Ba con vật cãi nhau ầm ĩ nhưng đi đường cũng rất nhanh, từ khi có Mạc Hào thì săn mồi không còn là vấn đề, mỗi lần đều có thỏ mập để gặm, chỉ có lúc ăn Hổ Tiêu mới thấy Mạc Hào đỡ chướng mắt hơn, dù sao thì há miệng mắc quai.

Tới chân núi, cả ba giống như vừa lăn qua vũng bùn, toàn thân lấm lem bụi đất, chỉ còn khuôn mặt là dễ nhìn, Hách Uông nhảy cẫng lên, thấy đường lộ cách đó không xa thì mừng rỡ sủa vang.

Hổ Tiêu liếc y một cái, thật không có tiền đồ!

Hách Uông mặc kệ hắn, nở nụ cười sủa gâu gâu với Mạc Hào, Mạc Hào thấy y đáng yêu nên xoa đầu y một cái, tất nhiên không thể tránh khỏi bị con hổ bệnh kia trừng mắt đe dọa. . truyện đam mỹ

"Hổ Tiêu, ngươi đi nhanh lên!" Hách Uông đi đằng trước quay lại đạp vào mông Hổ Tiêu một cước, "Chậm muốn chết!"

"Ngao ~" Hổ Tiêu nhảy lên, "Ngươi làm gì vậy?"

Hách Uông tức giận nói: "Bảo ngươi nhanh lên chứ làm gì!"

"Đi không nổi nữa." Hổ Tiêu lề mề làm Hách Uông đau cả đầu, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm Hổ Tiêu.

Hổ Tiêu đột nhiên rùng mình, phủi mông bước đi nhanh hơn nhưng vẫn không quên trừng Mạc Hào một cái.

Nhất thời khuôn mặt Hách Uông bí xị, ngay cả ánh mắt nhìn Mạc Hào cũng lạnh lùng, theo sát sau lưng Hổ Tiêu, con hổ này thật đáng ghét, hở chút lại chọc giận người ta, phiền chết.

"Đến rồi." Hổ Tiêu dừng bước rồi mê mang nhìn con đường lạ lẫm, nghĩ thầm đây là đường gì thế không biết? Sao lại cứng như vậy?

Hai mắt Hách Uông sáng lên, "Tuyệt quá! Rốt cuộc chúng ta xuống núi rồi!"

Mạc Hào cũng cười, "Ngươi muốn đến Hàng Châu phải không?"

Hách Uông gật đầu, "Đúng là Hàng Châu, ta nhớ chủ nhân từng dẫn ta đến Tây Hồ chơi, hình như lái xe rất gần, chắc ở ngay Hàng Châu thôi."

"Vậy chúng ta đi hướng kia đi." Mạc Hào chỉ sang bên trái, "Ta đến từ Hàng Châu nên nghe ta bảo đảm không sai đâu."

"Okela ~" Hách Uông hấp háy mắt, "Vậy chúng ta đi bộ trước rồi xem có xe nào cho quá giang không."

Mạc Hào gật đầu đồng ý.

Hổ Tiêu nãy giờ vẫn im lặng chợt thấy đầu óc hỗn loạn tưng bừng, đường này sao lại biến thành như vậy? Còn xe là cái gì? Lúc nãy chó cỏ nói okela lại là cái gì nữa?

Hổ Tiêu đột nhiên bi ai phát hiện thế giới dưới núi hình như đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đến khi hắn nhìn thấy một vật khổng lồ kêu réo ầm ĩ thì suýt nữa hét toáng lên, đây là thứ gì vậy!?

Nhưng Hách Uông và Mạc Hào chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn nói chuyện với nam nhân ngồi trên vật kia.

"Chú có thể chở chúng cháu một đoạn không?" Hách Uông hỏi.

Đại thúc nhìn ba thanh niên kỳ quái rồi lắc đầu, "Máy kéo này của tôi còn không nhanh bằng các cậu đi bộ đâu!"

Sau đó ba người đi song song với ông chú kia, đúng là tốc độ của bọn họ ngang ngửa với máy kéo.

Cuối cùng cả ba dứt khoát đi theo ông chú một đoạn rồi nhân tiện tâm sự, bình thường Hổ Tiêu luôn huyên thuyên mà giờ một chữ cũng không nói.

Giờ hắn đã biết chắc thế giới dưới núi thay đổi nên tốt nhất là ngậm miệng tìm hiểu thực hư trước đã rồi tính tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play