- hôm nay cậu xuất viện nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu. Đúng là đáng hận mà !

Sở Dịch biết rõ ngày Nhược Giai xuất viện nhưng lại không đến đón cô.

Kỉ Vi Vi cảm thấy tức giận thay cho cô.

- cũng may còn chưa đi. Đưa đồ để anh cầm cho !

Thiết Âm cứ như âm hồn không tan xuất hiện ở trước mặt của Kỉ Vi Vi.

Vừa nhìn thấy Thiết Âm ánh mắt đầu tiên là sự chán ghét.

- anh đến đây làm chi ? Người cần đến không đến, mà người không cần đến lại đến.

Nhược Giai mỉm cười nhìn Kỉ Vi Vi.

Kỉ Vi Vi cứ mỗi lần gặp Thiết Âm là nói điều khó nghe.

Nhưng Thiết Âm thì lại không nói gì.

Đó cũng là cái phúc của Kỉ Vi Vi vì gặp được người đàn ông chấp nhận yêu thương, chấp nhận nhường nhịn những khuyết điểm của bản thân.

- là Sở Dịch sai tôi đến đón em trở về Sở gia.

Kỉ Vi Vi cau mày.

- nếu anh ta không đích thân đến thì Giai Giai nhà tôi sẽ không về.

Kỉ Vi Vi kéo tay cô nhanh chóng rời khỏi.

Thiết Âm cũng không nói lại gì nữa, đi theo sát phía sau.

Từ sau khi Nhược Giai nằm bệnh viện đến nay luôn có người ở bên ngoài bảo vệ 24/24.

Đến lúc cô xuất viện thì cũng có người hộ tống phía sau cô.

- người đến rồi !

Thiết Âm nhìn thấy chiếc xe hơi trước cổng bệnh viện liền cười nói.

Ánh mắt của Nhược Giai và Kỉ Vi Vi hướng về chiếc xe đó.

- lão Sở đến đón em rồi đó. Có vui không ?

Thiết Âm có thể nhìn ra được sự vui vẻ đang xuất hiện trên gương mặt của Nhược Giai.

Cửa xe mở ra.

Sở Dịch trên xe bước xuống, trên người là bộ vest màu xanh đen.

Tay trái bỏ vào túi quần nghiêm chỉnh tiến về phía cô.

- tôi đến đón em về nhà của chúng ta. Đi thôi !

Kỉ Vi Vi đứng bên cạnh vui mừng thay cho Nhược Giai.



Điều Nhược Giai mong muốn cũng chỉ có câu nói này thôi.

Sở Dịch đưa tay ra ý muốn Nhược Giai đặt tay mình lên tay hắn.

- mau về đi ! Sở gia là nhà của cậu.

Kỉ Vi Vi đặt túi đồ lên tay còn lại cho Sở Dịch.

Sau đó liền kéo tay của Nhược Giai đặt lên bàn tay của Sở Dịch.

Sở Dịch nắm được cánh tay liền giữ chặt.

- nhất định phải hạnh phúc ! Mình sẽ luôn là hậu thuẫn của cậu, chỉ cần cậu quay đầu mình vẫn sẽ ở phía sau.

Kỉ Vi Vi nhìn Nhược Giai và Sở Dịch rời đi, trong lòng vô cùng vui mừng, xúc động đến rơi nước mắt.

- nhìn thấy cảnh tượng này, anh còn tưởng em đang tiễn con gái đi lấy chồng đấy.

Thiết Âm nhìn thấy dáng vẻ rơi lệ của Kỉ Vi Vi liền cố ý trêu chọc.

- anh cút đi !

Kỉ Vi Vi đưa tay lau lấy nước mắt của mình, lớn tiếng mắng.

- đừng khóc nữa, chúng ta về thôi.

Thiết Âm giơ tay lau lấy nước mắt còn sót trên mặt của Kỉ Vi Vi.

Khoảnh khắc này khiến Kỉ Vi Vi không cách nào phản đối, cứ đứng yên mà tiếp nhận sự dịu dàng này.

- em bảo vệ Nhược Giai, anh bảo vệ em. Chỉ cần em quay lưng, anh luôn ở phía sau chờ em.

Kỉ Vi Vi bị câu nói này làm cảm động.

Nhưng lý trí bảo cô không được lay động.

Kỉ Vi Vi đưa tay gạt bỏ tay của Thiết Âm.

- ai cần anh bảo vệ ? Tôi có thể tự bảo vệ mình.

Kỉ Vi Vi quay người nhanh chóng rời khỏi.

- cẩn thận !

Cô cứ lo quay người nhanh chóng đi nhưng quên để ý phía trước có vỏ chuối.

- em như vậy mà còn muốn tự bảo vệ bản thân sao ?

Thiết Âm nhanh chóng đỡ được Kỉ Vi Vi nếu không thì tình cảnh cô bị ngã xuống nhất định sẽ rất mất mặt.

Kỉ Vi Vi và Thiết Âm lúc này ở khoảng cách rất gần, còn đang trong tư thế ôm lấy nhau như đang khiêu vũ.

- buông tôi ra !



- em có chắc hay không ? Nếu như anh buông ra thì em sẽ làm bạn với địa đấy.

Thiết Âm mọi lúc đều có thể trêu chọc Kỉ Vi Vi khiến cô tức giận.

Thiết Âm kéo cô đứng trở lại bình thường.

Kỉ Vi Vi sau đó liền rời khỏi.

- em đối xử với ân nhân của mình như thế à ?

Thiết Âm đuổi theo sau Kỉ Vi Vi không tha.

~

- Dịch, sao anh lại đưa em ấy về đây ?

Thẩm Nhược Lệ vừa nhìn thấy Nhược Giai liền tỏ thái độ.

- cô ấy là vợ của anh.

Chỉ một câu nói của Sở Dịch đã đủ để Nhược Giai vui vẻ cả một ngày.

Hắn thừa nhận cô là vợ của hắn trước mặt Thẩm Nhược Lệ khiến cho cô ta vô cùng nổi giận.

- anh nói nhầm sao ? Em mới là vợ của anh, em ấy chẳng qua chỉ là thay thế mà thôi.

Thẩm Nhược Lệ vẫn cố nén cơn giận trong người xuống mức thấp nhất.

Cố gắng nói chuyện ôn hoà nhất có thể.

- đây là Sở gia, không phải Thẩm gia. Lời anh nói chính là lệnh !

Sở Dịch đưa Nhược Giai lướt ngang qua Thẩm Nhược Lệ đi lên phòng.

Thím Chu nhìn thấy được cảnh tượng này vô cùng hả hê.

" Thẩm Nhược Giai, mày đợi đó ! Chúng ta còn chưa xong đâu. " Thẩm Nhược Lệ nắm chặt hai tay thành quyền.

Thím Chu đi lên phòng tìm Nhược Giai.

Sẵn tiện hỏi Sở Dịch làm sao xưng hô với hai bà chủ này.

- ông chủ, tôi nên gọi ai là bà chủ đây ?

Sở Dịch cũng đã nghĩ đến vấn đề vai vế lệch lạc mà hắn đã tạo ra.

- ngài đừng bảo tôi gọi bà chủ nhỏ và bà chủ lớn là được. Như vậy tức là nói cả hai người họ trong lòng cậu đều quan trọng như nhau.

Thím Chu lên tiếng nhắc nhở Sở Dịch trước.

Một nhà không thể có hai chủ, giống như một núi không thể có hai hổ.

- Nhược Giai là vợ của tôi. Cho nên bà biết nên xưng hô thế nào rồi chứ ?

Thím Chu hiểu rõ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play