Đồ Tiểu Ninh về đến nhà thì trời đã tối, ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời, màu đỏ cam rực đến mức như muốn thiêu cháy bầu trời, giống như trái tim cô rạo rực không ngừng.
Cũng không thu dọn hành lý, cô lặng lẽ ngồi trong phòng khách kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi có tiếng cửa mở, anh đã về.
Kỷ Dục Hằng vừa bước vào phòng, cô đã chạy đến ôm chặt lấy anh.
Anh ôm cô hỏi, “Đói chưa?”
Cô không nói gì, giống như một con gấu túi cứ ôm chặt lấy anh, anh ôm cô vào lòng một lúc, sau đó xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô, “Ngoan, anh đi nấu cơm.”
Cô khóa chặt cổ anh, vùi đầu vào vai anh, “Không cần nấu, em muốn ra ngoài ăn.”
“Em muốn ăn gì?”
“Tôm hùm đất.”
“Cái đó không sạch sẽ đâu.”
“Nhưng em muốn ăn.”
“Không được.”
“Chụt~~”
“Hôn cũng vô dụng.”
“Chụt, chụt…”
“Anh nói rồi, không tác dụng”
“Chụt, chụt, chụt ~~”
“……Chỉ ăn một lần này thôi, lần này thôi nhé.”
Đồ Tiểu Ninh đưa anh đến nhà hàng tôm hùm đất ở khu trường đại học mà cô thường hay đến, hai người lên tầng hai.
Đồ Tiểu Ninh kéo anh ngồi xuống: “Yên tâm đi, ở đây vừa sạch sẽ vừa vệ sinh, hồi còn là sinh viên năm nào cũng đến đây ăn, chưa bao giờ bị tiêu chảy.”
Phục vụ mang menu tới, “Bây giờ gọi 2,5kg sẽ được tặng 0,5kg.”
“Vậy thì gọi trước 2,5kg đi. Tỏi băm với thập tam hương mỗi thứ một nửa.”
Kỷ Dục Hằng nhìn cô: “Anh không ăn, gọi nhiều như vậy em ăn nổi không?”
“Ăn nổi chứ, đây là em còn gọi ít rồi đó, ăn thả ga nữa em sợ dọa anh bỏ chạy.” Cô hất tóc ra sau vô cùng thoải mái, “Hồi đó em là vua xử lý tôm hùm đất đó, về khoản này, em là người giỏi nhất.”
“Vẫn nên kiềm chế một chút, đừng ăn đến đau bụng.”
Cô trả lại thực đơn cho phục vụ: “Cho tôi một chai bia.”
Kỷ Dục Hằng đang rót nước: “Anh không uống bia.”
Đồ Tiểu Ninh bóc một hạt đậu phộng, “Ai gọi cho anh, em tự uống.”
“…..”
Không lâu sau cả tôm và bia đều được mang lên, Đồ Tiểu Ninh bật bia uống một ngụm, sau đó ngửa mặt lên vỗ bàn, “Wowww, tuyệt vời!”
Kỷ Dục Hằng nhìn bộ dạng vô tư của cô, bóc một đôi đũa dùng một lần ra đưa cho, “Em thật biết hưởng thụ.”
“Vạn sự chi bằng nâng chén trong tay, cuộc đời có mấy lần gặp được trăng sáng chứ.” Đồ Tiểu Ninh ngâm xong câu thơ thì xoa xoa hai tay, bắt đầu vui vẻ bóc tôm.
Cô bóc một con cho Kỷ Dục Hằng rồi đưa qua, “Nào, người đẹp, gia đút cho em nè.”
Kỷ Dục Hằng không chịu ăn, cô đứng hẳn dậy đút cho anh, cuối cùng thì anh cũng chịu ăn rồi, Đồ Tiểu Ninh cười tít mắt, vươn tay nâng cằm anh lên, “Ngoan quá, thơm một cái nào.”
Kỷ Dục Hằng gạt tay cô xuống, “Còn quậy nữa là không cho ăn nữa nhé.”
Cô nhanh chóng chồm tới hôn lên má anh, chọc ghẹo thành công, “Người đẹp trong lòng, rượu ngon trên tay, đương nhiên em phải vui rồi.”
