Sáng ngày hôm sau tổ chức cuộc họp thống nhất tư tưởng. Quả nhiên đã thu lại được hiệu quả rất lớn. Mọi người tham dự cuộc họp đều cảm thấy Diệp Trạch Đào có ý muốn chia công lao cùng với họ, nên trong phút chốc tính tích cực đã được điều động lên.

Con đường làm quan là cái gì, chẳng phải là có thể phát triển sao. Ở một địa phương như xã Xuân Trúc, muốn tạo nên một chính tích là một điều quá khó. Diệp Trạch Đào đã có ý tưởng như thế đối với mọi người mà nói đúng là một chuyện rất tốt. Trong phút chốc, thái độ của mọi người đối với Diệp Trạch Đào đã có nhiều thay đổi tích cực đáng kể. Tính tích cực đã được khởi động một cách đầy đủ nhất, nhiệt tình nhất. Cả phòng họp bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt, ai cũng tranh luận xem nên phát triển như thế nào.

Ra khỏi phòng họp, Diệp Trạch Đào và Ôn Phương cùng nhìn nhau, hiểu ý của nhau, cả hai cùng bật cười. Lợi ích chính là biện pháp tốt nhất để khởi động tính tích cực của mọi người!

Về đến văn phòng, chưa kịp uống ngụm trà nào, Diệp Trạch Đào đã nhận được cuộc điện thoại của Ninh Quân.

Điện thoại thông, nghe thấy Ninh Quân cười nói:

- Trạch Đào, cậu đang làm gì đấy?

Đối với Ninh Quân, Diệp Trạch Đào thật sự không biết đằng nào mà lần. Không hiểu rõ ràng về con người này như thế nào cả. Nghe điện thoại, Diệp Trạch Đào vẫn giữ thái độ cung kính, nói:

- Tôi mới họp xong, vừa về đến văn phòng.

Ninh Quân liền cười nói:

- Nếu như không bận gì thì ra chính quyền xã đi. Chúng tôi đang ở đó.

Diệp Trạch Đào kinh ngạc nói:

- Mọi người đến xã Xuân Trúc sao?

Đối với bọn Ninh Quân, Diệp Trạch Đào từ trước đến nay vẫn có rất nhiều phán đoán. Mộ đã xây xong được một thời gian rồi mà bọn họ vẫn không thấy đến. Hôm nay cuối cùng cũng đã đến. Diệp Trạch Đào cảm thấy có chút hiếu kỳ. Lần này không biết có tìm hiểu được thân phận của bọn họ không.

- Ha ha, chúng tôi vừa tới nơi, đang ở bên đường.

Giọng Ninh Quân tỏ ra rất phấn khởi.

- Vậy à, tôi lập tức đến ngay!

Chẳng kịp uống ngụm trà nào, Diệp Trạch Đào rảo bước nhanh ra khỏi cửa.

Ra khỏi cửa, thấy Ninh Thu Cúc đang bước tới.

- Chủ tịch xã, đây là văn kiện của huyện ạ!

Khuôn mặt Ninh Thu Cúc tỏ rõ vẻ muốn lấy lòng.

- Văn kiện gì vậy?

- Liên quan đến kế hoạch hóa gia đình.

- Cứ để đó đi.

Diệp Trạch Đào tiếp tục rảo bước nhanh.

Nhìn theo bóng dáng Diệp Trạch Đào, Ninh Thu Cúc bất giác nhìn xuống bộ quần áo của mình lẩm bẩm: “không ngờ đến liếc cũng không thèm liếc đến một lần!”

Diệp Trạch Đào không biết lần này bọn Ninh Quân đến bao nhiêu người, nên bước chân càng vội vàng hơn.

Khi Diệp Trạch Đào đến địa chỉ mà Ninh Quân chỉ, hắn ta chỉ thấy một chiếc Audi mang biển số bình thường.

Không đi xe mang biển số của Ủy ban tỉnh!

Diệp Trạch Đào có chút nghi hoặc.

Những người này rốt cuộc là những người như nào nhỉ!

Nhưng Diệp Trạch Đào vẫn bước nhanh đến đó, lớn tiếng nói với Ninh Quân:

- Anh Ninh, các anh đến mà cũng không gọi điện trước!

Ninh Quân liền cười:

- Hôm nay ông chủ muốn đến xem tình hình nơi đây của các cậu.

Nói rồi Ninh Quân đưa tay chỉ về phía hai người đang ngước mặt nhìn quang cảnh của xã.

Diệp Trạch Đào nhìn theo hướng chỉ tay thì thấy người lần trước đến đây là ông Trịnh, ông ta đang đứng cạnh một người dáng cao to đang đưa tay chỉ trỏ khắp nơi.

Xem ra ông chủ Trinh kia cũng không phải là nhân vật chính ở đó!

Trông thấy tình cảnh đó, sự nghi hoặc của Diệp Trạch Đào càng tăng lên.

Đối với ông chủ Trịnh, Diệp Trạch Đào cũng có nhiều suy đoán, thậm chí hắn đã từng nghĩ ông ta là một vị lãnh đạo nào đó ở trên tỉnh, nên hắn đã để ý xem tình hình tin tức rất nhiều, nhưng mãi chẳng thấy bóng dáng ông ấy đâu cả. Dần dần thì Diệp Trạch Đào cũng bỏ ý định đó đi.

Bây giờ nhìn thấy tình cảnh ấy thì ông ta không phải là nhân vật chính, mà người cao to kia mới là nhân vật chính.

Nói là ông già kể cũng được vì người đó khoảng chừng hơn năm mươi tuổi! Nhất thời Diệp Trạch Đào không xác định được tình hình của người đó.

Hai người đó lúc này cũng đã nhìn thấy Diệp Trạch Đào. Khuôn mặt của ông chủ Trịnh lộ rõ vẻ mừng rỡ, chỉ về phía Trạch Đào, dường như đang nói gì đó với người cao to kia.

Nghe thấy sự giới thiệu của ông chủ Trịnh, khuôn mặt của người cao to kia cũng lập tức vui vẻ, mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào.

Vừa nhìn thấy ông ta, mắt Diệp Trạch Đào đã trợn trừng lên. Hắn phát hiện thấy người đàn ông cao to kia chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hô Diên Ngạo Bác mà hắn thường thấy trong chương trình tin tức trên ti vi.

Choáng quá!

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh chạy đến xã Xuân Trúc làm gì nhỉ, mình có phạm tội gì đâu! Mà nếu như mình có phạm tội lỗi gì thì thuộc hạ của ông ta cũng đã đủ xử lý mình rồi mà!

Trông thấy Hô Diên Ngạo Bác, thì ý tưởng đầu tiên của Diệp Trạch Đào chính là nghĩ xem hắn đã phạm phải tội gì, nghĩ mãi mà vẫn cảm thấy mình không phạm phải tội gì cả. Lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.

Hai người mỉm cười cùng bước tới, thấy Hô Diên Ngạo Bác đó đưa tay ra bắt lấy tay của Diệp Trạch Đào nói:

- Từ lâu tôi đã muốn đến để cám ơn cậu một tiếng, mà không có cơ hội!

Được một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt tay, Diệp Trạch Đào cảm thấy toàn thân như đang run lên. Đây có lẽ là cái bắt tay với quan lớn trong cuộc đời mình. Một Chủ tịch xã bé nhỏ như mình có thể được bắt tay với một vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, điều này đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như vậy, Hô Diên Ngạo Bác liền mỉm cười nói:

- Tôi là Hô Diên Ngạo Bác, chắc là cậu đoán ra rồi chứ!

- Bí thư Hô Diên, chào ngài!

Diệp Trạch Đào lắp bắp nói.

Khẽ mỉm cười, Hô Diên Ngạo Bác nhìn về phía nấm mộ đơn độc ở trên núi nói:

- Từ trước đến nay tôi vẫn muốn đến mộ, nhưng vì công việc bận rộn quá, nên không đi được. Lần này coi như đã làm phiền đến Tiểu Diệp rồi!

Diệp Trạch Đào hoàn toàn không thể ngờ chỉ vì một nấm mộ mà có thể gắn kết hắn và vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại với nhau như vậy. Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía ông chủ Trịnh một cách khó hiểu.

Người thân thích của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh là hậu duệ của nấm mộ đơn độc kia!

Việc này khiến cho Diệp Trạch Đào cảm thấy không hiểu. Một vị quan to như thế, có một nấm mồ như vậy đáng lẽ phải di chuyển đến nơi tốt hơn nhiều rồi mới phải chứ!

Xã và huyện đương nhiên không hề biết chuyện này!

Thấy vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Ông ấy là Trịnh Thiệu Giang, là Cục trưởng Cục hành chính văn phòng!

A!

Diệp Trạch Đào nhìn ông chủ Trịnh một cách ngạc nhiên.

Bất luận thế nào hắn cũng không bao giờ ngờ lại có tình huống như thế này xảy ra. Đến bây giờ hắn mới biết ông chủ Trịnh cũng không phải nhân vật chính, mà nhân vật chính thật sự mới là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh!

Lại chỉ về phía Ninh Quân, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Tiểu Ninh là thư ký của tôi!

Diệp Trạch Đào cảm thấy tư duy của mình không theo kịp câu chuyện. Hắn không thể ngờ câu chuyện lại có kết cục như thế!

Nhưng vẫn có chuyện khiến hắn không thể hiểu nổi. Đó chính là hình như ông chủ Trịnh và người nằm trong mộ kia hình như cũng có mối liên hệ gì đó, nếu không thì sao lần trước đến đây ông ấy đã quỳ xuống trước mộ như thế chứ!

Trịnh Thiệu Giang thở dài:

- Tiểu Diệp ạ, tôi và Chủ nhiệm Hô Diên thực ra là người một nhà. Người nằm trong mộ là ông nội của Chủ nhiệm Hô Diên. Tôi từ nhỏ là cô nhi, được cha của Chủ nhiệm Hô Diên đem về nuôi.

Lúc này Diệp Trạch Đào mới hiểu.

- Tiểu Diệp này, hôm nay cũng sắp đến tiết thanh minh rồi, tôi đến để làm chút chuyện, tôi muốn làm lễ tế tổ một chút, vẫn phải phiền cậu dẫn đường một chút.

Việc này người khác có muốn xin được làm còn không được, Diệp Trạch Đào đương nhiên đồng ý một cách vui vẻ.

Rồi thấy Hô Diên Ngạo Bác đội mũ lên đầu, lấy cái kính râm đeo vào, lại đi một chiếc xe bình thường. Không ai có thể nhận ra ông ta đường đường chính là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.

Trong lòng Diệp Trạch Đào càng thêm nghi hoặc. Một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuất hành, tại sao lại không thông báo cho cấp dưới, mà lại tùy tiện đến như thế này!

Mặc dù hắn có nhiều nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi.

Hắn dẫn mấy người đó đi về phía ngôi mộ.

Đi đến dưới chân núi, trông thấy con đường nhỏ được xây rất đẹp, Hô Diên Ngạo Bác khẽ gật đầu nói:

- Tôi nhớ trước đây khi tôi đến ở đây không có đường mà phải trèo lên núi mà đi!

Ninh Quân nói:

- Con đường này là Diệp Trạch Đào đã cho người đến xây đó!

Đúng lúc đó trông thấy Lão Quý đang vác cái quốc trên vai đi từ trên núi xuống.

Lão Quý vừa nhìn thấy Diệp Trạch Đào liền lớn tiếng nói:

- Chủ tịch xã Diệp đấy ạ, cậu muốn lên thăm mộ phải không?

- Đúng vậy!

Diệp Trạch Đào trả lời.

Trên mặt lộ rõ nụ cười, lão Quý nói:

- Tôi vừa lên đó dọn dẹp sạch cỏ trên mộ xuống, để tôi đi lên cùng mọi người.

Diệp Trạch Đào vội vàng giới thiệu với Hô Diên Ngạo Bác:

- Thưa ngài, đây là lão Quý, là người tôi mượn đến để chuyên môn chăm sóc phần mộ đấy ạ. Ông ấy chuyên môn lên đây dọn dẹp cỏ, đắp đất cho mộ.

Đã nghe Ninh Quân nói qua việc này rồi, Hô Diên Ngạo Bác vội vàng đưa tay ra bắt cái tay còn đang dính đầy đất của lão Quý:

- Cám ơn ông nhiều lắm!

Đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, lão Quý không biết phải làm như thế nào mới phải.

Diệp Trạch Đào liền giới thiệu:

- Đây là ông chủ Hô Diên, người nằm trong mộ là ông nội của ông ấy!

Lão Quý lúc này mới cười nói:

- Không có gì, nhân tiện thì giúp thôi!

Mọi người đi lên núi. Một lúc sau đã nhìn thấy một ngôi mộ được dọn dẹp rất sạch sẽ, đẹp đẽ. Ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác dán chặt vào ngôi mộ mới được xây lại đó. Mãi một lúc sau mới quay người lại nói với Diệp Trạch Đào:

- Ông nội tôi đã từng mang theo bố tôi đi xin ăn ở nơi này, sau đó bị chết đói. Sau này bố tôi tham gia vào quân ngũ!

Diệp Trạch Đào không biết phải nói như thế nào. Đây là việc của nhà người ta, mình cũng không nên nhiều lời, nên chỉ nói:

- Có cần phải di chuyển mộ đi không ạ?

Lắc lắc đầu, Hô Diên Ngạo Bác nói:

- Ở đây rất tốt, trước khi ông nội mất có yêu cầu là phải chôn cất ở nơi này!

Lịch sử này cũng xa xôi thật!

Diệp Trạch Đào ngắm lại ngôi mộ, lần đầu tiên hắn đưa mắt nhìn ra xung quanh. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên nơi đây phong thủy rất tốt. Mộ chôn ở một nơi rộng rãi, thoáng mát, hơn nữa bên phải lại có nước, đất đai bằng phẳng. Chả trách mà người nhà Hô Diên đã làm quan lớn trên tỉnh!

Không ngờ trong đầu mình lại xuất hiện ý nghĩ như thế, Diệp Trạch Đào cười thầm một mình.

Trịnh Thiệu Giang nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Tiểu Diệp này, cậu làm tốt lắm. Ông chủ sức khỏe không được tốt, muốn đến cũng không thể đến được, nhìn thấy tấm ảnh mà cậu gửi, ông ấy cảm kích vô cùng. Cậu đã giúp ông ấy một việc rất lớn rồi đấy!

Diệp Trạch Đào nói:

- Chuyện có gì đâu ạ!

Lúc này Hô Diên Ngạo Bác nhìn Diệp Trạch Đào nói:

- Phương án mà các cậu gửi đến tôi cũng đã xem qua rồi. Khí phách lớn đấy. Ông già cũng xem rồi, cho rằng đấy mới là quy hoạch khiến cho quần chúng nhanh chóng giàu có đi lên. Cậu giỏi lắm!

Diệp Trạch Đào chỉ về phía xa xa nói:

- Chỉ cần khu công nghiệp được xây dựng, phát triển thì những người dân nơi đây sẽ thật sự thoát nghèo!

Ánh mắt Hô Diên Ngạo Bác nhìn ra xung quanh một lúc rồi mới khẽ gật đầu nói:

- Tốt lắm, tốt lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play