Mông Hổ Tiêu uốn qua uốn lại liên tục, Hách Uông hạ cửa sổ xe xuống rồi liếc xéo hắn, "Ngươi sao vậy?"

"Không sao." Hổ Tiêu kỳ quái nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau kề vào tai Hách Uông cười nói: "Hách Uông, thứ này chạy nhanh thật."

"Nói nhảm, đây là xe hơi mà, bốn bánh đương nhiên phải chạy nhanh rồi." Hách Uông khẽ lẩm bẩm, y biết Hổ Tiêu rất sĩ diện.

Miêu Vĩ đang lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu cười hỏi: "Hách Uông và Hổ Tiêu thân nhau quá nhỉ?"

"Bình thường thôi." Hách Uông mỉm cười xua tay, Hổ Tiêu bên cạnh nhíu mày hừ một tiếng, rõ ràng là không hài lòng với câu này của y, đột nhiên một cái tay đặt lên đùi, vừa quay đầu thì thấy Hách Uông đang nhếch miệng cười với hắn.

Thôi không trách ngươi. Hổ Tiêu quay đi cười trộm, chẳng mấy chốc sau lại uốn éo mông.

"Hách Uông, ngươi thử nhìn những nơi chúng ta đi qua xem, hôm nay chúng ta đi một vòng quanh Tây Hồ, ngươi nhìn xem có ấn tượng gì không." Mạc Hào ngồi ở ghế phụ quay lại nói với Hách Uông.

Hách Uông gật đầu, vì phấn khích nên hai lỗ tai chó giấu dưới mái tóc lại thò ra, y liên tục nhìn quanh, hết nhìn bên phải lại sang bên trái, sau đó nhìn về phía trước, nhưng người quá đông, hơn nữa còn nhiều đèn đỏ, thỉnh thoảng phải dừng lại chờ đèn xanh.

Mỗi lần như vậy người phản ứng lớn nhất là Hổ Tiêu, hắn bị say xe, cả người đều toát mồ hôi, cái mông càng thêm ngồi không yên, ngoái đầu lại đáng thương nói: "Ta muốn nôn, chóng mặt quá!"

Hách Uông ôm đầu Hổ Tiêu, xoa mặt hắn nói: "Hổ Tiêu say xe, chúng ta dừng xe đi."

"Chỗ này không thể dừng được, phải đến ngã rẽ đằng kia mới có chỗ dừng xe. Hơi xa đấy." Miêu Vĩ bối rối nhìn sang Mạc Hào bên cạnh, Mạc Hào nói: "Hay là các ngươi xuống xe trước đi."

Hách Uông nghĩ cũng đúng, "Được được được, ta và hắn xuống xe trước, hai chúng ta đi tìm thử xem, dù sao ta cũng biết nhà các ngươi mà, tối nay chúng ta sẽ tự về."

Tất nhiên là Hổ Tiêu đồng ý cả hai tay hai chân, hắn đã khó chịu gần chết, chẳng muốn ở chỗ chật hẹp này thêm một giây nào nữa, ngột ngạt không thở nổi.

"Xuống mau đi, sắp qua đèn xanh rồi." Miêu Vĩ thúc giục, Mạc Hào chìa tay ra với hắn.

"Làm gì?" Miêu Vĩ nhìn y một cái.

"Ví tiền."

Miêu Vĩ nhíu mày tỏ vẻ tiếc nuối lấy ra ví tiền miễn cưỡng nhét vào tay y, miệng còn lầm bầm gì đó.

Mạc Hào lấy hai trăm tệ đưa cho Hách Uông, Hách Uông rất ngại nhưng nếu ở ngoài đường mà rỗng túi thì không thể về được, thế là mỉm cười nhận lấy rồi nói thêm một câu: "Ta sẽ trả lại."

Hổ Tiêu không biết hai tờ giấy đỏ kia là gì, sau khi xuống xe thì tò mò hỏi: "Ngươi cầm gì vậy?"

"Tiền đấy, có thể mua đồ." Hách Uông vung vẩy hai tờ tiền trong tay rồi nhét vào túi quần, "Nhưng không thể phung phí được, chúng ta tìm nhà chủ ta trước đã."

"Ừ." Hổ Tiêu xốc lại quần rồi liếm mép, "Nhưng ta khát quá."

Hách Uông trừng mắt liếc hắn một cái, miệng lầm bầm một câu phiền phức nhưng vẫn đến một cửa hàng tiện lợi mua cho hắn hai chai nước, Hổ Tiêu ôm hai chai nước cười tươi như hoa, đây là lần đầu tiên Hách Uông mua đồ cho hắn.

"Chúng ta đến đó đi." Hách Uông chỉ về một hướng, đương nhiên Hổ Tiêu không có ý kiến, chỉ cần đi theo Hách Uông là được, chỉ cần không bị y bỏ lại là được, còn đi đâu thì tùy y.

Đi một hồi lâu, đột nhiên Hổ Tiêu hỏi: "Hách Uông, sao ngươi lại xuất hiện trên núi? Ngươi ở xa như vậy sao lại lên núi được?"

Hách Uông chợt dừng lại, hai mắt đen chớp chớp không dám nhìn Hổ Tiêu, cứng cổ nói: "Ta bị lạc."

"Bị lạc?" Hổ Tiêu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hách Uông, "Sao ngươi lại chạy xa đến nỗi bị lạc? Một con chó nhỏ sao có thể chạy tới nơi xa như vậy, hơn nữa loài chó các ngươi không phải trung thành nhất à, sao lại rời xa chủ nhân như vậy?"

Hách Uông bị hắn hỏi dồn dập thì cúi gằm mặt, trước đó y đã thương tâm một lần, bị Hổ Tiêu hỏi thì lại đau lòng, sụt sịt ngẩng đầu lên gắt gỏng, "Hỏi gì mà hỏi, ta bị lạc không được sao!"

Hách Uông làm ầm lên khiến không ít người qua đường xúm lại nhìn ngó, Hổ Tiêu cười gượng gạo với bọn họ rồi kéo Hách Uông vào lòng ôm chặt, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó thấy được đủ loại phản ứng của người chung quanh, có kỳ quái, có kinh ngạc, cũng có chán ghét......

Hách Uông cũng thấy phản ứng của bọn họ nên đẩy hắn ra, "Ở ngoài đừng như vậy!"

"Tại sao chứ?" Nói xong lại quàng tay ôm cổ y, Hổ Tiêu chẳng thèm quan tâm ánh mắt người ngoài, "Sợ cái gì, dù sao bọn họ không biết chúng ta, chúng ta cũng không biết bọn họ, trời đất bao la, chỉ gặp một lần thì để ý làm gì."

Hách Uông nghe hắn nói cũng có lý nên nhếch miệng cười ôm chặt eo Hổ Tiêu, cau mày hỏi, "Sao hôm nay ngươi cứ uốn éo mông vậy?"

Hổ Tiêu mím môi nhìn quanh rồi kề vào tai Hách Uông thì thào mấy câu.

Hách Uông nghe xong lập tức phì cười, thì ra con hổ này không quen mặc quần lót tam giác, hắn nói sắp bị ghìm chết, đã vậy cái quần này còn bó sát làm mông hắn toát mồ hôi, khó chịu muốn chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play