lần này anh rất có hy vọng!

Phương Di Mai hỏi dò.

- Tôi là người vừa mới đi làm, có ưu điểm cơ chứ! Diệp Trạch Đào cười nói.

- Nói cũng phải!

Phương Di Mai tự cảm thấy chuyện đó không thể nào xảy ra.

Lúc này Diệp Trạch Đào vẫn đang nhìn Phương Di Mai, phát hiện ra dáng người Phương Di Mai dường như càng ngày càng đầy đặn hơn.

Một lúc sau, Phương Di Mai mới thì thầm:

- Anh có cho rằng có khả năng là Phó Bí thư Sướng không?

Phương Di Mai hỏi, chỉ tay về phía trước.

Diệp Trạch Đào khẽ cười, nói:

- Tôi biết đâu được, đến các cô là người có liên quan còn không biết?

Đúng lúc này, Khương Quốc Bình vừa mới đi ra ngoài bước vào. Gã vớ lấy cốc trà đá đặt trên bàn uống một hơi, uống hết cốc trà mới nói:

- Xong rồi, lần này bộ máy xã có sự thay đổi mới rồi!

Câu nói này làm tất cả mọi người đều chấn động. Phương Di Mai cười nói:

- Xem ra nhân sĩ thạo tin của phòng chúng ta nói thì đúng là tin tức mới nhất rồi!

Vừa nói dứt lời, điện thoại của Phương Di Mai vang lên. Cô chỉ mới liếc qua màn hình điện thoại liền đứng dậy đi ra ngoài cừa. Dường như không muốn mọi người biết được nội dung cuộc điện thoại này.

Nhìn thoáng qua bóng dáng Phương Di Mai, Khương Quốc Bình thở dài:

- Đồng chí Tiểu Phương của chúng ta thật là càng ngày càng hấp dẫn!

Diệp Trạch Đào sớm biết Khương Quốc Bình có ý với Phương Di Mai. Thấy dáng vẻ như vậy của gã, hắn cười thầm: “Phương Di Mai căn bản không thèm để ý đến Khương Quốc Bình.”

Gã vừa đặt mông xuống ghế thì Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính Ngưu Thường Thắng bước vào. Diệp Trạch Đào nhìn sang thấy sắc mặt Ngưu Thường Tháng không tốt.

Khương Quốc Bình lúc này vội vã chạy đến, đỡ lấy cốc trà của Ngưu Thường Thắng, giúp gã đổ thêm ít nước sôi vào cốc.

Nhấp một ngụm trà, Ngưu Thường Thắng liếc một cái về phía hai người, lúc này mới nói:

- Xã xảy ra nhiều chuyện quá, lúc này mọi người cứ yên tâm công tác. Đừng có làm ảnh hưởng đến công việc!

Ngày nào cũng nói đi nói lại câu này, mọi người nghe nhiều đến mức phát phiền.

Ngưu Thường Thắng liếc nhìn Diệp Trạch Đào, nói:

- Tiểu Diệp, đối với cậu lần này ở huyện có thể nói rất được coi trọng. Thế lúc lên huyện có gặp được lãnh đạo Huyện ủy không?

Diệp Trạch Đào cung kính nói:

- Có gặp ở đại hội biểu dương!

Khương Quốc Bình bóng gió nói:

- Tiểu Diệp son thật! Chuyện kí túc xá của trường sắp sập không cần đoán cũng biết, đúng là hoành tráng!

Sau khi nói xong vài câu thì Phương Di Mai bước vào.

Lúc này, sắc mặt Phương Di Mai có chút phức tạp. Cô nhìn thoáng qua vài người trong phòng rồi đi thẳng ra chỗ của mình và ngồi xuống.

Không khí trong phòng bỗng nhiên chùng xuống.

Mặc dù vùi đầu vào đống văn kiện xã, vẫn tỏ cái dáng vẻ chăm chỉ làm việc quen thuộc, nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào đang mải phân tích tình hình ngày hôm nay. Dường như mọi người đều biết điều gì đó rồi?

Ngồi được một lúc, Ngưu Thường Thắng đứng dậy đi ra ngoài.

Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Ngưu Thường Thắng đã đi khỏi Chính quyền xã. Khương Quốc Bình khẽ mỉm cười nói:

- Đồng chí Lão Ngưu lần này không được cất nhắc, chắc trong lòng buồn bực lắm đây!

Phương Di Mai nói:

- Xảy ra chuyện gì ở huyện mà, thế nên phải điều người từ bên ngoài vào đấy!

Quả nhiên hai người này đã nắm bắt được tình hình rồi. Diệp Trạch Đào ngẩng đầu lên nói:

- Hai người đang nói gì vậy? Có gì thay đổi à?

Khương Quốc Bình thở dài:

- Sau cái vụ lật xe, các vị lãnh đạo xã đều loạn cả lên. Cứ chuyện không hay này đến chuyện không hay khác xảy ra. Sướng Minh Vĩ bị điều đi rồi.Cái mộng làm Bí thư của ông ta coi như kết thúc rồi!

Bây giờ y không còn xưng hô Sướng Minh Vĩ là Phó Bí thư nữa rồi.

Nói tới đây, Khương Quốc Bình thoáng nhìn sang Phương Di Mai, nói:

- Đừng nhìn tôi thế chứ, giữa chúng ta thì cần gì phải diễn! Mặc dù đồng chí Lão Ngưu không được đề bạt nhưng vẫn giữ được cái ghế này. Nghe nói lần này Bí thư Cao tức giận lắm. Ai cũng không thể bao biện được gì. Toàn bộ bộ máy đều điều từ bên ngoài vào hết.

Sắc mặt Phương Di Mai rất khó coi, nói:

- Tôi còn tưởng rằng đồng chí Lão Ngưu có thể tiến thêm một bậc. Đúng là lần này ông ta cố gắng vô ích rồi!

-Tiểu Diệp, đáng tiếc cho công trạng của cậu lần này rồi!

Khương Quốc Bình lắc đầu cười.

- Biết đâu Trạch Đào sẽ có biểu hiện xuất sắc thì sao.

Phương Di Mai nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Ánh mắt ấy cứ dịu dàng long lanh như làn nước mùa thu vậy.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, đứng dậy nói:

- Tôi đi chút việc đã nhé!

Nhìn thấy hai người chỉ vì vị trí Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính mà ngấm ngầm đấu đá nhau, Diệp Trạch Đào không muốn nhiều lời với bọn họ.

Ra khỏi chính quyền xã, Diệp Trạch Đào giải quyết nốt mấy vướng mắc của bản thân hắn. Từ đoạn đối thoại của mấy người đó có thể biết được rằng bộ máy xã lần này sẽ có biến đổi lớn. Bí thư và Chủ tịch xã đều được điều từ bên ngoài vào. Phó bí thư Sướng Minh Vĩ hẳn là vì chuyện không may lần này mà bị điều đi khỏi xã Xuân Trúc. Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính thì vẫn giữ được vị trí cũ.

Rời khỏi chính quyền xã, Diệp Trạch Đào chợt nhớ ra việc người trung niên họ Trịnh nhờ mình giải quyết mà vẫn chưa có thời gian làm, liền vội vội vàng vàng đi về phía Tỉnh Bá.

Diệp Trạch Đào bây giờ ở xã cũng có thể coi là người nổi tiếng rồi. Đi đến đâu cũng có người dân chủ động chào hỏi hắn.

Vừa đi vừa đáp lại lời chào hỏi của mọi người, Diệp Trạch Đào cảm thấy mình ít nhiều cũng coi như đã làm được một chuyện tốt cho xã.

Đến Tỉnh Bá, đúng lúc đó có một thôn dân chào Diệp Trạch Đào, hắn nhớ rõ lần trước có mượn cuốc của người này, vội hỏi:

- Lão quý thúc, nơi này có tìm được ai giúp tu sửa lại phần mộ không vậy?

Lão quý thúc tên là Phương Minh Quý, hơn 50 tuổi. Lúc nghe câu hỏi, lão cười nói:

- Đồng chí Tiểu Diệp sao lại hỏi chuyện này thế?

Chỉ tay về phần mộ nằm đơn độc ở phía giữa sườn núi, Diệp Trạch Đào nói:

- Chủ mộ là bạn của cháu, anh ta muốn nhờ cháu tu sửa lại mộ tổ tiên!

Nói qua việc lần trước mượn cuốc, lão quý thúc cười nói:

- Việc này dễ làm ấy mà. Tìm vài người, có sẵn đá rồi, mua ít xi-măng và cát nữa là có thể thực hiện ngay rồi.

- Thế cần khoảng bao nhiêu tiền ạ?

- Còn phải xem sửa lại như thế nào, chắc cũng không đắt đâu!

- Cháu có thể phiền chú một chút không, chú giúp cháu mời người sửa đến, tiền không thành vấn đề. Còn cần phải dựng một tấm bia đá nữa.

- Không vấn đề gì, dù sao ta cũng nhàn rỗi mà. Ta giúp cậu làm một chút chuyện có là gì!

Lão quý thúc đi theo sau Diệp Trạch Đào, luôn miệng nhận lời nhờ vả ấy.

Bước vào nhà lão quý thúc, vừa mới ngồi ở cửa nhà nghỉ ngơi được một lát thì lão quý thúc dẫn theo vài thôn dân đến. Sau khi chào hỏi làm quen, Diệp Trạch Đào ngoại trừ nhờ họ giúp tu sửa phần mộ, thấy tiền vẫn còn không ít, lập tức bỏ tiền ra nhờ bọn họ tu sửa cả con đường nhỏ từ chân núi đi lên.

Tu sửa ngôi mộ ổn ổn cần không đến bốn nghìn tệ, thế thì sửa con đường luôn đi. Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này đối với mọi người cũng là chuyện có lợi mà thôi.

Diệp Trach Đào cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi nhờ lão quý thúc việc tu sửa lại ngôi mộ.

Trong lúc xuống núi, Diệp Trach Đào gọi điện thoại cho người trung niên họ Trịnh kia. Mới đầu không co ai nghe máy, mãi một lúc sau mới thấy bên kia gọi lại.

Diệp Trạch Đào liền đem tình hình tu sửa ngôi mộ kể lại tỉ mỉ một lần, tiện thể nói luôn việc dùng chút tiền thừa vào việc xây dựng lại con đường nhỏ.

Nghe xong Diệp Trạch Đào nói, người họ Trịnh nọ cười ha hả nói:

- Tiểu Diệp, thật là phiền cậu rồi! Thế thì mười nghìn tệ kia cậu đừng tiết kiệm. Thấy cần phải sửa chỗ nào thì cứ sửa đi!

Diệp Trạch Đào nói:

- Năm nghìn tệ là đủ rồi. Lúc nào đó tôi sẽ đến trả lại cho ngài tiền thừa.

Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm: “Hiện nay ở tỉnh, quả nhiên ông chủ toàn là những người giàu có. Xem người ta đi, trong mắt người ta mười nghìn tệ không là gì cả!”

Dù sao cũng giải quyết xong một cái gai trong lòng. Tâm tình Diệp Trạch Đào khá là tốt.

Trở lại trường học, Diệp Trạch Đào liền thấy các em học sinh vừa mới tan học, đang xếp hàng mua cơm.

Tuy rằng mặc quần áo cũ rách, ngồi xổm bên ngoài kí túc xá để mua cơm, nhưng lũ trẻ vẫn tỏ ra rất vui vẻ. Diệp Trạch Đào lại nhớ đến việc xây dựng lại trường học.

- Thầy Diệp, ăn cơm xong chúng em đi giặt quần áo. Thầy đi lấy quần áo bẩn đi, chúng ta cùng đi giặt.

Một vài em nữ sinh lớp bảy đến trước mặt Diệp Trạch Đào.

Từ sau khi Diệp Trạch Đào kể chuyện cho mọi người nghe vào ban đêm, mọi người liền gọi hắn là thầy.

Lia ánh nhìn lên người mấy em nữ sinh. Có vài em nữ mặc dù mới chỉ học lớp 7 nhưng có vài em ở nông thôn, đi học có muộn hơn so với cùng trang lứa. Câu hỏi ấy là của một em nữ sinh rất xinh đẹp, tên là Trần Dung Dung. Nhìn dáng người cô bé chắc mới chỉ 15 tuổi.

Hắn phải thốt lên rằng mấy đứa nhỏ ở nông thôn thật là già dặn.

Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:

- Hôm nay không có quần áo bẩn!

Mấy nữ sinh kia ngượng ngùng cười rồi cầm bát bỏ đi.

Nhìn theo mấy em học sinh ngây thơ chất phác đó, Diệp Trạch Đào vừa nhai cơm, vừa suy tính trong lòng phương án lập kế hoạch xây dựng lại trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play