Quản gia càng chán chường, lên tiếng: “Nhị tiểu thư, cô cứ thế này sẽ không thể làm phu nhân hài lòng được, theo tôi thấy…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, Doanh Tử Khâm đột nhiên giơ chân lên đá một cú.
Quản gia không ngờ tới, ngã nhào xuống đất “Rầm” một tiếng, một tay còn đập mạnh xuống, đau đến nỗi ông ta không kìm được mà kêu lên.
“Này”
Đúng lúc đó, có tiếng cười lạnh vang lên giữa màn đêm, mang theo chút giễu cợt.
“Không quay lại chắc sẽ không biết được, người làm của Doanh gia giờ còn dám cả gan ra lệnh cho cô chủ, Doanh phu nhân dạy dỗ thế này sao?”
Người đàn ông thân thể cao gầy, mặc chiếc sơ mi đen, khuy áo còn chưa cài hết để lộ làn da trắng sứ trên nền tuyết.
Anh đứng dưới gốc cây, càng tạo thành một cảnh đẹp rung động, cho dù là phong hoa tuyết nguyệt cũng không sánh bằng.
Doanh Tử Khâm thu chân lại, ngẩng đầu lên nhìn: “Anh còn chưa đi à?”
“May mà anh chưa đi” Phó Quân Thâm đút tay vào túi quần, cong môi “Nếu đi rồi, cô bạn nhỏ nhà chúng ta sẽ bị bắt nạt mất.”
Một cơn gió thoáng qua làm vạt áo mở tung, để lộ mảng xương quai xanh tuyệt đẹp, trong không khí còn thoang thoảng mùi trầm hương.
Vừa chín chắn lại vừa dịu dàng, đây chính là nét quyến rũ trí mạng.
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lúc: “Thật nhiều chuyện”
Cô không thích nhiều lời, nói nhiều hơn một chữ chi bằng động thủ.
“Ừm” Phó Quân Thâm xoa xoa đầu cô “Vậy nên giờ anh ở đây rồi, em chỉ cần đứng một bên xem thôi.”
Phó Quân Thâm xoay người, cười nói: “Vừa nãy, ông bảo ai xin lỗi thế?”
Quản gia vốn đã ngã sõng soài, lúc này càng không có gan lên tiếng, mặt cắt không còn hột máu, lúc xanh lúc trắng, hai chân run rẩy, khụy xuống.
Ông đương nhiên biết người vừa xuất hiện này là ai.
Thất thiếu của Phó gia – Phó Quân Thâm.
Chàng thiếu gia quyền quý bậc nhất Hỗ Thành, sinh ra đã ở vạch đích.
Nghe nói là do Phó Quân Thâm từng sống quá buông thả, chêu chọc đến người thừa kế của một gia tộc ở Đế Đô, nên bị Phó gia đưa tới Ô Châu ngay trong đêm.
Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Lại còn giúp Nhị tiểu thư?
Có vấn đề gì chăng?
“Thật xin lỗi Nhị tiểu thư” Quản gia không chịu nổi áp lực, giơ tay lên tự tát mình, run lẩy bẩy “Tôi không nên vô lễ với tiểu thư như vậy, đều do tôi hồ đồ.”
Phó Quân phớt lờ: “Đi nào cô bạn nhỏ, lần này anh phải đích thân đưa em vào.”
Quản gia nào còn dám ngăn cản: “Thất thiếu, Nhị tiểu thư, mời đi bên này.”
Quản gia tuy cảm thấy uất ức nhưng cũng thở phào một hơi, ít nhất phu nhân sẽ không trách tội ông ta.
---------------------------------
Cửa mở ra, khí lạnh ùa vào, tầng một được trải tấm thảm xa hoa.
Trong nhà quả thực ấm áp hơn rất nhiều.
Trên sofa, một người phụ nữ quý phái đang ngồi đọc sách, dáng vẻ ưu nhã, mỗi cử chỉ đều rất nền nã, đúng mực.
Đây chính là Doanh phu nhân – Chung Mạn Hoa. Bà xuất thân từ Chung gia – một trong tứ đại gia tộc ở Hỗ Thành.
Chung Mạn Hoa nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt hỏi: “Nhị tiểu thư đã chịu nhận lỗi chưa?”
Cách âm của ngôi nhà rất tốt, những ồn ào bên ngoài, người bên trong không nghe thấy được.
Quản gia không dám lớn tiếng, nhỏ giọng đáp: “Phu nhân”
“Hửm?” Chung Mạn Hoa chau mày, đồng thời ngẩng đầu lên “Không xin lỗi, ông còn …”
Thời khắc nhìn thấy người đàn ông kia, những lời định nói bà đều nuốt xuống.
Chung Mạn Hoa sững người, mất một lúc mới bừng tỉnh.
Bà đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy tiếp đón anh mà làm như không thấy đứa con gái bên cạnh, cười nói: “Ra là Thất thiếu, hôm qua vừa nghe Phó lão gia nói cậu mới từ Ô Châu trở về. Muộn thế này rồi còn tới Doanh gia, không biết có việc gì quan trọng?”
Phó gia là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc, cho dù Phó Quân Thâm đã rời khỏi Hỗ Thành 3 năm, nhưng Phó lão gia vẫn còn ở đó, Doanh gia không thể đắc tội được.
“Chỉ là đưa cô bạn nhỏ này về thôi” Phó Quân Thâm nhàn nhạt nói “Tôi không yên tâm, sợ em ấy bị người ta bắt nạt.”
Nụ cười trên môi Chung Mạn Hoa cứng lại, không biết nên đáp lại ra sao, lúc này tầm mắt mới hướng về phía Doanh Tử Khâm: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia gấp gáp kể lại một lượt chuyện xảy ra.
Nghe xong, Chung Mạn Hoa lại cau mày, giọng điệu có phần nặng nề: “Thất thiếu, đây chỉ là hiểu lầm, nào ngờ lại phiền cậu một phen, Tử Khâm cũng là con gái tôi, sao tôi có thể nhẫn tâm khiến con bé chịu khổ chứ.”
“Vậy sao?” Phó Quân Thâm cười một tiếng rồi uể oải đứng dậy: “Thế thì tôi yên tâm rồi. Doanh phu nhân đối tốt với con gái nuôi như vậy, bảo sao luôn có tiếng là người yêu thương con.”
Sắc mặt Chung Mạn Hoa có chút khó coi.
Lời nói này, quả thực đầy châm biếm.
“Chỉ là người làm này” Phó Quân Thâm khẽ đảo mắt, cười nói: “Có chút to gan”
Hai chân quản gia càng run hơn.
Vẻ mặt Chung Mạn Hoa như nứt ra đến nơi, không lên tiếng.
“Nhưng tôi chỉ là một người ngoài, không thể thay Doanh phu nhân dạy dỗ người bên dưới” Phó Quân Thâm cũng không quản tiếp, xoay người về phía Doanh Tử Khâm, giơ điện thoại lên: “Cô bạn nhỏ, số điện thoại anh lưu cho em rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc.”
Cánh cửa nặng nề khép lại, trong phòng bầu không khí tĩnh lặng.
Quản gia thở phào một hơi, không ngừng lau mồ hôi.
“Con đã đi đâu?” Chung Mạn Hoa đầy tức giận, ngay khi Phó Quân Thâm vừa rời đi liền thay đổi sắc mặt: “Lộ Vi nói là 3 tiếng trước con rời khỏi bệnh viện, con đã làm gì thế hả?”
Tuyết lớn thế này mà còn một mình chạy ra ngoài, đến bao giờ bà mới hết lo được đây?
Lại còn mang về một người chọc tức bà, thật không ra thể thống gì.
Doanh Tử Khâm không đáp, chỉ ngáp dài một cái.
Ngoài đói ra, bây giờ cô chỉ thấy buồn ngủ.
Đột nhiên trở về làm một người bình thường, cô muốn trải nghiệm cho thật tốt.
Chung Mạn Hoa lạnh giọng: “Hỏi con đấy, phép lịch sự đâu hết rồi?”
Doanh Tử Khâm ngước mắt, nhàn nhạt đáp: “ Bà quản một kho máu di động như tôi làm gì?”
Chung Mạn Hoa không tin vào tai mình, đầu óc trống rỗng, thân thể run lên: “Con nói cái gì?”
Quản gia cũng ngỡ ngàng một phen.
Doanh gia nhận nuôi con gái để hiến máu cho Doanh Lộ Vi, tứ đại gia tộc không ai không biết.
Đây không phải việc quan trọng gì nên cũng không ai để ý. Có những lúc mời cơm, người khác đem ra nói đùa, Doanh gia cũng không cảm thấy có gì bất ổn.
Nhưng sự bị phơi bày trực tiếp thế này, khiến Chung Mạn Hoa cảm thấy như đang vách áo cho người xem lưng, thân thể gai rát, lạnh toát.
Chung Mạn Hoa xuất thân từ hào môn, bà nhanh chóng bình tĩnh lại, thần sắc chỉ thay đổi vài phần, hạ lệnh: “Con như này còn ra thể thống gì nữa. Nước nóng chuẩn bị xong rồi, con đi tắm rửa đi, lát nữa mẹ có vài lời muốn nói.”
Doanh Tử Khâm không để ý, ngáp một cái rồi lên lầu.
Chung Mạn Hoa mặt mày tái mét, đặt mạnh tách trà xuống bàn “cạch” một tiếng.
Quản gia cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Ông xem thái độ của nó kìa, lại nghe xem nó nói gì cơ chứ?” Chung Mạn Hoa tức giận đến phế tâm can, nhiều hơn là sự ủy khuất “Nó nghĩ là tôi muốn nó hiến máu lắm sao? Là tôi dứt ruột sinh ra, chẳng lẽ tôi lại không đau?”
--------------------------------
Truyện được dịch bởi: yinyin1302
Đăng chính thức trên webtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT