Viên Tiêu thật vui vẻ, bởi vì ít nhất như vậy anh có thể đặt Thang Viên bên người để bảo vệ.
Về sau anh sẽ yêu Thang Viên thật nhiều, để cậu nhìn thấy anh tuân thủ hứa hẹn, có thể bảo vệ cậu chu toàn, như vậy có lẽ trong tương lai Thang Viên sẽ yêu anh.
Viên Tiêu cười, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của Thang Viên, rồi để cậu nằm lại lên giường. Sau đó gọi phục vụ mang cơm lên, còn gọi cho Tiểu Lý bảo cậu ta mang hai bộ quần áo tới..
Chờ hai người ăn cơm xong rồi thay quần áo, Viên Tiêu mới dắt tay Thang Viên rời khỏi phòng, chuẩn bị mang cậu tới phòng trọ, xem có vật phẩm gì quan trọng muốn thu dọn, sau đó đưa người tới chung cư mà anh mua ở thành phố A.
Tuy Viên Tiêu sống trong căn biệt thự lớn từ khi còn bé nhưng anh cảm thấy ngôi nhà nhỏ mới càng thêm ấm áp vì vậy anh mua một căn hộ thích hợp cho hai người sinh sống ở tiểu khu cạnh công ty.
Thang Viên chỉ mang mấy bức ảnh chụp chung của cậu cùng ba mẹ và một vài thứ chứng minh thân phận từ phòng trọ, quần áo cùng đồ dùng khác Viên Tiêu nói sẽ cho chuẩn bị mới cho cậu, Thang Viên chỉ chọn vài món thường xuyên xuyên sử dụng mang tới chung cư.
Trên đường đi tới chung cư, tâm tình Thang Viên phức tạp không thôi, có vui sướng khi được ở lại bên cạnh Viên Tiêu, còn có áy náy vì lợi dụng ý thức trách nhiệm của anh, hai loại cảm tình phức tạp quấn lấy nhau, Thang Viên quyết định, về sau nhất định phải cực kì cực kì yêu Viên Tiêu, yêu đến khi anh từ vì phụ trách đến thật lòng yêu cậu.
Hai người đi vào chung cư, phòng ở trang hoàng thiết kế giản đơn, lại chưa từng có người ở, cho nên khó tránh khỏi có chút quạnh quẽ.
Viên Tiêu đưa người vào phòng ngủ, để Thang Viên thu dọn trước, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi đến công ty.
Thang Viên nhìn căn nhà này, trong lòng tràn ngập ấm áp, về sau cậu có ngôi nhà của chính mình, còn có người đàn ông cậu yêu, sau đó cậu mang tâm trạng sung sướng sắp xếp quần áo.
Viên Tiêu lái xe vào công ty, tự giác đi vào văn phòng trưởng phòng Trương xin lỗi.
Trưởng phòng Trương tuy rằng tức giận vì anh vô cớ về sớm đến trễ, nhưng nghĩ đến anh ngày hôm qua vội vã ôm nam sinh kia rời đi, vẫn quan tâm hỏi han một câu: “Cậu quen biết nhà văn kia à? Cậu ta làm sao vậy? Cậu cứ thế mà ôm người ta đi như thế mà được hả?”
Viên Tiêu chân thành giải thích với lãnh đạo: “Em ấy là người yêu của tôi, ngày hôm qua thân thể đột nhiên không thoải mái, tôi quá sốt ruột nên mới không thể xin chỉ thị từ ngài, mong trưởng phòng thông cảm.”
Trưởng phòng Trương xua tay, tỏ vẻ xem không hiểu tình thú giữa những người yêu nhau này, tác giả chuẩn bị ký hợp đồng, lại vô tình đụng phải biên tập viên là chồng mình.
Được trưởng phòng tha thứ, Viên Tiêu lại được sắp xếp công việc khác, bắt đầu chính thức tiến vào công tác.
Bởi vì Viên Tiêu đã từng cẩn thận nghiên cứu phương thức vận hành bên trong nhà xuất bản, cho nên anh dễ dàng dung nhập bầu không khí của cả ban, không hề lóng ngóng tay chân. Điều này làm cho đồng nghiệp chung quanh nhìn anh với cặp mắt khác, hơn nữa bởi vì diện mạo của anh xuất chúng, khí chất Alpha nam quá tuyệt, cho nên một đám nam nữ đều lộ ra khuôn mặt si mê đối với anh.
Một buổi trưa, Viên Tiêu làm việc khiến người thực vừa lòng, trưởng phòng Trương cũng tán thưởng vài câu, Viên Tiêu khiêm tốn tiếp nhận.
Chờ đến khi công tác kết thúc, Viên Tiêu rời khỏi cương vị, lặng lẽ đi tới văn phòng chủ tịch.
Lúc Viên Tiêu vào, Viên Giang Minh còn đang làm việc, ông vẫn luôn là một người cuồng công tác, chưa bao giờ tiêu phí thời gian đến thứ gì khác ngoài công việc.
Nhìn thấy Viên Tiêu tới, Viên Giang Minh từ núi văn kiện ngẩng đầu lên, đỡ gọng kính vàng trên mũi, nói với anh: “Như thế nào, công tác gặp khó khăn gì cần ba hỗ trợ sao?”
Viên Tiêu lạnh nhạt trả lời: “Không phải, con tới chỉ là muốn nói với ba một tiếng con muốn kết hôn, ba hẳn cũng rõ hiện tại ba không quản được con, cho nên con chỉ là tới thông báo, cũng khuyên ba không cần làm gì thọc gậy bánh xe, bằng không con nhất định sẽ làm ba hối hận.”
Viên Giang Minh nghe những lời uy hiếp từ miệng Viên Tiêu truyền ra, không giận ngược lại còn cười: “Một năm trước ba ngăn không cho con về nước, con gặp được đứa bé kia rồi sao?”
Viên Tiêu không trả lời ông, xoay người muốn đi, lúc kéo cánh cửa nặng trịch ra thì quay đầu đáp lại ông “Đừng tăng ca mãi, chú ý thân thể” sau đó rời đi.
Viên Giang Minh nhìn Viên Tiêu đi xa dần, tầm mắt chuyển về bức ảnh trên bàn làm việc.
Ảnh chụp là một cô gái trẻ xinh đẹp mảnh mai ôm Viên Tiêu bé xíu tươi cười nhìn về phía ống kính, đó cũng là bức ảnh duy nhất Viên Tiêu nở nụ cười khi còn nhỏ, Viên Giang Minh nhìn ảnh chụp, nhấn mạnh lên huyệt thái dương căng chặt, đứng dậy cầm lấy âu phục, kết thúc công việc.
~Hết chương 11~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT