Viên Tiêu cứ như vậy đứng ở cửa phòng ngủ, ngơ ngác nhìn chằm chằm Thang Viên chừng hơn một phút.

Cái này làm cho tâm tình Thang Viên vốn đã bình tĩnh lại trở nên rối loạn.

Cuối cùng vẫn là Thang Viên không kiên trì được, cúi đầu né tránh ánh mắt trần trụi của Viên Tiêu.

Cậu hỏi anh: “Làm sao vậy? Anh, anh làm việc xong rồi sao?”

Viên Tiêu phục hồi tinh thần, trả lời: “À, à không có việc gì, công việc xong rồi, vừa rồi anh ra ngoài chỉ vì nhận một cuộc điện thoại thôi.”

Viên Tiêu phản ứng lại mới vừa rồi mình cứ nhìn chằm chằm Thang Viên, trong đầu suy nghĩ một đống hình ảnh nóng bỏng, hơi thẹn thùng đi vào phòng ngủ.

Sau khi ngồi lên giường, nhìn Thang Viên chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ, Viên Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, vẫn mở miệng:

“Thang Viên, tiểu thuyết của em… Anh xem qua rồi, em hành văn không tồi, cốt truyện, cốt truyện cũng rất thú vị, khó trách có nhiều độc giả thích như thế. Về sau tiếp tục cố gắng, dựa theo phong cách của chính em viết ra là được, anh là biên tập của em, ừm… Trước mắt không có kiến nghị gì với tác phẩm của em, cảm giác còn, còn khá tốt.”

Thang Viên kinh ngạc nhìn Viên Tiêu, nghe xong lời anh nói, mặt lập tức đỏ bừng, thẹn thùng chôn mặt trong chăn, nhỏ giọng hỏi anh:

“Anh, anh đều xem rồi?”

Viên Tiêu: “Ừm… chương mới nhất cũng xem rồi.”

……

Thang Viên hiện tại chỉ hận không có khe đất để ném mình xuống, cậu vô cùng hối hận bản thân lại làm theo yêu cầu của người đọc, sau chính văn còn viết thêm một phiên ngoại vượt quá chừng mực như thế.

Thang Viên chôn trong chăn, nửa ngày không phát ra tiếng, Viên Tiêu lo lắng cậu làm mình nghẹn hư, duỗi tay kéo cậu lên, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nóng bỏng, nói:

“Đừng thẹn thùng, tuy rằng trước đây anh chưa từng xem qua loại tiểu thuyết như thế, nhưng anh vẫn biết có không ít tác giả sẽ viết loại hình văn chương này, cho nên anh thấy thật bình thường.”

Viên Tiêu an ủi Thang Viên, hy vọng cậu không cần vì chuyện này mà ảo não, nhìn thấy cậu vẫn như cũ cúi đầu không dám nhìn mình, Viên Tiêu để sát vào lỗ tai nhỏ màu hồng phấn, dùng giọng nói từ tính thổi khí vào tai cậu:

“Thế nhưng, bảo bối, về sau viết văn mà không có tư liệu sống, em không cần tự mình học tập mà hãy tới tìm anh, anh dạy cho em được không?”

Thang Viên rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn anh, hai đôi mắt nai trừng đến tròn xoe, kinh ngạc nhìn Viên Tiêu, không thể tin được lời mình vừa nghe được.

Viên Tiêu mỉm cười, một nụ hôn rơi xuống khuôn mặt trắng mịn, lại nói: “Bảo bối Thang Viên, em có phải đã quên một việc quan trọng, hôm nay, chính là đêm tân hôn của chúng ta.”

Được Viên Tiêu nhắc nhở, Thang Viên tạm thời xem nhẹ chuyện tiểu thuyết, nhận ra cậu thực sự quên mất chuyện quan trọng này, nhưng đêm tân hôn thì phải làm gì chứ?

Động phòng!?

Nghĩ vậy, Thang Viên nhịn không được giơ tay sờ sờ eo mình.

Hai người ở bên nhau hai ngày, mỗi ngày đều làm.

Trừ bỏ lần đầu tiên là kì phát tình của Thang Viên, ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể không quá khó chịu. Nhưng lần thứ hai hai người làm, địa điểm cùng tư thế đều làm Thang Viên đột nhiên có cảm giác eo mỏi lưng đau.

Tuy rằng rất sảng khoái cũng thực sự thoải mái, nhưng Thang Viên vẫn hơi do dự.

Nhìn ra Thang Viên do dự, Viên Tiêu duỗi tay đặt lên eo cậu nhẹ nhàng xoa bóp rồi mới dịu dàng dò hỏi:

“Chỉ làm một lần thôi được không?”

Lần này Thang Viên thật sự chịu không được, Viên Tiêu quá đỗi dịu dàng.

Hơn nữa dưới bầu không khí hiện tại, Thang Viên vốn chẳng thể nói ra lời cự tuyệt, ỡm ờ, đã bị lột sạch quần áo.

Viên Tiêu liếm tới liếm lui trước ngực Thang Viên, ‘chép chép’ hai tiếng, ngẩng đầu nói với cậu:

“Ừm, nhân dâu tây.”

~Hết chương 18~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play