- Chủ tịch thành phố Diệp!

Thấy Diệp Trạch Đào đứng đó, Mã Văn Diệu hơi bất ngờ.

- Ha ha, vừa mới về, ngồi đây hút điếu thuốc.

Nhìn có thể thấy Mã Văn Diệu này đã uống không ít. Nhưng nhìn có vẻ vẫn còn tỉnh.

Mã Văn Diệu liền đi tới ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:

- Anh không giống với rất nhiều người, rất ít khi đến những nơi ăn chơi.

Có thể vì đã uống rượu nên lúc nói chuyện Mã Văn Diệu có một chút hư hỏng. Hôm nay, nếu lúc chưa uống rượu, hoặc là không chịu một vài kích động, có thể cô ta sẽ không nói ra những lời này.

Lúc Diệp Trạch Đào nghe được những lời này cũng nhìn lên khuôn mặt của Mã Văn Diệu.

Trước giờ không hề để ý đến người phụ nữ này, chỉ cảm thấy đẹp, bây giờ quan sát ở cự ly gần mới phát hiện ra người phụ nữ này quả thật vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là hôm nay sau khi uống rượu, dưới ánh đèn lại rất có hương vị.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào nếm mùi phụ nữ cũng không ít, cũng không để ý đến chuyện này lắm.

- Giữ được tấm lòng thanh tịnh thì tâm trạng sẽ rất tốt. Tôi không bài xích những chốn ăn chơi, chỉ cảm thấy thanh tịnh thì càng có cảm giác hơn một chút. Ha ha.

Diệp Trạch Đào có suy nghĩ riêng của mình về việc vào những chốn ăn chơi. Đa số vào những chốn ăn chơi kia chính là muốn thả lỏng tâm trạng. Thực ra bất luận là say mèm một trận, tung hoành trên thân thể phụ nữ hay là hát hò bạt mạng, cảm giác sau đó không phải là thoải mái, cảm giác trống rỗng cực độ đó vẫn còn. Chỉ có giữ tâm trạng bình tĩnh mới là cách hưởng thụ tốt nhất.

Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng biết không phải nhiều người hiểu được suy nghĩ này, cũng không cần phải nói ra.

Bây giờ nhìn thấy tình hình này của Mã Văn Diệu, Diệp Trạch Đào có cảm giác hôm nay Mã Văn Diệu cố ý uống rượu, muốn thử cảm giác say.

Gió đêm thổi tới, dường như Mã Văn Diệu hơi lạnh, liền co người lại.

- Cô uống say rồi, đừng hóng gió nữa, về đi!

Diệp Trạch Đào nhìn thấy dáng vẻ này của Mã Văn Diệu thì nói một câu.

Đã lâu lắm rồi không cảm nhận được sự quan tâm như thế này!

Mã Văn Diệu đột nhiên bị một câu nói quan tâm của Diệp Trạch Đào làm cho ngơ ngẩn đôi chút.

Diệp Trạch Đào đứng dậy nói:

- Đi thôi!

Tuy muốn lấy một phiếu của Mã Văn Diệu nhưng nhìn thấy bộ dạng nửa say nửa tỉnh lúc này của Mã Văn Diệu, Diệp Trạch Đào cũng không suy nghĩ nhiều. Đưa cô ta về nhà mới đúng lý.

Có thể thấy, đứng trong gió đêm, quả thật một lúc nữa thôi cơn say rượu của Mã Văn Diệu có thể sẽ kéo tới.

Lặng lẽ đi theo sau Diệp Trạch Đào, trong lòng Mã Văn Diệu đột nhiên khẽ động, có một suy nghĩ muốn thăm dò.

Hôm nay Dư Đạo Tranh gọi cô ta đến văn phòng, lúc đó trong văn phòng không có người ngoài. Lúc đầu Dư Đạo Tranh nói anh ta sẽ vào Ủy viên thường trực Tỉnh ủy, lại nói rất nhiều nhân vật lớn trong thủ đô ủng hộ Dư Đạo Tranh. Sau khi nói xong những điều này, Dư Đạo Tranh liền tỏ ra thẳng thắn, nói muốn Mã Văn Diệu đứng về phe anh ta.

Lần này dường như Dư Đạo Tranh đã nắm được Mã Văn Diệu không có hậu đài, lại bày ra lực lượng lớn mạnh có thể áp đảo đối phương của mình cho Mã Văn Diệu lựa chọn. Một là đi theo anh ta, sau này sẽ giúp đỡ Mã Văn Diệu lên chức. Hai là thành kẻ địch, phải chịu sự chèn ép từ trong thủ đô tới tỉnh.

Lần này Dư Đạo Tranh bày ra trận thế xong liền thể hiện một lực lượng sát phạt lớn mạnh. Rõ ràng là có ý nếu Mã Văn Diệu không nghe lời thì anh ta sẽ ra sức đả kích.

Mã Văn Diệu cũng không ngờ Dư Đạo Tranh lại có thế lực lớn như vậy, bối rối sững sờ trong văn phòng của Dư Đạo Tranh.

Lúc đó, Dư Đạo Tranh nhìn thấy tình hình sững sờ của Mã Văn Diệu, thậm chí còn đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Mã Văn Diệu rồi vuốt ve vài cái.

Mã Văn Diệu hoảng hốt đứng lên, vứt lại một câu muốn suy nghĩ một chút rồi vội vội vàng vàng từ văn phòng của Dư Đạo Tranh đi ra.

Sau khi đi ra, Mã Văn Diệu liền có cảm giác cùng đường. Tuy năng lực bản thân rất mạnh, phần lớn cũng dựa dẫm năng lực mà phát triển. Nhưng, Mã Văn Diệu cũng hiểu, sở dĩ mình có thể đứng dậy chính là ông chồng trước kia của mình có một lần nhân lúc đi cùng Giám đốc Sở, mình bỏ xuân dược vào rượu, cuối cùng để cho Giám đốc Sở kia chiếm hữu thân thể của mình ở trong phòng. Từ đó trở đi, mình mới có được sự tiến bộ không ngừng. Cùng với việc Giám đốc Sở kia trở thành Phó chủ tịch Tỉnh, Mã Văn Diệu cũng thăng lên đến vị trí bây giờ.

Kể từ lần đó, sau khi Mã Văn Diệu vốn thảm vẫn thảm đã ly dị với chồng của mình. Lâu lâu cũng đi cùng với Phó chủ tịch tỉnh kia một lần. Nhưng trong thâm tâm cô ta không thích chuyện này. Quyền thế của Phó chủ tịch tỉnh càng lớn, vốn cho rằng mình không thể thoát thân, không ngờ lần này Phó chủ tịch tỉnh lại bị điều tra. Đúng lúc cô ta đang thở phào nhẹ nhõm thì Dư Đạo Tranh này lại tới. Có thể thấy Dư Đạo Tranh không chỉ muốn một phiếu của mình mà còn muốn chiếm hữu mình.

Đối với một người ghê tởm chuyện này cực độ như Mã Văn Diệu liền cảm thấy trời đất như sắp sụp đổ.

Một mình đi vào, gọi một chai rượu. Cô ta thật sự muốn uống cho say mèm.

Hôm nay cũng lạ, uống xong một chai đi ra, lại không hề có cảm giác say mèm như mình nghĩ.

Đàn ông đều không tốt!

Đây là suy nghĩ trong lòng Mã Văn Diệu.

A!

Đang đi thì Diệp Trạch Đào nghe thấy một tiếng kinh hô từ đằng sau của Mã Văn Diệu. Liền sau đó phát hiện ra cơ thể Mã Văn Diệu đã nhào về phía hắn.

Vội đưa tay ra, Diệp Trạch Đào dìu lấy Mã Văn Diệu.

Dường như Mã Văn Diệu hoảng sợ, bàn tay kia đang quờ quạng lại nắm phải thân dưới của Diệp Trạch Đào.

A!

Mã Văn Diệu sợ hãi, vừa nắm liền buông. Trên khuôn mặt hơi ửng hồng, nhỏ giọng nói:

- Chút nữa thì ngã, nếu anh không đỡ thì tôi ngã xuống rồi!

Bị đối phương nắm trúng, sắc mặt Diệp Trạch Đào hơi thay đổi, vẫn cố cười nói:

- Cô uống nhiều rồi!

- Tôi không sao.

Tuy nói những lời này nhưng rõ ràng là cơ thể của Mã Văn Diệu đang run rẩy. Bước được hai bước thì cơ thể lại muốn ngã xuống.

Diệp Trạch Đào thấy quả thật là Mã Văn Diệu bước không vững, đành phải đưa tay dìu đối phương nói:

- Tôi dìu cô!

Cơ thể Mã Văn Diệu lại đổ nhào vào lòng Diệp Trạch Đào, khuôn mặt ấy lại còn chạm vào môi Diệp Trạch Đào.

Vừa hay lúc này đã rất muộn, không có ai đi lại. Hai người cũng không phải lo lắng có người nhìn thấy.

Được Diệp Trạch Đào dìu đỡ, Mã Văn Diệu đang giả vờ say ngửi thấy mùi đàn ông toát ra từ cơ thể Diệp Trạch Đào, cảm thấy không ngờ mình lại rất thích mùi như thế này.

Đi được mấy bước, nhìn thấy Mã Văn Diệu có thể đi được, Diệp Trạch Đào rút cánh tay đang đỡ lại.

Lần này Mã Văn Diệu cũng không giả vờ nữa, trong lòng ít nhiều có chút mê man.

Cô ta cũng là người thông minh, biết tình hình trong thành phố. Dư Đạo Tranh kia chủ ý muốn đối đầu với Diệp Trạch Đào. Chỉ cần mình đứng về phía Dư Đạo Tranh, thì nhất định sẽ thành kẻ địch của Diệp Trạch Đào.

Làm sao đây?

Đến chỗ ở của Mã Văn Diệu lúc nào không biết.

- Chủ tịch thành phố Diệp, vào nhà uống ly trà nhé!

Mã Văn Diệu chủ động mời.

Diệp Trạch Đào nhìn lên khuôn mặt của Mã Văn Diệu, cũng lo lắng đối phương sẽ ngã, liền mỉm cười nói:

- Được, tôi đưa cô vào.

Bỗng nhiên Mã Văn Diệu có một sự so sánh. Dư Đạo Tranh bày ra một thế lực lớn mạnh, cứ như là chỉ cần một cử động là có thể đánh đổ mình. Diệp Trạch Đào này lại khác, hòa nhã điềm đạm, không hề tỏ vẻ háo sắc.

Nếu là người khác, vừa nãy lúc mình cố ý thăm dò, không chừng đã nhân cơ hội chấm mút gì đó. Xem Diệp Trạch Đào người ta đó, không hề có ý lợi dụng.

Nghĩ đến đây, Mã Văn Diệu lại thầm có chút nuối tiếc.

Nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Dưới bóng đêm, toàn thân Diệp Trạch Đào tràn ngập khí chất của một trang nam tử, rất đẹp trai, rất cường tráng.

Mã Văn Diệu cảm thấy toàn thân mình đột nhiên có cảm giác mềm mại.

Vừa mới vào nhà Mã Văn Diệu, điện thoại của Diệp Trạch Đào lại reo lên.

Lấy ra xem, lại là điện thoại của Phương Mai Anh gọi tới.

- Trạch Đào, Ủy ban Kỷ luật Trung ương rất quan tâm đến công tác chống tham nhũng của tỉnh Cam Ninh, sẽ cử một tổ công tác tới. Lần này tôi là Trưởng đoàn, ngày kia sẽ đến tỉnh Cam Ninh.

- Được, cần tôi làm gì ?

- Tôi muốn báo với cậu một tiếng, có thể cũng sẽ đến thành phố của các cậu. Cậu có người nào thích hợp thì giới thiệu cho tôi đi.

Bà mẹ vợ Phương Mai Anh này muốn đến giúp Diệp Trạch Đào. Những lời này rất rõ ràng, muốn giương chút cờ cho Diệp Trạch Đào trong Ủy ban Kỷ luật tỉnh Cam Ninh.

Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy vui mừng. Nếu thật sự có thể thông qua chuyện này giành lấy được một vài người thì cũng là một chuyện tốt.

Lúc này Diệp Trạch Đào liền nhìn thấy cánh cửa vừa mới đóng, Mã Văn Diệu đứng bên cạnh, trong lòng khẽ động. Đây lại là một cơ hội.

- Được, tôi biết rồi.

Tắt điện thoại, Diệp Trạch Đào nhìn về phía Mã Văn Diệu đang nghi hoặc nói:

- Là vợ của Bí thư Thành ủy trong thủ đô. Bà ta là người trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương, nói là bà ta muốn dẫn đoàn đến thành phố của chúng ta xem xét. Vừa may cô là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, lúc đó tôi giới thiệu mọi người làm quen?

Diệp Trạch Đào nói rất bình thản nhưng lời này rơi vào tai Mã Văn Diệu lại vô cùng kinh ngạc. Những lời này lại thực tế hơn những lời Dư Đạo Tranh nói rất nhiều. Tuy Dư Đạo Tranh bày ra thế lực lớn mạnh, nhưng nghe lại rất hư ảo. Bây giờ Diệp Trạch Đào người ta lại không hề bày ra thế trận, nhưng rõ ràng lại có lực lượng rất lớn mạnh.

Lúc này cán cân trong lòng Mã Văn Diệu lập tức nghiêng về phía Diệp Trạch Đào.

Đầu tiên Diệp Trạch Đào này không giống lão Dư Đạo Tranh. Từ cảm quan Mã Văn Diệu có thể cảm nhận được một chút. Thứ hai, Diệp Trạch Đào ngoài hậu đài mà mọi người biết ra còn có quá nhiều hậu đài không biết. Nghĩ đến sự ủng hộ của Đậu Bính Phú, nghĩ đến sự tín nhiệm của Trung ương đối với Diệp Trạch Đào, lại nghĩ đến Bí thư Thành ủy Gia trong thủ đô cũng hòa hợp với hắn. Tất cả đều chứng tỏ lực lượng của Diệp Trạch Đào cũng lớn mạnh vô cùng. Còn có tin tức mà Diệp Trạch Đào để lộ ra, vợ của Bí thư Thành ủy trong thủ đô đó là lãnh đạo của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Hắn muốn giới thiệu mình với lãnh đạo này. Đây chính là một sự giúp đỡ không cần báo đáp!

Lúc nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Mã Văn Diệu liền nghĩ đến chuyện mình từng nghe nói con người Diệp Trạch Đào này trọng tình trọng nghĩa, sẽ luôn ra sức giúp đỡ cấp dưới.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ dứt khoát, Mã Văn Diệu biết mình đã có sự lựa chọn.

- Cô nghỉ ngơi chút đi. Tôi đi đây.

Diệp Trạch Đào mỉm cười, nói với Mã Văn Diệu đang suy nghĩ sự việc một câu như vậy.

- Hôm nay Bí thư Dư đã gọi tôi tới.

Mã Văn Diệu liền nói một câu.

Diệp Trạch Đào đang định rời đi thì dừng lại.

- Tôi cảm thấy rất nhiều suy nghĩ của tôi giống với Chủ tịch thành phố Diệp hơn!

Mã Văn Diệu lại nói một câu.

Khuôn mặt của Diệp Trạch Đào hiện lên một nụ cười. Hắn biết Mã Văn Diệu đã có sự lựa chọn của cô ta.

Quả nhiên, Mã Văn Diệu nói:

- Sau này còn phải nhờ Chủ tịch thành phố Diệp quan tâm nhiều hơn!

Khẽ gật đầu, Diệp Trạch Đào nói:

- Sự phát triển của thành phố Lan Phong cần sự nỗ lực chung của chúng ta!

- Tôi tiễn anh!

Sau khi mở cửa, Mã Văn Diệu tiễn Diệp Trạch Đào ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play