Về sau mỗi khi kỳ phát tình tới Thư Ly đều không cho phép Hạ Liên Chử ở lại cùng nữa, Hạ Liên Chử hiểu được những gì người nọ đang suy nghĩ, liền đáp ứng yêu cầu, chỉ lặng lẽ đứng canh trước cửa phòng y.

Hai người cách một cánh cửa, Hạ Liên Chử không nhìn thấy tình huống bên trong, thế nhưng có thể tưởng tượng được những điều sẽ xảy ra bên trong căn phòng.

Không có hắn bên cạnh, phỏng chừng Thư Ly sẽ phải chịu đựng đau khổ dằn vặt đến cực hạn, có lẽ sẽ ở trên giường lăn qua lộn lại, sẽ dùng sức cắn chặt tay ngăn chặn mọi khả năng phát ra bất cứ âm thanh nào, và, y nhất định sẽ khóc.

Tựa như tiếng khóc nghẹn ngào của ấu thú, nhỏ nhẹ, vụn vỡ.

Hạ Liên Chử lập tức nghĩ đến đôi mắt Thư Ly, đôi con ngươi màu đen ánh lưu ly. Nếu khóc, đôi mắt lưu ly liền trở nên ngập nước, điềm đạm lại đáng yêu, trong suốt đến mức có thể thấy rõ những cảm xúc nhỏ vụn dưới đáy mắt.

Trong lòng Hạ Liên Chử có chút mâu thuẫn, hắn thích nhìn Thư Ly khóc, nhưng không thích thấy Thư Ly khóc vì những chuyện khác.

Hạ Liên Chử đúng lúc thu thập tâm tư không tiếp tục nghĩ thêm nữa, nhưng rất kỳ lạ là, hắn đối với Thư Ly có một sự kiên nhẫn vượt qua giới hạn khoan dung của bản thân.

Gian phòng cách âm rất tốt, Hạ Liên Chử không nghe được âm thanh bên trong, hắn có chút buồn bực, mà nhiều hơn buồn bực chính là lo lắng, tay đặt sẵn ở chốt cửa hết vặn ngang rồi vặn dọc, qua lại mấy lần vẫn không mở cửa phòng, hắn quyết định tuân thủ ước định với Thư Ly, sẽ không tự ý mở cửa đi vào.

Qua rất lâu, Thư Ly mới từ trong phòng đi ra, y vừa tắm, đuôi tóc còn ướt, trên người tản ra hơi nước.

Thư Ly đi tới phòng khách, ánh mắt đầu tiên bắt gặp được là cái gạt tàn trên khay trà nhồi đầy tàn thuốc, trong không khí tràn ngập mùi nhàn nhạt cay đắng của thuốc lá. Hạ Liên Chử đem điếu thuốc đang kẹp trong tay dập tắt, bước vào bếp rót cho Thư Ly một ly nước.

Thư Ly nâng cốc, cái miệng nhỏ nhâm nhi, mới vừa rồi y hao phí rất nhiều thể lực, bổ sung nước là chuyện rất cần thiết.

Sau khi uống xong, Hạ Liên Chử lập tức rót thêm cho y một ly nữa, lần này Thư Ly không vội vã uống, đem ly nước để lên bàn, ngược lại nhìn thẳng Hạ Liên Chử, chìa tay ra: "Cho tôi một điếu."

Đối với yêu cầu lần này của Thư Ly, Hạ Liên Chử không còn hữu cầu tất ứng, hắn chỉ cầm ly nước vừa nãy đặt lại vào trong tay Thư Ly, nói: "Không cho hút."

Thư Ly nở nụ cười, cũng không phản bác, bé ngoan gật đầu nói: "Cũng được, không hút thì không hút."

Dừng một chút, còn nói: "Nhưng mà tôi ngửi mùi tự nhiên lại muốn hút."

Hạ Liên Chử rất trực tiếp đem bao thuốc lá ném vào thùng rác, nói: "Tôi cũng không hút nữa."

Thư Ly sững sờ, không nghĩ Hạ Liên Chử sẽ làm như vậy.

"Nhị thiếu muốn cai thuốc sao?" Y chậm chạp hỏi.

"Hút thuốc không tốt cho thân thể." Hạ Liên Chử nói chuyện rất đương nhiên, thật giống như cái người vừa khiến gạt tàn đầy ắp tàn thuốc lá không phải hắn, lại rất tùy ý nói với Thư Ly, "Em về sau cũng đừng hút."

Thư Ly cúi đầu, che đậy ý cười nơi khóe môi: "Được, vậy tôi cũng cai thuốc lá."

Hạ Liên Chử nghe được câu trả lời của Thư Ly, lúc này mới hài lòng gật đầu.

Sau khi kỳ phát tình của Thư Ly kết thúc Hạ Liên Chử mới tiếp tục tới quân bộ, quan hệ ám muội của hai người cũng dần lắng xuống.

Cùng lúc đó, việc điều tra của Chung Tấn cũng có kết quả.

Điều kiện gia đình của Thư Ly đúng như trong dự đoán, cha mất sớm, mẹ tái giá, còn có một người em gái mắc bệnh tim.

"Mẹ Thư Ly không quan tâm gì tới hai đứa con mình sao?" Hạ Liên Chử hỏi.

Chung Tấn trầm mặc một chút, nói: "Có vẻ là như vậy, hơn nữa sau khi tái hôn cũng đã sinh thêm một đứa con."

"Năm Thư Ly 15 tuổi ở trên đường lớn đột ngột phân hoá thành omega, được người qua đường đưa đi bệnh viện, bệnh viện kia là sản nghiệp Quý gia, cho nên Thư Ly vừa tỉnh lại, người Quý gia liền tìm tới."

Giọng nói của Chung Tấn bình tĩnh, nhưng nghe kỹ vẫn có thể nhận ra chút bất mãn khó chịu.

"Là mẹ Thư Ly đem con mình bán cho Quý gia?" Hạ Liên Chử hỏi.

Chung Tấn lắc đầu: "Không phải, là chính cậu ấy."

"Cậu ấy yêu cầu Quý gia tìm một gia đình tốt chịu nhận nuôi em gái, đồng thời Quý gia phải chi trả toàn bộ tiền phẫu thuật và viện phí sau đó của em gái, coi đó là điều kiện trao đổi để cậu ấy đem chính mình bán cho Quý gia."

Hạ Liên Chử khẽ gật đầu, ra hiệu mình nghe được, sau đó là một chuỗi dài lặng im.

"Em gái của Thư Ly bây giờ ở đâu?" Một lúc sau, Hạ Liên Chử đột nhiên hỏi.

"Hạ Yến Lễ đã đem tung tích em gái cậu ấy giấu rất kỹ, " Chung Tấn sắc mặt có chút xấu hổ, "Không tra được thông tin hữu ích nào."

"Không sao."

Hạ Liên Chử cảm thấy chuyện này có chút không đúng, tay theo thói quen luồn vào túi sờ hộp thuốc lá, vừa chạm tới lại chợt nhớ ra điều gì đó, khựng lại một chút, cuối cùng đem hộp thuốc thả về chỗ cũ.

Cha mất sớm, mẹ đi thêm bước nữa, còn có một đứa em gái. Những điều kiện này gộp lại rất dễ dàng khiến Hạ Liên Chử liên tưởng đến một người.

Chính là người hắn vẫn luôn tìm kia.

Tuy rằng ký ức có chút mông lung, nhưng Hạ Liên Chử vẫn có thể xác định chắc chắn rằng Thư Ly cùng người mà hắn muốn tìm kia tướng mạo hoàn toàn khác nhau, tính cách cũng bất đồng.

Thế nhưng không hiểu vì sao khi đối diện với Thư Ly hắn luôn có cảm giác rất quen thuộc, rất không tự giác mà để tâm đến y, còn có sự khoan dung đến mức mơ hồ, bao dung không đáy hết lần này đến lần khác vượt qua cả giới hạn từ trước giờ của bản thân, tất cả đều làm cho Hạ Liên Chử cảm thấy mọi chuyện thất kỳ quái.

Nếu như Thư Ly chính là người mà hắn dù hao tổn tâm cơ cũng nhất định phải tìm được kia, hắn dến chậm nhiều năm như vậy, em ấy đã chịu bao nhiêu khổ?

Nếu như không phải, vậy những điều quá mức trùng hợp này nên giải thích thế nào? Là Hạ Yến Lễ cố ý tạo ra hòng dẫn dắt hắn điều tra sao?

Trong lòng Hạ Liên Chử khó chịu, hắn làm việc luôn rất quyết đoán, nhưng chỉ cần người đối diện là Thư Ly, hắn liền có một loại cảm giác thất bại, lo được lo mất không biết nên làm thế nào mới phải.

Biết rõ người nọ mang theo ý đồ không rõ đến tiếp cận mình, nhưng vẫn đồng ý để y lưu lại bên cạnh, biết rõ bản thân không được đụng vào, nhưng luôn có kích động muốn hôn y.

Hạ Liên Chử cảm thấy tinh thần của hắn bị mớ bồng bông này tra tấn đến uể oải, vung tay, nói: "Cố gắng tra lại thêm một chút đi, đặc biệt nên tra xem em gái kia là được gia đình nào nhận nuôi, hiện tại họ ở nơi nào."

Đột nhiên, Hạ Liên Chử nghĩ tới ngày ấy, lúc trường học dành cho beta tan học, ánh mắt Thư Ly nghiêm túc nhìn về nơi đó trong phút chốc liền trở nên ôn nhu, nữ sinh mặc đồng phục đứng trong gió, đôi mắt cô bé rất giống người kia, còn có tướng mạo quả thực cũng rất tương tự. . ngôn tình hoàn

Hạ Liên Chử lên tiếng gọi ngược Chung Tấn đang định rời đi: "Phụ cận khu vực trung tâm thương mại lần trước đưa Thư Ly tới, có một trường học dành cho beta, lấy nơi đó làm trọng điểm tra kỹ một chút."

Thư Ly đang ngồi cạnh cửa sổ trong một quán cà phê gần trung tâm thương mại, ngoài cửa sổ cách đó một con đường cái chính là trường học beta Hạ Liên Chử vừa bảo Chung Tấn lấy đó làm trọng điểm điều tra.

Hạ Yến Lễ gọi cà phê, mỉm cười đem menu trả lại cho nhân viên phục vụ, sau đó nói với Thư Ly: "Không gọi đồ uống ư?"

Tâm trí Thư Ly hiện tại loạn như ma, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ nụ cười của Hạ Yến Lễ, nói với nhân viên phục vụ: "Một ly nước chanh, cảm ơn."

Nhân viên phục vụ bưng đồ uống tới, Hạ Yến Lễ bình thản nếm thử cà phê, sau đó mới chậm rãi nói: "Kỳ phát tình vừa rồi trải qua thế nào?"

Sắc mặt Thư Ly trở nên tái nhợt, cố gắng ổn định tâm trạng, trấn định nói: "Hạ Liên Chử không đánh dấu tôi."

"Vậy tại sao hắn chịu để cậu lưu lại?" Hạ Yến Lễ hỏi.

Thư Ly rũ mắt: "Là vì, cảm thấy tôi đáng thương."

"Đáng thương?" Hạ Yến Lễ khẽ cười, "Hắn thương hại cậu cũng tốt, mới đầu là đáng thương, sau đó là cảm thấy đáng yêu, cuối cùng chính là yêu."

Thư Ly lắc đầu: "Không phải..."

"Tôi biết, " Hạ Yến Lễ trực tiếp mở miệng đánh gãy lời y, "Tôi cũng không hy vọng xa vời rằng có một ngày Hạ Liên Chử sẽ thật lòng yêu cậu, yêu đến mức không kiềm chế được, chỉ cần khiến hắn thích cậu trong khoảng thời gian này thôi, chuyện này hẳn là không khó đi?"

Thư Ly không trả lời, Hạ Yến Lễ nói tiếp: "Cậu biết hắn kêu Chung Tấn điều tra cậu không?"

Thư Ly trầm mặc, nhìn gương mặt người trước mắt này so với Hạ Liên Chử thì càng tinh xảo càng xinh đẹp hơn, nhưng trong dạ dày y chỉ cảm thấy từng trận buồn nôn.

Bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán xì xào rất to, không gian trong quán cafe liền trở nên ồn ào, là một tốp học sinh mới vừa đẩy cửa bước vào.

Có rất nhiều học sinh từ trong cổng trường đi ra, Thư Ly nhìn bên ngoài cửa sổ, lướt qua rất nhiều khuôn mặt xa lạ tìm kiếm thân ảnh của một người.

Qua mấy phút, một nữ sinh cùng bạn của nàng xuất hiện, không biết các nàng tụ tập một chỗ nói cái gì, nhưng cô gái đó cười đến tinh thần phấn chấn, ánh sáng mắt trời phía trên chiếu xuống, tia nắng tỏa ra, đem phần đuôi tóc của nàng nhuộm thành màu vàng.

Khóe miệng Thư Ly cong lên, bất giác cười theo nàng.

Hạ Yến Lễ cũng nhìn sang.

"Thư Ly, cậu nên biết mình cần phải làm gì." Hạ Yến Lễ chậm rãi nói, "Bởi vì tôi không có quá nhiều kiên nhẫn để đợi cậu."

Các cô gái đang băng qua đường, đột nhiên có một chiếc xe ô tô lao nhanh tới, xẹt qua một trận gió rít gào và kéo theo một loạt tiếng la hét sợ hãi.

Thư Ly bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô gái ngã xuống đất, một vòng người vây quanh làm cho Thư Ly không nhìn rõ được tình hình bên trong, trong lòng gấp gáp, hận không thể bay ra ngoài thật nhanh, đến chỗ cô gái để kiểm tra xem nàng có chuyện gì không.

"Anh!" Thư Ly căm tức nhìn Hạ Yến Lễ, "Sao anh có thể..."

Khóe môi Hạ Yến Lễ vẫn mang theo một vệt cười nhạt, gã cảm thấy trên đời sao lại có người khi giận lên gương mặt lại trở nên khả ái như vậy.

"Tôi không có nhiều kiên nhẫn." Hạ Yến Lễ nói, "Cho nên, đừng để tôi chờ quá lâu."

- -------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play