Sau đó Ôn Phương liền gọi điện thoại cho Thôi Vĩnh Chí, kể lại mọi chuyện xảy ra ở xã. Quan trọng là muốn báo cáo sự việc vừa rồi có liên quan đến Phó trưởng phòng Lý Binh.

Lúc này Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang cùng lên tỉnh gặp Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, hôm nay không có việc gì. Thời gian hẹn gặp Chủ tịch thành phố là ngày mai, nên Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang cùng các Trưởng phòng đều ở trong phòng đánh bài.

Khi mọi người đang chơi rất vui vẻ thì nhận được điện thoại của Ôn Phương.

Nghe xong điện thoại, nét mặt của Thôi Vĩnh Chí liền sa sầm xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Thôi Vĩnh Chí, Triệu Vệ Giang liền hỏi:

- Sao vậy?

- Chó thật, có chút chuyện xảy ra ở xã Xuân Trúc!

Nói xong, Thôi Vĩnh Chí liền kể lại sự việc của Khương Quốc Bình xảy ra ở xã Xuân Trúc.

Nghe Thôi Vĩnh Chí nói xong, mặt Triệu Vệ Giang cũng sa sầm xuống, việc này thật sự là chống đối với Ban lãnh đạo Huyện ủy rồi. Diệp Trạch Đào vừa mới làm một dự án lớn như vậy, hiện giờ còn có người muốn gây chuyện. Việc này cả hai người không thể dễ dàng bỏ qua được.

Hai người ở hai cấp bậc khác nhau, nên cả hai cùng cho rằng chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt bao hàm rất nhiều ý tứ.

Hai người không tin vào báo cáo của xã Xuân Trúc rằng Khương Quốc Bình muốn mượn danh nghĩa của Lý Binh để gây chuyện, bọn họ hoàn toàn tin rằng việc này chính là do Lý Binh đứng đằng sau chỉ đạo.

Việc này thật sự cũng khiến hai người phải lắc đầu, đáng lẽ ra đây phải là một bí mật nhưng chỉ vì một nông dân mà lại xảy ra biến cố, đem bí mật hé lộ ra ngoài.

Trong lòng Thôi Vĩnh Chí đã sẵn tức giận, Phó trưởng phòng Lý Binh cho dù có hậu thuẫn ở trên tỉnh, nhưng ở huyện cũng phải lấy đại cục làm trọng mới phải. Hiện giờ tình hình của huyện Thảo Hải là gì, chính là phát triển huyện. Tên Lý Binh đó chẳng lẽ không biết rằng mình và Triệu Vệ Giang còn phải hợp tác vì đại cục, hiện giờ hắn còn dám gây ra chuyện như vậy, khiến cho huyện không thể phát triển.

Triệu Vệ Giang cũng nhíu mày, cho dù Lý Binh có hậu thuẫn đi nữa, cũng phải biết trao đổi với mọi người một chút mới phải, sao lại gây ra chuyện bỉ ổi như vậy? Việc này mà lọt ra ngoài thì sẽ làm mất mặt cả huyện!

Tuy không có khả năng đụng đến Lý Binh, nhưng đụng đến một cán bộ xã thì hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, Thôi Vĩnh Chí trầm giọng nói:

- Phải nghiêm túc xử lý!

Triệu Vệ Giang lập tức nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư!

Hai người rất nhanh chóng đạt được sự nhất trí, trong chuyện này nhất định phải nể mặt Lý Binh một chút mới được.

Báo cáo sự việc lên huyện, Diệp Trạch Đào liền gác chuyện này sang một bên. Sau khi động viên Phổ Lệ Tiên một chút, hắn lại đi đến nhà khách.

Lúc này bọn Lưu Mộng Y đã được nghỉ ngơi một chút, mọi người đều rất hào hứng. Lưu Mộng Y kéo Diệp Trạch Đào nói muốn đến xem trường Trung học luôn. Thực ra, cô biết hắn đang ở trong trường, điều cô muốn chính là đến xem nơi ở của hắn.

Dọc đường đến trường, mọi người cười nói vui vẻ, lúc này trường Trung học đã xây dựng được một nửa.

Nhìn thấy một ngôi trường đang được dựng bề thế khang trang, nhưng khi nhìn sang bên cạnh rõ ràng là một trường học cũ nát, các cô gái đến từ thành phố lớn đều cảm thấy khiếp sợ.

Diệp Trạch Đào dọc đường đi đã giới thiệu với mọi người tình hình của trường Trung học trước kia, hiện giờ lại được nhìn thấy tận mắt ngôi trường, một cảm giác vô cùng sinh động hiện lên trước mắt họ.

Vệ Vũ Hinh lúc này có vẻ rất tự hào, mỉm cười nói:

- Lúc ấy sau khi Trạch Đào cầm tấm ảnh đưa cho chúng tôi, thấy được tình hình nơi này, chúng tôi liền quyết định quyên tiền xây dựng trường. Hiện giờ xem ra có vẻ không tồi, làm một việc tốt có thể khiến người ta cảm thấy sung sướng. Các cô không biết đấy thôi, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của bọn trẻ, tôi cũng cảm thấy rất thỏa mãn!

Lưu Mộng Y liếc nhìn Vệ Vũ Hinh một cái, nói với Diệp Trạch Đào:

- Hiện giờ tôi đã biết rõ ý tưởng của Trạch Đào, chỉ cần xây dựng khu công nghiệp kia lên, đối với sự phát triển của xã này sẽ có ảnh hưởng to lớn. Nếu nói xây dựng một ngôi trường trung học chỉ là một sự bố thí, thì xây dựng một khu công nghiệp chính là nói đưa của cải đến cho mọi người, đây mới là cách giải quyết tận gốc vấn đề. Trạch Đào, anh yên tâm, bất kể thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh!

Diệp Trạch Đào nhìn ngôi trường sắp xây dựng xong, gương mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Được lắm, muốn làm cho một nơi thật sự thoát khỏi cảnh nghèo khó, nếu chỉ không ngừng quyên góp giúp đỡ người nghèo thì không thể giải quyết được vấn đề. Chúng ta chỉ có thể tìm cho họ một con đường làm giàu tiềm năng đủ để dẫn họ ra khỏi cảnh nghèo khó!

- Này anh đẹp trai, nghe nói anh đang ở trong trường này đúng không, dẫn chúng tôi đến xem đi!

Chu Nguyệt Tú cười nói với hắn.

- Ở trong trường ư?

Lưu Mộng Y hỏi.

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Đi thôi, đến nhà tôi uống trà!

Đi vài bước chân, mọi người đã đến chỗ ở của Diệp Trạch Đào. Khi nhìn thấy hắn mở cửa bước vào, Vương Hải Lù liền giật mình nói:

- Sao sàn nhà của anh lại ẩm ướt thế?

Mọi người cũng đều nhìn thấy sàn nhà trong phòng của Diệp Trạch Đào, quả nhiên sàn nhà rất ẩm ướt.

- Không còn cách nào, nơi này hiện đang được xây dựng, cũng không biết tại sao, ngày thường thì không sao, nếu đổ một ít xi măng lên nền nhà, sau đó dùng bếp lửa đun ở trong phòng, chỉ cần một ngày, sàn nhà sẽ lại ẩm ướt!

- Ở trong căn phòng như vậy quá lâu sẽ không sinh bệnh chứ?

Chu Nguyệt Tú quan tâm hỏi han.

Cười cười, Diệp Trạch Đào nói:

- Nhà ở của xã rất thiếu thốn, tôi ở cũng quen rồi! Cũng may ngôi trường sau khi xây dựng xong thì các căn phòng cũ đều đã bị dỡ bỏ.

- Anh là Chủ tịch xã, tại sao lại không đổi lấy một chỗ ở khác?

Lưu Mộng Y hỏi.

Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:

- Phòng ở của xã cũng rất thiếu thốn. Bộ phận văn phòng cũng đã đề xuất việc đổi nhà, nhưng tôi ở quen rồi nên không đồng ý. Tuy nhiên, tôi tin rằng sau này khi xã Xuân Trúc phát triển, sẽ nhanh chóng có rất nhiều phòng được xây dựng lên.

Trong lời nói của Diệp Trạch Đào tràn ngập sự tin tưởng.

Bị Diệp Trạch Đào cuốn hút, mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt tin tưởng. Diệp Trạch Đào rất không đơn giản, hắn tự lấy mình làm gương rất đúng chỗ. Với địa vị của một Chủ tịch xã như hắn, hoàn toàn có thể đổi lấy một chỗ ở tốt, nhưng hắn lại không làm như vậy, khó trách hắn có uy tín rất cao ở xã.

- Bữa tối các cô muốn đi nhà hàng hay là ở trường nấu cơm ăn?

Diệp Trạch Đào mỉm cười hỏi.

Với những người này, hắn cũng muốn khiến các cô cảm nhận thêm một chút tình hình gian khổ ở nơi này.

Chu Nguyệt Tú lập tức vui vẻ nói:

- Tôi chưa từng nếm thử thức ăn ở trường học như thế này đâu, đương nhiên là ở trường nấu cơm ăn!

Vương Hải Lù cũng vui vẻ nói:

- Trước kia tôi đã muốn học nội trú, kết quả vẫn không có dịp thực hiện. Hôm nay nhất định phải ăn một bữa trong trường mới được!

Nhìn thấy những người hộ tống Lưu Mộng Y đến đây đều có vẻ hưng phấn, Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, có lẽ đến lúc đó họ sẽ không có suy nghĩ như vậy như vậy nữa đâu.

Hàn huyên một lúc, chỉ nghe tiếng chuông trường kêu vang, khi các học sinh bắt đầu bưng bát cơm đi ra khỏi trường, Vệ Vũ Hinh chỉ vào các học sinh mặc quần áo mùa đông nói:

- Mọi người đã thấy chưa, những bộ quần áo này đều là sau khi Trạch Đào tới đây, nhờ vào các mối quan hệ mà quyên tặng, mùa đông này chính là mùa đông ấm áp nhất của các em học sinh này đấy!

Ánh mắt mọi người liền nhìn về phía những bộ trang phục không khác nhau là mấy, lại nhìn Diệp Trạch Đào. Vương Hải Lù giơ ngón tay cái lên nói với hắn:

- Không tồi, xem như tôi tin tưởng anh là một vị quan tốt!

Diệp Trạch Đào cười nói:

- Chẳng lẽ tôi không phải một vị quan tốt ư?

Vương Hải Lù nói:

- Tôi đã thấy rất nhiều cán bộ rồi, đúng là chưa gặp được mấy người tốt. Tôi vốn nghĩ rằng anh và bọn họ cũng giống nhau, nhưng hiện giờ xem ra, trong lòng anh còn có sự kiên cường chính trực, ít nhất vẫn có thể làm việc vì mọi người. Được rồi, việc đầu tư theo lời Mộng Y, cũng coi như tôi đóng góp một phần đi!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, nói với mọi người:

- Tôi ở chỗ này cũng không có nhiều bát ăn cơm như vậy, tôi phải đi mượn bát cho các cô. Sau đó ăn xong các cô phải tự rửa bát!

Chu Nguyệt Tú liền trừng mắt nhìn hắn nói:

- Ăn của anh một chút cơm mà còn phải giúp anh rửa bát ư?

Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều, hắn phải đến nhà của Hiệu trưởng Ngưu.

Nhìn thấy hắn đến mượn bát, lại biết những người này muốn ăn cơm, Hiệu trưởng Ngưu cười nói:

- Để tôi bảo người đặc biệt chuẩn bị cho các cô ấy mấy món ăn nhé?

Diệp Trạch Đào khoát tay nói:

- Các cô ấy ăn của ngon vật lạ nhiều lắm rồi, chịu khó ăn những thức ăn như thế này sẽ có lợi cho sức khỏe!

Vợ Hiệu trưởng Ngưu liền cười nói:

- Tôi thấy các cô ấy thật sự đều rất xinh đẹp. Chủ tịch xã Diệp, trong đó có đối tượng của anh không vậy?

Hắn lại mỉm cười nói:

- Ai thèm để ý đến tôi chứ?

Bê mấy chiếc bát quay về, Diệp Trạch Đào cầm bát phát cho mọi người, sau đó phát cho mỗi người một phiếu cơm và một phiếu đồ ăn, dẫn họ đi xếp hàng mua cơm ăn.

Nhìn thấy bộ dạng hăm hở của Chu Nguyệt Tú, hắn chỉ có thể lắc đầu.

Lưu Mộng Y cười nói:

- Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên!

Các vị lãnh đạo đi ăn cơm chính là cảnh tượng náo nhiệt nhất trên đường đi. Các học sinh gặp Diệp Trạch Đào đều có vẻ rất nhiệt tình, không ngừng chào hỏi và bắt chuyện với hắn.

Trạng thái hăm hở cũng chỉ kéo dài được một lúc, khi mỗi người đều bưng bát cơm và đồ ăn của mình, đám người Chu Nguyệt Tú liền trợn tròn mắt. Nhìn thấy không có thịt, Vương Hải Lù mặt sầm xuống rất khó coi nói:

- Như thế này sao có thể ăn được chứ!

Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều, bưng đồ ăn, ngồi xổm một chỗ, ăn từng miếng lớn.

Nhìn thấy hắn ăn rất nhanh, nhìn lại đồ ăn trong bát của mình và Diệp Trạch Đào vốn không khác gì nhau, đám Chu Nguyệt Tú chỉ có thể ngồi xuống ăn với vẻ mặt đau khổ.

- Một chút thịt cũng không có!

Vương Hải Lù ăn mấy miếng nói.

- Ừ, hôm nay cũng không tệ lắm, những đồ ăn này nấu cũng không tồi, các cô cũng không thể để lãng phí được. Mau ăn đi, trời lạnh, để nguội sẽ mất ngon!

Diệp Trạch Đào nói.

Nhìn hắn ăn cơm, mấy người đành phải ăn những đồ ăn này.

- Trong phòng tôi có chút dưa muối đó!

Nhìn thấy mọi người thật sự khó có thể ăn, Diệp Trạch Đào nhớ ra mẹ hắn đã bảo hắn mang theo dưa muối, nên nói vậy.

Mấy cô gái rất nhanh chóng lao vào trong phòng của hắn.

Diệp Trạch Đào cười cười, hôm nay xem như cho các cô thể nghiệm một chút về cuộc sống nơi này vậy.

Trong chuyện này, hắn cũng có suy nghĩ của chính mình, cho các cô gái này ăn ở đây, để các cô cảm nhận một chút tình cảnh nơi này, các cô mới có thể tài trợ nơi này nhiều hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play