Nguyệt Hồi sắp khóc đến nơi rồi, lần này không giống như lần trước, lần này đã có phòng bị, cũng mơ hồ đoán được sẽ có gì đó xảy ra, nhưng mà khi hắn hôn nàng, nàng vẫn thấy ngượng ngùng lẫn sợ hãi.
Ngượng ngùng cũng phải thôi, cô nương bị hôn phần lớn đều có cảm nhận như thế, nhưng mà nàng sợ hãi, nàng cảm thấy chẳng biết làm làm sao. Có thể là do huynh trưởng như cha, hắn hôn nàng một chút, nàng liền run rẩy trong lòng, cho nên khi hắn hỏi nàng có sợ không, nàng đã hoảng đến nỗi quên cả trả lời.
Không trả lời, không trả lời bao hàm rất nhiều khả năng, có lẽ là cô nương tâm hoảng ý loạn, có lẽ là cô nương cảm thấy chẳng ra gì, trầm mặc chỉ vì để bảo toàn thể diện. Không cần biết nàng xuất phát từ ý nghĩ nào, vào thời điểm này không thể quá chú ý phong độ quân tử. Lương Ngộ giống như một người đã bị bỏ khát lâu lắm, thật vất vả mới tìm được nguồn nước trên sa mạc, vốc một vốc nước suối trong veo, phải hưởng thụ cho thật đã.
“Ta biết muội to gan lớn mật, không sợ gì hết.” Hắn dán lên khóe môi nàng, “Muội có biết nữ nhân trèo lên lên giường nam nhân thì sẽ thế nào không? Nằm nói chuyện phiếm? Trừ phi ta là người chết.”
Môi hắn lại một lần nữa rơi xuống, tinh tế miêu tả, giống như khi còn nhỏ theo thầy học vẽ tranh sơn thủy, ngòi bút lông sói phất qua trên đỉnh núi, một bút chưa đủ thì lại thêm một bút, sau đó thấm mực, điểm màu. Dù sao hắn vẫn rất thích, hôn liền vài cái rồi ngẩng lên nhìn nàng, vượt qua được chướng ngại tâm lý lúc đầu, hắn phát hiện thì ra mình lại đam mê động tác này.
Có lẽ Nguyệt Hồi bị dọa choáng váng, nếu nàng cũng thích thì hẳn đã nhắm mắt lại, nhưng nàng chẳng hề. Hắn cố ý hỏi nàng: “Bây giờ thì sao? Có còn muốn thế thân nữ nhân Cao Ly kia, bầu bạn cùng ta.”
Nguyệt Hồi cảm thấy đã đến nước này rồi, bị hắn hôn nhiều như thế, nếu lùi bước thì nàng lỗ to. Mục tiêu của nàng đập vỡ hoàn toàn ý định đưa cô nương Cao Ly lên thuyền của ca ca, chỉ cần hắn hôn thoải mái thì tự khắc sẽ không nhớ nổi đến những người không liên quan.
“Muội không phải thế thân! Người bầu bạn với ca ca từ đầu vốn là muội!” Khi nàng nói, đôi mắt to ấy sáng lấp lánh lên, “Ngoài muội ra không có ai khác.”
Thế mới nói, nữ nhân ấy à, hành động theo cảm tính thì dễ dàng gặp hại. Hắn nhẹ nhàng cười, “Là chính muội nói đấy, sau này đừng hối hận.”
Đầu óc Nguyệt Hồi ngưng trệ, đến bây giờ nàng mới phát hiện thì ra vị ca ca luôn luôn đứng đắn, khi lên giường cũng có thủ đoạn điên đảo càn khôn.
Thực ra hắn cũng chẳng cần làm gì nhiều, chỉ là mái tóc hơi rối, dịu dàng nhìn nàng, một ánh mắt một nụ cười, vậy là đủ khiến nàng không tìm ra nam bắc. Nguyệt Hồi bắt đầu cảm khái người đẹp đúng là có nhiều ưu thế, rõ ràng người chịu thiệt là nàng mà nàng cảm thấy dường như mình đang chiếm tiện nghi của hắn…
Môi hắn lại đến nữa, trân trọng dừng trên trán nàng, dừng trên chóp mũi nàng, dừng trên mí mắt nàng. Nàng cảm nhận được sự âu yếm, không chút lỗ mãng, tuần tự tiến lại gần, cạy mở đôi môi nàng ra, nóng bỏng quấn quít lấy.
Kỳ quái, thực sự kỳ quái…Nàng hơi ngạc nhiên, hơi thẹn thùng, lại hơi thinh thích, không ngờ khi thân mật đến mức độ nhất định thì sẽ còn có nhiều trò kỳ quái thế này. Ban đầu còn cảm thấy không ổn, nhưng thực nhanh lại có một cảm xúc khác thường dâng đến, phảng phất như đầu lưỡi kết nối với trái tim, chỉ chút chấn động đã đủ làm trái tim nhảy thót, sau đó là trận huyết triều cuồng nhiệt vỗ đập khắp người.
Hắn cắn nhẹ môi nàng, giọng nói đã biến thành âm điệu du dương triền miên, loáng thoáng chút giọng mũi, hỏi: “Bầu bạn thế này, muội có sợ không?”
Nguyệt Hồi không hiểu phong tình, đúng là khác xa một trời một vực so với năng lực thưởng thức cái đẹp, nàng nói: “Hù dọa ai! Nhưng mà huynh học được mấy trò này ở đâu? Trước kia từng hôn người khác rồi phải không?”
Lương Ngộ ỡm ờ, “Những thứ này không cần phải học.” Dứt lời cúi đầu, khẽ liếm vành tai nàng, “Thích một người, thích đến một mức độ nào đó, thế là sẽ biết hết mọi thứ.”
Vì lời này của hắn mà Nguyệt Hồi còn nghiêm túc cân nhắc một lúc, thế bây giờ nàng chưa biết nên làm gì với hắn thì sao, nghĩa là nàng chưa đủ thích hắn chăng!
Kỳ thực cũng không phải, nàng thực sự thích hắn, từ lần đầu tiên gặp lại nhau nàng đã bị thuyết phục bởi dung mạo hắn, không buồn che dấu mà mơ ước hắn những hơn nửa năm. Nếu nói về cảm tình thì ngoại trừ việc nhất thời chưa thể biến ca ca ruột thành tình ca ca, những thứ khác không có gì đáng phải lo lắng. Con người Lương Ngộ thế này, ngoài một chút tiếc nuối nho nhỏ ra thì còn chỗ nào không tuyệt vời nữa. Nhưng mà đặt đại bảo bối này trước mặt nàng, nàng thực sự không biết phải hạ miệng kiểu gì, cũng không biết phải làm sao để thương yêu hắn.
Tay hắn men theo đường cong của nàng chầm chậm dịch lên, dừng trên vạt áo giao lãnh của nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhành vén lên, mở ra một mảnh bằng phằng.
Nguyệt Hồi căng thẳng, càng dùng sức cái cổ gầy lại càng rướn lên, xương quai xanh nhú cao, giống như hai cây cầu quyến rũ độc đáo.
Hắn cười, “Muội nói rồi đấy thôi, không sợ mà, bây giờ làm sao thế?”
“Không sợ…” Khóe môi hắn càng tươi hơn vài phần, “Nếu Đa Lệ cô nương ở đây thì không chỉ thế này thôi đâu, đây mới chỉ là bắt đầu.”
Nguyệt Hồi trơ mắt nhìn hắn cúi xuống, vùi mặt vào một bên cổ nàng, máu tươi sôi trào chảy trong động mạch, làm hắn phát ra một tiếng than thở: “Mười một năm qua ta chỉ là cái xác không hồn, chẳng còn biết cảm giác tồn tại là gì.”
Tuy Nguyệt Hồi kinh hồn bạt vía nhưng đã góp công giúp hắn hoàn dương, hòa tan bớt cảm giác căng thẳng lẫn nôn nóng của thời khắc này. Nàng xoa xoa trên vai hắn, “Muội thấy huynh sống cũng dễ chịu mà, thì ra là luôn sống trong âm phủ?”
Người này đúng là quá khuyết thiếu sức tưởng tượng, Lương Ngộ lườm nàng một cái, “Ta nói thế để biểu đạt tâm tình.”
Nguyệt Hồi ồ lên, “Muội hiểu rồi, huynh chính là thiếu hơi nữ nhân. Nếu ngày ngày có người độ dương khí cho thì huynh sẽ tươi như hoa.”
Kết quả bàn tay Lương Ngộ leo lên, bịt kín miệng nàng lại.
Hắn không thích nghe những lời không tình thú ấy, nhưng mà hắn mê đắm thân thể nàng. Cô nương mười tám tuổi, đương khi sức sống tràn đầy, mỗi tấc da mỗi khớp xương đều dồi dào sinh lực. Hắn sống giữa đám thái giám, sống quá u ám âm trầm, không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục. Áp lực tồn đọng khiến hắn méo mó, hắn biết mình muốn gì, chỉ có nàng là vẫn hồ đồ. Đứa bé hắn đã nhìn lớn lên từ nhỏ này, một mặt sợ hãi hắn, một mặt muốn lấy lòng hắn, hắn thường bị nàng làm cho tức đến ngứa răng, nhưng lại không nỡ trách mắng nàng.
Đầu ngón tay hắn du tẩu trên người nàng, để nàng gối đầu lên tay hắn, khuỷu tay thu lại, cuốn nàng vào lòng.
“Nguyệt Hồi, nhắm mắt lại.” Hắn dụ dỗ bên tai.
Giọng hắn như bỏ thêm nha phiến, hóa thành từng đợt yêu khí không sờ được không thấy được, thẩm thấu qua thất khiếu của nàng, thấm mãi vào tận đầu óc. Nàng nghe lời nhắm mắt, tầm mắt bị cách trở, xúc giác lại càng mẫn cảm hơn. Nàng có thể cảm nhận được hơi nóng xung quanh hắn, hơi nóng này khiến người ta giống như bị ốm, hoảng loạn không có lý do.
“Ca ca…”
Nàng gọi hắn như vậy, hắn đã từng không thích xưng hô này, nhưng mà một tiếng “ca ca” cất lên trong tình huống hiện tại, thế mà lại khiến hắn nếm ra một loại kích động.
Ý tưởng rất nhiều, nhiều đến nỗi không dám nghĩ quá sâu, hắn nóng lòng dùng bàn tay đo đạc khắp thân thể nàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn ngăn đầu ngón tay hắn lại, túm hắn ra từ trong vực sâu.
Trong khoảng khắc bừng tỉnh, hắn buông nàng ra, bây giờ mới phát hiện vết thương trên vai đang bắt đầu đau nhức. Tình dục giống như bùa mê, làm hắn quên mất mình còn đang bị thương, nếu không phải động tác nhỏ của nàng chặn lại thì chẳng biết tiếp theo sẽ còn thế nào.
Hắn xoay người ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Hình như vết thương của ta lại rách ra rồi.”
Nguyệt Hồi vội khép lại vạt áo nhảy xuống giường, khi hai chân chạm đất vẫn còn thấy có chút bủn rủn, nàng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đi đốt lửa thắp đèn.
Thuốc luôn được mang theo bên người, khi Lương Ngộ cởi áo ra lại còn có chút ngượng ngùng. Nguyệt Hồi khịt mũi coi thường, chẳng phải vừa rồi hào phóng lắm sao, quả nhiên dưới ánh sáng hắn liền biến thành một con người khác, trong ngoài bất nhất thế này đúng là khiến người ta phỉ nhổ.
“Mau cởi đi, không cởi thì muội bôi thuốc cho huynh kiểu gì.” Nàng vươn tay vạch minh y của hắn ra, quả nhiên trông thấy vải băng trên vai loang lổ máu, nàng xì một tiếng, “Còn chưa làm gì đâu, thế mà đã chảy máu.”
Nàng chính là quạ hầm trong tục ngữ——thịt mềm rồi mà mỏ vẫn chưa mềm(*). Vừa rồi là ai lui bước giữa đường? Bây giờ đã dám leo lẻo mồm mép, có thể thấy còn chưa giáo huấn đủ.
(*) Câu này để ví von những người đã thất bại mà vẫn còn khoác lác, giống như con quạ dù bị hầm nát cả thịt mà vẫn cứng mỏ.
Nàng bận bịu đổi thuốc cho hắn, khi đôi tay nàng dừng trên đầu vai hắn, hắn bắt lấy, hỏi nàng: “Đêm nay ở lại chỗ ta được không?”
Nguyệt Hồi lảo đảo trong lòng, “Để mấy Thiếu giám với Thiên hộ nhìn thấy…khó coi!”
Nàng để ý mặt mũi từ bao giờ thế? Rốt cuộc đều là lấy cớ mà thôi.
Hắn cười, “Thôi vậy, đổi thuốc xong thì về phòng mình đi.”
Nguyệt Hồi nói “được luôn”, nhanh nhẹn tay chân thu dọn thuốc và băng gạc. Khi sắp ra khỏi cửa còn quay đầu lại hỏi: “Ca ca, huynh còn định đưa Đa Lư cô nương lên thuyền nữa không?”
Lương Ngộ nhíu mày, “Người ta tên Đa Ngư…”
…Thế rốt cuộc cô nương kia tên là gì? Trải qua trận hỗn chiến vừa rồi, dường như không nhớ ra nổi nữa. Hắn thở dài, “Muội đã nói phu nhân không đồng ý đó thôi, không đưa thì không đưa.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi đã được thở phào, lăn lộn nửa ngày cũng không vô ích. Hắn đã động tâm tư từ lâu rồi, nói muốn thu nha đầu để hầu hạ trên đường cho nàng. Nếu thật sự đưa cô nương Cao Ly kia đến bên cạnh nàng, nàng nhìn bọn họ mắt qua mày lại với nhau mỗi ngày, sớm một gì cũng lăn ra chết vì tức.
Nàng mỹ mãn rời khỏi phòng hắn, tiện tay giúp hắn đóng cửa. Khi xoay người thì giật thót, ở hành lang phía đối diện có Cao Tiệm Thanh và Tần Cửu An đang đứng, nhìn thẳng về phía này.
Nguyệt Hồi sờ gáy, “Hai vị vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”
Tần Cửu An ậm ừ, “Người phái đi mua hàng đã về, ta mới kiểm kê xong một xe hàng hóa.”
Nguyệt Hồi lại nhìn Cao Tiệm Thanh, “Tứ đương đầu, thế còn ngài?”
Cao Tiệm Thanh nói: “Ta vừa mới đi giải, đúng lúc gặp được Tần thiếu giám.”
Hai người liếc nhau, “Ối chao, trùng hợp!”
Nguyệt Hồi nhìn bọn họ tung hứng với nhau, giống như đang nhìn hai thằng ngốc.
“Ăn no quá, nửa đêm không ngủ được…” Nàng lầm bầm lầu bầu, đi dọc hành lang trở về phòng mình.
Đóng cửa lại thổi đèn xong thì lăn luôn lên giường, thế nhưng mãi vẫn chẳng tài nào ngủ được. Hơi thở của Lương Ngộ, môi hôn của Lương Ngộ, còn cả quỹ đạo du tẩu của ngón tay, tất cả đều khiến nàng lo sợ bất an. Nàng thấy ngượng ngùng, nhưng lại không chán ghét loại thân mật này. Nàng nhớ rõ đôi mắt mê ly kia, khi động tình dày đặc sương mù, như thể sẽ rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
Đáng thương, chắn chắn là hắn đã nghẹn lâu lắm, nàng mân mê môi mình mà nghĩ. Đến bây giờ cảm giác tê dại vẫn lưu lại, cái gì mà không thầy dạy cũng hiểu, nhất định là lừa người, nếu hắn chưa từng trải qua thì làm sao biết rõ được mấy bí quyết con con mắc cỡ đó!
Trong lòng Nguyệt Hồi ngổn ngang trăm mối, ca ca hai mươi lăm tuổi mới tìm được nàng về, trong mấy năm không có nàng thì hắn sống thế nào? Nàng vốn luôn cho rằng thái giám không thể giao hợp, cùng lắm là ngủ với nhau trên một cái giường mà thôi, hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, cho dù nửa dưới của bọn họ khiếm khuyết thì vẫn còn rất nhiều biện pháp tạo thú vui cho bản thân.
Không ngờ ca ca lại là loại người như thế! Suốt một đêm Nguyệt Hồi không được ngủ yên, khi canh ba mới miễn cưỡng chợp mắt, kết quả là chưa ngủ đầy hai canh giờ thì đã nghe thấy tiếng xưởng vệ hô hào bên ngoài. Tiếng hô hòa vào cũng tiếng mưa tí tách, giống như tạo thành một trận gió lốc nhỏ xoay tròn trong đầu nàng.
Nàng ngồi dậy, đầu óc vẫn mơ hồ, thầm nghĩ có phải sắp nhổ neo rồi không, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy có ai đến gọi cửa, nàng lo lắng bọn họ bỏ quên nàng, đành dụi đôi mắt ngái ngủ mở cửa đi ra.
Đúng là mưa thật, mưa đánh rào rạt lên hàng chuối tây, một cơn mưa to vào lúc này có thể xua bớt nhiệt độ nóng bức.
Xưởng vệ đi xuyên qua hành lang, xe ngựa dừng trong sân đều được che vải dầu, trên xe trang bị tất cả những thứ cần cho cuộc sống hàng ngày. Nguyệt Hồi không giúp được gì, đứng im một lúc, đang định về phòng thì trông thấy Lương Ngộ đi ra, một thân duệ tát hành mãng màu ngà, dải dây đỏ sậm trên mũ ô sa rủ xuống. Phe phẩy quạt xếp thong thả đi qua, mặt mày kia như sương khói tĩnh lặng, một con người khác hẳn tối hôm qua.
“Tu sửa phúc thuyền thế nào rồi?” Hắn nghiêng đầu hỏi Dương Ngu Lỗ, sóng mắt lướt qua Nguyệt Hồi, thoáng dừng lại, rồi vẫn thảnh thơi rời đi.
Dương Ngu Lỗ nói: “Hai mươi tư thợ thuyền đẩy nhanh tốc độ suốt ngày đêm, đã sửa gần xong ạ, hôm nay là có thể chuyển về.”
Lương Ngộ ừ, “Thuyền hải thương quá nhỏ, không thoải mái tay chân. Ta thấy những xưởng vệ đó đều thích ăn hải sản, dám thả lưới đánh cá trên thuyền ta, làm cho boong thuyền hôi tanh ngập trời, một đám khỉ con!” Ngoài miệng trách tội nhưng cũng không thực sự tức giận, lại còn mỉm cười trước, “Ta quay về phúc thuyền, để bọn họ ăn cho tận hứng. Chỉ là dặn dò bọn họ một tiếng, hải sản nhiều tính hàn, đừng có ăn đến hỏng bụng. Nếu ảnh hưởng đến mạng người thì không có thuyền đưa về đâu, lập tức ném xuống biển làm mồi cho cá.”
Tâm tình Chưởng ấn tốt, cuộc sống của mọi người cũng tốt theo. Dương Ngu Lỗ cười nói: “Lão tổ tông yên tâm ạ, tiểu nhân đã chạy đến hiệu thuốc một chuyến, nơi này hội tụ mậu dịch trên biển, lại còn tìm được cả Kim Kê Nạp Sương(*). Tiểu nhân mua hết những thứ có thể, đề phòng mọi tình huống.”
(*) Cái này hay gọi là Ký Ninh (quinin), dùng để chữa sốt rét.
Lương Ngộ gật đầu, đang định đáp lời thì thấy Tôn tri phủ bước vào cửa lớn, liền mỉm cười chắp tay.
Tôn tri phủ tươi cười đầy mặt, cong eo nói: “Đêm qua Xưởng công ngủ ngon chứ? Nơi này nhỏ quá, lại ở gần cảng, tảng sáng đã có chợ cá ồn ào, chỉ sợ làm Xưởng công không được ngủ yên.”
Lương Ngộ đáp: “Nhờ phúc đại nhân, ngủ rất ngon, thoải mái hơn khi đi thuyền nhiều.”
“Thế là tốt, thế là tốt…” Tôn tri phủ nhìn dãy xe ngựa trong sân, chần chừ nói, “Hôm nay Xưởng công đi luôn sao? Bên ngoài hãy còn trở trời, chi bằng nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, đợi trời nắng rồi đi cũng không muộn.”
Lương Ngộ nói không cần, “Nhà ta còn có công sự trên tay, không thể trì hoãn.”
Tôn tri phủ ồ một tiếng thật dài, ngẫm nghĩ nói: “Thế thì ti chức cũng không dám làm lỡ hành trình của Xưởng công nữa, vậy…đưa thẳng người lên thuyền…”
Nụ cười của Lương Ngộ càng tươi hơn, ôn hòa nói: “Ý tốt của Tôn đại nhân, nhà ta xin nhận. Vốn là định thế, nhưng tối hôm qua cân nhắc lại một hồi, đưa một nữ nhân theo không tiện, huống hồ trong nhà cũng không cho, nhà ta hết cách. Ta đành để người lại, Tôn đại nhân cứ giữ lấy, ngày nào đó Tôn đại nhân vào kinh, nhà ta sẽ báo đáp thịnh tình của Tôn đại nhân.”
Hắn nói xong, nâng tay lên, tiểu thái giám lập tức mở ô dâng đến. Hắn nhàn nhạt ra lệnh cho Dương Ngu Lỗ khởi hành, nhìn một cái về phía Nguyệt Hồi, “Lương thiếu giám, còn thất thần cái gì? Chờ nhà ta mở ô cho ngươi?”
Nguyệt Hồi nghe thấy thì vội khom lưng cúi đầu chen vào dưới ô hắn. Định nhận lấy ô, hắn lại hơi nhấc cao tay tránh ra, chỉ là đôi mắt đẹp kia uyển chuyển nhìn xuống nàng, khóe môi giương lên, nở một nụ cười muốn nói lại thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT