“Cô bạn nhỏ?” Bartender hướng theo ánh mắt anh, chỉ nhìn một cái liền thu về, khoái trí nói: “Đúng là nhỏ thật.”
*Bartender: người pha chế rượu ở quầy bar
“Cũng không nhỏ lắm.” Phó Quân Thâm cười khẽ, giọng điệu lười biếng: “Ba năm nữa là đủ tuổi kết hôn rồi.”
“…” Bartender không nghe nổi lời này, lắc đầu, trầm giọng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, cậu đang là mục tiêu treo giải đấy.”
“Ồ?” Phó Quân Thâm nhếch mày, sắc mặt không đổi: “Họ ra giá bao nhiêu?”
“Mức độ cấp SS, 10 tỉ mỹ kim, mức tiền thưởng đứng top 7 danh sách.” Bartender nhìn thẳng vào Phó Quân Thâm: “Ít nhất đã có 10 tên sát thủ nhận nhiệm vụ này. Giờ cậu đã biết mình đáng hận cỡ nào chưa?”
Nhưng phàm là những phần thưởng trong top 10, nếu sát thủ không giết được sẽ không lấy được dù chỉ 1 xu。
Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm cong lên, mang theo chút mị hoặc: “Thế thì họ cũng phải tìm được tôi cái đã.”
Điểm này, bartender cũng đồng tình: “IBI không tìm thấy cậu, có thể thấy năng lực ẩn giấu của cậu chỉ thua mỗi người kia thôi.”
IBI, tên đầy đủ là International Bureau of Investigation – Tổng cục điều tra quốc tế.
“Không thể so được.” Phó Quân Thâm tùy ý nói: “Bao nhiêu năm mà top 1 vẫn không đổi, còn tên tôi chỉ vừa mới xuất hiện thôi.”
Số tiền thưởng cho top 1 vượt xa rất nhiều so với 9 vị trí sau, tương đương GDP của một quốc gia nhỏ của Ô Châu, nhưng vẫn chưa có ai giành được. Có thể thấy, người bị treo giải ở top 1 khó giết cỡ nào.
Không, nói đúng hơn là đến người còn chẳng tìm thấy.
“Tôi quả thật tò mò, vị thần tiên tri này rốt cuộc là ai?” Bartender than một tiếng “Sao bị người ta hận còn khủng khiếp hơn cả cậu nữa?”
Những mục tiêu khác trong danh sách, anh chí ít vẫn có chút tin tức. Nhưng vị kia, đến một chút thông tin cũng không có.
Hơn nữa, cái danh thần tiên tri đúng là rất khoa trương.
Cho dù là những thuật sĩ hay phù thủy thời Ô Châu cổ đại cũng không ngạo mạn tự gọi mình là thần tiên tri.
Ngày nay có thầy bói, nhưng cũng giống võ sĩ cổ đại, không có mấy người là thật cả. Những người có thân phận thật sự đều đã ẩn thế, số còn lại toàn là giả danh bịp bợm.
Nếu thật sự có người điều gì cũng biết trước được, thì đúng là hoang đường.
Phó Quân Thâm giương mắt, cười như không: “Lời này của cậu là có ý gì?”
“Tôi chỉ nói thật thôi, cậu vốn dĩ bị nhiều người ghét cay ghét đắng. Dù sao thì cậu cũng cẩn thật chút, 10 tỉ mỹ kim đấy, đủ để mua cả 1 hòn đảo rồi. Cậu cũng không phải không biết, đám sát thủ kia với người điên cũng không khác mấy, nhưng…” Nói tới đây, bartender lại nhíu mày: “Cậu thật sự định ở lại đây? Tôi còn nghĩ là cậu sẽ tới Đế Đô cơ.”
“Ừm.” Hai mắt Phó Quân Thâm lỡ đãng: “Tôi muốn ở Hỗ Thành một thời gian.”
Nghe thấy lời này, trong đầu bartender chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường: “Là vì cô gái kia?”
Phó Quân Thâm nhướn mày, không nhanh không chậm đáp: “Nói gì thế, em ấy vẫn chỉ là một cô bé thôi.”
Sắc mặt bartender thay đổi: “Cậu điên rồi.”
“Sớm đã điên rồi.” Phó Quân Thâm xắn tay áo lên, cười vô hại, vỗ vào vai bartender: “Uống ít rượu thôi, tổn hại cơ thể lắm.”
Người đến khu chợ đen này không cần mang bất cứ giấy tờ tùy thân nào, ai cũng có thể vào được, nhưng hầu hết mọi người đều cải trang để che giấu thân phận của mình.
Con đường này, hai bên lề đều là cửa hàng quán xá. Vì bán những mặt hàng khác nhau nên thiết kế kiến trúc cũng rất khác nhau.
Có phong cách La Mã cổ, kiểu nghệ thuật Gothic, kiểu kiến trúc Baroque, cũng có thiết kế khuôn viên cổ điển của Hoa Quốc.
Doanh Tử Khâm quay đầu, chỉ chú ý tới những bảng hiệu ghi “Bói toán”. Nhìn thoáng qua thì có khoảng mười mấy tiệm hàng thế này.
Nhưng cũng chỉ được cái mã bên ngoài, thực chất đều là những quầy bói trôi nổi thiếu kiến thức.
Bài tarot là một loại hình bói toán bắt nguồn từ Ô Châu, thời trung cổ rất phổ biến. Cô cũng từng chơi qua, nhưng nguồn gốc của nó đến nay vẫn là một ẩn số.
Bài Tarot thật không có nhiều. Những bộ bài tarot bán trên thị trường hiện nay, việc nhỏ có thể miễn cưỡng dùng, nhưng trong tình huống khác chỉ là đống giấy bỏ đi.
Có lẽ trước khi năng lực hoàn toàn hồi phục, cô sẽ tìm 1 bộ bài tarot thật vậy.
Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang, rũ mắt ngẫm nghĩ rồi đi sâu vào trong chợ.
Ngoài cửa tiệm ra thì có không ít quầy hàng rong. Tuy phần lớn là đồ cổ vụn, nhưng không ngăn được những người muốn mua đến kiểm lậu.
*Kiểm lậu: nguyên gốc là [捡漏]. Đây là một thuật ngữ trong hoạt động mua bán về đồ cổ. Vì là từ chuyên ngành, không biết dịch thế nào nên để mình âm Hán Việt nhé.
Cô gái thản nhiên liếc nhìn. Trong vài giây ngắn ngủi, cô đã quan sát qua hàng trăm món đồ cổ, không ngờ tất cả đều là đồ giả.
Mãi đến nửa tiếng sau, Doanh Tử Khâm mới nhìn thấy thứ mình cần.
Đó là một đồng tiền cổ, nằm lẫn trong một đống men sứ, rất khó phát hiện.
Chữ trên đồng tiền ấy đã bị mài mòn không ít, còn bị dính đất sét. Nhìn thoáng qua, sẽ chỉ thấy đất là đất.
Cô cúi đầu, trong nháy mắt đã tính ra niên đại và tên của đồng tiền này.
Đồng tiền bạc khoét lỗ nhà Tần, đúc vào năm 339 TCN, thời chiến quốc.
Sau 2000 năm, giá trị tăng hơn 500 vạn.
Doanh Tử Khâm ngồi xổm xuống: “Cái này bán thế nào?”
Thứ cô chỉ vào không phải đồng tiền cổ kia, mà là cái bát bên cạnh.
Người bán hàng là một thanh niên, anh ta nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, qua loa đáp: “Có 500 tệ thì mang đi.”
Ngữ khí mang theo vài phần khinh miệt.
Doanh Tử Khâm nghiêng mặt, giờ mới chỉ vào đồng tiền cổ kia: “Còn cái này nữa.”
“Cho cô, cho cô đấy.” Người thanh niên tỏ ra khó chịu: “Mau cầm lấy rồi đi đi, đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của tôi.”
Anh ta còn đang đợi mấy người có tiền để kiếm trác, không có thời gian tiếp người nghèo này.
Doanh Tử Khâm biểu cảm không đổi, để năm tờ một trăm xuống, cầm đồng tiền cổ và cái bát lên, đưa tay xoa xoa, mắt phượng nhíu lại.
Bây giờ cô có thể chắc chắn, địa cầu là một nơi không thể tu luyện. Nhưng thế này cũng tốt, cô có thể an tâm dưỡng già.
Nhưng hành động này rơi vào mắt người thanh niên lại trở thành điên khùng, anh ta cười giễu cợt, không mảy may che giấu, còn cố ý cao giọng: “Đã nghèo rớt mồng tơi, lại không có tầm nhìn, còn tự coi mình là mỏ vàng chắc?”
Người chủ quán bên cạnh nghe thấy thế, nói: “Aizz, cậu đừng nói trắng ra thế chứ, người ta cũng cần mặt mũi mà.”
“Mặt mũi gì chứ? Bây giờ cũng thật là, loại người nào cũng có thể vào đây.”
“Còn không phải sao? Gần đây luôn có một đám nghèo rớt mùng tơi đến kiểm lậu, đúng là mất mặt.”
Họ đã lăn lộn ở khu chợ đen này bao lâu nay, ai là người có tiền còn không biết sao?
Hạng người nghèo nàn này, bọn họ cũng lười tiếp.
Người thanh niên lại chế nhạo:”Hơn cả nghèo chính là không có đầu óc, đến năng lực nhận thức cơ bản cũng không có.”
Cái bát kia là anh ta mua trên taobao có 5 tệ, còn đồng tiền là nhặt được trong một công viên ở Phố Nam, đều không có giá trị.
Hai món đồ này chỉ mang đến cho đủ số lượng, không ngờ tới có một kẻ ngốc đến mua, giúp anh ta dễ dàng có được 500 tệ.
====================
Chúa tể:Ta đã cho ngươi trở thành mục tiêu treo thưởng rồi đó tỷ muội tốt.
Doanh Tử Khâm chỉ muốn dưỡng lão: Không muốn.
IBI:nguyên gốc là FBI
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT