Sáng sớm ngày hôm sau ánh nắng của buổi sáng tinh mơ từ cửa sổ hắt vào lên giường cô, cô lờ mờ mở mắt rồi vươn vai một cái, hôm qua quả thật là một ngày xui xẻo, cô lật đật thay đồ rồi đi đến công ty, lại đụng mặt Mộc Tuyết cùng Minh Uy, thấy cô anh gạt tay cô ta ra rồi đi lại phía cô.
- Em đi đâu hai ngày không về nhà
Nhà? đó vốn dĩ không phải nhà cô, là nơi cô cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn, bị khinh bỉ.
- Vốn dĩ đó không phải nhà tôi, là nhà của anh cùng Mộc Tuyết.
Không để anh trả lời cô đi thẳng vào chỗ làm bỏ mặt hai con người giả tạo kia, khuất khỏi hẳn cô thấy trong lòng thoải mái hơn, tinh thần cũng đỡ hơn khi nhìn thấy hai cái bản mặt dày com đầy giả tạo kia.
Thấy cô Thiệu An đi đến ôm cô vào lòng, An Nhiên ngạc nhiên nhưng cũng để anh ôm, hình như anh có tâm sự gì đó khó nói, anh buông cô ra rồi nắm tay cô đi vào bên trong phòng trang điểm.
Anh lấy can đảm hỏi cô:
- Em là vợ của sếp sao
Cô né tránh ánh mắt anh rồi khẽ gật đầu xác nhận, khuôn mặt Thiệu An ủ rũ khẽ đáp.
- Sao anh thấy chồng em thân thiết với Mộc Tuyết mà
- Chuyện kể dài lắm, khi nào rảnh em tâm sự.
Thiệu An gật đầu rồi lấy tay gờ nhẹ lên má cô, hai người ngưng nói chuyện tiếp tục làm việc.
Trong phòng làm việc, Mộc Tuyết cứ dính anh không rời anh nửa bước làm cho anh thấy khó chịu nhưng cũng không nói gì, cô ta khom xuống hôn vào môi anh, anh cảm nhận được nụ hôn mềm mại từ đôi môi người anh từng rất yêu nhưng sao anh lại không thích nụ hôn này, bất giác anh nhớ đến nụ hôn giữa anh và An Nhiên tuy nụ hôn có phần cuồng bạo nhưng khiến anh đê mê không thôi.
Anh nghiêng đầu né đôi môi kia rồi hắng giọng một cái nhắc nhở:
- Ở đây là công ty em đừng có tùy tiện như vậy
- Uy, từ lúc em về em thấy anh thay đổi rồi, do cô ta mà chúng ta chia tay đó.
Bây giờ anh không biết có phải do An Nhiên mà hai người đổ vỡ không, anh rất rối, đúng anh sẽ điều tra.
Thư kí lúc này gõ cửa rồi đi vô báo cáo:
- Thưa sếp, công ty gặp vấn đề
- Vấn đề gì
- Đối tác chúng ta không hiểu vì sao lại hủy hợp tác
- Anh đi tìm hiểu rồi báo lại cho tôi
Thư kí ra ngoài, Mộc Tuyết cũng ngồi xuống làm việc. Chiều hai người cùng rời công ty, anh bắt gặp Thiệu An đi cùng An Nhiên nhìn hai người họ đang nói chuyện vui vẻ, trong lòng anh thấy khó chịu liền tiến đến nắm tay cô lại.
- Đi về với anh
- Buông ra
Cô giật tay mình ra rồi leo lên xe Thiệu An, thấy vậy anh liền đi vào xe rồi khởi động xe rời khỏi, Minh Uy nắm chặt tay lúc này thư kí lái xe đến anh tức tốc lên xe kêu thư kí đuổi theo xe phía trước, Mộc Tuyết ngỡ ngàng anh vì cô ta mà bỏ rơi người anh yêu. Mắt loé lên sự thâm độc
Dừng xe lại khách sạn, Thiệu An mở cửa tiễn cô, rồi níu tay cô lại nói ngập ngùng.
- Nhiên, nếu anh ta bỏ rơi em, thì em cứ tìm anh, anh sẵn sàng đợi em.
Anh ngừng lại rồi nói tiếp:
- Rất nuối tiếc vì không thể bước vào quá khứ của em nhưng anh muốn tiến vào tương lai của em.
- Em sẽ cho anh cơ hội chứ
Ánh mắt mong chờ của anh khiến An Nhiên xấu hổ, nếu cô từ chối thẳng không biết sẽ ra sao, nên cô mỉm cười đáp:
- Được
Cô xoa tay anh an ủi, được câu trả lời Thiệu An vui sướng không thôi, cô lên phòng, trong xe anh co hai tay đưa lên đưa xuống vui mừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT