Lớp 19 là lớp cá biệt, đừng nói là lớp anh tài hay lớp quốc tế, ngay cả những lớp thường cũng không thích họ.
Chung Trí Vãn biết Tu Vũ chỉ là một đứa con gái hư hỏng chuyên xuất hiện ở hộp đêm và trường đua, nhưng Giang Nhiên thì lại không đơn giản.
Điều này là do cô ta tình cờ nghe được từ Chung lão gia tử.
Giang Nhiên, cậu ta có quan hệ với một gia tộc lớn ở Đế Đô.
Cho dù không quyền quý bằng Mục gia, thì cũng không phải dạng tứ đại gia tộc Hỗ Thành có thể trêu vào được.
Nhưng mà bây giờ Doanh Tử Khâm lại đánh Giang Nhiên, hậu quả là gì, còn cần phải nghĩ sao?
Chung Trí Vãn đưa ngón tay quấn lấy dây tai nghe: “Cô ơi, trưa nay cháu thấy Giang Nhiên lái xe máy rời trường, chắc không phải là định về…”
“Cô biết rồi.” Chung Mạn Hoa kiềm chế cơn tức giận: “Vãn Vãn, làm phiền cháu rồi.”
“Nên làm thôi ạ.” Chung Trí Vãn nói: “Ông nội bảo cháu ở trường phải chiếu cố em họ nhiều hơn, cháu không thể không giúp.”
Lại làm như vô tình nhắc nhở: “Nhưng mà cô ơi, cháu nghĩ không nên để ông nội biết chuyện này. Việc trong gia tộc cũng đủ khiến ông bận tâm rồi.”
Chung Mạn Hoa cũng có ý này: “Vẫn là cháu hiểu chuyện. Vãn Vãn, cháu cứ yên tâm học hành đi, chuyện này cô sẽ giải quyết.”
Chung Mạn Hoa cúp máy, lồng ngực dâng lên dữ dội.
Mới đi học có mấy ngày, Doanh Tử Khâm đã rước cho bà một đống rắc rối.
Tự ý chuyển lớp đã đành, giờ lại đánh bạn?
Đã thế lại còn đánh Giang Nhiên?
Quản gia cũng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc: “Phu nhân, Giang Nhiên có phải ở Đế Đô…”
“Không sai.” Chung Mạn Hoa phiền muộn: “Bên Đế Đô cố ý che giấu thân phận, ngay cả tôi cũng chỉ biết cậu ta theo họ mẹ.”
Mẹ của Giang Nhiên là người của Giang gia ở Hỗ Thành.
Tính ra thì, Giang Nhiên còn phải gọi Giang Mạc Viễn là cậu.
Quản gia đắn đo lên tiếng: “Phu nhân, Nhị tiểu thư đánh Giang Nhiên thiếu gia, chưa cần nói đến Đế Đô, Giang gia chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Nếu không xử lý ổn thỏa, cổ phiếu Doanh gia sẽ gặp một phen sóng gió, thiệt hại có thể lên đến hàng tỷ.
“Tôi biết ngay mà, lúc nào cũng phải theo sau dọn dẹp đám hỗn lộn cho nó.” Chung Mạn Hoa cười lạnh: “Ông đi viết chi phiếu đi, tôi tới trường rồi đưa nó đến Giang gia xin lỗi.”
Quản gia hiểu ý: “Phu nhân cảm thấy bao nhiêu thì đủ?”
“Năm trăm vạn, mang theo cả miếng ngọc bội mà mấy hôm trước lão gia mua ở hội đấu giá nữa.”
Cứ nghĩ đến việc tiêu tốn hết bao vật lực để thay Doanh Tử Khâm nhận lỗi với Giang gia, cảm giác áy náy với Doanh Tử Khâm trong lòng bà lại mất sạch.
Quản gia gật đầu rồi lui xuống chuẩn bị.
**
Ở một bên khác.
Tu Vũ vẫn đang cao hứng truyền thụ kiến thức trang điểm cho Doanh Tử Khâm, đôi chân dài vắt vẻo lên bàn: “Để chị giới thiệu cho bé mấy hãng mỹ phẩm bình dân.”
Doanh Tử Khâm rất nghiêm túc lắng nghe, cô còn lấy một cuốn sổ nhỏ để ghi lại.
Nói hết nửa ngày, Tu Vũ đột nhiên dừng lại: “Đừng nói là bé chưa từng dùng qua những thứ này đấy nhá?”
Doanh Tử Khâm ậm ừ.
Tu Vũ từ trước tới nay chưa từng lo tới cơm áo gạo tiền bỗng không nói nên lời, chỉ cảm thấy em gái xinh đẹp này thật thảm thương.
“Không sao, sau này chị sẽ che chở bé.” Cô khoác vai Doanh Tử Khâm, hào phóng nói: “Ở trong trường cứ báo danh Tu Vũ, sẽ không ai dám bắt nạt bé đâu.”
Doanh Tử Khâm giật mình.
Một lúc sau, cô nheo mắt lại, khẽ mỉm cười: “Lời này của cậu khiến tôi nhớ đến một người.”
Tu Vũ tò mò: “Ai thế?”
“Bạn thân nhất của tôi.” Doanh Tử Khâm nhàn nhạt đáp: “Cậu ấy cũng từng nói những lời như vậy.”
“Ồ.” Tu Vũ không hỏi nhiều: “Có phải bé từng luyện thân thủ không?”
Doanh Tử Khâm cắn một túi sữa chua: “Xem là vậy đi.”
Cô từng sống ở Hoa Quốc một thời gian, khi đó cổ võ vừa mới nổi lên.
Cô còn nhớ là mình cũng từng nhận mấy đệ tử.
Bởi vì các chức năng cơ thể đã đạt tới giới hạn nên tuổi thọ của các võ sĩ cổ đại dài hơn so với người bình thường.
“Tuyệt!” Tu Vũ hào hứng: “Vậy hôm nào chúng ta làm ván giao lưu nhé!”
Doanh Tử Khâm dừng lại.
Thực ra cô khá sợ mình không nương tay mà đánh người ta thành tật.
“Doanh đa!” Đúng lúc này, một nam sinh chạy tới, “Doanh đa, thầy quản sinh bảo cậu đến văn phòng.”