Tần Cửu An dạ vâng, tự mình cầm đèn lồng đi trước dẫn đường.

Vương lão nương nương của Duyên Khánh Điện luôn luôn có ý với Chưởng ấn, từ khi đứa con trong bụng bị mồ côi cha đã thế rồi.

Trước đây Vương quý nhân hoài long thai nên mới được ở lại, nhưng đứa bé không còn, đáng nhẽ sẽ bị đưa đi thái lăng theo lệ cũ. Thái Hậu là người không bao giờ nói chuyện tình cảm, vốn đã chèn ép các phi tần đủ kiểu, bây giờ cũng chẳng có lý do gì để giữ, tống cổ hết những người có thể tống cổ. Khi ấy vẫn là nhờ đến lòng hảo tâm của Chưởng ấn thay Vương quý nhân cầu tình với Thái Hậu, nói bên cạnh lễ pháp vẫn phải nhớ đến một chữ tình. Đương nhiên khi đó Chưởng ấn mới chỉ ở hàm Bỉnh bút, làm vậy là để cho khắp trên dưới hoàng cung nhìn vào, ít nhiều cũng có chút ý tứ mượn lòng người. Nhưng dù gì Vương quý nhân vẫn thực sự được lợi, Thái Hậu đồng ý cho nàng ở lại, nàng liền ghi tạc ơn huệ Chưởng ấn, một lòng một dạ đến tận hôm nay. Giống với mọi ngày, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng phải đến làm phiền, bây giờ bắt được ăn cắp, lại còn là người trước đây thuộc Tư Lễ Giám, đương nhiên càng không thể lặng lẽ giấu giếm.

Ánh đèn leo lét chiếu sáng lên sườn mặt Chưởng ấn, đúng là như bạch ngọc tỏa sáng. Con người phân ra dăm bảy loại, phàm là kẻ xinh đẹp đều sẽ được yêu thích. Giống như y và Lạc Thừa Lương, tuy cũng với được đến vài vị Thái phi, nhưng mà đã hết thời cả rồi, cứ như nhai trấu, chả nếm ra được hương vị gì. Còn Vương nương nương của Duyên Khánh Điện quả thực là người trẻ tuổi xinh đẹp nhất trong số đó, nếu Chưởng ấn đồng ý sờ mó, thế thì chẳng bao lâu nữa sẽ giống như viên ngọc được dũa gọt, ngon ngọt từ trong ra ngoài.

Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Chưởng ấn không hề có tâm tư ấy, nhưng bỗng nhiên hôm nay lại đổi ý, hẳn là nổi hứng lên rồi chăng!

Tần Cửu An ân cần dẫn đường tới Xuân Hoa Môn, đúng vào lúc cánh cổng chuẩn bị khép lại, tiểu hỏa giả cúi đầu đẩy cửa, mới đẩy được một nửa thì trông thấy Tần Cửu An, ối một tiếng: “Thiếu giám tới ạ?” Nói xong lại phát hiện sau lưng Tần Cửu An còn có thêm Lương Ngộ, vội vàng cúi gập người, “Thỉnh an lão tổ tông.”

Tần Cửu An nâng cằm ý bảo mở cửa, hai đứa tiểu hỏa giả vội vàng đẩy cửa ra, Lương Ngộ nhấc vạt áo bước qua ngạch cửa. Rẽ ở khúc cong đằng trước chính là Duyên Khánh Môn, có thể trông thấy Duyên Khánh Điện ẩn hiện trong ánh đèn dầu. Tần Cửu An đưa Lương Ngộ đến trước cửa, thức thời dừng chân lại, cười nói: “Lão tổ tông tự mình đến hỏi vất vả quá. Tiểu nhân chờ ở ngay đây, nếu có gì cần dặn, lão tổ tông cất tiếng là tiểu nhân nghe thấy ngay.”

Lương Ngộ cũng không nhiều lời, bước về phía chính điện, Tần Cửu An có nhãn lực rất tốt, đuổi hết tiểu hỏa giả đứng gác đi, buông đèn khép cổng lớn lại, nghiêm chỉnh cúi đầu đứng canh bên ngoài Duyên Khánh Môn.

Tuy mới bắt được trộm nhưng trong chính điện không hề ồn ào, Vương quý nhân ngồi trên ghế cao, chỉ chờ Lương Ngộ đến xử trí.

Tường cao của Tử Cấm Thành đã chặn đường biết bao nhiêu người cơ chứ, sau khi lui về vị trí Thái phi chẳng còn được tự do như khi là Quý nhân, gặp người muốn gặp mà khó hơn lên trời.

Nhưng mà đoán chừng hôm nay nhất định Lương Ngộ sẽ đến, trước đó Vương quý nhân đã trang điểm xinh đẹp, trông chẳng giống xử trộm mà giống đi xem mặt hơn. Tà áo thêu hoa sen Tịnh Đế viền cáp nha màu phớt hồng, váy như ý lụa dệt hoa tơ vàng chỉ bạc, mái tóc búi lỏng, khuôn mặt còn thoa một lớp phấn. Khi Lương Ngộ bước vào, nàng đang ngồi ngay cạnh bình hoa mai, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nhìn lên, giữa sóng mắt lưu chuyển là dáng vẻ sinh động muôn tình vạn chủng.

Tên thái giám bị bắt đang quỳ gối trên đất, thấy Lương Ngộ đến thì không dám nói lời nào, khấu đầu xuống thật sâu, tì trán lên tấm thảm nhung Lương Ngộ đang đứng. Lương Ngộ nhíu mày nhìn kỹ, đã từng nhìn thấy gương mặt này, đúng là tiểu Tư phòng trước đây từng ở trong nha môn.

Bởi vì lúc ấy chủ sự của Duyên Khánh Điện muốn xin thêm người cho nên tên này mới được phái đến, bây giờ xảy ra chuyện thì tất nhiên phải lần mò đến nguồn gốc mà xử. Lương Ngộ chắp tay hành lễ về phía Vương quý nhân, “Tên nô tài hạ tiện làm nương nương tức giận, nương nương muốn xử lý thế nào, đều nghe theo ý của nương nương.”

Thực ra trong lòng Vương quý nhân cũng chẳng ghi hận tên thái giám ăn cắp này mấy, lại còn cảm kích là đằng khắc, nhờ gã hồ đồ nên mới có lý do để mời Lương Ngộ đến Duyên Khánh Điện.

Vương quý nhân ra chiều thẹn thùng, liếc hắn một cái, nói: “Lương chưởng ấn thăng chức rồi, bận bịu công sự, nếu không phải hôm nay trong cung xảy ra chuyện xấu, ta cũng không dám đến làm phiền Chưởng ấn.”

Lương Ngộ nghe xong thì cười, hắn luôn luôn đem lại cho người ta cảm giác như thế, trông từ xa thấy thật nghiêm trang, tiếp xúc rồi lại thấy ấm áp. Không cần biết bên ngoài đồn đại hắn tàn độc hung ác thế nào, ngươi gặp hắn rồi sẽ chỉ thấy hắn như một công tử xinh đẹp nhẹ nhàng. Đôi mắt của hắn, nụ cười của hắn có thể khiến người ta quên đi thủ đoạn hắn dùng, thành thật cho rằng hắn nhờ vào nhiều năm chăm chỉ mới lên được cái ghế đứng đầu Tư Lễ Giám.

“Nương nương đừng nói vậy, tên này vốn là người được nha môn thần phái ra hầu hạ, phạm vào tội chính là do thần quản giáo không nghiêm, không chỉ riêng hắn, cả thần cũng nên chịu giáo huấn.” Vừa nói vừa nhìn về phía cái tay nải kia. Bên trong có quần áo cùng với trang sức vàng bạc, thực ra cũng chẳng coi là nhiều, nhưng đã ăn trộm thì một đồng bạc cũng đủ thành tội. Hắn hừ một tiếng, “Bắt trộm bắt cả quả tang, bằng chứng đủ cả, không còn gì phải nói nữa.”

Thái giám kia run rẩy níu chặt giày Lương Ngộ, dập đầu khóc ròng: “Lão tổ tông, là tại tiểu nhân không hiểu chuyện, đi sai một bước mới ra nông nỗi này. Quê nhà tiểu nhân gặp nạn, cha mẹ không có cơm ăn, tiểu nhân nhất thời ngu muội mới dám ngấp nghé đồ của nương nương.” Vừa nói vừa tự tát bôm bốp lên mặt mình, “Tiểu nhân hồ đồ, tiểu nhân hồ đồ…Tiểu nhân ngàn vạn lần không nên…không nên động vào đồ của lão nương nương, tiểu nhân biết sai rồi, cầu lão tổ tông khoan thứ.”

Lương Ngộ chán ghét dịch chân, quay đầu hỏi Vương quý nhân: “Nương nương bị mất những gì? Đã tìm về được đủ hay chưa?”

Vương quý nhân nhìn hắn đến thất thần, hắn vừa hỏi, nàng vội ừ, “Là tiền riêng thường ngày ta tích góp, có cả đồ vật lúc trước Tiên Đế ngự ban, có thứ còn, có thứ không thấy nữa.”

Lương Ngộ nghe xong nhấc chân đá tên thái giám kia một cú, “Thứ hỗn xược, làm người không làm, muốn đi làm loại trộm gà trộm chó. Cái tay bẩn kia đã dám thò ra thì không nên giữ lại làm gì nữa. Người đâu!”



Hắn quát to một tiếng, làm Vương quý nhân và tất cả đám cung nhân có mặt giật nảy mình. Thái giám chưởng hình bên ngoài bước đến nhận lệnh, hắn lạnh giọng: “Lôi thứ chó má này đi, giao cho phiên tử Đông Xưởng. Trước tiên chặt một bàn tay, nếu không chết thì chặt nốt bên còn lại.”

Thái giám chưởng hình vâng mệnh, hung tợn nhào lên kéo tên kia đi.

Những tòa điện trong cung không giống với nhà dân ở ngoài, sâu hun hút, tiếng kêu khóc vọng lại mãi, giống như con rắn chạm trổ quấn quýt trên xà nhà, không tài nào xua đi được. Vương quý nhân chưa từng tận mắt nhìn thấy Tư Lễ Giám xử án, cũng không ngờ Lương Ngộ còn có một bộ mặt như vậy, cứng đờ ngồi đó, một lúc lâu sau vẫn không thốt nên lời.

Lương Ngộ thì sao, lại đổi về vẻ tươi cười, chắp tay nói: “Làm nương nương bị kinh động rồi, quy củ Tư Lễ Giám rất nghiêm, kiêng kị nhất là những kẻ tay chân không sạch sẽ, đã phạm tội như vậy, thần đành phải thanh trừng đi thôi. Bây giờ bên cạnh nương nương thiếu người, chốc nữa thần sẽ sai cung giám phía dưới điều thêm đến đây. Thần sẽ hạ lệnh tìm lại đồ đạc cho nương nương, tìm về được là tốt nhất, nếu không tìm được cũng đành mong nương nương thông cảm, Tư Lễ Giám sẽ âm thầm bổ khuyết sau, nương nương thấy thế nào?”

Từng câu từng chữ của hắn toàn là lời khách khí, vào tai Vương quý nhân lại đầy ắp ôn tồn. Kiếm ăn trong thâm cung này không có ai chống lưng quả đúng là gập ghềnh, trước kia chưa tiến cung thì coi thường thái giám nô tài, sau này quen được Lương Ngộ mới biết được trước kia tầm mắt mình nông cạn biết bao.

Hải đường không thơm, cá cháy nhiều xương, Lương Ngộ là hoạn, đây đều là những thứ nhân gian hối tiếc nhất. Người ấy tình nguyện giúp nàng giữa trận gian nan, cho dù hắn không đủ lục căn nàng cũng nhận.

Huống hồ phẩm hạnh lẫn tướng mạo của hắn đều hiếm có khó tìm. Giống Hạ mỹ nhân, Tống Khang phi hạ mình qua lại với hai tên thái giám Tùy đường, nàng biết được thì rất khinh thường, bởi vì người trong lòng của nàng thanh cao hơn mấy thứ ô trọc đó nhiều lắm, khiến nàng cảm thấy mình cũng thanh cao theo.

Đáng tiếc Lương Ngộ lại là chính nhân quân tử trong đám thái giám, phàm kẻ có quyền trong Tư Lễ Giám thì đều muốn qua lại với Thái phi, chỉ có mình hắn, quyền khuynh triều dã, thế mà đến một nửa nữ nhân cũng chẳng có. Vì sao lại thế, nàng đã bao nhiêu lần ám chỉ trong ngoài hắn cũng không dao động, thế là nàng bắt đầu lo lắng, liệu có phải cung khác cũng coi trọng hắn, hắn bước lên thuyền người khác, cho nên bây giờ mới coi thường Duyên Khánh Điện?

Vương quý nhân đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, cứ hàm hồ mãi thế này không phải cách tốt, tầng giấy cửa sổ bị đâm thủng rồi, dẫu thành hay không thành thì ít ra vẫn được an tâm.

Nàng quay đầu nói với cung nữ bên cạnh: “Ngươi đi chuẩn bị trà đi, để ta mời Chưởng ấn đại nhân.”

Cung nữ vâng, kéo hết đám người không liên quan xuống. Lương Ngộ biết thừa, chắp tay với Vương quý nhân, “Nương nương thịnh tình, thần hổ thẹn.”

Vương quý nhân so tay nói: “Có hề gì, mời Xưởng thần ngồi.”

Lương Ngộ ngồi xuống theo lời nàng, đèn liêu ti treo cao cao trên bốn góc phòng, soi sáng mặt mày xuất chúng lỗi lạc. Vương quý nhân khẽ khàng liếc nhìn, trái tim rung rinh, âm thầm cảm khái cho dù người như hắn có bị tàn khuyết cũng không thể khiến người ta khinh thường. Thậm chí kiểu cao quý tự trọng này còn hơn hẳn nam nhân bình thường.

Hai người ngồi đối diện nhau, nàng có chút bối rối, Lương Ngộ thì vẫn nói cười thản nhiên, ánh mắt quét lại đây, tuần tra một vòng trên gương mặt nàng, hỏi: “Nương nương có gì muốn dặn dò, thần đang nghe đây.”

Có gì dặn dò ư…Vương quý nhân đỏ mặt, cúi đầu nói: “Từ khi Tiên Đế tấn thiên, long chủng của ta không giữ được, về sau lại còn đủ thứ chuyện, đều là nhờ Xưởng thần săn sóc. Ta là người có ân tất báo, nhưng hiện giờ tiền đồ Xưởng thần rộng mở, ta nói muốn báo đáp nghe cũng thật không biết lượng sức mình.”

Lương Ngộ cười, “Nương nương quá lời rồi, thần nhậm chức Tư Lễ Giám chính là để làm việc cho các chủ tử. Các nương nương ra lệnh, thần tận tâm làm việc, ấy là bổn phận của thần, nương nương nói cái gì mà có ân, thần không dám nhận.”

Vương quý nhân lắc đầu, “Ta không giống các nương nương khác, bọn họ đều có hoàng nữ hoàng tử, người như ta đáng nhẽ nên bị đưa vào địa lăng thanh đăng cổ phật cả đời, đợi già rồi chết, chôn vào phi viên là xong, nào có chuyện được như bây giờ, ở lại trong cái ổ phú quý, ngồi hưởng vinh hoa.”

Thực ra vinh hoa phú quý trong cái ổ này không hề dễ hưởng, đều dựa vào cách nhìn nhận của từng người.

Lương Ngộ vẫn cười hiền hòa, cong eo nói: “Tuy long chủng của nương nương không giữ lại được nhưng dù sao vẫn từng có công sinh dưỡng, đưa đến địa lăng thì thật tàn nhẫn. Đã nhiều năm trôi qua rồi, nương nương cũng nên buông xuống, chỉ cần nghĩ làm thế nào để ăn ngon ngủ tốt là được, không cần phải nhắc lại chuyện xưa.”

Vương quý nhân đang định mở miệng thì cung nhân bưng trà vào, nhất thời gián đoạn, chỉ nói: “Xưởng thần uống trà đi, đây là trà Vân Vụ của quê ta, từ trước thời Đường đã được tiến cống, mời Xưởng thần nếm thử.”

Uống trà nói chuyện phiếm, thực ra không được đúng thời điểm cho lắm, Lương Ngộ đồng ý tới đây một chuyến cũng là vì buồn bực lâu quá rồi, có chút tâm tư muốn đi tìm vui.



Nguyệt Hồi từng nói không cho hắn đi tìm chim hoàng yến trong lồng, không cho hắn thông đồng với quả phụ, chẳng hiểu sao hắn cứ muốn làm trái lại đấy. Lòng người chưa bao giờ là cố định, lúc trước nàng nói không thích Hoàng Đế, không muốn tiến cung làm nương nương, đến giờ thì thế nào, còn chẳng phải là cùng nhau trượt băng ăn bạo đỗ, ngày hôm sau không quên mua dế…Có thể thấy nam nữ sinh tình với nhau cũng cần chốc lát.

Chẳng thể níu giữ muội muội tốn bao công sức mới tìm về được, tương lai hắn lại lẻ loi một mình, qua lại với Thái phi tìm vui cũng chẳng đáng trách. Nhưng mà mục đích đã xác định rõ ràng, thế mà hắn vẫn không thể đặt được Vương quý nhân vào mắt. Hắn không thích tư thế yểu điệu của nàng, không thích phấn trên mặt nàng, không thích ngữ khí nói chuyện của nàng, ngay cả ánh mắt nàng nhìn hắn cũng khiến hắn thấy không thoải mái.

Là do chưa từng thân cận với nữ nhân bao giờ sao? Chắc là vậy rồi. Vạn sự khởi đầu nan, một khi biết vui thì sẽ thích thú ngay thôi.

Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, mùi vị không tồi, “Lư Sơn Vân Vụ, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tâm tư Vương quý nhân không nằm trên chén trà, Lương Ngộ thông minh như vậy, nàng giữ hắn lại là có ý gì, hắn không thể không biết. Nhưng bây giờ hắn vẫn im lìm, những chuyện thế này hẳn phải là nam nhân chủ động mới đúng, có lẽ hắn ngại ngùng thân phận, chậm chạp không thấy có động tĩnh gì.

Phập phồng lâu thế này quá đủ rồi. Nàng buông chén trà xuống đứng lên, bởi vì căng thẳng mà gương mặt xinh đẹp càng thêm ửng hồng, khắp người nóng hôi hổi, từng cụm sóng nhiệt dưới lớp áo cuồn cuộn. Hắn cũng nhỏm đứng dậy, nàng đè nhẹ lên vai hắn ấn xuống, “Xưởng thần, hôm nay ta bạo gan, cũng đánh cược hết thể diện, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có hiểu lòng ta không?”

Lương Ngộ trầm mặc, cẩn thận ngẫm nghĩ, đương lúc một nữ nhân ngỏ lời với hắn, kỳ cục là hắn vẫn có thể khiến cho nội tâm không một gợn sóng.

Có hiểu lòng nàng hay không, đừng nói hắn, ngay cả người bên cạnh hắn cũng nhìn ra, rồi thì thế nào nữa? Hắn bỗng nhiên không muốn ở lại Duyên Khánh Điện, mấy trò vô bổ làm hắn thấy phiền chán lắm rồi.

Hắn hơi dịch ra, đứng lên chắp tay về phía Vương quý nhân, “Nương nương, thần không mù không điếc, đương nhiên là nhìn rõ tấm lòng nương nương. Nhưng thần là thứ tàn phế, tự biết lực bất tòng tâm, chỉ e sẽ phụ ý tốt của nương nương thôi.”

Vương quý nhân nghe xong liền thấy có một nỗi thất vọng lớn lao tràn ngập, lẩm bẩm rằng: “Ta chưa bao giờ coi ngươi là tàn phế, trong lòng ta ngươi chính là nam nhân đỉnh thiên lập địa. Lương Ngộ, ngươi nói thật cho ta đi, có phải trong cung đã có ai khác làm ngươi vừa ý hơn, cho nên ngươi mới cự tuyệt ta xa cả ngàn dặm?”

Lương Ngộ nói không có, “Thân mình thần thế này, không muốn phí hoài nương nương. Nương nương ở lại trong cung yên tâm tĩnh dưỡng, thần ở lại nha môn tận sức làm việc, ai cũng hòa thuận, chẳng phải rất tự tại hay sao?”

Nhưng mà Vương quý nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, nàng túm lấy tay áo hắn nhẹ nhàng lay động, “Ta không cầu ngươi điều gì, chúng ta đều là phận khổ sở, làm bạn với nhau chốn thâm cung thì có gì không tốt?”

Hình như túm tay áo khẩn khoản là thói chung của nữ nhân, Nguyệt Hồi cũng có tật xấu này, hứng lên là ôm cả cánh tay hắn vào lòng, không hề có chút giác ngộ trưởng thành. Hắn vốn nghĩ mình không chán ghét động tác ấy, ai ngờ đổi thành người khác liền khiến hắn thấy chịu không nổi. Bây giờ hứng thú đến Duyên Khánh Điện tìm vui đã biến thành một loại dày vò, cuối cùng hắn rút tay áo ra, lạnh nhạt nói: “Mong nương nương tự trọng, trong ngoài cung đều có mắt nhìn, nếu bị người ta bêu ra ngoài, thần thì không sao, mà chỉ sợ thanh danh của nương nương sẽ hỏng hết. Thần sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, nương nương cất tâm tư vào lòng, quay về an nhàn sống cuộc sống của mình như trước. Đừng bao giờ nhắc lại những lời thế này, thần hèn mạt, không dám nhận thịnh tình của nương nương.”

Nhiệt huyết của Vương quý nhân rơi rụng lả tả, ngưng kết thành băng, gương mặt đỏ bừng trở nên trắng bệch trong nháy mắt, trông cũng rất khiến người ta đau lòng.

Lương Ngộ lại chẳng phải người thương hoa tiếc ngọc, hành lễ nói: “Không còn sớm nữa, nương nương nghỉ ngơi đi, thần cáo lui.”

Hắn ra khỏi Duyên Khánh Điện, trong điện nóng nực bí bách, vừa bước ra gió lạnh liền ập tới, làm hắn giật mình.

Tần Cửu An bước nhanh tới đón, y đứng ngoài tính toán, kể từ khi tên thái giám phạm tội bị giải đi cho đến khi Chưởng ấn ra ngoài mới chỉ hết một nén nhang. Thái giám không giống nam nhân bình thường, không phải chỉ chơi hai ba bận đã tận hứng. Bởi vì thiếu một khối, những nữ nhân kia chưa đã thèm, đương nhiên sẽ không cho ngươi xuống giường sớm rồi. Huống hồ Vương quý nhân trống trải đã lâu, hẳn là phải dây dưa càng lợi hại hơn, nhưng với mức thời gian này thì có thể thấy đêm nay chưa kịp xảy ra gì hết.

Tần Cửu An nhìn Lương Ngộ, “Lão tổ tông, Vương nương nương không còn sai bảo gì khác ạ?”

Lương Ngộ hiểu y có ý gì, liếc mắt một cái, “Ngươi thấy Vương nương nương nên sai bảo thêm gì?”

Tần Cửu An bị quở, lập tức ngượng ngùng cười, “Tiểu nhân chỉ thuận miệng hỏi thăm…”

Lương Ngộ nhìn sắc trời, mặt trăng đã bò lên khỏi tường cung, ngày mai không phải lên triều, cũng không có Nội các tiến giảng, hắn khoanh tay thở ra một hơi, “Gọi người chuẩn bị xe, ta xuất cung bây giờ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play