Tình hình hỗn loạn của thành phố Lan Phong dường như cũng là phát sinh biến hóa trong một đêm. Toàn bộ công tác của chính phủ Thành ủy tự động triển khai.

Việc Diệp Trạch Đào được bổ nhiệm thêm chức đại biểu Quốc hội, thậm chí không có gây nên bất cứ vấn đề gì.

Đối với tất cả sự phát sinh biến hóa này, Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng không dám khinh thường. Hắn biết dựa vào việc Bí thư Hạo Vũ đến, toàn bộ tỉnh Cam Ninh sẽ có một khoảng thời gian yên tĩnh, đây là chuyện tốt có thể dồn sức lực vào việc khu khai phá Giáp Hà nhiều hơn.

- Chủ tịch thành phố Diệp, Bí thư Ông và Bí thư Đoạn đã bí mật gặp nhau một lần.

Ngồi ở trong nhà Diệp Trạch Đào, sau khi Lưu Định Khải nói một ít chuyện trong công việc đã nói một câu như vậy.

Diệp Trạch Đào đốt một điếu thuốc lên hút, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ việc của Ông Như Trinh kia.

Rốt cuộc Ông Như Trinh này là thế nào đây? Nghe nói sau khi Ông Vi Thiên nhận được lời phê bình của Bí thư Hạo Vũ, con của ông ta hẳn là đã có kiềm chế. Bây giờ nhìn lại cũng không phải như vậy, chẳng lẽ Ông gia dám không để ý đến Bí thư Hạo Vũ mà làm ra một số chuyện sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu, cho Ông Vi Thiên một lá gan, không chừng anh ta cũng không dám làm ra chuyện gì, việc này hẳn là không quan hệ tới Ông Vi Thiên, nhất định là một số ý tưởng của riêng con ông ta.

Đương nhiên rồi bí mật gặp nói chuyện cũng đáng phải khảo sát. Đều là ủy viên thường vụ trong thành phố, cũng không cần phải làm như vậy, quang minh chính đại đến văn phòng cũng không ai nói cái gì.

Lại nghĩ đến Lưu Định Khải khi là Phó bí thư Đảng ủy Công an, Diệp Trạch Đào cảm thấy Ông Như Trinh kia rất có thể là đúng. Việc không thể nắm trong tay Đảng ủy Công an thành phố trong lòng không cam lòng.

Loại việc tranh quyền này là hành vi bình thường, tin rằng cho dù là nói đến Bí thư Hạo Vũ nơi đó, Bí thư Hạo Vũ cũng sẽ không thể nào để ý tới chuyện như vậy.

Loại chuyện này Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, không cần nói gì khác, đều cũng là người cùng một hệ với chính mình. Việc bọn họ bí mật tranh đoạt cùng tồn tại là chuyện rất bình thường.

Suy nghĩ lại một chút tình huống của mấy công tử kia, vài người sau khi Bí thư Hạo Vũ tới liền không có động tĩnh gì, thậm chí việc sửa sang lại văn phòng cũng không hỏi lại. Dường như lập tức nghe lời vậy.

Nhưng trong lòng Diệp Trạch Đào hiểu được, nếu muốn khiến vài công tử yên tĩnh lại. Tính có thể cũng không lớn, đặc biệt là Đoạn Nghĩa Hội kia, người này vẫn luôn rất biết giải quyết, nghe nói cũng rất âm mưu, chẳng lẽ ông ta lại không làm ra một số chuyện gì đó sao?

- Định Khải, Bí thư Ông là Bí thư Đảng ủy Công an, cái gì nên tôn trọng thì phải tôn trọng.

Nếu Ông Như Trinh kia không quá đáng, Diệp Trạch Đào sẽ không ngại ngùng mà ra quyền một chút. Đối với Diệp Trạch Đào mà nói, cái hắn hy vọng nhất là có một sự đoàn kết ổn định. Có lợi cho việc phát triển môi trường của khu kinh tế mới Giáp Hà.

Lưu Định Khải cũng không nên nhiều lời nữa, sau khi đáp lại một tiếng, cũng không nói lại chuyện này.

- Định Khải, mắt phải nhìn xa một chút. Không thể nào chỉ hạn chế tại một thành phố Lan Phong.

Diệp Trạch Đào cũng có ý an ủi một chút, dù sao Lưu Định Khải mới là chỗ đáng tin của mình.

Lời nói này làm cho tâm trạng của Lưu Định Khải thật tốt, nói gấp:

- Chủ tịch thành phố Diệp cứ yên tâm, tôi nhất định dựa theo chỉ thị của anh mà làm.

- Định Khải, nhiều công tác bây giờ của cậu dễ dàng rồi, phải nhanh chóng mang trạng thái tiến vào. Mặt khác, tình huống đặc thù của tỉnh Cam Ninh, các người nên dùng nhiều công phu chút đến tìm hiểu tình hình của tỉnh Cam Ninh, đặc biệt là tình hình của thành phố Lan Phong.

Chẳng lẽ là Chủ tịch thành phố Diệp phát hiện ra việc mà mình không có phát hiện ra sao?

Khi nghe Diệp Trạch Đào giải thích nhiệm vụ của mình như vậy, Lưu Định Khải liền cảm thấy trên phương diện nào đó mình không thể làm cho Diệp Trạch Đào vừa lòng, một bên đáp, một bên suy nghĩ, sau khi phía xuống đối với tình hình của thành phố Lan Phong thì phải nghiêm túc tiến hành một lần thanh tẩy. Nhất định phải đem thành phố Lan Phong này nắm trong tay hoàn toàn.

Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Định Khải, trong lòng của Diệp Trạch Đào rất là vừa lòng.

Lời nói ám chỉ của Trương Thanh Nhàn kia vẫn đặt ở trong lòng Diệp Trạch Đào. Nếu đối phương đã có ám chỉ như vậy, chính mình phải hiểu rõ một chút mới được.

Sau khi Lưu Định Khải đi rồi, Diệp Trạch Đào ngồi ở chỗ đó lại suy tính về tình hình của Thành ủy.

Từ thời gian đó đến nay, Dư Đạo Tranh không ngờ lại không có gây sự với mình, việc này rất không bình thường.

Diệp Trạch Đào quá rõ tình hình của Dư Đạo Tranh. Dư Đạo Tranh sở dĩ có thể lên chức, giá này chính là muốn đối nghịch với mình. Nhưng sau khi Bí thư Hạo Vũ đến, Dư Đạo Tranh không gây sự nữa rồi, dường như ủng hộ mạnh mẽ đối với việc của khu kinh tế mới Giáp Hà.

Việc này rất không bình thường đó!

Lại nghĩ đến tình hình của vài công tử, lần trước sau khi đập đánh một trận, thành thật được một ít. Tuy nhiên, từ tin tức Lưu Định Khải truyền tới mà xem, bọn họ lại bắt đầu tiến hành xâu chuỗi, lần này cũng không biết rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người ở sau lưng gây sự.

Lúc tắm rửa xong ra ngồi ở chỗ kia, Điền Lâm Hỉ cũng gọi điện thoại lại.

Sau khi điện thoại Điền Lâm Hỉ vừa thông liền nói:

- Đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đã mời dự họp, ở trước đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc, rất nhiều nhân sự đã triển khai an bài, bộ máy Tỉnh ủy của tỉnh Cam Ninh các cậu bây giờ đã có kết quả rồi, độ mạnh của lần này rất lớn.

- Nơi tôi đến độ mạnh điều chỉnh luôn rất lớn.

Diệp Trạch Đào liền giống như nói đùa mà nói một câu.

Điền Lâm Hỉ cũng bị lời nói của Diệp Trạch Đào làm cho mỉm cười nói:

- Bây giờ trong thủ đô có một lời đồn đại, nói anh là ôn thần, tới nơi nào cũng không được yên bình.

Diệp Trạch Đào thật đúng là không có nghe nói qua việc này, nghi ngờ nói:

- Chuyện này liên quan gì đến tôi, chuyện của Tỉnh ủy Cam Ninh cũng không phải do tôi làm ra.

Điền Lâm Hỉ cười ha ha nói:

- Dù anh đi đến nơi nào cũng không được yên bình rất nhiều người muốn đi tỉnh Cam Ninh, lại lo lắng sự hiện hữu của anh.

Diệp Trạch Đào liền có chút hết biết nói gì rồi.

Điền Lâm Hỉ liền chuyển đề tài nói:

- Nói chính sự đi, lần này chuyện của tỉnh Cam Ninh không tốt lắm, lực lượng khắp nơi đều đã đến, đối với công việc tiếp theo của anh, chế ước địa phương khẳng định không ít, cái này cần dựa vào năng lực của bản thân anh rồi.

- Lần trước Bí thư Hạo Vũ sau khi tới Giáp Hà, không phải phát biểu rất nhiều ngôn luận, tình hình rất tốt sao?

Diệp Trạch Đào gần đây rất ít quan tâm việc của cấp trên, vùi đầu làm công việc của Giáp Hà liền có một chút nghi vấn.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Rất nhiều chuyện cũng không phải nhìn đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy, rất nhiều chuyện cũng có một quá trình. Mặt khác, khu kinh tế mới Giáp Hà làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ chốc lát làm lớn như vậy, lợi ích làm động lòng người đó.

Diệp Trạch Đào cười khổ một tiếng, tại Trung Quốc này, muốn làm một việc thật sự rất khó, việc của nhiều mặt nếu không xử lý tốt sẽ xảy ra vấn đề.

Cảm nhận được buồn bực của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:

- Làm sao vậy, một chút chuyện như vậy liền rút lui sao? Đường anh muốn đi còn có rất dài đó!

Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến việc mình hiện tại mới là một Phó Chủ tịch thành phố, ngẫm lại cũng đúng. Lời nói của Điền Lâm Hỉ thật là có đạo lý đấy, không thông qua sự rèn luyện không ngừng, làm sao có thể lên tới địa vị cao thế kia, người lãnh đạo cao cấp nào không phải nhờ rèn luyện ra chứ.

Gần đây Diệp Trạch Đào thật đúng là có chút xem thường một số thủ lãnh đạo cao cấp của thủ đô, có mấy người đều là bởi vì nguyên nhân của hắn mà xảy ra sự tình. Trong suy nghĩ bên trong của hắn, những người này cũng có chút tài nghệ, bây giờ sau khi Điền Lâm Hỉ nói như vậy, tâm trạng của Diệp Trạch Đào mới chấn động, nếu không phấn chấn tinh thần mà đối đãi, có lẽ lật thuyền khi nào thì cũng không hay.

Điền Lâm Hỉ cũng muốn chỉ điểm một chút Diệp Trạch Đào liền nói:

- Trạch Đào, tôi biết suy nghĩ của cậu, sau khi cậu thấy tình hình của Phương Quốc Quân, Vi Hoành Thạch liền cho rằng người ở bên trong thủ đô đều không được rồi? Tôi nói cho cậu biết, nếu có ý nghĩ như vậy thì nhất định đường không thể đi được xa đâu.

Diệp Trạch Đào cũng có chút đỏ mặt nói:

- Sư phụ, tôi thật đúng là đã từng có suy nghĩ như vậy!

- Trạch Đào à, cậu thực sự nghĩ rằng những chuyện kia cũng do công lao của cậu sao? Sai lầm rồi, nếu không có rất nhiều sự vận tác và thúc đẩy sau lưng, lại làm sao có thể phát sinh nhiều việc như vậy? Cho dù là đã xảy ra nhiều sự tình như vậy, lại làm sao có thể động được nguồn gốc của bọn họ? Việc này cậu cần phải nghiêm túc cân nhắc đó!

Diệp Trạch Đào là một người tính ngộ giác rất mạnh, sớm đã đối với những thứ chuyện này có một ít hoài nghi, sau khi nghe được chỉ điểm một chút của Điền Lâm Hỉ như vậy, Diệp Trạch Đào nói:

- Sư phụ, tôi hiểu rồi.

- Trạch Đào, tin tức nhất định phải xem, lúc xem nhất định phải rất nghiêm túc phân tích hàm nghĩa sau lưng trong những tin tức này. Kỳ thật ở trong tin tức của quốc gia chúng ta rất là rộng rãi, cũng không có cất dấu cái gì, mấu chốt chính là vấn đề của người xem.

Những lời này nói được rất thâm ảo rồi, Diệp Trạch Đào lại có thể hiểu được, nói:

- Cái này tôi hiểu được, đài trung ương có thể trong nửa giờ ngắn ngủn đem thứ của toàn bộ thế giới gì đó để đưa tin cùng một chỗ, nếu như không có một chút giá trị, lại làm sao có thể lên tin tức được.

Điền Lâm Hỉ rất là cao hứng nói:

- Cậu có thể hiểu được thì rất tốt, mỗi một nội dung đều là phải nghiêm túc nghiên cứu mới lấy ra được nữa, nói cách khác, mỗi một nội dung rất có thể sau lưng cũng cất dấu một tín hiệu, một lãnh đạo đủ tư cách chính là một chuyên gia phân tích tin tức.

Điền Lâm Hỉ hứng thú nói chuyện cũng nổi lên, mỉm cười nói:

- Nói thí dụ như một dự án khác đột nhiên đầu cơ được náo nhiệt, các nguy hại và vân vân đều phơi sáng ra, cậu cho rằng là tình huống bình thường? Trong đây đã bao hàm quá nhiều tin tức, thậm chí đã dính đến lãnh đạo nào đó quan trọng tại địa phương. Là một loại trọng yếu, sự thay đổi của vận mệnh chính trị có thể giấu ở bên trong tin tức này. Điều cần chính là anh có thể tìm ra đường huyết mạch, chỉ có như vậy, cậu mới có thể trong mỗi một lần đại biến hóa tìm được một con đường an toàn.

Diệp Trạch Đào nói:

- Tôi hiểu rồi.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Có nhiều lúc, cơ hội thường giấu ở trong các tin tức công khai, tin tức củaTrung ương muốn xem, tin tức của địa phương cũng phải xem, đây là việc bắt buộc của cán bộ lãnh đạo, chúng tôi có một số lãnh đạo cứ cho là cái gì họ đều xem hiểu, cho rằng tin tức báo cáo ra đều là giả dối, đều không có giá trị, nếu thật là như vậy, anh ta quá xem thường tin tức của chúng ta!

Trước kia Diệp Trạch Đào cũng có một chút ý kiến với tin tức, bây giờ sau khi Điền Lâm Hỉ chỉ đạo một hồi, Diệp Trạch Đào mới xem như đem việc xem tin tức bỏ vào một độ cao trọng yếu.

Chỉ đạo một trận, Điền Lâm Hỉ mới lên tiếng nói:

- Sau khi cậu thực sự xem hiểu tin tức của nước ta thì cậu sẽ hiểu, nước ta đã đem rất nhiều thứ đều đã thể hiện ra cả. Việc này giống như là đoán câu đố vậy. Lúc cậu đoán ra nội hàm trong chuyện đó, anh mới phát hiện việc xem tin tức là một việc vui mừng vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play