Đây là lần Đồ Tiểu Ninh ngủ không yên ổn nhất, đột nhiên bên cạnh nhiều hơn một người làm cô rất không quen, cô muốn cử động lại sợ ồn đến anh, chỉ có thể trừng mắt nhìn trần nhà.

Trong phòng tối om vắng vẻ không có tiếng động, đến tận lúc giọng nói của anh đánh vỡ sự yên tĩnh, “Đây là giường đôi, em lùi lại là vì sợ chen đến tôi hay là muốn để bản thân ngã xuống?” Tay anh duỗi ra rồi kéo cô qua.

Hơi thở của anh gần trong gang tấc, trái tim Đồ Tiểu Ninh nhảy thình thịch.

“Anh, anh còn chưa ngủ à?” Cô buồn bực hỏi.

“Em sột sà sột soạt thế, tôi ngủ thế nào?”

Đồ Tiểu Ninh mím môi, anh suy nhược thần kinh à? Cô chỉ kéo chăn hai lần mà thôi.

“Ngày mai cha mẹ của tôi muốn đến thăm mẹ.” Nếu anh không ngủ, cô cũng muốn nói một chút, buổi tối lúc ăn gà bà Từ gọi điện thoại cho cô, cô mới buột miệng nói việc mẹ chồng ra viện.

“Chuyện lễ kết hôn có thể kéo dài thì kéo, bây giờ cơ thể mẹ không thích hợp tham gia bất cứ hoạt động gì.” Anh nói, cứ như là biết được dụng ý đến của cha mẹ cô.

Thật ra Đồ Tiểu Ninh cũng không muốn tổ chức quá sớm, hơn nữa bây giờ quan hệ của bọn họ cũng khá nhạy cảm, vẫn là càng ít người biết càng tốt.

Vì ý tưởng này, cô cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, “Không sao, không làm cũng không sao.”

Không nghe được anh nói tiếp, chỉ cảm thấy anh giống như hơi động đậy một tí.

Nhưng thế hệ cha mẹ đều là người có quan niệm cũ, nói thẳng không tổ chức tiệc cưới chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa với tính tình của bà Từ thì tìm được người con rể như Kỷ Dục Hằng, bà sẽ hận không thể hét to để cho tất cả người thân bạn bè biết, nghĩ đến đây đầu cô đã choáng váng.

“Hay là chúng ta đi du lịch kết hôn cũng được, sau đó trở về thì hạn chế mời mấy người họ hàng gần là được rồi.” Đột nhiên cô nghĩ đến một biện pháp ổn thỏa.

Có lẽ là vì sự lanh lợi nhỏ của mình mà hơi kích động, cô không tự giác mà dùng khuỷu tay huých huých anh, chỉ là không được đáp lại, cô nhìn qua anh, phát hiện anh nhắm mắt, tưởng rằng anh ngủ rồi, cô vừa mất mát mà thu hồi tầm mắt thì giọng nói của anh lại vang lên.

“Em muốn đi đâu?”

Cô phỉ nhổ ở dưới đáy lòng, không ngủ lại giả vờ ngủ, sau đó cẩn thận mà nghĩ, cô muốn đi đâu? Cô muốn đi nhiều chỗ lắm, nhưng cô không ở biên chế chính thức của ngân hàng, đi cần phải có thị thực của quốc gia với còn phải có chứng minh của đơn vị, DR sẽ không chứng minh cho nhân viên không chính thức, vậy cô chỉ có thể đi miễn trừ thị thực của quốc gia.

“Đảo Bali?” Ở trong đầu loại bỏ một chút, cuối cùng buột miệng thốt ra nơi này, nhưng là cô lại có vấn đề mới, “Hai chúng ta có thể xin nghỉ phép cùng nhau sao?”

Lại là im lặng, cô tiếp tục nhìn, lần này chắc là ngủ thật rồi. Cô bĩu môi, biết ngay anh chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.

Cô nằm giữa giường, anh dựa sát vào cô, bên tai có tiếng hít thở nhè nhẹ của anh, trái tim Đồ Tiểu Ninh cũng theo đó mà từ từ bình tĩnh lại.

Trước kia cô nghĩ loại chuyện như hưởng tuần trăng mật này nhất định phải do hai người yêu nhau cùng làm, thì ra cũng không phải chuyện như vậy, trong thế giới của người lớn, không cần tình yêu vẫn có thể kết hôn, cho nên dẫn theo ly hôn trong xã hội bây giờ mới ngày càng cao đi, mà hôn nhân của bọn họ như vậy có khả năng chống đỡ được bao lâu.

Miên man suy nghĩ, cơn buồn ngủ từ từ ập tới, cô quấn quấn chăn, đột nhiên phát hiện anh ngủ không ngáy, như thế vẫn là rất tốt. Ngáp một cái cô cũng không chịu được mà nhắm hai mắt lại, cũng không biết có nên may mắn anh không có hứng thú với mình không nữa.

Hôm sau mới sáng sớm mà người chăm sóc tại nhà đã tới rồi, là một phụ nữ trung tuổi, nhìn qua có vẻ là người chịu khó.

Trước khi ra ngoài Đồ Tiểu Ninh nói chuyện hôm nay cha mẹ cô sẽ đến với bà Kỷ, bà Kỷ cũng rất chờ mong và vui vẻ, “Phải gặp từ sớm rồi, vừa hay nói chuyện kết hôn của các con.”

Đồ Tiểu Ninh nghĩ đợi bà và cha mẹ mình gặp mặt rồi lại trao đổi lại với Kỷ Dục Hằng đi, cũng không nói thêm gì nữa đi làm trước đã.

Bữa sáng hôm nay là sandwich, cô cầm trên tay vừa đi vừa ăn, mới vừa đến trạm tàu điện ngầm thì nhận được tin nhắn Wechat.

Kỷ Dục Hằng: [Mời đúng tám rưỡi sáng tham gia cuộc họp bộ phận.]

Cô cảm thấy thật kỳ lạ, họp buổi sáng không phải mỗi tuần một lần sao? Sao đột nhiên lại thông báo mở họp?

Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương trước sau nhắn lại [Đã rõ].

Đồ Tiểu Ninh cũng theo sau nhắn lại một tin, bước chân cũng không khỏi trở nên nhanh hơn, chắc là có chuyện gì quan trọng.

Hôm nay cô là người cuối cùng đến chỗ làm, nhìn thấy trong phòng họp đã ngồi đầy người nên vội vàng ôm sổ ghi chép đi vào.

Cô ỉu xìu mà ngồi cạnh Nhiêu Tĩnh, xem di động, may mà còn hai phút nữa mới đến tám rưỡi.

Cô mở sổ ghi chép ra, bấy giờ mới chú ý tới hai gương mặt xa lạ ngồi đối diện, một nam một nữ, đều rất trẻ, nhìn qua cũng lớn xấp xỉ cô.

Nhìn thoáng qua thì là dáng vẻ uyển chuyển, trong chớp mắt cô đã bị hấp dẫn bởi dáng vẻ và khí chất của cô ta, không giống với Nhiêu Tĩnh phong tình vạn chủng, cô ta càng là có một loại đẹp điềm nhiên cao nhã, khiến người đã nhìn là không quên, người đàn ông cũng có ngoại hình sạch sẽ thanh tú, chỉ là người phụ nữ quá mức hơn người, nên ở bên cạnh cô ta trông có vẻ kém hơn rất nhiều.

Đúng lúc Kỷ Dục Hằng bắt đầu mở họp.

“Hôm nay mở cuộc họp lâm thời, là có hai việc muốn tuyên bố với mọi người.” Ánh mắt anh nhìn về phía hai người ngồi ở bên tay phải của mình, “Việc thứ nhất, có hai đồng nghiệp mới tới bộ phận của chúng ta, về sau sẽ cùng mọi người sánh vai cùng đi, mọi người nhiệt liệt chào mừng.”

Tiếng vỗ tay vang lên, Đồ Tiểu Ninh vỗ tay nhìn hai người đẹp trước mắt, có lẽ tin trước đó không phải là tin vịt.

“Hai người giới thiệu bản thân một chút đi.” Kỷ Dục Hằng cho họ chút thời gian tự giới thiệu.

Người phụ nữ đứng lên trước, Đồ Tiểu Ninh phát hiện chiều cao của cô ta cũng không kém mình, hơn nữa dáng người có thể nói là hoàn hảo.

“Tên tôi là Đường Vũ Huỷ, trước kia đã giữ chức vụ quản lý dịch vụ khách hàng ở chi nhánh ngân hàng A một năm, tôi rất hân hạnh được vào DR, hy vọng sự gia nhập của tôi sẽ cho mọi người như hổ thêm cánh.” Cô ta tươi cười rực rỡ, giống như trời sinh kiêu ngạo, bản thân có sự quyết đoán, làm ba người bọn họ ở trước mặt cũng có chút sợ hãi.

Nhiêu Tĩnh vỗ tay, Triệu Phương Cương và Đồ Tiểu Ninh mới vỗ theo.

Đồ Tiểu Ninh thầm than, người ta chỉ làm quản lý dịch vụ khách hàng một năm đã điêu luyện tự tin như thế, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu ưu tú.

Ngay sau đó người đàn ông tự giới thiệu, anh ta tên là Hứa Phùng Sinh, ngược lại không phải là đi ăn máng khác, bởi vì nhà ở thành phố C cho nên xin phép điều chuyển từ chi nhánh D của DR tới, trước đó cũng là quản lý dịch vụ khách hàng.

Đồ Tiểu Ninh còn suy nghĩ một chút, thời kỳ sinh ra có bao nhiêu khó khăn đây, lại đặt cái tên Phùng Sinh này.

Sau đó là đến lượt ba người bọn họ giới thiệu, cuối cùng là Đồ Tiểu Ninh, nói xong cô phát hiện từ đầu đến cuối ánh mắt của người phụ nữ đối diện đều dừng ở trên người Kỷ Dục Hằng.

“Việc thứ hai là bây giờ đã gần đến cuối quý ba, tuy chỉ tiêu tiền gửi ngân hàng lưu động của bộ phận đặt ra đã đạt được, nhưng bộ phận chúng ta có vài hoạt động kinh doanh lớn với bên chính phủ cùng đến kỳ, nếu không thể nối tiếp đúng hạn chúng ta chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mấy ngày hôm trước tôi đã đàm phán ổn thoả giá cả, mọi người làm thêm giờ cũng được, hợp tác nhóm cũng được, nhất định phải bổ sung vào cho tôi.” Kỷ Dục Hằng lại tuyên bố việc thứ hai.

Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương đồng thanh nói, “Đã hiểu, Kỷ tổng.”

“Khoản tiền gửi của chính phủ chiếm phần chính không có nghĩa là bỏ qua doanh nghiệp tư nhân, từ hôm nay mọi người cùng nhau liên hệ với doanh nghiệp trong tay từng người lôi kéo tiền gửi, mục tiêu của tôi là xếp hạng của bộ phận chúng ta vào cuối tháng sẽ xông lên vị trị thứ nhất.” Giọng của anh trầm ổn lại không cho phép từ chối.

Mọi người gật đầu, “Vâng, Kỷ tổng.”

Anh lại nhìn về phía bọn họ bên này, “Nhiêu Tĩnh, Triệu Phương Cương, mấy ngày này trọng tâm của hai người là ở trên hoạt động kinh doanh bên chính phủ, việc lôi kéo tiền gửi giao cho Đồ Tiểu Ninh đi làm.”

Đồ Tiểu Ninh bất ngờ, chỉ nghe thấy Nhiêu Tĩnh, Triệu Phương Cương đã trả lời, “Vâng, Kỷ tổng.”

Cuộc họp này diễn ra gần một tiếng, lúc tan họp đám người Đồ Tiểu Ninh đi ra ngoài trước, thật ra Hứa Phùng Sinh rất khách sáo mà đi theo chân bọn họ nói chuyện, chỉ có Đường Vũ Huỷ một mình đi ở cuối cùng, không biết đang đợi cái gì.

Đợi Kỷ Dục Hằng sắp xếp xong tài liệu cuộc họp đi đến gần, cô ta lại ghé sát vào, mỉm cười ngọt ngào mà gọi một tiếng, “Đàn anh.”

Bước chân của mọi người khựng lại, nhìn về sau, chỉ thấy hai tay Đường Vũ Huỷ cầm sổ ghi chép để sau lưng, hình ảnh đứng cùng với Kỷ Dục Hằng lại vô cùng hài hoà, thật đúng là tài tử giai nhân, trời đất tác hợp.

Sau khi đi ra khỏi phòng họp Triệu Phương Cương cười một tiếng trước, “Thảo nào vừa rồi họp ánh mắt cô nàng cứ thẳng tắp mà nhìn sếp, thì ra là học cùng trường, cái bộ phận này của chúng ta có hai học bá của trường đại học A tới, phong thuỷ bảo địa, đất lành chim đậu ha.”

Hứa Phùng Sinh và Triệu Phương Cương vào DR cùng một đợt, lúc ấy còn huấn luyện cùng nhau ở chi nhánh tổng, coi như là ngườ quen cũ, anh ta cũng rất hay nói, “Thảo nào, lúc ấy tôi với cô ta cùng đến chỗ người phụ trách nộp hồ sơ, nghe người phụ trách nói cô ta là bông hoa của ngân hàng A, hoạt động kinh doanh vô cùng xuất sắc, hình như trong nhà rất có bối cảnh, nghe nói cô ta muốn tới DR, các bộ phận đều tranh nhau giành giật cô ta, nhưng bản thân cô ta lại lựa chọn bộ phận phát triển thị trường.”

Triệu Phương Cương kiểu một giây liền hiểu, lại trộm liếc mắt một cái vào phòng họp, “Đây là tới vì sếp còn gì nữa.” Lại cà lơ phất phơ nhìn Nhiêu Tĩnh, “Có điều đừng nói, bông hoa này đúng là danh xứng với thực, Nhiêu Tĩnh à, cô phải thoái vị nhường cho người có tài hơn rồi.”

Nhiêu Tĩnh mặc kệ anh ta, trở về chỗ ngồi của mình.

Triệu Phương Cương lại quay sang nhìn Đồ Tiểu Ninh, anh ta nhướn mày, “Hoa khôi ngân hàng với hotboy ngân hàng, thật sự là rất xứng đôi nha.”

Đồ Tiểu Ninh cũng không để ý đến anh ta, ngồi vào chỗ của mình, Triệu Phương Cương liên tục bị hai người làm lơ, xấu hổ mà cười với Hứa Phùng Sinh.

Chỉ một lát sau hai người đi ra, bọn họ cũng trở về chỗ cũ, chỗ của Đường Vũ Huỷ là đối diện hơi chếch với Đồ Tiểu Ninh, cô ta nhìn cái bàn trống không của mình rồi nhìn sang Đồ Tiểu Ninh.

“Cô tên?” Cô ta hỏi, có vẻ như không nhớ ra.

Đồ Tiểu Ninh lễ độ mà đứng lên nói cho cô ta, “Đồ Tiểu Ninh.”

“Ồ.” Cô ta gật gật đầu, “Lát nữa cô đi đến chỗ người phụ trách lấy giúp tôi đồ dùng làm việc và bảng hiệu công việc.” Cô ta nói xong thì ngồi xuống.

Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra.

Chỗ ngồi của Đường Vũ Huỷ trước kia là chỗ ngồi của Chu Khải, cô ta ngồi xuống kéo ngăn kéo tủ không biết có phải ngại bẩn hay không, lại đứng lên nhìn xung quanh cả văn phòng, chợt phát hiện chỗ ngồi của Đồ Tiểu Ninh là chỗ cách văn phòng Kỷ Dục Hằng gần nhất, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy bên trong, đúng lúc Đồ Tiểu Ninh vẫn đang đứng, cô ta lại nói với cô, “Đúng rồi, hay là hai ta đổi chỗ đi.”

Lúc này Nhiêu Tĩnh ở một bên cầm cái cốc rồi đứng lên, có vẻ muốn đi phòng trà lấy nước.

“Đường, Đường Vũ, Đường…?” Giống như cô ấy đang cố nhớ lại,

“Đường Vũ Huỷ.” Người đối diện báo tên.

Nhiêu Tĩnh cười cười, “Hơi khó đọc, vậy gọi Tiểu Đường đi, dù sao ở đây cũng là tôi lớn tuổi nhất.”

Đường Vũ Huỷ nhún vai, ý là tuỳ cô ấy.

“Hai người vừa tới không hiểu rõ tình hình của bộ phận lắm, người làm chủ quản như tôi có nghĩa vụ hướng dẫn vài câu.” Nhiêu Tĩnh dùng thìa khuấy nước trong tách vài cái, “Tuy Tiểu Đồ là nhân viên chưa chính thức, nhưng ở trong bộ phận này thì vai trò cũng giống chúng ta, không phải người chạy việc vặt.”

Đường Vũ Huỷ hơi nhướn mày, “Thật sao?” Lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, ánh mắt khó có thể hiểu rõ, “Tôi cho rằng trợ lý quản lý dịch vụ khách hàng là chân chạy việc. Dù sao ở ngân hàng A là như vậy, biên chế và không biên chế là có sự khác biệt.”

Nhiêu Tĩnh tặc lưỡi một tiếng, “Ôi trời, ngân hàng nhà nước sao lại khắc nghiệt như thế, vậy DR chúng tôi có tính người hơn rồi, đối xử bình đẳng.” Lại cười với Đường Vũ Huỷ, “Đúng không, dù sao bây giờ đứng trên đất của DR, về sau cũng là ăn cơm của DR.”

Đường Vũ Huỷ mím môi quay lại cười, “Vâng, chị Nhiêu nói đúng.”

Nhiêu Tĩnh cũng không nói tiếp, ra vẻ phải đi ra ngoài, còn dùng mắt ra hiệu cho Đồ Tiểu Ninh đi theo.

Đợi cô ấy đi một lát, Đồ Tiểu Ninh mới chậm rì rì đi theo.

Nhiêu Tĩnh đặt mạnh cái cốc xuống bàn ở trong phòng trà, tức giận mà ấn đầu Đồ Tiểu Ninh, “Em ngốc à, đứng ở đó như một đứa ngốc để cho người ta khinh thường thế hả?”

Đồ Tiểu Ninh rũ mắt, im lặng không nói gì.

“Chắc là có nhà mặt phố bố làm to rồi, nếu không thì tuổi còn trẻ sao có thể kiêu ngạo như thế? Còn là em khóa dưới của Kỷ tổng nữa chứ?” Nhiêu Tĩnh không quá thích Đường Vũ Huỷ.

“Cô ta nói cũng không sai.” Lát sau, Đồ Tiểu Ninh nói.

“Cái gì?”

“Em là trợ lý quản lý dịch vụ khách hàng, là khác với bọn chị.”

Nhiêu Tĩnh lại dùng tay ấn đầu của cô, lần này đau hơn lần trước, “Chị nói cho em biết Đồ Tiểu Ninh, xã hội này chỉ có chính mình tôn trọng mình trước, mới có thể để người khác tôn trọng mình, đừng có nói với bà đây mấy chuyện như thế, rất nhiều người bắt đầu từ nhân viên hợp đồng, cũng không phải không có ai được ở lại, chỉ là xuất phát điểm của em hơi thấp hơn bọn chị thôi, vậy em sẽ không tiến về phía trước nữa sao? Con chim ngốc còn biết bay trước đó.”

Đồ Tiểu Ninh bị Nhiêu Tĩnh nói đến có chút khó chịu, Triệu Phương Cương đột nhiên đẩy cửa đi vào.

“Biết ngay hai người ở chỗ này.”

Nhiêu Tĩnh liếc mắt nhìn anh ta, “Mau đi bắt chuyện với bông hoa ngân hàng của anh đi.”

“Đừng thế chứ, vừa rồi tôi tuỳ tiện nói thế thôi, chị Nhiêu Tĩnh, ở trong lòng tôi cảm thấy chị vĩnh viễn là đẹp nhất.” Triệu Phương Cương nịnh nọt đi đến.

“Cút.”

“Quả nhiên người có bối cảnh có khác, ăn nói cũng tự tin lắm, lần đầu tôi nghe người giới thiệu nói có mình sẽ để bộ phận ‘như hổ thêm cánh’, thật tự tin.” Triệu Phương Cương lại tự nói chuyện với mình, “Cũng không biết lý do cô ta đến đây rốt cuộc là gì, hôm nay trở về sẽ nhờ ông già nhà tôi đi hỏi thăm thử.”

Nhiêu Tĩnh rót thêm một ít nước nóng vào cốc, “Khó khăn lắm mới đuổi hết đám yêu am quỷ quái ở bộ phận đi, lúc này mới thanh tịnh chưa được bao lâu, lại có tiểu yêu tinh đến nữa, sợ là lại lắm chuyện cho mà xem.”

Lúc này Triệu Phương Cương mới chú ý đến Đồ Tiểu Ninh đang cúi đầu, vươn tay xoa xoa tóc của cô, “Sao rồi, Tiểu Đồ xinh đẹp của chúng ta sao lại như người vợ nhỏ chịu uất ức thế.”

Đồ Tiểu Ninh vừa muốn nói không có, Nhiêu Tĩnh đã vỗ rơi cái móng heo của anh ta, “Vừa rồi Tiểu Đồ bị bắt nạt cũng không thấy cậu đứng ra nói cái gì, sau khi sự việc xảy ra lên giọng thì có ý nghĩa gì.”

Triệu Phương Cương vỗ vỗ ngực, “Về sau em chắc chắn sẽ che chở Tiểu Đồ xinh đẹp của chúng ta, bất kể cô ta là hoa gì cũng không thèm để ý.”

Đồ Tiểu Ninh bị anh ta chọc cười.

“Đấy, cười rồi đấy.” Triệu Phương Cương đắc ý.

Nhiêu Tĩnh hừ lạnh, trở lại chuyện chính, “Dù sao Đường Vũ Huỷ này, tôi thấy lai giả bất thiện.”

Triệu Phương Cương rung chân, “Hứa Phùng Sinh vào DR cùng đợt với tôi, trước đây cũng có quen biết, thật ra anh ta là người dễ ở chung, chỉ có Đường Vũ Huỷ này bây giờ thật sự là không đoán ra.”

Đồ Tiểu Ninh kẹt giữa hai người bọn họ, “Chúng ta như vậy không coi là đoàn thể đâu?”

Nhiêu Tĩnh liếc cô một cái, “Về sau rốt cuộc là chúng ta làm một nhóm nhỏ hay là cô ta làm riêng, Kỷ tổng là người rõ ràng nhất.”

“Cái này khó nói, người ta là anh em sinh viên cùng trường, không thấy dáng vẻ rất thân thiết vừa rồi, có khi nào sếp thân thiết với chúng ta như thế đâu?” Triệu Phương Cương nói.

Đồ Tiểu Ninh vừa nghe, cũng rơi vào suy nghĩ, chẳng trách anh không có hứng thú với cô, thì ra đến em khóa dưới cũng xinh đẹp như thế, chắc là anh đã sớm biết việc cô ta muốn tới DR.

Bộ phận liên hoan sau khi tan làm, coi như là chào đón hai đồng nghiệp mới, cùng là lần đầu tiên cả bộ phận tụ tập sau khi anh tới nhậm chức.

Triệu Phương Cương đặt phòng riêng ở “Kikigawa”, bọn họ tới trước, Nhiêu Tĩnh vừa ngồi vừa chế nhạo, “Tại sao lại chọn ăn đồ Nhật, không đủ no.”

“Hôm nay sếp mời, chị cứ việc ăn thoải mái, ăn đến no thì thôi.” Triệu Phương Cương đưa cho hai cô mỗi người một quyển thực đơn.

Hứa Phùng Sinh rất nhanh đã đến nơi.

“Sao giờ anh mới đến?” Triệu Phương Cương hỏi, thông cảm với người thanh niên vào ngành cùng với anh ấy.

“Trong này vào buổi tối khó đỗ xe thật.” Hứa Phùng Sinh lắc lắc cái đầu mà oán giận.

“Đường Vũ Huỷ không đi cùng với anh sao?” Nhiêu Tĩnh cầm chén trà hỏi.

“Không, lúc tôi đi cô ta còn chưa đi, hình như đang đợi Kỷ tổng.”

Nhiêu Tĩnh và Triệu Phương Cương không hẹn mà hơi nhìn nhau, sau đó cúi đầu tự gọi món ăn.

Đợi một lát Đường Vũ Huỷ đã tới rồi, quả nhiên là tới cùng Kỷ Dục Hằng, hai người đi tới Đường Vũ Huỷ còn mời, “Đàn anh vào trước đi.”

Kỷ Dục Hằng cũng không khách sáo, đi vào trước.

Đồ Tiểu Ninh lật qua lật lại xem thực đơn, hoa cả mắt mà tự nhiên lại không có khẩu vị, nên cô đặt menu xuống bàn, đợi bọn Nhiêu Tĩnh gọi.

“Sao rồi Tiểu Đồ? Không có món nào thích à?” Triệu Phương Cương hỏi.

“Không phải ạ, mọi người gọi trước đi.” Đồ Tiểu Ninh uống ngụm trà.

Kỷ Dục Hằng ngồi xuống chỗ đám đàn ông, hình như Đường Vũ Huỷ muốn ngồi ở đối diện anh, Nhiêu Tĩnh không biết là cố ý hay là vô tình mà đẩy Đồ Tiểu Ninh vào trong, để ra chỗ ban đầu của mình, cô ấy tỏ ra nhiệt tình mà quan tâm, “Tiểu Đường, không cần phải đi vào trong đâu, cứ ngồi chỗ này đi.”

Như thế liền thành Đồ Tiểu Ninh ngồi đối diện Kỷ Dục Hằng, Đường Vũ Huỷ thấy thế cũng không nói được gì, chỉ có thể đặt túi ngồi xuống.

Đồ Tiểu Ninh rất biết điều rót nước cho mọi người, một bình nước rất nhanh thấy đáy.

Triệu Phương Cương cũng không khách sáo, đều chọn đồ đắt tiền mà gọi, Kỷ Dục Hằng cũng tuỳ anh ta.

“Mọi người nhìn thử xem có muốn ăn cái gì nữa không.” Triệu Phương Cương gọi xong thì hỏi mấy cô gái ngồi ở đối diện.

Đường Vũ Huỷ không gọi, Nhiêu Tĩnh gọi đĩa sushi bơ, Đồ Tiểu Ninh thì tuỳ tiện gọi một nồi sukiyaki.

Người phục vụ ghi lại từng cái sau đó đóng cửa lui ra ngoài.

Mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Tiểu Đường, cô và sếp là anh em khóa trên khóa dưới à?” Triệu Phương Cương mở lời trước.

Đường Vũ Huỷ nhìn về phía Kỷ Dục Hằng, “Đúng vậy, chúng tôi cùng học nghiên cứu sinh ở đại học A là cùng một thầy hướng dẫn, tôi nhỏ hơn anh ấy một khoá, anh ấy thật sự rất xuất sắc.” Sau đó lại chuyển hướng bọn họ, “Mọi người đều là tốt nghiệp trường nào vậy? Đồng nghiệp đều nói DR ở thành phố C nửa giang sơn là của người tài cao, mọi người hẳn là đều rất lợi hại.”

Hứa Phùng Sinh nói trước, “Tôi là ở đại học D, sau thì đi Oxford ở Anh làm sinh viên trao đổi hai năm.”

“Ta là đại học B.” Triệu Phương Cương nói xong lại đoạt lời của Nhiêu Tĩnh, “Cô ấy là đại học Tài chính.”

Đồ Tiểu Ninh cúi đầu cũng cảm giác được tầm mắt của Đường Vũ Huỷ đang dừng ở trên người mình, cô không phải rất muốn nói, cổ họng khô khốc vừa định lên tiếng, chuông phục vụ trên bàn cơm bị người ấn xuống phát ra tiếng kêu.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy tay của Kỷ Dục Hằng đặt bên trên.

Người phục vụ tiến vào rồi, “Xin hỏi cần phục vụ gì sao ạ?”

Kỷ Dục Hằng: “Làm phiền thêm một chút nước.”

“Vâng.” Người phục vụ đi vào cầm bình nước.

Nhiêu Tĩnh liền tiện thể chuyển đề tài, cô hỏi người phục vụ, “Đói chết rồi, có thể lên sushi của tôi trước hay không?”

“Vâng, tôi giục hộ cô một chút.” Người phục vụ vừa nói vừa lấy bộ đàm ra giục.

Bên ngoài sẽ lập tức mang sushi tới, Nhiêu Tĩnh đẩy vào giữa, “Mọi người lót dạ trước.” Sau đó gỡ đũa gắp một miếng trước cho Đồ Tiểu Ninh.

“Cảm ơn chị Nhiêu.”

Triệu Phương Cương cũng rất nịnh nọt gắp cho Kỷ Dục Hằng một miếng.

“Cảm ơn.”

“Không có gì đâu sếp.”

Chỉ có Đường Vũ Huỷ không động đũa.

“Sao không ăn vậy Tiểu Đường?” Hứa Phùng Sinh ngồi ở đối diện cô ta nghi hoặc hỏi.

Đường Vũ Huỷ chỉ uống nước, “Lượng calo của bơ quá cao, tôi đang giảm cân.”

Nếu không phải Kỷ Hằng Dục ngồi ở đối diện, Nhiêu Tĩnh đã sớm trợn trắng mắt rồi, cô ấy gắp luôn miếng cuối cùng, “Tôi không giảm cân, tôi ăn.”

Đường Vũ Huỷ cười cười, lại uống một ngụm nước, giống như vô tình hỏi, “Đúng rồi chị Nhiêu, bé nhà chị bao nhiêu tuổi rồi?”

Đồ Tiểu Ninh và Triệu Phương Cương gần như cùng một lúc cứng đờ, ngay cả Hứa Phùng Sinh cũng nhận thấy một tia khác thường, ở một bên nhìn trộm.

Nhiêu Tĩnh lại rất bình tĩnh, ăn xong sushi rồi cười với cô ta, “Tôi à, tôi còn chưa kết hôn.”

Đường Vũ Huỷ vội vàng để chén xuống, “Ôi xin lỗi chị Nhiêu, tôi không nên hỏi.”

“Không sao không sao.” Nhiêu Tĩnh không chút để ý, thấy người phục vụ vẫn chưa đến thì nhíu mày, “Thêm nước thôi mà chậm như vậy.” Sau đó cũng vươn tay ấn lên chuông phục vụ.

“Xin chào, xin hỏi còn cần cái gì à?” Một người phục vụ khác tiến vào.

“Có trà xanh không?”

“Có.”

“Cho tôi một bình.” Sau đó cô lại nhìn Đường Vũ Huỷ. “Cô muốn uống trà xanh không Tiểu Đường?”

Đường Vũ Huỷ mỉm cười từ chối, “Cảm ơn, tôi không cần.”

Đồ Tiểu Ninh, Triệu Phương Cương còn cả Hứa Phùng Sinh nhìn thấy mà sợ ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play