Trong phòng bật điều hòa nên khi vào hai người đều cởi bỏ áo khoác.

Lưng cô gái thẳng tắp, cổ cao.

Tay áo xắn lên, để lộ ra cổ tay nhỏ bé, những ngón tay thon dài trắng nõn càng thêm nổi bật.

“Tôi đọc trong sách.” Doanh Tử Khâm lười biếng tựa ra sau: “Trong sách cái gì chả có.”

Phó Quân Thâm phát hiện, những lúc cô dùng đôi mắt phượng lấp lánh kia để nhìn mình, dường như luôn khiến anh ngẩn ngơ.

Ai có thể ngăn điều này lại đi?

Hai người nhìn nhau vài giây, Phó Quân Thâm cong ngón tay gõ vào trán cô: “Sau này ít đọc loại sách đấy thôi.”

“Không.” Doanh Tử Khâm cúi đầu, điều chỉnh nồi áp suất: “Thế thì chẳng có gì thú vị cả.”

Cô còn định mua một số tiểu thuyết thời nay, từ từ gặm nhấm.

“Anh trai mời em ăn cơm nhé?”

“Thế thì cũng không được.”

Đúng là vô tình.

“…”

Doanh Tử Khâm lại nói: “Cùng lắm thì….”

Phó Quân Thâm nhíu mày, nhìn cô.

Cô rất thành thật nói: “Anh đọc cùng tôi.”

Phó Quân Thâm cong môi cười: “Anh đọc cùng?”

Thế cũng được sao?

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, lại bắt đầu buồn ngủ rồi: “Ừm, nhưng đợi tôi học được cách mua sắm online đã.”

Phó Quân Thâm quan sát điệu bộ lười biếng của cô, trông có vẻ không giống giả vờ, anh nhận ra cô đúng là nghĩ như vậy, không hề có ý khác.

Quả nhiên vẫn là một cô bạn nhỏ.

Đúng lúc này điện thoại vang lên.

Phó Quân Thâm liếc nhìn Doanh Tử Khâm, cảm thấy cô sẽ không lơ đãng khiến mình bị thương mới đứng dậy ra ngoài nhận điện thoại.

“Thất thiếu, tới đây nhanh lên.” Là Nhiếp Triều gọi: “Còn thiếu mỗi cậu thôi đấy.”

Phó Quân Thâm thản nhiên đáp: “Không có việc gì thì cúp đây.”

“Chẳng phải nói là làm tiệc tẩy trần cho cậu sao? Đây không phải việc thì là gì?” Nhiếp Triều nói: “Nhanh lên chút, ở King Club, mọi người đang tìm cậu đây này, có vài người bạn hờ cũng đang chờ cậu đấy.”

*bạn hờ: nguyên gốc là玩伴, chỉ bạn mà có mối quan hệ vui chơi, hợp tác, không thân thiết, đôi lúc để chỉ bạn tình kiểu ăn bánh trả tiền ấy.

Phó Quân Thâm cau mày: “Sao tôi lại không biết mình có kiểu bạn này nhỉ?”

“Azz, chỉ là cách gọi thôi mà, dù sao cũng đều là người thuộc vòng hào môn cả.” Nhiếp Triều thúc giục: “Một ngày quan trọng như này mà cậu làm gì vậy hả? Nhanh đến uống rượu cùng anh em. Sao mỗi lần tôi gọi cậu đều không đến là thế nào.”

“Tôi đang ở cùng cô bạn nhỏ, không đi được.” Phó Quân Thâm tựa vào cửa: “Mọi người cứ chơi đi.”



Đầu kia, Nhiếp Triều bị ngắt máy chợt sững sờ như có sét đánh ngang tai, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ: CẦM THÚ!!!

Em gái kia nhỏ như thế mà cũng xuống tay cho được!

Những thiếu gia ngồi trên ghế bành không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, nhưng thấy vẻ mặt Nhiếp Triều hơi sai sai nên có chút ngạc nhiên: “Thất thiếu nói gì thế?”

“À…Cậu ấy nói sẽ không tới.” Nhiếp Triều qua hồi lâu mới tỉnh lại: “Các cậu chơi trước đi, tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”

Với tư cách là một người đàn ông năng nổ nhất Hỗ Thành, anh nhất định phải là người đầu tiên hóng chuyện.

**

Ba tiếng sau, nồi áp suất phát ra những tiếng “Xèo xèo.”

Doanh Tử Khâm mở mắt, đưa tay mở vung nồi.

Mùi thơm nhàn nhạt bay ra, khiến người ta vô cùng thoải mái.

Trong nồi thuốc đã thành hình, màu xanh thẫm, không hơn không kém, vừa tròn 50 viên.

Cô cho những viên thuốc vào lọ, thu dọn đống lộn xộn dưới đất rồi đẩy cửa ra.

Người đàn ông dựa vào tường, ngón tay mảnh khảnh gõ điện thoại, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên: “Xong rồi?”

Doanh Tử Khâm không ngờ anh vẫn đang đợi ở bên ngoài: “Sao không vào trong?”

“Sợ quấy rầy em.” Phó Quân Thâm cũng không nói gì nhiều.

Anh cúi đầu, nhìn lọ thuốc cô đưa cho mình, nhướn mày: “Bổ thận?”

“Không.” Doanh Tử Khâm kéo cặp sách lên đeo ở một bên vai: “Kéo dài tuổi thọ.”

Nhưng mà có tác dụng bổ thận, bổ gan bổ dạ dày cũng đều được.

“Ồ, anh cũng cần kéo dài tuổi thọ?” Phó Quân Thâm có chút buồn cười, tuy nói thế nhưng vẫn cẩn thận cất lọ thuốc, hỏi tiếp: “Ăn cơm?”

“Tôi muốn xuất thành một chuyến.” Doanh Tử Khâm nhìn điện thoại: “Mấy ngày nữa sẽ mời anh ăn cơm.”

“Xuất thành?”

“Ừ, về huyện Thanh Thủy.”

Điều kiện chữa trị ở huyện Thanh Thủy kém xa Hỗ Thành.

Ôn Phong Miên cả đời tằn tiện, số tiền mười vạn Doanh gia đưa, ông chắc chắn không dùng đến, một năm nay, cũng không biết thế nào rồi.”

“Hôm nay là 15 tháng Giêng…” Phó Quân Thâm như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lạnh đi vài phần, môi cũng nhếch lên.

Nhưng khi anh nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa lại đượm ý cười: “Cô bạn nhỏ.”

Doanh Tử Khâm quay đầu lại: “Hửm?”

“Hôm nay anh trai cũng chẳng có chỗ nào để đi.” Vừa dứt lời, trong đôi mắt màu hổ phách như lóe lên một tia sáng: “Em xem, có muốn thu nhận anh không?”

“…”

**



Truyện được dịch bởi: Ín

Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

**

7 rưỡi tối trời đen như mực, trong không trung pháo hoa nở rộ.

Ôn Phong Miên lấy bột mì từ trong cái tủ lạnh kiểu cũ, vừa bước tới thớt liền ho dữ dội, hồi lâu mới dừng lại.

Vừa định đun nước sôi thì nghe tiếng gõ cửa.

Ôn Phong Miên lau sạch tay, ho vài tiếng rồi mới đi ra: “Ai đấy?”

Muộn thế này rồi, không biết là ai còn tới tìm.

Ông mở cửa, vừa trông thấy người bên ngoài liền choáng váng.

Cô gái đứng dưới mái hiên, mái tóc đen bị ánh trăng phủ màu, mơ mơ hồ hồ.

Mặc dù một năm không gặp, nhưng vẻ ngoài vẫn vậy.

Cổ họng Ôn Phong Miên cuộn trào, không dám tin vào mắt mình.

Ông khó khăn mở lời, thật lâu mới thốt ra hai chữ: “…Yêu Yêu?”

“Là con.” Doanh Tử Khâm nắm lấy tay ông, dìu vào nhà: “Bố cẩn thận, đừng để bị ngã.”

Cô bình tĩnh thử bắt mạch cho Ôn Phong Miên, trong lòng thầm tính toán.

Tình trạng sức khỏe của Ôn Phong Miên xấu hơn cô tưởng.

Nhiều năm làm công việc nặng nhọc khiến sức khỏe của ông suy giảm trầm trọng.

Sau khi nhận được câu trả lời, một lúc lâu sau Ôn Phong Miên vẫn chưa tỉnh lại.

Ông sững sờ hồi lâu mới nắm tay cô, giọng điệu lo lắng: “Yêu Yêu, sao con lại từ Doanh gia về đây? Họ đâu? Không đi cùng con sao?”

Ông lại nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt trở lên nghiêm túc: “Nói cho bố nghe, những người đó có bắt nạt con không?”

Một câu hỏi thăm thông thường nhưng lại đánh trúng trọng tâm, phá vỡ rào chắn trong lòng người ta.

“Không có chuyện đó đâu, hôm nay con có thời gian rảnh nên về thăm bố.” Doanh Tử Khâm nắm lấy vai ông, cười nói: “Năm vừa rồi không về thăm bố, là con sai rồi.”

Giá như cô tỉnh lại sớm hơn một chút, thì sự việc một năm trước đã không xảy ra.

Ôn Phong Miên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu xoa xoa mắt, ông cố bình phục lại hơi thở, cảm xúc dao động, giọng nói vẫn còn run run: “Con có thể trở về, là bố…đã thấy rất vui rồi.”

Từ sau khi Doanh gia nói ra câu đó, ông cứ nghĩ cả đời này cũng không được gặp lại cô.

Doanh Tử Khâm dìu ông: “Có mỗi bố ở nhà thôi ạ?’

“Hôm nay Dũ Dũ phải đi học.” Ôn Phong Miên lại ho, sau khi dừng lại, ông mỉm cười: “Nhưng nó cũng sắp về rồi.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng nói.

“Bố, con về rồi đây, hôm nay con mua được chút thịt, tối nay chúng ta có thể…”

Sau khi nhìn thấy cô gái, toàn bộ lời định nói đều ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play