Cạm bẫy đến rồi!

Diệp Trạch Đào phát hiện ở thủ đô này quả nhiên là có những vũng nước sâu chũng khó lường, nếu không chú ý đến chi tiết nhỏ nhặt nhất, chắc chắn sẽ bị rơi vô bẫy, nếu như không ngẫu nhiên nhận được hai cuộc gọi này, chỉ cần mình tham gia hội từ thiện này, những người có dụng tâm sẽ đem chuyện giá cả của những chiếc ghế tạt lên người mình, đến lúc đó có lý lẽ cũng không thể nói rõ được.

Những chuyện này căn bản dân chúng không nghĩ đến nội tình, chỉ cần họ nghe được hành vi về khoản tiền này, chắc chắn sẽ nghĩ mình là một người cầm đầu, đến lúc đó sẽ liên luỵ đến rất nhiều người.

Đây là một hành vi khuấy nước đục!

Làm sao bây giờ?

Diệp Trạch Đào hi vọng làm việc từ thiện, nhưng không thể biết rõ là cạm bẫy mà vẫn nhảy vào đó, chuyện này khó làm đây.

Lại gọi cho Trương Phong, Diệp Trạch Đào nói:

- Anh qua đây lập tức!

Địa điểm mà Diệp Trạch Đào hẹn là phía ngoài một phòng trà.

Đứng dậy Diệp Trạch Đào nói với Tô Thiến Ảnh:

- Anh có việc phải giải quyết!

Tô Thiến Ảnh cũng thấy sắc mặt Diệp Trạch Đào thay đổi nên dịu dàng nói:

- Anh đi đi!

Giúp Diệp Trạch Đào lấy và mặc quần áo, rồi đưa Diệp Trạch Đào ra ngoài.

Nhìn phong thái khác người của Tô Thiến Ảnh khi mặc quân trang, Diệp Trạch Đào liền ôm Tô Thiến Ảnh hôn cô rồi mới đi ra ngoài.

Thấy Diệp Trạch Đào đi khỏi, khuôn mặt của Tô Thiến Ảnh lộ ra tươi cười, cô cảm nhận được Diệp Trạch Đào bắt đầu tràn đầy tình yêu đối với cô, có tiến triển rồi.

Nhìn vào trong gương và làm vài tư thế, nhìn bộ ngực cao ngất của mình, Tô Thiến Ảnh có vẻ tự đắc.

Sau khi Diệp Trạch Đào ra khỏi cửa, lái một chiếc xe Hồng Kỳ đang ngừng ngay trước cửa, hướng đến chỗ hẹn mà chạy.

Khi Diệp Trạch Đào đang ngồi ở phòng trà rút điếu thuốc ra, trán Trương Phong đổ đầy mồ hôi bước nhanh đến.

Lau lau mồ hôi Trương Phong có chút thở dốc nói:

- Anh Diệp, rất xin lỗi để anh phải chờ?

Diệp Trạch Đào chỉ vào chiếc ghế dựa nói:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Ngồi ở đây suy nghĩ một hồi, cảm xúc của Diệp Trạch Đào cũng được điều chỉnh lại, hắn tin rằng chuyện này không phải do Trương Phong muốn hãm hại mình, không chừng đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên.

Trương Phong thật không biết vì chuyện gì mà Diệp Trạch Đào gọi mình tới, trước mắt thấy Hội từ thiện bán đấu giá sắp bắt đầu, rốt cuộc Diệp Trạch Đào đang có chuyện gì gấp đây?

- Các anh muốn làm Hội từ thiện bán đấu giá kia là tình huống gì đây?

Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.

Trương Phong nói:

- Chuyện này do người của Hiệp hội từ thiện nghệ thuật tỉnh Sơn Dương lên kế hoạch, anh không biết hiện nay mọi người đang kiếm tiền, việc này đối với khắp nơi đều có lợi, cho nên tình huống chính là phối hợp với nhau!

Diệp Trạch Đào lại hỏi:

- Anh làm thế nào để người khác tham gia vào?

- Hội trưởng của họ rất quen thuộc với tôi, gọi là Thường Hồng Vĩ, nói rằng tôi rất có duyên trong thủ đô này, kêu tôi kiếm người tham gia, mọi người đều có ít tiền lời, chuyện này cũng không phải chuyện lớn nên tham gia vào thôi!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:

- Danh sách cần thông báo lần này gồm có những người nào không?

- Kỳ thật mọi người đều biết, chuyện như thế sẽ không có nhân vật lớn nào tham gia, Thường Hồng Vĩ và mọi người họp cũng chỉ liệt ra danh sách, nói rằng phân công trách nhiệm của mọi người để đưa tin rộng rãi.

Diệp Trạch Đào nghe đến đó trong lòng đã giật mình, thoạt nhìn Trương Phong này cũng là người không biết gì bị kéo vào bẫy.

Vì muốn xác định suy đoán của mình nên Diệp Trạch Đào nói:

- Trong danh sách lần này có tôi không? Do anh quyết định sao?

Lúc này Trương Phong cảm thấy có vấn đề, vốn đã đổ mồ hôi giờ mồ hôi ra càng nhiều hơn, nói:

- Tôi cũng biết anh không có nhiều thời gian, là Thường Hồng Vĩ nói với tôi đó, nói là anh vừa mới về Thủ đô, chắc là tạm thời không có việc gì, có thể thử mời anh tới trợ uy một chút, y nói, người như anh là lãnh đạo thương dân, chắc chắn anh sẽ đồng ý loại hình từ thiện này nên mới thử gọi điện cho anh, không ngờ anh cũng đồng ý tham gia!

Lúc này trên mặt của Diệp Trạch Đào lộ ra tươi cười nói:

- Xem ra có không ít người đều nhất thời được mời đến?

- Cũng không phải vậy, nghe nói anh muốn tới, Thường Hồng Vĩ đã nói lần này phải chơi lớn hơn một chút, anh có khả năng mời gọi rất nhiều lực lượng đến đây, nên mời một số người tầng lớp cao hơn tới, y liền lấy một phần danh sách ra, kêu mọi người phân công gọi điện, đương nhiên trong chuyện này cũng mượn danh nghĩa của anh mà mời tới.

Diệp Trạch Đào đã hiểu, chuyện lần này nói là ngẫu nhiên cũng không được, nói tất yếu thì có thể, khi người ta muốn làm hoạt động chắc cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là do mình ngẫu nhiên về thủ đô đúng lúc này, đối phương có một số người nhân cơ hội này mà lên kế hoạch.

Chiêu lần này giống như nét bút thần!

Đây là một cuộc chiến dịch rồi!

Không chỉ có thể đưa mình vào vòng, còn muốn đưa một số người vào vòng luôn!

Một chiêu thật độc!

Nếu đến lúc đó lăng xê thì sẽ có rất nhiều người công khai dính líu đến vòng tiền này, lần này đối phương hoàn toàn muốn khuấy đục nước đây!

Lúc bắt đầu Diệp Trạch Đào chỉ có suy nghĩ đơn giản, đến lúc đó mình không đến tham dự cũng được, nhưng tình huống bây giờ có chút thay đổi, đám người Phùng Lượng sẽ tham gia, cho dù không thể làm gì được mình, đối phương cũng sẽ ra tay với Phùng Lượng.

Đây là một vấn đề rất khó hoá giải!

Sau khi Trương Phong nghe được những câu hỏi này nọ của Diệp Trạch Đào, sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Trương Phong là một người cực kỳ thông minh, bằng không cũng không thể đầu quân về phía của Diệp Trạch Đào, từ những câu hỏi này anh ta liền nghĩ ra được một số chuyện, trong lòng khá không vui, biết lần này mình đã bị Thường Hồng Vĩ kia bán đứng.

Cũng đã lăn lộn một thời gian lâu trong chốn giang hồ, không ngờ lần này mình bị người ta bán đứng mà còn giúp người ta kiếm tiền, nghĩ lại càng thêm buồn bực.

- Anh Diệp, tôi sai rồi!

Trương Phong biết hiện tại phải có sự tín nhiệm của Diệp Trạch Đào mới được.

Phất phất tay Diệp Trạch Đào nói:

- Anh cũng đừng tự trách, anh đâu có biết chuyện này!

Có được những lời này của Diệp Trạch Đào, Trương Phong thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi, hổ thẹn nói:

- Anh Diệp, nghe xong câu hỏi của anh tôi mới biết được chuyện này, có thể là hành vi có mục đích!

- Anh biết có mục đích gì không?

- Anh Diệp, tôi suy nghĩ một hồi, vấn đề lớn trong chuyện này chính là vấn đề về hành vi các vòng tiền!

Coi như anh ta tinh mắt chỉ trong chốc lát có thể thấy được điểm mấu chốt.

- Vậy anh thử nói xem, lần này giá mỗi vị trí là bao nhiêu?

- Anh Diệp, không gạt anh mọi phía đều có lời lớn đấy, mấu chốt là chuyện sau khi các anh đồng ý tham gia được tung ra, các vị trí này đều có giá rất cao, không còn cách nào lần này thương nhân tham gia cũng nhiều, cán bộ cũng nhiều, mọi người đều có suy nghĩ là muốn gần gũi và giao lưu cùng với một số nhân vật quyền quý!

Thật sự không ngờ, còn có phương pháp kiếm tiền như thế!

Diệp Trạch Đào lại phát hiện một con đường khác kiếm tiền của cán bộ, chẳng trách một số cán bộ sau khi có được chút quyền lực liền mở phòng trà,… trước kia mình cũng đã buồn bực trong lòng, thật ra một phòng trà cũng không thể kiếm được bao nhiêu tiền, vì sao họ có thể mở cuộc họp nhanh chóng, xem ra bây giờ đã hiểu, có một số cán bộ chính là dùng vị trí như thế để có một nguồn thu phạm pháp.

Quả nhiên một hàng ăn một hàng!

- Gần đây công ty của anh có hoạt động nào?

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trương Phong hỏi một câu.

Trương Phong sửng sốt nói;

- Gần đây thực sự không có nhiều chuyện lớn!

Trương Phong rất thông minh lập tức liền biết được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, nói:

- Tuy rằng công ty chúng tôi không có việc gì, nhưng đài truyền hình Trung ương cũng có một tiết mục quyên tiền để xây dựng lại một huyện ở Nam Điền, được tiến hành trong đêm nay!

Diệp Trạch Đào sửng sốt, đây cũng trùng hợp quá đi!

Lúc này Trương Phong nói:

- Lần này Thường Hồng Vĩ tổ chức từ thiện bán đấu giá chính là muốn mượn một chút hoạt động của đài truyền hình Trung ương, theo đó mà tiết mục của bên đó được truyền ra, đến lúc đó hoạt động bán đấu giá của chúng tôi cũng có thể từng bước đi lên, vừa có thể kết hợp hai bên, đây là một sự kiện lớn thu hút tập thể dân chúng!

Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, chuyện này quả nhiên là có liên quan, cuối cùng quan hệ có thể không như mối quan hệ mà Trương Phong nói, mà là tình huống một chính một tà, đến lúc đó sẽ lấy chuyện này ra so sánh, một bên toàn tâm toàn ý vì dân chúng, một bên bốn phía đều là tiền, so sánh này mãnh liệt đây!

Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào kích động nói với Trương Phong:

- Tôi đi gọi cuộc điện thoại.

- Anh Diệp, tôi ra ngoài chút.

Trương Phong vội đứng dậy đi ra ngoài, còn giúp Diệp Trạch Đào đóng cửa lại.

Thấy Trương Phong hành động như thế, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, lần này tuy rằng Trương Phong bị mắc lừa, tuy nhiên người này vẫn nghe theo mình đấy.

Cú điện thoại này Diệp Trạch Đào gọi cho Trịnh Thành Trung, hắn cảm thấy chuyện này nên nói cho Trịnh Thành Trung biết.

Sau khi Diệp Trạch Đào đem toàn bộ câu chuyện đang xảy ra nói cho Trịnh Thành Trung nghe, Trịnh Thành Trung cũng có chút giật mình, đương nhiên ông ta hiểu được nếu chuyện này bị truyền ra không chỉ là Diệp Trạch Đào bị ảnh hưởng, còn có Phùng gia, Nguỵ gia, Phan gia này đó và gia đình của Bí thư Hạo Vũ cũng sẽ gặp phiền toái.

- Con thấy chuyện này như thế nào?

Hiện nay Trịnh Thành Trung nhiều ít cũng muốn nghe ý kiến của Diệp Trạch Đào.

Diệp Trạch Đào nói:

- Con suy nghĩ một chút, đêm nay Hội nghị tiệc tối của truyền hình Trung ương chúng ta có thể con sẽ đến tham gia, có thể thu thập được một số thông tin về những nội dung liên quan đến chúng ta!

Trịnh Thành Trung nghe được lời này của Diệp Trạch Đào, trầm tư một chút nói:

- Vậy đi, gọi mấy thằng nhóc lên, để họ cùng tham gia, để họ quyên một ít tiền!

Diệp Trạch Đào nói:

- Con cũng nghĩ như vậy, chỉ là con không quen họ cho lắm, nên không tiện xử lý!

Trịnh Thành Trung liền cười nói:

- Ba giúp con gọi vài cuộc điện thoại đến gia đình họ, những thằng nhóc đó không biết rõ tình huống sẽ chạy lung tung, thiếu chút nữa là xảy ra chuyện!

Diệp Trạch Đào cần chính là hành động giúp đỡ của Trịnh Thành Trung, gọi điện thoại xong, xem như tâm trạng của Diệp Trạch Đào được buông xuống.

Sau khi đốt điếu thuốc hút vài hơi Diệp Trạch Đào nghĩ thầm, nếu đối phương muốn làm chuyện này mình nên phản kích một chút mới được, không đến tham dự thì sẽ bị cười là sợ nên rút lui, vẫn là phải công kích mới được!

Suy nghĩ một hồi ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, cảm thấy mình đã có một thủ đoạn phản kích rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play