Hắn xảy ra chuyện thì chính là đại sự liên quan đến tính mạng, Thịnh Thời kinh hãi, hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc là làm sao? Bình thường con lúc nào cũng nhanh nhẹn, sao hôm nay lại cứ ấp a ấp úng thế này?”

Lương Ngộ đan hai tay vào nhau, trụy giác hổ phách rũ ngoài tay áo dán lên da, tạo thành một mảnh lạnh lẽo.

Không phải hắn ấp úng, thực sự có những lời không tiện mở miệng. Hắn cúi đầu, cân nhắc mãi rồi mới nói: “Nhị thúc, trước kia con một lòng muốn cho Nguyệt Hồi tiến cung, để nàng từng bước lên cao hầu hạ chủ tử, tương lai sinh ra long tử, dễ bề giúp Lương gia chúng con lấy lại danh dự, sửa lại án oan của Lương gia. Người trần luôn có tư tâm, tuy hiện giờ con đang nâng đỡ Hoàng Thượng, nhưng nếu luận về thân sơ, đương nhiên sau này nâng đỡ cháu ngoại sẽ lại càng tận tâm. Mọi thứ vốn dĩ đều theo đúng kế hoạch, Nguyệt Hồi tiến cung làm nữ quan, chưa cần biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Hoàng Thượng rất yêu mến nàng, nhưng con…bỗng nhiên phát hiện ra an bài như vậy không hề thỏa đáng, Nguyệt Hồi không nên tiến cung, càng không nên bị kéo vào cái ao đục ngầu này.”

Thịnh Thời nghe xong chậm rãi gật đầu, buồn bã nói: “Cái chết của cha mẹ con tất nhiên là khiến mọi người đau lòng, nhưng chuyện này đã trôi qua mười mấy năm, con đã bỏ mình vì nó rồi, quả thực không nên để Nguyệt Hồi phải liên lụy vào. Chỉ là Nguyệt Hồi đã lớn, tự biết bản thân muốn gì, tiến cung hay không hẳn là do con bé tự mình quyết định. Bây giờ con dự định thế nào? Muốn kéo Nguyệt Hồi ra? Con vừa nói Hoàng Thượng yêu thích con bé, chỉ sợ chuyện này sẽ không dễ dàng.”

Hai bàn tay đặt trên đầu gối hắn dần dần siết lại, “Cho dù không dễ, con cũng phải nghĩ cách cho bằng được. Sắp tới con phải đi Lưỡng Quảng tiêu diệt loạn đảng, ban nãy Nguyệt Hồi còn cuốn lấy con, nhất quyết đòi con phải đưa theo cùng, con đã đồng ý rồi. Có những thứ không phá đi thì không xây được, cứ bị nhốt mãi trong Tử Cấm Thành thì khó lòng đào thoát, nếu như rời đi, chưa biết chừng có thể phá được thế cục này.”

Từ khi Lương Ngộ tiến cung năm mười bốn tuổi trở đi Thịnh Thời vẫn luôn trông chừng hắn, những năm gần đây chưa từng thấy hắn có biểu hiện như vậy. Cũng chẳng phải là tỉnh ngộ lớn lao gì, là một loại lo âu, phảng phất như hắn đang sợ hãi cái gì đó, hết lòng muốn thay đổi, thế rồi lại bất lực.

“Đi Lưỡng Quảng…Con là phụng mệnh diệt cướp, trên đường đi gặp nhiều hung hiểm, đưa Nguyệt Hồi theo chỉ sợ không tiện.” Thịnh Thời nói, “Chi bằng để Nguyệt Hồi lại trong cung, Hoàng Thượng sắp sửa đại hôn, bên trong hậu cung có nương nương trấn giữ, dù Hoàng Thượng muốn cất nhắc Nguyệt Hồi thì cũng phải bàn bạc cùng Hoàng Hậu.”

“Con không yên tâm.” Hắn tiếp lời, “Để Nguyệt Hồi ở đâu con cũng không thể yên tâm, phải ở bên cạnh con mới được.”

Thịnh Thời ngây người, nhất thời có chút mờ mịt. Đúng lý thì dù tình cảm huynh muội có đậm sâu thế nào cũng không ai có thể bầu bạn bên nhau cả đời, chung quy sẽ có một ngày phải buông tay. Bây giờ hắn nhất quyết nắm chặt, đi đến đâu cũng phải đưa Nguyệt Hồi theo, cứ tiếp tục như thế về lâu về dài không phải điều tốt, hơn nữa bị người ta bàn tán cũng chẳng dễ nghe.

Xét đến cùng, nếu hai người họ là huynh muội ruột thì chẳng nói, không làm gì được, nhưng đã có ràng buộc thâm sâu như thế, phần cảm tình này quả thực khiến người ta thấp thỏm. Lương Ngộ bình thường rất bận rộn, vậy mà hôm nay lại đặc biệt tìm đến tận phủ, hẳn là không chỉ để nói những lời này đâu!

Nhưng mà Thịnh Thời không dám hỏi, nước sông Hoàng Hà dù mãnh liệt thì vẫn còn đê đập chống đỡ, chảy theo khuôn phép. Một khi đê vỡ, vạn trượng sóng đục tuôn trào tràn ngập thế gian, quả thực không dám tưởng tượng.

Thịnh Thời cố ý hàm hồ cho qua, nhưng Lương Ngộ lại chẳng có ý định từ bỏ. Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Thịnh Thời, gọi một tiếng Nhị thúc, nói: “Con đối với Nguyệt Hồi…”

“Con và Nguyệt Hồi tình cảm sâu nặng, ta đều biết.” Thịnh Thời ngắt lời hắn, “Ngày trước cha mẹ con đã chỉ đích thân con phải chăm sóc muội muội này, trước khi lâm nạn đã gắng sức phó thác Nguyệt Hồi cho con, để bọn họ ra đi cũng được an tâm. Con biết vì sao bọn họ lại tín nhiệm con đến vậy chứ? Bởi vì đến tận khi chết bọn họ vẫn coi con là cốt nhục, trong lòng họ con và Nguyệt Hồi chính là thủ túc chí thân, có con, bọn họ sẽ có trai gái song toàn. Đáng tiếc về sau Nguyệt Hồi đi lạc, mấy năm nay ta đã nhìn con hao tâm tổn huyết tìm muội muội về, chứng tỏ con thực sự áy náy với con bé. Bây giờ người đã trở lại, đền bù cho con bé thật tốt những năm tháng thua thiệt, phải yêu thương nó mọi điều mọi chỗ. Nguyệt Hồi quá khổ, phiêu bạt bên ngoài mười một năm, may sao mười một năm này không gặp phải kẻ xấu, có thể nguyên vẹn trở về đã là phúc phận lắm. Con là ca ca, từ rày phải thương yêu con bé thật nhiều, cuối cùng nó cũng đã có người thân, không phải lẻ loi một mình trên đời nữa.”

Lương Ngộ nghe từng câu từng chữ, tuy Thịnh Thời không nói nặng nhưng hàm nghĩa đậm sâu, rất có cảm giác khẩn thiết răn dạy. Đúng rồi, một ngày là huynh muội, cả đời là huynh muội, sao hắn lại nghĩ về hướng khác được cơ chứ, nhất là khi trong mắt Thịnh Thời hắn đã tàn phế một nửa.

Hắn hổ thẹn đến nỗi không chỗ dung thân, giơ tay đỡ trán, “Vâng, Nhị thúc giáo huấn rất đúng…Con cảm nhớ ơn dưỡng dục của cha mẹ, suốt đời không dám quên.”

Thịnh Thời thở dài, có lẽ là do mình lo lắng quá nhiều, không hiểu rõ tâm tư người trẻ bây giờ thế nào nữa. Ông lão chỉ biết cố nhân còn lại hai huyết mạch Nhật Bùi – Nguyệt Hồi, không nói đến gì khác, nhân luân là quan trọng nhất. Đến giờ đã năm mươi mấy tuổi, còn nhớ rõ ngày nhỏ từng trông thấy một cặp huynh muội nuôi kết làm phu thê, bị người ta thóa mạ như chuột chạy qua đường. Cho đến tận bây giờ, ông lão cũng không muốn thấy Nhật Bùi Nguyệt Hồi cũng bị biến thành như vậy, những chuyện này lọt vào miệng người đời thì quả thực bất kham, vợ chồng Lăng Quân đã ra đi nhiều năm, không thể để chết rồi vẫn bị người ta phỉ nhổ.

“Nhật Bùi, năm nay con hai mươi sáu rồi phải không?” Thịnh Thời ấm áp mỉm cười, “Cứ một thân một mình mãi cũng không được, tìm một người thích hợp thành thân đi, cha mẹ con cũng không muốn thấy con cô độc cả đời.”

Lương Ngộ có chút khó xử, cúi đầu nói: “Hiện giờ công việc quá nhiều, con tạm thời chưa kịp tính những cái đó, chờ một thời gian nữa…một thời gian nữa đúng là nên tìm lấy một người.”

Thịnh Thời gật đầu, “Cả đời ta chỉ có một đứa con trai, đối với ta con và Nguyệt Hồi cũng giống như con đẻ. Ta hy vọng có thể trông thấy các con từng đứa thành gia, sau này có đôi có cặp, ta xuống gặp cha mẹ con cũng dễ bề ăn nói.”



Lương Ngộ vâng, tuy đã nản lòng đến cực điểm, nhưng nhiều năm nay lăn lộn quan trường, đã sớm luyện thành công phu khắc chế ẩn nhẫn. Khi đứng lên thậm chí hắn còn mỉm cười, ôn hòa nói: “Gần đây con phải chuẩn bị cho lễ đại hôn của Hoàng Thượng, qua mồng tám tháng Tư lại phải đi Lưỡng Quảng, chỉ sợ không còn cơ hội đến thăm Nhị thúc. Coi như hôm nay con đến chào từ biệt Nhị thúc trước, Nhị thúc nhớ bảo trọng, chờ con về kinh chúng ta lại cùng nhau uống một bữa.”

Thịnh Thời gật đầu, nhìn Lương Ngộ, trong lòng chỉ thấy xót xa. Ai ai cũng nói Chưởng ấn Tư Lễ Giám lộng hành, Đề đốc Đông Xưởng chèn ép quan trường, trong triều không có đại thần nào dám đối đầu với hắn, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa bé khốn khổ mà thôi. Trước đây hai bàn tay trắng, bây giờ lại sinh ra tâm tư không nên có, cực khổ chồng chất cực khổ. Có lẽ Nguyệt Hồi cũng chẳng biết được nội tình này, đầy một bụng tâm sự của hắn không biết nói cùng ai, chỉ đành nuốt ngược vào trong.

“Không còn sớm nữa, con nên cáo từ thôi.” Hắn bước ra ngạch cửa, xoay người chắp tay, “Xin Nhị thúc dừng bước.” Khi quay đi nụ cười đã bay biến hết khỏi khóe môi, từ từ phong hóa, biết thành cái xác băng cứng ngắc.

Kỳ thực hôm nay không nên tới đây, trước khi tới hắn từng chờ mong điều gì? Mong Thịnh Thời sẽ nói Nguyệt Hồi khổ hắn cũng khổ, hai đứa bầu bạn sưởi ấm nhau quãng đời còn lại ư? Đúng là hy vọng xa vời mà, chắc chắn không thể xảy ra. Hắn cũng từng nghĩ nếu cha mẹ vẫn còn, biết được hắn nổi lên tâm tư không nên có với Nguyệt Hồi, vậy thì sẽ ra sao? Có lẽ sẽ đánh gãy chân hắn, đuổi đồ vô ơn này ra khỏi Lương gia mất!

Hắn lẻ loi đi trong bóng đêm, bây giờ vẫn còn rét tháng ba, gió vẫn rất lạnh, nhưng hắn chẳng cảm thấy gì. Tăng Kình đi một bên gọi hắn, hắn mắt điếc tai ngơ, lang thang vô định dạt về phía trước. Phải tiêu hóa hết những cảm xúc không vui này trước khi hồi cung, không thể để Nguyệt Hồi nhìn ra manh mối, càng không thể để nàng phát hiện kẻ làm ca ca này có bao nhiêu bất kham.

Phát sinh từ tình cảm, ngừng lại ở lễ pháp, đây mới là chính đạo. Hắn tự giễu mỉm cười, trách mình tự bỏ bùa đầu óc, cứ cho rằng không phải huynh muội ruột thì có thể nghĩ về chuyện kia…Hắn cũng tự biết không nên, cũng tận lực khắc chế, nhưng ở chung với nàng càng lâu lại càng không điều khiển nổi. Đến bây giờ hắn bỗng nhiên phát hiện hóa ra người lún sâu vào chỉ có mình hắn, Nguyệt Hồi là đồ ngốc, vui tươi nói cười cả ngày, chỉ biết nghe lời ca ca.

Nghe lời ca ca, đáng tiếc ca ca lại có tư tâm. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, trăng treo giữa trời, Hôm tinh bạn Nguyệt, sao Hôm bầu bạn cùng mặt trăng, còn hắn đã định sẵn là không thể, nhật nguyệt vĩnh viễn không thấy nhau, đây chính là vận mệnh cuối cùng của hắn và nàng.

Tăng Kình vẫn luôn đánh xe đi theo phía sau, bỗng thấy hắn dừng chân thì vội ghìm cương lại, cẩn thận nói: “Lão tổ tông, không còn sớm nữa ạ, ta về cung thôi.”

Hắn thở dài một hơi, “Về thôi.” Xoay người bước lên tấm đạp chân.

Đường phố không bằng phẳng, bánh xe cán qua làm thân xe lắc lư trái phải, ngọn đèn gió treo trên góc cũng lay động theo. Gương mặt Lương Ngộ ẩn hiện lúc sáng lúc tối, cuối cùng chỉ còn dư mệt mỏi, sầu thảm nhắm mắt lại.

Xe liễn đã về đến trước Thần Vũ Môn, cửa cung đã sớm đóng chặt, Tăng Kình bước lên giơ thẻ bài ngà, đề kỵ bên trong cung kính ra nghênh đón, chào một tiếng lão tổ tông. Lương Ngộ gật đầu, bắt tay sau lưng đi xuyên qua cổng tò vò âm u, khi về đến Tư Lễ Giám, trong lòng hắn âm thầm hy vọng Nguyệt Hồi vẫn còn đó, đang trông mong chờ hắn về cùng ăn cơm. Đáng tiếc trị phòng trống trơn, hắn thoáng dừng chân trước cửa, dường như rất khó tiếp thu sự thật nàng không còn ở đây.

Tần Cửu An rất tinh mắt, tiến lên một bước nói: “Hoàng Thượng vừa mới sai Tất Vân đến truyền lời, mời cô nương tới Dưỡng Tâm Điện dùng bữa cùng ạ.”

Lương Ngộ ừ, chấn chỉnh lại tinh thần bước vào trị phòng, vừa đi vừa dặn: “Đem hết hồ sơ các hạng mục của Lưỡng Quảng đến đây cho ta, còn có ghi chép những ao trai lớn ở Lôi Châu, Liêm Châu, cũng mang hết cả đến.”

Tần Cửu An lĩnh mệnh, vội vàng đi làm. Trong trị phòng chỉ còn Tăng Kình hầu hạ, Tăng Kình bước lên, nhẹ nhàng nói: “Lão tổ tông, tiểu nhân đi bảo phòng bếp chuẩn bị, lão tổ tông ăn một chút rồi làm việc sau cũng không muộn.”

Lương Ngộ dựa vào lưng ghế, hỏi: “Lúc trước Nguyệt Hồi nói muốn cùng đi Lưỡng Quảng, ngươi thấy thế nào?”

Tăng Kình nghĩ ngợi thật kĩ, “Nguyệt Hồi cô nương dựa dẫm vào lão tổ tông, hẳn là không muốn phải xa cách lão tổ tông, tâm tình này có thể thông cảm. Nhưng theo tiểu nhân thấy chuyến Nam hạ (đi xuống phía nam) này sẽ có nguy hiểm, tuy mỗi khi lão tổ tông đi đâu cũng có tiền hô hậu ủng, có xưởng vệ hỗ trợ, nhưng mà không gì tránh được cái ‘chẳng may’. Hơn nữa ước nguyện ban đầu lão tổ tông để cô nương tiến cung là gì, không lẽ đã đến tận bây giờ lại định sửa đổi sao ạ?”

Lương Ngộ bị hỏi vậy, nhất thời không thể đáp lại.

Đúng thế, kế hoạch ban đầu đã dễ dàng bị lật đổ, chẳng biết từ khi nào hắn đã biến thành nhu nhược yếu ớt thế này. Cứ tiếp tục kéo dài thì thật sự không ổn, khi cần nhẫn tâm thì phải thật nhẫn tâm, ngữ khí hắn lại trở về nhàn nhạt như sợi khói, “Nàng bướng bỉnh, nhiều lúc cả ta cũng chẳng làm gì được nàng, đành vậy đi, để nàng lại trong cung. Phái thêm mấy người cẩn thận trông chừng, không được để nàng gặp rắc rối, cũng không được để ai bắt nạt nàng, hết thảy chờ ta quay về rồi nói.”

Tăng Kình vâng, “Lão tổ tông yên tâm, dù là ngự tiền hay Tư Lễ Giám, không một ai dám gây khó dễ cho cô nương. Còn sau này có các phi tần tiến cung, gốc gác chưa vững chắc, sẽ không dám tìm đường chết mà gây sự với nữ quan ngự tiền đâu ạ.”

Lương Ngộ gật đầu, tiện tay cầm lấy quyển hoàng lịch, “Tháng sau là đại hôn Đế Hậu, các Ty chuẩn bị thế nào rồi?”



Tăng Kình chỉ nói lão tổ tông yên tâm, “Đều dựa theo quy củ lão tổ tông căn dặn ạ, chuyện lớn như tang lễ của Tiên Đế ngày xưa còn gánh vác được, đương nhiên bây giờ cũng sẽ trôi chảy.”

Cũng phải, chỉ là từ màu trắng chuyển thành màu đỏ, kinh qua vài lần đại lễ là quen, không tính là việc khó gì.

Lương Ngộ nói: “Ngày mai sự việc của Tôn gia sẽ truyền ra, bảo Thiên hộ của Cẩm Y Vệ đến xem một chút, có lệ thôi là được.” Dứt lời thì phất tay cho người lui ra.

Trị phòng yên tĩnh trở lại, hắn ngồi một mình dưới đèn, trong đầu trống trơn trong lòng dậy sóng, không biết Nguyệt Hồi ở Dưỡng Tâm Điện thế nào. Tiểu Hoàng Đế quyền cao mà cũng háo sắc, nha đầu kia ngốc nghếch, mong đừng để mắc mưu người ta.

Trái lo phải nghĩ không yên, đi ra khỏi trị phòng. Hôm nay ánh trăng không tồi, bao phủ trời đất một tầng xanh nhàn nhạt, hắn nhìn về hướng Dưỡng Tâm Điện đằng xa, cung uyển sâu thẳm, sao mà nhìn được tới cuối…

“Người đâu.” Hắn vô tình vô tự gọi một tiếng.

Tư phòng đứng ở hành lang phía đối diện chạy tới, “Xin chờ nghe lão tổ tông sai khiến.”

Hắn trầm mặc, cuối cùng nói: “Ngươi đến chỗ Đồng sử một chuyến, xem xem đêm nay do ai tiến hạnh.”

(*) Đồng sử: Nữ quan chuyên ghi chép sinh hoạt tình dục của Hoàng Đế, quyển sách được dùng để ghi thì gọi là đồng sách. (Đồng = màu đỏ)

Tư phòng tuân lệnh, đè mũ bước nhanh ra khỏi nha môn. Hắn vẫn luôn đứng dưới hiên, đến tận khi nhà bếp tới bài thiện ở gian ngoài mới buộc lòng trở lại.

Bữa này ăn mà chẳng biết mùi vị gì, không có ai ngồi ở đối diện hô to gọi nhỏ “ca ca ăn cái này đi”, cơm cũng chẳng còn thơm ngon nữa. Đã quá lâu rồi, cô đơn quá lâu, bỗng nhiên sinh mệnh nghênh đón một người rất thích làm ầm làm ĩ, giống như căn phòng trống vắng bỗng được thắp đầy đèn, khi đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng thì lại lâm vào bóng tối, lập tức luống cuống, không phân biệt nổi phương hướng.

Bên ngoài có tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Tư phòng bước tới truyền lời: “Tiểu nhân đã hỏi rõ Đồng sử, Đồng sử nói năm ngày trước Vạn Tuế Gia điểm tên Tư môn, mấy ngày sau đó đều ‘kêu đi’; hôm nay cũng thế ạ, không điểm tên ai.”

Lơ lỏng năm ngày, lại truyền Nguyệt Hồi đến dùng bữa cùng, chỉ sợ có dụng tâm kín đáo!

Hắn bị suy nghĩ của chính mình làm cho sốt sắng như thiêu, nhưng bình tĩnh nghĩ lại, đã quyết định xong xuôi sẽ để nàng lại trong cung rồi, một khi hắn đi xa ngàn dặm thì còn muốn lo lắng kiểu gì nữa? Một ngày nào đó Hoàng Đế muốn hạnh nàng, ai mà ngăn cản được? Đến khi hắn về cảnh còn người mất, đúng là hắn chỉ xứng với hai chữ “đáng đời”.

Cửa đi thông qua lục cung đã hạ khóa hết, muốn mở từng cánh ra thì sợ sẽ gây náo động, hắn chỉ đành bất ổn chịu đựng suốt một đêm. Ngày hôm sau trước khi đến triều phòng phía nam còn cố tình rẽ qua Từ Ninh Cung, đang nóng lòng như lửa đốt thì thấy Nguyệt Hồi ngồi trong vi phòng phía đông nhàn nhã uống cháo. Trông thấy hắn đến thì vội đứng dậy, nhìn sắc trời, không hiểu ra làm sao, “Sáng sớm ngày ra, huynh đến đây làm gì thế?”

Lương Ngộ quan sát nàng thật kỹ, thấy nàng vẫn thản nhiên như thường, trái tim căng thẳng mới được thả lỏng, chỉ nói: “Không có gì, đề phòng hôm nay Công chúa vào cung, muội đừng ở lại đây nữa, về Tư Lễ Giám đi.”

Nguyệt Hồi nói: “Muội không đi Tư Lễ Giám, phải về tha thản thu dọn đồ đạc, đến lúc Nam hạ thì xách theo luôn.”

Nàng thiên hoan địa hỉ, một lòng nghĩ về ngày xuất cung, kết quả là đổi lấy một câu của Lương Ngộ: “Không đi phía nam nữa, muội vẫn cứ ở lại trong cung đi.”

Nguyệt Hồi bị dội một xô nước lạnh trong nháy mắt, định hỏi hắn vì sao, hắn không đáp lại, xoay người đi thẳng ra cửa cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play