Nguyệt Hồi ngập ngừng, do dự nói: “Muội chỉ muốn huynh an ổn, sống những tháng ngày bình dị, tìm một người tử tế là được. Các nương nương đều là con chim đeo xích vàng trên chân, các nàng không thể rời khỏi nơi này, rời đi là chỉ còn đường chết. Đàn ông cưới vợ về để làm gì, còn không phải mong về nhà được nằm trên giường đất ấm, có người ở bên cùng ăn cùng ngủ sao, nếu huynh và những lão nương nương kia…cái đấy đấy, không tốt đâu.”
Lương Ngộ bật cười, “Muội còn biết mấy cái này?”
Nguyệt Hồi nói đương nhiên, “Muội có phải trẻ con đâu, huynh đứng đắn cưới một người về đi, đừng thông đồng với quả phụ, để người ta đồn đại khó nghe muốn chết.”
Lương Ngộ lại rất có lòng trêu nàng, “Trong cung không giống bên ngoài, những vị đó chính là Thái phi, đã từng hầu hạ Tiên Đế. Đám thiếu giám đều coi đây là vinh dự, người đối thực càng có thân phận, bọn họ lại càng nở mày nở mặt.”
“Mặt này thì nở cái nỗi gì, tìm một người toàn tâm toàn ý không được sao?” Nàng có chút sốt ruột, mình chỉ có một ca ca ruột này, đương nhiên sẽ trông mong được thấy hắn hạnh phúc. Nàng khua khoắng chân tay, “Huynh khó khăn đi đến ngày hôm nay là để tranh thứ thể diện cặp kè với Thái phi? Trong cung biết bao mắt nhìn, các chủ tử không gây khó dễ còn may, nhỡ đâu có người cố ý mách lẻo, họa này ập xuống, có đáng giá hay không!”
Nàng thực sự suy nghĩ rất chu toàn, nghiêm túc như thể trời sắp sập. Lương Ngộ lang bạt một mình nhiều năm, bây giờ có chút thành tựu, người bên cạnh đều vắt óc tìm kế nịnh nọt, nói đến tri kỷ ấy à, muốn tìm một người cũng thật khó. Chuyện công việc còn có người thương lượng, lời tư tình lại chẳng ai sẻ chia, cũng chỉ có muội muội này sợ hắn đi nhầm đường, tự mình chuốc phiền toái vào mình.
Làm khó tấm lòng nàng, hắn nhẹ nhàng thở ra, bình thản nói: “Muội yên tâm, ca ca không hồ đồ như vậy. Đối với ta, dù chỉ một chút suy nghĩ về tình yêu nam nữ cũng là không nên, hiện tại ta không có tâm tư đó…” Vừa nói vừa lắc đầu, “Giờ vẫn chưa phải lúc, còn cách ngày được thảnh thơi xa lắm.”
Cuối cùng Nguyệt Hồi đã được yên tâm, nói chuyện với người thông minh rất thích ở điểm này, hắn biết cái gì nên làm cái gì thì không, khác với mấy kẻ cứng đầu cứng cổ, vừa động đến chữ “tình” là chẳng tìm ra nam bắc, nguyện chết vì yêu, những thứ khác đều mặc kệ.
Bước chân nàng nhẹ hẳn đi, cười nói: “Dù sao muội sắp tiến cung, huynh đừng sợ tịch mịch, đã có muội đây rồi.”
Lương Ngộ gật đầu: “Chịu khó vài ngày, đợi ta nghĩ cách, sớm muộn gì cũng đưa muội ra.”
Nguyệt Hồi cảm thấy đi đến đâu thì hẵng lo đến đó, thực ra không đến mức phải gấp gáp rời khỏi đây. Nàng đi theo sau đuôi hắn, dọc đoạn đường về phía trước, tuyết đạp dưới chân phát tiếng giòn vang, mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới qua giờ thân mà chiều hôm đã lấp ló trùm tới.
Hoa viên Từ Ninh Cung rất lớn, bọn họ đi vào từ cửa ngách, giờ này trong vườn không có ai, bởi vì Thái Hậu sắp đến Hàm Nhược Quán lễ Phật cho nên mới thắp đèn lồng sớm. Hiện giờ nhân sự gác cổng trong cung đều do Tư Lễ Giám sai khiến, thái giám canh gác hôm nay đều đã được an bài xong xuôi từ trước, bởi vậy nên dù Lương Ngộ đích thân đến cũng sẽ không lộ chút tiếng gió nào.
Thừa Lương đứng thẳng tắp dưới hiên, thấy bóng hắn vội chạy lên đón, rũ tay nói: “Thời điểm sắp đến, mời lão tổ tông.”
Lương Ngộ nhấc áo bước vào Hàm Nhược Quán, ba mặt tường cao là bàn thờ Phật sơn vàng đội mũ bì lư, phảng phất có thanh tịnh phát ra từ trong phú quý thối nát, đây là nơi duy nhất coi trọng vật chất mà vẫn không dính bụi trần. Trong điện đốt đàn hương như mọi năm, hắn không thích mùi này, giữa phòng có một đỉnh hương ba chân mạ vàng, khói mỏng lượn lờ bay lên, mùi hương nồng đến mức khiến người ta choáng váng, hắn lấy từ trong tay áo ra một cái khăn che lên mũi, quay lại hướng cằm với Nguyệt Hồi, ý bảo nàng đi sâu vào trong.
Cái gọi là phòng nhỏ, quả thật đúng là rất nhỏ, ước chừng chỉ to hơn cỗ kiệu một chút, hai người ngồi đối diện phải áp đầu gối vào nhau. Nguyệt Hồi chui vào, vốn tưởng chỉ một có một mình nàng là được, không ngờ Lương Ngộ cũng vào theo. Nàng ớ một tiếng: “Huynh không cần…” Còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ nhịp, là Từ Ninh Cung bày giá, Thái Hậu lão nương nương đến lễ Phật rồi.
Thừa Lương nhanh chóng đóng cửa lại, khóa chốt ngoài vào, trong lòng mải mê cười trộm, có lẽ cây vạn tuế nghìn năm sắp nở hoa rồi. Chưởng ấn đại nhân cực kỳ để bụng với cô nương này, mấy năm nay tìm kiếm khắp nơi, phí mất bao nhiêu sức lực. Bảo là thân thích, nhìn mặt bọn họ mà xem, trông chẳng giống người một nhà gì cả. Rốt cuộc là vì duyên cớ gì được, nói không chừng thời trẻ vị này từng có hôn ước, bây giờ lên làm Chưởng ấn có quyền có thế, cho nên tìm về nối lại tiền duyên hay chăng!
Cùng nhau chui vào trong một phòng nhỏ bồi đắp cảm tình, đây chính là hiếu kính của cấp dưới đối với cấp trên. Thừa Lương đang ngóng trông được thăng làm Bỉnh bút đây này, nghiền ngẫm tâm tư cấp trên nhiều một chút, vuốt mông ngựa khéo một chút, đường về sau chắc chắn dễ đi.
Thái Hậu đã đi đến ngoài cửa, Thừa Lương vội tiến lên đón chào, y cũng tạm được coi là nhân vật có tiếng trong Tư Lễ Giám, Thái Hậu nhìn thấy y thì ồ lên: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây, Lạc thiếu giám bận rộn, sao lại chạy đến đây hầu hạ thế này?”
Thừa Lương cười xòa, cong eo nói: “Nương nương lại trêu nô tài rồi, nô tài nào phải người bận rộn gì, cùng lắm chỉ là nghe sai khiến mà thôi. Lần trước Lý nương nương nói bàn thờ Phật phía tây bị tróc màu, nô tài chạy tới xem một chút, chờ trời sáng sẽ lập tức sai người tới sơn lại. Nô tài lại nghe hôm nay nương nương lễ Phật, cho nên mới ở lại chờ hầu hạ nương nương xong rồi đi ạ.”
Thái Hậu cười lạnh: “Đừng có để chậm trễ công việc của ngươi đấy.”
“Nào có chuyện đó ạ.” Thừa Lương đặt đầu hương vào ngọn nến, cung kính dâng lên cho Thái Hậu, cười nói: “Thái Hậu nương nương là chủ tử, nô tài phụng dưỡng chủ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa(*), dù cha chết mẹ chết cũng phải dời lại sau, nô tài hầu hạ xong nương nương mới tính tiếp.”
(*) Ý nói lẽ rất đúng xưa nay, không có gì phải nghi ngờ.
Nịnh hót đến là trơn tru, đây chính là bản lĩnh làm thái giám. Ở trong cái phòng nhỏ Nguyệt Hồi đưa mắt liếc Lương Ngộ một cái, tỏ vẻ tán thưởng với sự đẩy đưa khéo léo của Tư Lễ Giám.
Thái giám rất giỏi ăn nói, Lương Ngộ nghe nhiều đến nỗi lỗ tai mọc kén rồi, hắn chỉ nháy mắt với nàng, bảo nàng lo mà nghiền ngẫm âm điệu của Thái Hậu, đừng quên mục đích đến đây.
Nguyệt Hồi hiểu ý, kề tai lên khe cửa cẩn thận phân biệt, giọng nói của Thái Hậu nghe vẫn còn rất trẻ, hẳn là bảo dưỡng tốt, nhiều nhất chỉ 25 26 thôi. Nhưng mà giọng mỗi người không giống nhau, Thái Hậu thích ngân giọng, kiểu âm thanh này có dáng vẻ vừa biếng lười lại ngạo mạn, không cần biết thân phận có tôn quý hay không, quả thực khiến người ta không thích nổi.
Bên ngoài vẫn đang tiếp tục nói chuyện, Thái Hậu hỏi Thừa Lương rằng Lương chưởng ấn đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của Hoàng Đế hay chưa: “Thường dân còn có tam thư lục lễ, lễ tiết Thiên tử lập Hậu càng thêm rườm rà. Hôm nay Nội các yết kiến, ta cũng dặn dò Trương thủ phụ rồi, nếu còn gì phải cân nhắc thì bảo Chưởng ấn các ngươi cứ bàn với Trương Hằng là được.”
Thừa Lương vâng: “Tuy chúng nô tài chưa từng được đích thân gánh vác, nhưng lớp người lớn tuổi trong nha môn vẫn còn, sẽ không có sai sót gì đâu ạ, xin nương nương yên tâm. Trước mắt cần phải lên danh mục lễ vật, chờ mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng sẽ đưa ngay đến cho nương nương xem.”
Thái Hậu ừ một tiếng: “Còn phía Hoàng Đế…”
Thừa Lương cười tươi như hoa: “Người nương nương đã chọn thì còn gì để nói nữa ạ, đương nhiên Vạn Tuế Gia sẽ thích.”
Không cần biết lời này là thật hay giả, giống như tiếng động khi ném đồng tiền vào trong nước vậy đó, Thái Hậu vẫn thấy rất vui.
“Được rồi, ngươi đi đi.” Thái Hậu xoay người, ma ma bên cạnh bày biện dụng cụ lễ Phật xong xuôi thì tiến lên đỡ, Thái Hậu ngồi trên đệm hương bồ, một tay gõ kiền trùy, “Ở đây không cần ngươi hầu hạ, chuyện lập Hậu ngươi cũng có công, nếu thuận lợi làm xong, ta sẽ giúp ngươi tiến cử, bảo Chưởng ấn các ngươi cho ngươi thăng làm Bỉnh bút.”
Thừa Lương dạ một tiếng, đáp đến là vang dội.
Những người không liên quan đều rời khỏi Phật đường, Nguyệt Hồi nhìn xuyên qua khe cửa nhỏ xíu, trông thấy Thái Hậu ngồi trong một vầng sáng huy hoàng, vừa lần tràng hạt vừa đọc kinh văn. Thông thường chỉ cần nghe dăm ba câu là nàng có thể nhại lại kha khá, bây giờ thao thao bất tuyệt thế này, hoàn toàn đủ để nàng khiến người nghe không thể lần ra manh mối.
Lương Ngộ khẽ giọng hỏi: “Thế nào? Có được không?”
Nàng nhe răng cười: “Xưởng thần hỏi như vậy, xem ra là không tin tưởng ai gia đây mà.” Quả nhiên là giọng nói chính cống của Thái Hậu.
Lương Ngộ thở dài: “Chỉ có trong xướng kịch mới tự xưng ‘ai gia’, Thái Hậu là người có phúc nhất thiên hạ, là Mẫu hậu của Hoàng Đế, có gì mà phải ‘ai’.”
Nguyệt Hồi nhún vai, “Nhưng mà trượng phu chết rồi, có thể không ‘ai’ được chắc. Nếu không phải quá đỗi nhàm chán thì làm gì có ai chịu ngồi trong Phật đường gõ mõ.”
(*) Ai gia: tiếng Thái Hậu hoặc Hoàng Hậu dùng để tự xưng mình sau khi chồng mất trong tiểu thuyết, kịch ngày xưa. “Ai” nghĩa là bi thương, đau xót, bi ai.
Dù sao nàng tự có kiến giải của nàng, chỉ cần khi thực sự ra trận đừng nhảy câu “ai gia” ra là được. Lương Ngộ cũng không nói nhiều, lễ Phật phải tốn mất một khoảng thời gian, dù sao chỉ ngồi không, vì thể cởi chuỗi bồ đề trên tay xuống, chậm rãi thiền định theo tiếng tụng kinh của Thái Hậu.
Nguyệt Hồi là người không có tuệ căn gì hết, trước nay cũng chưa từng có ý định kết Phật duyên, ngồi chán chết một lúc lâu, liên tiếp ngáp dài ngáp ngắn. Cuối cùng nàng thực sự không mở nổi mắt ra nữa, gà gật dựa vào vai ca ca đánh một giấc.
Nàng vừa dựa lên, Lương Ngộ liền nhận ra ngay. Bởi vì dựa thoải mái, nàng còn cố tình cởi mũ xuống. Cái đầu nho nhỏ dụi vào cổ hắn, hắn vừa hơi quay đầu liền bị búi tóc rối bời ấy chọc vào mặt.
Nha đầu này chẳng bao giờ chịu chú ý, tính tình tùy tiện, nếu không phải vì lớn lên xinh đẹp thì có lẽ sẽ thô kệch như đàn ông mất. Hắn không làm gì được, lại chẳng thể động đậy, chỉ mỗi đôi mắt còn tự do, tầm mắt dừng lại trên đỉnh điện. Hàm Nhược Quán có tảo tỉnh hoa cả hải mạn, tầm mắt trong phòng nhỏ không đủ để nhìn lên đỉnh, hẳn là do bên ngoài hương khói mù mịt, cho nên trông màu sắc của hòa tỉ phía trên bàn thờ Phật lại càng đậm hơn phía đỉnh đầu rất nhiều.
Hắn bắt đầu suy xét, chờ thời tiết ấm áp lên, nên sai người đến sửa sang thêm một lần. Lại còn phải chuẩn bị sẵn sàng cho ngày mai nữa, Trương Hằng là người của đảng Thái Hậu, một khi Từ Ninh Cung đã phát mệnh lệnh ra, chỉ có chính miệng Thái Hậu truyền lời mới có thể lật đổ…
Bỗng nhiên có tiếng “khò” vang lên bên tai, bởi vì khoảng cách thực sự rất gần cho nên nghe rõ mồn một. Hắn giật mình, nghi ngờ không biết có phải Nguyệt Hồi ngáy ngủ hay không, nín thở chờ đợi một lát, âm thanh tiếp theo càng lúc càng vang. Hắn cuống quýt đưa tay che miệng mũi nàng lại, Nguyệt Hồi vùng vẫy như bị rơi xuống nước, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn hắn.
Cuối cùng tiếng tụng kinh bên ngoài đã ngừng, tiếng bước chân rắc rối đi đi lại lại, Nguyệt Hồi ghé mắt vào khe cửa ngó nghiêng, người hầu hạ của Từ Ninh Cung đi vào tiếp ứng, đợi Thái Hậu thắp thêm một vòng hương nữa cho các thần phật, lúc này mới bắt đầu giơ đèn lồng lên, tiền hô hậu ủng rời khỏi Hàm Nhược Quán.
Dưới hiên tắt đèn, chỉ có một ngọn đèn dầu trước mặt Phật lập lòe cháy, tỏa ra quầng sáng mỏng manh.
Lương Ngộ vẫn thản nhiên, “Muội ngáy ngủ, ta sợ làm kinh động đến Thái Hậu.”
Nguyệt Hồi đỏ bừng mặt, “Muội ngáy ngủ? Không thể nào, Tiểu Tứ chưa bao giờ nói muội ngáy ngủ.”
“Đấy là vì nó còn ngáy vang hơn cả muội.” Lương Ngộ đứng lên nhìn, bởi vì cửa bị khóa từ bên ngoài, phải chờ Thừa Lương đến mở mới ra được.
Nhưng mà đợi mãi vẫn chẳng thấy ai, Nguyệt Hồi hơi lo lắng: “Đừng nói là thuộc hạ của huynh bỏ quên chúng ta ở đây đấy! Thái Hậu đã đi hết rồi, sao còn không mở cửa cho chúng ta?”
Từ trước đến nay Lương Ngộ luôn tứ bình bát ổn, bị khóa lại cũng không hề sốt ruột. Thuộc hạ làm việc rất đáng tin, bọn họ trì hoãn không phải là vì bị chủ tử nào đó làm vướng chân, hẳn là tự cho mình thông minh, cố tình kéo dài đây mà.
“Sẽ đến, chờ thêm một lát nữa.” Hắn lại ngồi về vị trí cũ.
Nguyệt Hồi lại bắt đầu buồn lo vô cớ: “Trời lạnh thế này, một tấm chăn cũng chẳng có, ban đêm chúng ta sẽ đông cứng mất. Đã thế nơi này quá nhỏ, nằm xuống chẳng dễ dàng, làm sao mà qua đêm được. Chẳng phải huynh nói muội ngáy ngủ sao, hai chúng ta không thể ngủ cùng nhau…”
Nàng quả thực không quen giữ mồm giữ miệng trước mặt ca ca, lúc mới nhận thân vẫn còn kiêng dè hắn, bây giờ nàng đã chẳng biết sợ hãi là dì. Thiên tính cho phép, cứ tự nhiên như vậy mà thân cận, tâm dán tâm như vậy mà thân cận, hệt như ngày còn nhỏ.
Nhưng mà thốt ra rồi mới thấy kỳ quái, không biết có phải là vì không gian chật chội hay không, vừa dứt lời liền thấy thiếu tự nhiên hẳn đi. Sợ ca ca không thích nàng bẻm mép, vụng trộm liếc nhìn hắn, thần sắc hắn vẫn như thường, chỉ là cụp mắt xuống, nhàn nhã sửa lại tay áo tỳ bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT