Phó Quân Thâm không để tâm: “Ừm?”

Lần này, đối phương phản hồi rất nhanh.

“Ba người, đều nằm trong danh sách bị săn tìm, tôi gửi thông tin cho cậu rồi đấy.”

“Đừng để đến khi cậu chết rồi, tôi vẫn chưa biết mặt mũi cậu ra sao.”

Phó Quân Thâm cười khẽ: “Yên tâm đi, gặp một lần thì vẫn được.”

Dòng chữ màu đó kia gửi xong, màn hình lại khôi phục trạng thái bình thường.

Trên màn hình, hơn ba thư mục với những tên khác nhau.

Sharpshooter No.4;Killer No.5;Hypnotist No.7。

Phó Quân Thâm quét mắt nhìn, nhưng không mở thư mục ra xem.

Anh tắt máy tính, đứng dậy, đưa tay lên xem giờ rồi đi ra ngoài.

**

Hôm nay vừa đúng là ngày 15 tháng giêng âm lịch, trên phố có không ít người bán đèn hoa đăng.

Ánh nắng lúc 12 rưỡi trưa rực rỡ mà không chói mắt, nhiệt độ ấm áp vừa phải.

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, nhìn đám trẻ con cách đó không xa đang chơi nhảy dây, lông mày hơi giãn ra.

Đã quen với những tháng ngày chém chém giết giết, đột nhiên gặp cảnh tượng bình yên này, cô cảm thấy có chút không chân thực.

Doanh Tử Khâm đút tay vào túi, dựa lan can, vừa ngắm cảnh vừa bắt đầu hồi tưởng lại kí ức.

Giang gia có một tổ chức từ thiện hỗ trợ học sinh, tổ chức này cung cấp các khoản trợ cấp cho học sinh vùng sâu vùng xa.

Cô vừa hay là một trong số đó, ban đầu cũng không có gì đáng để ý.

Một năm trước, Giang Mạc Viễn vì giúp cô vào học cấp 3 ở trung học Thanh Trí, nên muốn đưa cô tới Hỗ Thành. Mọi việc cứ thế mà quyết định.

Cô lúc ấy còn không đồng ý, vì cha nuôi Ôn Phong Miên của cô mắc bệnh hen suyễn, bệnh ngày càng nặng, cần có người chăm sóc.

Nhưng Ôn Phong Miên nói, ông bị bệnh đã lâu rồi, cũng không thể chữa được, vì vậy ông hy vọng cô đến đây, để có một tương lai tốt đẹp hơn.

Nhưng không ai ngờ tới, đi rồi lại có kết quả thế này.

Doanh gia đón cô về, nhưng lại dưới thân phận là con nuôi.

Bởi vì Doanh Chấn Đình đã giấu đi tin tức đại tiểu thư Doanh gia mất tích, nhận con nuôi thế chỗ cho thân phận thật của cô, sửa cả tên và ngày sinh.

Lúc mới đầu, Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình đối với cô cũng khá tốt.

Mãi đến khi Doanh Lộ Vi bị thương, mãi đến khi cô cứ hết lần này đến lần khác làm những việc mất mặt.

Hơn nữa bị so sánh với Doanh Lộ Vi – thiên kim đệ nhất Hỗ Thành và cũng là đại tiểu thư Doanh gia, một đứa con nuôi từ dưới quê lên như cô căn bản không thể bì nổi.

Doanh Tử Khâm chớp chớp mắt.

Cô chỉ thấy được những điều cơ bản, không thể thấy hết toàn bộ sự việc trong kí ức.

Đáng tiếc, năng lực tiên đoán hiện tại của cô không đủ để nhìn thấy toàn vẹn tương lai và quá khứ của cô.

Nhưng mà, thầy bói bình thường cũng đâu thể tự xem cho mình.



Kí ức cho cô biết, từ sau khi về Doanh gia, họ không cho phép cô có bất kì tiếp xúc nào với gia đình trước kia.

Vì sợ cô sẽ nhiễm những hành động quê mùa, nên họ cứng rắn cắt đứt liên lạc giữa cô và Ôn gia.

Chung Mạn Hoa sợ cô bỏ trốn, trực tiếp đem thẻ căn cước của cô khóa vào trong tủ, nhiều lần nhắc nhở cô là tiểu thư Doanh gia, đừng có quay về huyện Thanh Thủy, sẽ bị những người nghèo ở đó dựa vào.

Họ đã đưa cho Ôn Phong Miên 10 vạn, Ôn gia cũng nên biết điều chút.

Người ở dưới quê, chắc là chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

Huyện Thanh Thủy cách Hỗ Thành không xa, chỉ tầm 200 km, nhưng vì là kho máu di động của Doanh Lộ Vi, cô mỗi giây mỗi phút đều như bị giam lỏng.

Vì vậy đã một năm rồi, cô còn chưa được về Thanh Thủy lần nào.

Đây mới đúng là vong ân bội nghĩa.

Doanh Tử Khâm lấy thẻ căn cước từ trong túi áo ra xem, có chút đau đầu.

Không phải công nghệ mới nào cũng tốt, muốn làm gì cũng không thể tùy ý.

Nhưng cô phải về Thanh Thủy một chuyến, sức khỏe Ôn Phong Miên không tốt, công nuôi dưỡng hơn công sinh thành, cô không thể không về thăm.

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, tìm trên bản đồ tiệm thuốc đông y gần nhất.

**

Ba mưới phút sau.

Đường Trung Sơn Nam.

Vừa xuống taxi, Doanh Tử Khâm đã ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt, điều này khiến tâm trạng bất ổn vì thiếu ngủ mấy bữa nay của cô tốt hơn nhiều.

Cô day day thái dương, không biết có phải do đã chết một lần hay không, từ sau khi tỉnh lại, khả năng điều khiển cảm xúc của cô hơi kém.

Xem ra, phải điều chế ít thuốc an thần.

Trước tiên, Doanh Tử Khâm đi đến một ngân hàng.

Sau giờ trưa, người rất ít, quầy giao dịch gần như trống không.

Cô gái mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản, cúc áo đóng tùy ý, bên ngoài khoác áo kaki.

Quần dài đen sẫm màu, giày Martin, tóc buộc đuôi ngựa. Trông vừa cấm dục lại vừa lạnh nhạt.

Diện mạo nổi bật khiến ai đi qua cũng phải ngoái nhìn.

Lúc lấy số, Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy bông hoa diên vỹ nạm vàng trên vách tường, cảm xúc hơi ngưng lại.

Qua một lúc, cô mới chậm chạp nhớ ra đây là kí hiệu năm ấy mình tiện tay vẽ ra.

Không ngờ tới, nhiều năm qua đi, gia tộc Lạc Lãng (Laurent) đã đưa ngân hàng này từ Ô Châu phát triển ra toàn cầu.

Doanh Tử Khâm ngáp một cái, bước về phía quầy giao dịch.

Đôi mắt phượng phủ sương, tựa như ánh trăng rải xuống, làn da trắng sứ dưới cổ áo đẹp tới rung động lòng người.

Cô nhân viên giao dịch mặt có chút ửng hồng, vội vàng dời tầm mắt: “Xin chào tiểu thư”

“Trước hết rút hai nghìn tệ” Doanh Tử Khâm lấy thẻ đen và căn cước ra “Sau đó lại làm một tấm thẻ khác, chuyển một trăm vạn vào đó, cảm ơn.”



Một trăm vạn là một con số lớn ở các ngân hàng khác, nhưng ở Lạc Lãng thì không phải vấn đề gì to tát, vì vậy thủ tục không quá phức tạp.”

“Được, tiểu thư chờ một lát.” Giao dịch viên nhận lấy, bắt đầu làm thủ tục.

Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, hỏi: “Ở đây gửi tiết kiểm, có thể gửi bao lâu?”

Giao dịch viên ngừng một lúc mới đáp: “Chỉ cần có chứng minh, bao lâu cũng được.”

Doanh Tử Khâm gật đầu, tựa vào ghế ngáp một cái.

Có lẽ tiền vàng của cô sẽ sớm về với cô thôi.

**

Truyện được dịch bởi: Ín - yinyin1302

Đăng chính thức trên dtruyen.com và fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302

**

Đối diện, cửa hàng thuốc Đông y.

Lục Phương nằm bò trên quầy thu ngân làm bài tập, làm mãi cũng không ra câu hỏi đạo hàm cuối cùng, cậu bực bội ném sách đi.

Cậu lật người, chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn vặt, lúc ngẩng đầu, đập vào mắt là thân ảnh phía sau cửa kính.

“Chị, kia có phải ai đó không?” Lục Phương vừa tò mò vừa có chút coi thường: “Một đứa nhà quê, đến ngân hàng Lạc Lãng làm gì? Có tiền không?”

Lạc Lãng là đại ngân hàng quốc tế, người đến đó không phú thì quý.

Doanh Tử Khâm đúng là người Doanh gia, nhưng cũng chỉ là con nuôi, thành tích trong lớp anh tài còn xếp bét.

“Ai?” Lục Chỉ đang bận viết hóa đơn, chỉ tùy ý liếc nhìn một cái, sau đó sắc mặt liền trầm xuống.

Lục Phương lại nói: “Chị, không phải hôm qua chị bị cô ta làm bẽ mặt sao?”

“Còn không phải sao?” Lục Chỉ cười lạnh, “Cũng không có gì to tát, do chị nóng tính quá thôi, thật sự là chị muốn dưỡng bệnh cho cô ta.”

(Lục Chỉ chính là bác sĩ Lục ở chương 1: ấy các cậu ưi, hiuhiu chắc lúc dịch mắt tui chập ba chóe quá nên dịch “cô ấy” thành “anh ấy”, các bác thông cảm nhé <3<3<3)

Nếu không phải Doanh Lộ Vi đến mời cô, cô còn lâu mới để mắt tới đứa con nuôi kia.

Lục Phương đang chuẩn bị an ủi Lục Chỉ, nhưng thấy Doanh Tử Khâm từ ngân hàng Lạc Lãng đi ra, hướng thằng về phía cửa hàng bọn họ, không khỏi kinh ngạc: “Chị, sao cô ta lại tới đây? Không phải đến mua thuốc đáy chứ?”

Ngày nay, tiệm thuốc đông y không phổ biến bằng tây y, tiệm thuốc nhà họ là thuần tự nhiên, chỉ có bệnh viện tới đặt hàng, hiếm có khách lẻ tới.

“Mua thuốc?” Lục Chỉ diễu cợt một tiếng: “Không bán cho cô ta.”

**

Doanh hoàng thật sự là một người rất quan tâm đến người thân.

Trước mắt, cô chỉ có duy nhất một người em trai: Em thật lợi hại ayyy

Doanh hoàng: Em mà ít lời lại một chút thì đúng là rất tốt.

Ngân hàng Lạc Lãng (Laurent): nguyên mẫu là ngân hàng Mỹ Đệ Cơ (Medici), một đế chế tài chính từng thống trị châu Âu.

**

Các cậu tiện tay thì kick vào link dưới comment để thả 1 follow cho chiếc blog nhỏ bé của mình nhé! Yêu các cậu nhiều <3<3<3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play