Nhưng hiển nhiên là nàng đã nghĩ quá đơn giản, cái gọi là bản trứ không phải là ăn trượng hình.
Ma ma Chưởng hình đưa nàng đến đường hẻm phía sau Từ Ninh Cung, cười với nàng, “Cô nương, đắc tội rồi, chúng ta cũng không còn cách nào, chủ tử đã hạ lệnh, chúng ta chỉ đành làm theo.” Vừa nói vừa so tay, “Cô nương, bắt đầu thôi.” Nho nhã lịch thiệp, quả thực giống như mời khách ăn tiệc.
Nguyệt Hồi chớp mắt, không hiểu gì lắm, một ma ma trong đó thấy nàng khờ ngốc, lạnh lùng nói: “Cô nương mới tiến cung, hẳn là không biết rõ quy củ. Mời cô nương hướng về phía bắc đứng nghiêm, khom lưng duỗi cánh tay xuống, hai tay nắm lấy hai chân.”
Cái này giống như giãn gân cốt trước khi luyện múa trong mấy gánh tạp kỹ thôi mà, Nguyệt Hồi làm theo, nhưng mà mùa đông thường mặc áo trong dày, eo không cúi hết được, nàng cố với lấy hai mũi chân, thực sự không với đến.
Vì thế hai ma ma kia bắt đầu giễu cợt: “Cô nương còn trẻ măng, chẳng phải tay chân già yếu, sao mà đến cái này cũng không làm được? Đừng nói là bụng đang không tiện đấy!”
Nguyệt Hồi nghe thì bực bội: “Ma ma, tôi là hoàng hoa đại khuê nữ, hai vị đừng có ăn nói khó nghe như vậy.”
Hai ma ma thấy nàng cãi lại, thế thì lại càng phải phạt nề nếp hơn. Vỗ lộp bộp cái gậy nhỏ trong tay, “Cô nương đã nói thế, vậy thì chúng ta động tay thật đây.” Bốp một tiếng, roi vụt xuống mông, “Thẳng chân lên, không được cong! Thực ra cũng chẳng khó gì, cứ thế này thôi, đứng đủ một canh giờ là được, còn sướng hơn phạt đôn tỏa nhiều.”
Đôn tỏa lại là cái gì nữa đây? Nguyệt Hồi chúc xuống, máu dồn hết về đầu, miễn cưỡng nâng cổ lên thì thấy một ma ma đứng tựa lưng vào tường gạch, cười nói: “Cô nương chưa từng nghe nói đến đôn tỏa đâu nhỉ? Đó là khi cung nữ làm sai, bị phạt dùng đến hình cụ. Một cái rương gỗ vuông cao đúng từng này, ấy mới là đứng không được ngồi không xong, cũng không di chuyển được, nhục nhã lắm.”
Nguyệt Hồi nghĩ thực ra cũng chẳng khác gì nhau, đều là không cho động đậy, không được ngồi xuống, nàng cứ tưởng làm nô tài hầu hạ người ta đã là đủ uất nghẹn lắm, ai ngờ vừa mới lơ đãng đã phải chịu tra tấn nhường này. Mới chỉ một nén hương mà đã bắt đầu cảm thấy choáng váng, não trướng cả lên, trong tai vang lên tiếng ù ù, hít thở không ra hơi. Cái roi của ma ma Chưởng hình lại rơi xuống, bởi vì chân nàng run rẩy, suýt thì trượt chân ngã khuỵu.
Ma ma nói: “Cô nương, cô đừng làm chúng ta khó xử, bọn ta đều biết cô là người thân của Lương chưởng ấn, nhưng Thái Hậu mới là chủ tử của bọn ta! Bọn ta theo nương nương tiến cung, mấy mươi năm chủ tớ, cũng muốn tranh công một chút trước mặt chủ tử, cô thấy có đúng không?”
Nguyệt Hồi chóng mặt lắm rồi, cả người run rẩy, còn đầu óc đâu mà nghĩ cái này, cố sức thương lượng với bọn họ: “Ma ma, Thái Hậu nương nương tuy là chủ tử…Hai vị cũng có lúc phải qua lại với Chưởng ấn. Tôi…thực sự không nổi nữa, cho tôi…cho tôi nghỉ một chút được không?”
Những ma ma sống trong cung bao nhiêu năm, lớn tuổi thế này vẫn không gả chồng, cũng không có con cái, đương nhiên là khiếm khuyết lòng thương yêu con trẻ. Nghe nàng xin tha thì quả quyết nói không được, còn muốn giả bộ người tốt, moi tim móc phổi mà nói: “Mong cô nương thứ lỗi, bọn ta nghe lệnh làm việc, làm không xong thì Thái Hậu phạt bọn ta, bọn ta không chịu trách nhiệm nổi. Cô xem, cô đứng đây chịu phạt nhưng bọn ta cũng chẳng thoải mái, trời lạnh thế này vẫn phải đứng hóng gió tây bắc, lạnh đến nỗi rớt mũi mất thôi.”
Nguyệt Hồi biết nàng nói gì cũng vô dụng, chẳng đáng để xin tha mấy bà già đó, vậy là nàng ngậm miệng, sống hay chết đều do số mệnh.
Nhưng lúc này thực sự quá gian nan, tiếp tục một canh giờ thì nàng chắc chắn không trụ nổi. Bây giờ mới quay đầu nhìn lại, cả đời chỉ toàn thảm hại, bữa no bữa đói mà lớn, vất vả lắm mới sống cho ra con người mà lại bị chà đạp đến chết.
Khi nàng đang cảm khái ông trời bất công, ông trời còn rất thoải mái mà tặng thêm gánh nặng cho nàng……Như Tất Vân đã nói, quả nhiên trời mưa.
Hai ma ma kinh ngạc, “Vừa dứt lời đã đổ mưa to, vận số cô nương đúng là đen đủi.”
Chẳng thế thì sao, Nguyệt Hồi miễn cưỡng mở mắt ra, hạt mưa rơi xuống như mũi tên, hạt này đến hạt khác nện lên người nàng. Nàng mặc y phục nữ quan vải lụa, có thể nghe thấy tiếng mưa rơi sàn sạt trên lưng. Dần dần thế mưa càng lớn, hai ma ma chạy vào trú mưa, nàng giống như con lộc hạc trước Từ Ninh Cung, vẫn phải đứng vững ở nơi đó.
Giày vò đến tuyệt vọng, trên người nổi lên một tầng mồ hôi nóng, nàng cảm thấy eo sắp gãy, cái đầu cũng không còn là của nàng, trong bụng cuộn lên như sóng, suýt nữa nôn hết cơm tối qua ra.
Áo ướt sũng nước, bên trong hầm hập bên ngoài lạnh băng. Mưa lạnh nhỏ giọt từ tóc mai xuống, nàng nhắm mắt nghĩ, cảm thấy bây giờ mình thật giống cái đồng hồ cát.
Không biết trôi qua bao lâu, có lẽ đã nửa canh giờ, nàng mê man, cảm thấy linh hồn sắp sửa thoát ra, nàng không túm lại được. Đúng vào thời điểm ấy, một loạt tiếng bước chân vội vàng truyền đến, hạt mưa lộp bộp rơi trên mặt ô vải dầu. Một đôi ủng mạ vàng đi đến trước mặt nàng, hai cánh tay dùng sức đỡ nàng, nàng nghe thấy giọng của Lương Ngộ gấp gáp gọi: “Nguyệt Hồi…Nguyệt Hồi…Ca ca đến rồi.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi cũng có nơi để dựa vào, cuối cùng cũng có thể phủ phục xuống, nàng cảm thấy không thở nổi, khóc lóc nói: “Ca ca, eo muội đau…không đứng nổi.”
Trái tim hắn run rẩy, ngần ấy năm hắn chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như bây giờ, muốn giết người, muốn cho mấy mụ già kia chịu ngàn đao vạn chém. Nhưng trước mắt Nguyệt Hồi vẫn là quan trọng nhất, hắn cắn răng nhỏ nhẹ trấn an nàng: “Đừng vội, từ từ duỗi thẳng ra, không được quá mạnh, sẽ bị thương mất.”
Bên cạnh là hai ma ma Chưởng hình đã bị thuộc hạ túm lấy, đến lúc này mới biết sợ, lắp bắp nói: “Chưởng ấn đại nhân, bọn ta là phụng…phụng mệnh Thái hậu nương nương…”
Người mặc cẩm y kia khinh khỉnh hừ cười, sắc mặt ẩn hiện dữ dằn, nghiến răng gằn ra mấy tiếng: “Trước nay chỉ có Lương Ngộ ta ban hình cho kẻ khác, thế mà hôm nay lại dám dùng hình phạt lên người nhà ta, lá gan các ngươi không nhỏ đâu.”
Hai ma ma cậy vào mình là người Từ Ninh Cung, ban đầu vẫn cho rằng Lương Ngộ không thể làm gì các bà, nhưng nghe xong những lời này, còn thêm mấy tên thái giám đang túm nghiến tay, lúc này mới biết không ổn.
Nửa ngày sau Nguyệt Hồi mới vất vả đứng thẳng trở lại, nhưng trời đất quay cuồng, lại thêm cả người ướt đẫm lạnh băng, vì thế vừa run rẩy vừa khóc vừa nôn, bộ dạng chật vật kia đúng là cả đời chưa từng nhìn thấy.
Lương Ngộ cởi áo choàng bọc nàng lại, bế ngang lên. Hai ma ma kia mong mỏi nhìn theo, khi bước qua hắn ném lại một câu: “Đưa ra ngoài đi, thu dọn sạch sẽ, đừng để Thái Hậu phải nhọc lòng.”
Hai ma ma kia kinh sợ nhìn hắn, há mồm định gào, lại bị nhét khăn chặn miệng,
Muốn xử lý người hầu trong cung thì dễ như trở bàn tay. Hai ma ma bị khiêng như khiêng lợn ra sau đường hẻm, lại bị nhét vào thùng gỗ chứa thức ăn thừa, cho dù Giang Thái Hậu có bản lĩnh thông thiên thì cả đời này cũng không thể tìm thấy.
Lương Ngộ ôm Nguyệt Hồi đến thẳng Tư Lễ Giám, không thể yên tâm để nàng ở Nhạc Chí Trai, trò phạt bản trứ này không phải đùa, nếu chữa trị không tốt thì có thể nôn mửa thành tật, thậm chí mất mạng.
Tăng Kình thấy thế vội vàng sai người mời thái y đến, bận bịu giúp đỡ đưa người vào trong trị phòng Chưởng ấn. Nguyệt Hồi nôn đến là đáng thương, mặt vàng như tờ giấy, Tăng Kình nhìn mà không khỏi nhíu mày, “Lần này Thái Hậu muốn giết người thật hay sao, tai họa cô nương ra thành thế này.” Lại vội vàng gọi hai cung nữ đến hầu hạ thay quần áo, thấy Lương Ngộ sốt ruột đứng bên thì đành nhẹ giọng nhắc nhở: “Lão tổ tông, trước tiên phải để cô nương thay y phục đã, nếu không sẽ cảm lạnh mất.”
Lúc này Lương Ngộ mới rời khỏi trị phòng, mưa bên ngoài lại to thêm vài phần, hắn đứng dưới hành lang, dần dần áp chế lại phẫn hận khi nãy, trở về biểu cảm bình thản như thường.
Tần Cửu An xong việc thì trở về báo cáo, chắp tay nói: “Bẩm lão tổ tông, đã đưa hai ma ma kia ra ngoài rồi ạ.”
Lương Ngộ nhàn nhạt ừm một tiếng, Tăng Kình lại có chút lo lắng: “Xử lý hai cung nhân thì dễ dàng, nhưng ngộ nhỡ Thái Hậu tra hỏi…”
Tra hỏi, rồi thì thế nào nữa? May mà khi nãy Tất Vân nghĩ được cách báo cho người hầu trên điện, nếu trì hoãn thêm nửa khắc thì khi quay về chỉ sợ đã thành nhặt xác cho Nguyệt Hồi.
Đáng nhẽ là không tìm được bằng chứng, Thái Hậu có thể tùy ý giận chó đánh mèo, nhưng không thèm màng sống chết thế này đúng là chẳng chút khách sáo. Lương Ngộ nhìn mãi, trông theo mưa bụi dưới hiên tán loạn bay, ngân nga nói: “Nếu thả hai mụ già kia về rồi thêm mắm dặm muối thì lại càng phiền toái, chẳng bằng xử lý đi cho thái bình. Thái Hậu muốn tra người, chỉ bằng sức nàng ta thì tra được đến đâu! Nói một câu không nên nói, nữ nhân trong hậu cung này, cho dù có tôn quý như Thái Hậu thì vẫn chỉ là con chim trong lồng sắt. Ngươi kính nàng thì nàng là Thái Hậu, ngươi không kính nàng thì nàng chẳng là cái thá gì. Chủ tử hiện giờ của chúng ta là Hoàng Thượng, Hoàng Hậu tương lai mới là quốc mẫu, Giang Thái Hậu ấy à…” Hắn lạnh lùng cười nhạt, “Hoàng Thượng sắp tự mình chấp chính rồi, nếu đến đại lễ mà nàng ta không muốn lộ mặt thì cứ tìm cớ cho nàng ta cáo ốm là được. Chỉ cần đại lễ xong, sau này Thái Hậu nương nương nên an tâm tĩnh dưỡng, không gặp người ngoài.”
Dù sao Thái Hậu chẳng phải mẹ đẻ của Hoàng Đế, cùng lắm chỉ là một tiếng Mẫu hậu ngoài miệng, mấy năm nay lại chồng chất đủ trò, không có đầu óc tham chính còn muốn xưng chế, thù này đã kết từ lâu lắm rồi. Lương Ngộ vốn còn định cứ để Thái Hậu ở đó, cho Hoàng Đế tranh cái tiếng thơm hiếu thảo cũng tốt, nhưng hôm nay nàng ta động đến Nguyệt Hồi, đã vậy thì dứt khoát xé rách mặt nạ ra đi. Không cần biết Giang gia làm quan mấy đời, hậu cung này là do Tư Lễ Giám quản, Thái Hậu muốn nương vào nhà mẹ đẻ à, chỉ cần hắn không lên tiếng, cả đời này người của Giang gia đừng hòng gặp được Thái Hậu.
Thuộc hạ hiểu ý hắn, biết ngay tiếp theo nên làm gì. Thái giám hãm hại người ta thì phải nói là mát tay bậc nhất, đừng nói đến Giang Thái Hậu, ngay cả Phụng Tiên Điện bọn họ cũng dám chặt đứt đường hương khói.
Hai cung nữ bên trong thay xong xiêm y cho Nguyệt Hồi thì lui ra, lúc này Lương Ngộ mới vào phòng. Mành tơ vàng trên lạc địa tráo nửa rũ, Nguyệt Hồi nằm trên giường, tuy sắc mặt vẫn khó coi nhưng đã đỡ hơn lúc đầu rất nhiều. Chỉ là nàng vẫn luôn nhắm nghiền mắt, hắn bước lên nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thái y sắp đến rồi, muội không thoải mái chỗ nào thì cứ nói cho ca ca.”
Nguyệt Hồi ừ một tiếng, nôn xong chẳng đủ hơi sức, nâng tay lên, “Muội không dám mở mắt, mở ra liền buồn nôn.”
Lương Ngộ vội nắm lấy tay nàng, cực lực trấn an: “Thế thì không mở nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Muội yên tâm, ca ca sẽ không để muội phải gánh không cơn uất ức này, ai dám bắt nạt người Lương gia chúng ta, ta sẽ khiến kẻ đó phải bỏ mạng.”
Nguyệt Hồi nhẹ nhàng nâng khóe miệng, lúc này cảm thấy có ca ca một tay che trời thật tốt, ít nhất sẽ không để ngươi phải chịu tủi hờn, sau đó cứ dai dẳng mà nhẫn nhịn. Nhưng hắn cũng nói nàng ngốc, “Thái Hậu cho truyền muội, muội cứ mặc kệ nàng ta là được, chờ ta trở về rồi tính sau.”
Nguyệt Hồi cảm thấy rất oan uổng: “Muội không muốn để huynh thêm phiền.”
Không muốn để hắn thêm phiền, thế là lấy tính mạng mình ra liều. Nàng không biết nếu phạt bản trứ đủ một canh giờ, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. Cho nên sau khi hắn nghe tin, tan triều xong còn chẳng đến triều phòng, lập tức chạy sang đó. Cũng may Thái Hậu ăn chay niệm phật nên vẫn có chút kiêng kỵ, nếu nàng bị phạt ở Từ Ninh Cung thì hắn chắc chắn vẫn phải xông vào, đến lúc ấy sẽ là thực sự đắc tội Thái Hậu.
“Sau này đừng ngốc như vậy, giữ được đầu là quan trọng nhất, trên đời này không có gì quý giá được bằng tính mạng mình.” Hắn nói, ém lại góc chăn cho nàng.
Nhưng nàng lại thều thào nói có: “Mạng của ca ca.”
Lương Ngộ ngẩn ngơ, phát hiện ra đứa bé này ăn to nói lớn chỉ là ngoài mặt, khi cần cảm động thì lại biết lấy lòng hơn ai hết.
Tăng Kình ở ngoài cửa hồi bẩm, nói thái y đã đến, Lương Ngộ ngồi dậy quay lại đón, người đến là Viện sử Thái Y Viện.
“Làm phiền Hồ đại nhân rồi.” Hắn chắp tay, “Trời còn đang mưa lại kinh động đến ngài.”
Hồ viện sử vội đáp lễ, nói Xưởng công khách khí quá, “Xưởng công đã có lệnh, ta sợ thuộc hạ làm không xong, vẫn là ta tự mình đi một chuyến mới yên tâm được.” Dứt lời liền tiến lại đây, xắn tay áo bắt mạch. Cũng không cần Lương Ngộ nói rõ nội tình, quay đầu lại liếc hắn một cái: “Cô nương phải chịu khổ rồi?”
Lương Ngộ gật đầu, “Hồ đại nhân nhìn xem, liệu có nặng lắm không?”
Hồ viện sử lại cúi đầu xem kỹ mạch tượng, nghĩ ngợi mãi mới thu tay về, “Khí huyết nghịch loạn, mạch tượng cũng không ổn, nhất thời máu không về tim, nhưng cũng không có gì đáng ngại. Nhưng mà hai ngày này phải tĩnh tâm điều tức, lát nữa ta kê thuốc, để cô nương uống hai thang, chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại ngay thôi.”
Đến lúc này Lương Ngộ mới yên tâm, lại hỏi: “Sau này sẽ không để lại di chứng gì đâu phải không?”
Hồ viện sử nói: “Cô nương không có tình trạng nôn khan, theo ta thấy sẽ không để lại hậu quả, Xưởng công cứ yên tâm. Vẫn là câu nói kia, tĩnh tâm điều tức là chính, chỉ cần qua được điểm mấy chốt này, bệnh đi như kéo tơ, thế là sẽ khỏi hẳn.”
Lương Ngộ gật đầu, gọi Tăng Kình vào, “Sai người đến Thái Y Viện chờ bốc thuốc.”
Rồi lại hành lễ với nhau, nói lời cảm tạ Hồ đại nhân, lúc này mới tiễn Hồ viện sử ra cửa.
Đang định quay đi thì bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng vấn an, quả nhiên là Hoàng Đế tới. Hắn lại vội ra cửa đón chào: “Vẫn còn đang mưa, sao chủ tử đã đến rồi?”
Hoàng Đế rất gấp gáp, cũng mặc kệ mấy thứ lễ nghi, đến hành lang thì cởi áo choàng xuống rồi vào cửa, vừa hỏi: “Đại bạn, Nguyệt Hồi thế nào?”
Lương Ngộ đáp: “Đã mời Hồ viện sự thăm khám rồi ạ, kê thang thuốc, nói uống hai bữa là đỡ, chủ từ đừng lo.”
Hoàng Đế nghe xong gật đầu, ngồi xuống bên mép giường gọi nàng: “Nguyệt Hồi, ngươi nghe thấy trẫm không?”
Lần này Nguyệt Hồi rất hãnh diện, mở mắt ra, tầm mắt vẫn xoay mòng mòng, mãi mới thấy rõ mặt Hoàng Đế.
Chẳng biết trên chóp mũi Hoàng Đế dính mưa hay là mồ hôi, đôi mắt đầy ắp lo lắng nhìn nàng. Nguyệt Hồi cười cười, “Nô tỳ khỏe lắm, Hoàng Thượng đừng lo.”
Hoàng Đế gật đầu, “Trẫm bị mấy tên sứ thần của phiên vương đeo bám, không thoát thân được, đến muộn mất. Thái Hậu luôn kiêu căng bướng bỉnh, lần này đã dám ức hiếp cả trẫm rồi, ngươi yên tâm, sớm muộn gì trẫm cũng trút cơn tức này cho ngươi.”
Ôi chao, lại một người nữa muốn trút giận cho nàng, không cần biết về sau sẽ thế nào, chỉ nghe xong lời này nàng đã thấy sảng khoái lắm rồi.
Có đôi khi Hoàng Đế mang tâm tư thiếu niên, hắn cảm thấy phương thuốc nhanh nhất để trị được vết thương trong lòng nàng chính là đưa nàng đi chơi, vì thế nhẹ nhàng nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đầu đằng kia trẫm đã an bài xong, hai ngày nữa đưa ngươi đến Bắc Hải Tử, nhé?”
Lương Ngộ nghe vào tai, không khỏi nhíu mày. Trải qua trận này, cho dù ngoài da không trầy xước nhưng chẳng nhẽ bên trong không tổn thương? Chẳng thèm hỏi han gì hết, chỉ mải rủ đi chơi, nếu thật lòng thương người ta thì rõ ràng sẽ không làm thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT