Thang Viên biết Lưu Ly thích xem tiểu thuyết của mình, hơn nữa lúc vừa gặp bọn họ nhìn đến cũng là vẻ mặt kia, lúc này lại nghe cậu ta nói như vậy thì hẳn là đang xem loại tiểu thuyết này rồi.

Tuy Thang Viên biết Viên Tiêu đã xem qua tiểu thuyết mình viết nhưng bị Lưu Ly nhắc lại, cậu vẫn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, không dám lại cười cậu ta, đỏ mặt cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Viên Tiêu ở bên cạnh nghe Lưu Ly nói thì đột nhiên nhớ tới, quyển “Bò Sữa Nhỏ” kia hình như anh còn chưa xem qua.

Thật sự xuất sắc như Lưu Ly nói sao? Vậy xem ra đêm nay cần phải học tập một chút rồi.

Lúc sau, Lưu Ly vì trả thù Viên Tiêu, đã nói với Thang Viên rất nhiều chuyện xấu khi còn nhỏ của anh.

Ví như có một lần Viên Tiêu cùng mẹ đến nhà Lưu Ly chơi, Viên Tiêu thích con chó nhà cậu ta, muốn chơi vo nó nhưng không ngờ lại bị nó chán ghét, còn không cẩn thận bị nó đái ướt một ống quần, làm dơ âu phục sạch sẽ.

Tuy rằng chẳng phải chuyện hay ho gì, nhưng Viên Tiêu ở bên cạnh nghe được thì vẫn đen mặt. Thang Viên lại cảm thấy nghe được chuyện hay, cùng Lưu Ly cười như nắc nẻ, tựa như đã quên mất sự tồn tại của anh.

Mãi đến khi ăn cơm xong, hai người nói xong việc nhà, lại hàn huyên chuyện công tác.

Đến cuối cùng Viên Tiêu nhịn không được nhắc nhở bọn họ thời gian không còn sớm, hai người mới chưa đã thèm mà tạm biệt, chuẩn bị ai về nhà nấy.

Thang Viên vui vẻ chào tạm biệt Lưu Ly, nói cậu rất vui vì có thể làm quen một người bạn thú vị như Lưu Ly.

Lưu Ly mặc kệ Viên Tiêu mà thâm tình ôm Thang Viên, còn không quên lộ ra đôi mắt tà ác khiêu khích Viên Tiêu.

Trước mặt Thang Viên nên Viên Tiêu chẳng thèm thu thập cậu ta, sau khi nhìn cậu ta an toàn lên xe,mới mạnh mẽ nắm lấy tay Thang Viên kéo lên xe mình.

Thang Viên còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi trò chuyện với bạn bè, đột nhiên nhìn thấy Viên Tiêu không biết vì sao trở nên đặc biệt nghiêm túc, lập tức bị doạ.

Sau khi thắt đai an toàn, Thang Viên ngồi trên ghế phụ không phát ra tiếng nào, lặng lẽ ngó sắc mặt Viên Tiêu.

Viên Tiêu lại đột nhiên xoay đầu tiến sát vào cậu, ngậm lỗ tai cậu nhẹ nhàng cắn một cái rồi mới thì thầm:

“Thích nghe chuyện cười của anh lắm sao? Hử?”

Lỗ tai bị ngậm làm nhịp tim Thang Viên lại bắt đầu tăng lên, nhưng lại sợ Viên Tiêu hiểu lầm, bèn vội vội vàng vàng buông tay xuống giải thích:

“Không, không phải, không phải muốn nghe chuyện cười của anh.”

Thang Viên nhìn Viên Tiêu dưới ánh đèn mờ càng thêm có mị lực, đỏ mặt cúi đầu giải thích:

“Là bởi vì, bởi vì muốn hiểu anh hơn, mới, mới muốn cùng Lưu Ly nói này đó…”

Nghe được giải thích của Thang Viên, con ngươi nguyên bản ảm đạm của Viên Tiêu nháy mắt sáng ngời, tất cả buồn bực phía trước đều tan biến, hiện tại chỉ còn lại vui sướng muốn tràn ra khỏi cõi lòng.

Viên Tiêu nghĩ, Thang Viên muốn hiểu thêm về mình, có phải bởi vì thích mình nhiều thêm một chút rồi hay không?

Viên Tiêu vui vẻ lên lập tức hòa hoãn vẻ mặt, đỡ eo Thang Viên kéo người vào lòng, dán lên lỗ tai cậu:

“Muốn hiểu anh thì nói với anh là được mà, sao cần đến tên nhóc Lưu Ly kia, em tìm anh, anh tự mình nói cho em, em muốn biết cái gì, anh nói cho em cái đấy.”

Viên Tiêu ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tròn xoe của Thang Viên, giống người xấu dụ dỗ trẻ vị thành niên phạm tội, dùng thanh âm mị hoặc nhân tâm hỏi cậu:

“Được không?”

~Hết chương 23~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play