Cùng lúc Trịnh Thành Trung về đến nhà, hai mẹ con Trịnh Tiểu Nhu đang ngồi ở đó nói chuyện, nhìn thấy Diệp Trạch Đào vào nhà, Trịnh Tiểu Nhu liền hỏi:

- Đã gặp được bí thư Hạo Vũ chưa?

Đang nói chuyện nhanh chóng đứng dậy chạy ra tiếp đón.

Diệp Trạch Đào gật đầu nói:

- Gặp rồi.

Phương Mai Anh mỉm cười nói:

- Lần này con gây sức ép xuống dưới, cũng giảm thiểu được rất nhiều phiền phức rồi!

Rõ ràng có thể thấy được, Mai Phương Anh đối với mấy việc mà Diệp Trạch Đào làm rất hài lòng.

Chính là do vài lần gây sức ép của Diệp Trạch Đào, việc giữ vững được chức vụ hiện tại của Trịnh Thành Trung đã hoàn thành, việc này đối với người của Trịnh gia mà nói là một chuyện thật tốt rồi.

Sau khi Trịnh Thành Trung ngồi xuống liền mỉm cười nói:

- Trạch Đào phải nhanh chóng quay về Giáp Hà, công việc của Giáp Hà không thể kéo dài, bí thư muốn đi khảo sát tình hình ở đó.

Việc này Trịnh Thành Trung cũng không giấu diếm bọn họ, trực tiếp nói ra.

Ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhu sáng lên, cô nói:

- Nếu đã là như thế, sự có mặt của ông ta tới so với ông Ngô sẽ tốt hơn!

Trịnh Thành Trung mỉm cười nói:

- Đều có lợi và có hại, tuy rằng có nhận được sự giúp đỡ, nhưng đồng nghĩa Diệp Trạch Đào cũng trở thành tiêu điểm mọi người nhằm vào, về sau vẫn nên là cẩn thận một chút!

Diệp Trạch Đào liền nghĩ đến việc Mai Hải kia tự kiếm chuyện phiền phức cho mình, gật gật đầu.

Diệp Trạch Đào trong lòng có chút phiền muộn, rất nhiều chuyện phiền toái của bản thân kì thực đều không phải mình gây ra, mà là việc của những người sau lưng mình mang tới.

Nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Phương Mai Anh cũng nhạy cảm, lập tức hỏi:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Trịnh Tiểu Nhu cũng quan tâm hỏi:

- Làm sao vậy?

Diệp Trạch Đào cười cười nói:

- Cũng không phải là chuyện lớn.

- Anh nói xem, là ai đang gây chuyện với anh?

Trịnh Thành Trung cười nói:

- Chính xác cũng không phải chuyện gì lớn lao lắm, ở văn phòng Trung ương Diệp Trạch Đào đã đụng phải Mai Hải.

Phương Mai Anh giờ mới hiểu rõ được tình hình, liền nói:

- Mai Lâm Hâm của gia đình bọn họ lần này xong rồi, cũng khó trách ông ta đã không chào đón Trạch Đào!

Đối với việc của thủ đô, Trịnh Tiểu Nhu rất quen thuộc, cũng hiểu rõ tình hình, thở dài một tiếng nói:

- Không đưa Mai Lâm Hâm đi đã là quá dễ với bọn họ rồi, còn muốn gây chuyện nữa à!

Trịnh Thành Trung lắc đầu nói:

- Sau khi ông Mai về hưu, tính tình cũng có một chút thay đổi rồi!

Phương Mai Anh nói:

- Mai gia bọn họ cho dù là có thêm Mai Lâm Hâm cũng không có lấy một người xuất thủ, ngày ngày vì con trai phải làm quan, giờ cũng là phó chủ tịch tỉnh rồi, ông ta còn muốn thế nào nữa?

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Nghe nói ông ta còn hi vọng con trai có thể tiếp bước của ông ta!

Diệp Trạch Đào nghe đến đây cũng cảm thấy được việc này có chút nhảm nhí, nghe như lời của Phùng Lượng, đứa con trai của Mai Hải cũng không có năng lực lắm.

Tuy nhiên những việc này Diệp Trạch Đào cũng quản không được, việc này bọn Trịnh Thành Trung sẽ quan tâm, việc anh đang suy nghĩ đó chính là vấn đề mà Trịnh Thành Trung nói, sau khi bí thư Hạo Vũ tới Giáp Hà, mình sẽ tiến về phía trước thêm một bước nữa, tất cả mọi người đều biết mình là người bí thư Hạo Vũ ủng hộ, hơn nữa cũng biết mình là con nuôi của Hô Diên Ngạo Bác. Cứ như vậy, không thể nào đụng chạm được Bí thư Hạo Vũ bọn họ, rất tự nhiên mình sẽ trở thành mục tiêu của họ, bước tiếp theo rất có thể sẽ gặp càng nhiều thách thức.

Đây là một vấn đề mình không thể coi thường.

Đều là người một nhà rồi, Trịnh Thành Trung cũng muốn nhắc nhở một chút với Diệp Trạch Đào, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Trạch Đào cũng biết Diệp Trạch Đào đang nghĩ tới vấn đề gặp phải tiếp theo, liền nói:

- Trạch Đào, đang lo lắng bị đâm sau lưng rồi hả?

Diệp Trạch Đào cũng không giấu diếm, khẽ gật đầu nói:

- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, hiện tại vấn đề nhức đầu nhất của con chính là không biết mũi tên bắn lén sẽ từ nơi nào bay tới!

Trịnh Thành Trung nói:

- Mọi việc đều cẩn thận một chút là được rồi, việc bí thư Hạo Vũ quan tâm chính là đại cục, cũng không thể chú ý quá nhiều đến việc của con. Bọn ta cũng tồn tại tình hình tương tự, cứ như vậy con nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Trịnh Tiểu Nhu nhanh nhảu nói với Trịnh Thành Trung:

- Cha, người không quan tâm anh ấy còn ai quan tâm nữa đây, nếu chẳng may anh ấy xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây?

Trịnh Thành Trung nghiêm túc nói:

- Ai cũng phải trải qua nhiều thử thách sóng gió mới trưởng thành được, bông hoa nhỏ được che trở trong lồng kính không thể gánh vác được trọng trách, Trạch Đào nếu là một nhân tài thì càng phải dũng cảm khiêu chiến với khó khăn, hơn nữa là có thể giúp cậu ta trưởng thành. Lần này Tỉnh ủy Cam Ninh sẽ có một sự điều chỉnh lớn trên diện rộng.

Phương Mai Anh đối với chuyện của Diệp Trạch Đào cũng rất quan tâm liền hỏi:

- Ông Trịnh, tỉnh Cam Ninh điều chỉnh như thế nào?

Chuyện này đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng quan tâm rồi, nghe Trịnh Thành Trung nói, anh cũng đưa mắt nhìn về phía Trịnh Thành Trung.

Trịnh Thành Trung liền nói:

-Trạch Đào, Bí thư Hạo Vũ cũng kì vọng rất cao, đối với việc phát triển của con, càng ở trong môi trường phức tạp, trước tiên con càng phải cẩn thận đấy.

- Cha, con biết rồi, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, con chỉ lo có kẻ đâm lén sau lưng thôi, nếu đúng là có kẻ dở trò, con cũng không phải là đứa sợ phiền phức.

Trịnh Thành Trung rất vừa lòng với thái độ này của Diệp Trạch Đào, nói:

- Chúng ta không thể bắt tổ chức cho con cái gì, nếu con có thể phát triển bằng chính khả năng của mình, có được kinh nghiệm chính trị phong phú, con sẽ không còn sợ bất kì sóng gió nào.

Diệp Trạch Đào rất tán thành lời này của Trịnh Thành Trung , từ sự trưởng thành của mình có thể nhìn ra, tuy cũng có hậu thuẫn phía sau lưng, nhưng thực ra thì đó chỉ là những hậu thuẫn mang lại sự trở ngại cho mình, bối cảnh đó chính là con dao hai lưỡi, có lợi mà cũng có hại, cũng rất khó nói.

- Ông Trịnh, xin ông nói một chút tình hình của tỉnh Cam Ninh.

Phương Mai Anh nóng lòng muốn biết Cam Ninh có phát sinh tình hình gì mới không.

Trịnh Thành Trung lại trở về với vẻ nghiêm túc, nhìn về phía Diệp Trạch Đào:

- Lần này các bên tranh giành vị trí công tác ở Cam Ninh kịch liệt hơn bất cứ lúc nào.

Phương Mai Anh biết không ít về chuyện này, nói:

- Cái này là đương nhiên rồi, trước đây Cam Ninh vốn không phát triển nhiều, ai cũng không xem trọng, bây giờ khác rồi, Trạch Đào ngay tức khắc đã đưa nhiều hạng mục tới đó thế, tuy không tuyên truyền, nhưng chuyện này mọi người sớm đã biết hết rồi, món lợi khổng lồ như thế xuất hiện ở Cam Ninh, lại có thể nhận ra Cam Ninh còn có thể đem lại món lợi càng khổng lồ hơn trong tương lai, mọi người không thể không tranh giành được!

Trịnh Tiểu Nhu nói:

- Thời gian gần đây ai cũng chú ý động tĩnh của Trạch Đào, Trạch Đào làm quá chuẩn đi!

Diệp Trạch Đào cười cười, sự phát triển của Giáp Hà có muốn cũng không dấu nổi.

Trịnh Thành Trung nói:

- Trạch Đào à, sau nhiệm kì này, lãnh đạo Trung ương cũng sẽ có sự điều chỉnh trên quy mô lớn, có một số đồng chí lão thành về hưu, một số thì vì muôn vàn lí do không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo nữa, càng có nhiều người mới vào Trung ương, cứ như vậy dẫn tới hàng loạt các vấn đề xảy ra.

Tuy chỉ nhắc đến một chút, Diệp Trạch Đào cũng có thể nghe hiểu rõ, ở cái thời điểm giao hoàn cũ mới này, sự tranh giành lợi ích cũng sẽ như đánh mạt chược, hồ qua một ván, lúc này mọi người đang trộn quân, một ván mới lại sắp bắt đầu, Cam Ninh đúng lúc này lại xảy ra chuyện, lẽ nào người ta lại bỏ qua vùng đất có thể tranh giành này sao?

- Con hiểu rồi!

Diệp Trạch Đào nói một câu.

Trịnh Thành Trung liền khẽ gật đầu nói:

- Lúc này, giữa cũ và mới còn tồn tại một số chỗ rắc rối, cũng phải nhường đi một số lợi ích, chuyện ở Cam Ninh càng thêm phức tạp, anh phải chuẩn bị tư tưởng.

Trịnh Thành Trung đã nói liền hai câu phải chuẩn bị tư tưởng, Diệp Trạch Đào có chút không rõ ràng đối với tương lai của Cam Ninh.

Trịnh Thành Trung nói tiếp:

- Lần này Trung ương đã xóa bỏ cơ cấu cũ trong lần điều chỉnh vị công tác ở Cam Ninh, có thể nói là dựng lại hoàn toàn.

- Hả!

Diệp Trạch Đào cũng kinh ngạc trong lòng, nếu thật là như thế, thì lực lượng gia nhập sẽ rất phức tạp!

Phương Mai Anh cũng kinh ngạc nói:

- Nghe nói Cam Ninh xưa nay vốn là thiên hạ của các thế lực bản địa, làm thế này, liệu có làm cho thế lực bản địa phản đối không?

Trịnh Thành Trung liền cười nói:

- Mọi người vẫn còn xem trọng lực lượng bản địa ở đó nữa sao? Thực ra, cái gọi là lực lượng bản địa ở đó cũng chỉ là ngọn nguồn mà thôi!

Trịnh Tiểu Nhu cũng là kẻ biết chuyện, cười nói:

- Ba nói đúng, bọn họ không gì ngoài dựa vào một đại lão trong Trung ương mà thôi, sau vụ sắp bài này, ai nên rút thì rút đi, chẳng ai còn có thể bảo vệ bọn họ nữa đâu!

Diệp Trạch Đào cũng hiểu được sâu hơn một chút, nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:

- Xem ra Trung ương rất quyết tâm trong việc đả kích các thế lực xã hội đen ở Cam Ninh!

Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào khen ngợi:

- Từ khi anh tới Giáp hà, đã dẫn đến một số các lực lượng có tính chất xã hội đen hung hãn, đây là tình hình mà Trung ương không muốn thấy, thông qua một loạt các hoạt động lần này, đã loại bỏ được một phần các lực lượng này, nhưng nếu muốn diệt trừ tận gốc, không cần thời gian!

Diệp Trạch Đào cũng cao hứng nói:

- Có thể quét sạch lực lượng xã hội đen, điều này có lợi cho sự phát triển của tỉnh Cam Ninh, hi vọng lực lượng này lớn hơn một chút.

Trịnh Thành Trung lại nghiêm túc nói với Diệp Trạch Đào:

- Lần này trung ương điều chỉnh tỉnh Cam Ninh, toàn bộ các thành viên cũ chỉ giữ lại hai người, một là Đậu Bính Phú từ Chủ tịch tỉnh thăng nhiệm chức Bí thư, hai là đồng chí Nhạc Cảnh Phong tiếp tục đảm nhiệm phó chủ tịch thường trực tỉnh, ngoài ra, đa số được điều từ vùng khác tới.

Trịnh Tiểu Nhu giật mình nói:

- Lần này ra tay cũng quá mạnh đi chứ, bọn họ toàn là nhân viên mới từ ngoài tới, liệu có thể nhanh chóng nắm bắt tình hình được không?

Phương Mai Anh cũng giật mình nói:

- Xem ra vụ tranh giành này kịch liệt thật!

Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:

- Lần này lôi không ít lãnh đạo cấp trên xuống. Nếu không có thêm vài tên Vi Hoành Thạch, Phương Quốc Quân, mấy người như vậy thì Trạch Đào nên chịu tội đi thôi!

Trịnh Thành Trung nói:

- Cũng không phải không có, tuy không dùng người bản địa nhiều, những người nguyên nhiệm thì cũng được đề bạt chút ít, ví như nguyên phó chủ tịch tỉnh Cam Ninh Trần Đại Tường được đề bạt vào ban thường vụ.

Những lời này vừa nói ra, suy nghĩ của mọi người lập tức thay đổi.

Phương Mai Anh nói:

- Là sui gia của Vi gia đó sao? Vi Hoành Thạch ra ra tay thật, rốt cuộc còn tống cả ông ta vào ban thường vụ tỉnh, cái này không phải là muốn đối phó với Trạch Đào sao?

Trịnh Tiểu Nhu cũng lo lắng nói:

- Trạch Đào, người Vi gia hận anh vô cùng, bỏ ra nhiều công sức như vậy để tống Trần Đại tường vào ban thường vụ, mục đích chuyện này quá rõ ràng, anh phải cẩn thận hơn mới được.

Khi nhìn Trịnh Thành Trung, Diệp Trạch Đào cũng có cảm giác được sự lo lắng của Trịnh Thành Trung đối với việc Trần Đại Tường lọt vào được ủy ban thường vụ.

Cái lão già này, không ngờ lại vào được ủy ban thường vụ!

Diệp Trạch Đào nghĩ lại mà thấy buồn cười, xem ra Trần Xảo Tú không phí công sức với Vi Hoành Thạch!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play