Những bàn khác đều đang nhìn họ, Kỷ Dục Hằng lần đầu tiên bị nhìn vậy có chút xấu hổ, ho một tiếng nhắc nhở, “Đồ Tiểu Ninh.”
Đồ Tiểu Ninh được ăn một bữa tôm hùm đất thịnh soạn, cô cười híp cả mắt, “Sao vậy? Còn muốn được thơm nữa sao?” Nói xong cô đứng dậy chu cái miệng đầy dầu mỡ về phía anh.
Kỷ Dục Hằng sợ cô luôn rồi, đẩy hai đĩa tôm về phía cô, “Em ăn đi ăn đi, ăn cho thỏa thích.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Bữa này Đồ Tiểu Ninh phụ trách ăn hết, Kỷ Dục Hằng ngồi bóc cho cô, dần dần cô cũng hơi no rồi.
“Cuộc sống không có tôm hùm đất với bia chính là cuộc sống không hạnh phúc, anh nói xem học bá như các anh sao lại không biết thưởng thức vậy chứ?” Cô vừa nói vừa uống một hớp bia, no đến nấc lên.
Kỷ Dục Hằng bỏ con tôm đã bóc vỏ vào một cái bát, chất đầy một bát tôm, anh đẩy qua cho Đồ Tiểu Ninh, sau đó cầm lấy chiếc bát rỗng cô đã ăn xong tiếp tục bóc bỏ vào, “Hồi đại học hay đến đây à?”
“Đúng vậy, lúc đó đi cùng Lăng Duy Y với Tề Úc, ba người bọn em ăn cho ông chủ phát sợ, mỗi lần thấy ba đứa bọn em đến đều bảo hôm đó nhà hàng đông khách, không còn nhiều tôm nữa.” Nhắc đến hai người họ, Đồ Tiểu Ninh không khỏi tiếc nuối, “Ngày tháng đó thật là vô tư.”
“Con người ai cũng phải trưởng thành thôi, không thì sao gọi là cuộc sống.”
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh cúi đầu tập trung, không nhịn được nói: “Ông xã, dáng vẻ anh nghiêm túc bóc tôm hùm, thật giống….”
Anh ngước lên, “Cái gì?”
Cô mím môi cười, nhưng không nói gì, “Bí mật.”
Đồ Tiểu Ninh thực sự ăn đến chết đi sống lại, mỗi cái nấc đều là vị tôm hùm.
Kỷ Dục Hằng còn trêu chọc cô, “Người ăn giỏi nhất, có muốn anh gọi thêm cho em 2,5kg nữa không?”
Cô xua xua tay: “Không, không, không cần đâu, tại hạ đã rút chân khỏi giang hồ nhiều năm, thực lực không được như xưa nữa.”
“Thỏa chí chưa?”
“Thỏa rồi thỏa rồi, cả tháng không dám ăn tôm nữa.”
Kỷ Dục Hằng đứng dậy đỡ cô, “Lại còn muốn có lần sau? Lúc ra khỏi nhà đã thỏa thuận như nào?”
Đồ Tiểu Ninh mặt dày cọ cọ vào anh, “Ông xã, anh là tốt nhất, cái gì cũng chiều theo ý em, sao cam lòng quản em vậy chứ.”
Cả người cô đều là mùi tôm, tỏi với mùi hương liệu, anh vô cùng khó chịu nhưng vẫn không đẩy cô ra: “Rửa tay chưa mà cạ vào người anh?”
Đồ Tiểu Ninh đứng càng gần hơn: “Rửa rồi mà.” Cô xòe hai tay ra, “Không tin anh ngửi xem, em rửa bằng nước rửa tay ba lần luôn đó.”
Kỷ Dục Hằng vỗ nhẹ vào tay cô, cô vẫn muốn tiếp tục giơ lên, “Ngửi đi, thơm lắm, sờ đi, mịn lắm.”
“Trên tầng không gian rộng hơn, lại đây, vừa hay có cái bàn tròn, đủ cho mọi người ngồi.”
Lại có khách đến, phục vụ đưa họ lên tầng hai, cầu thang gỗ bị giẫm đến kêu cót két, nghe cũng biết không ít người đến.
Kỷ Dục Hằng kéo Đồ Tiểu Ninh sang một bên nhường mọi người đi trước, Lục Tư Tĩnh đột nhiên xuất hiện trong đám người, nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh thì đứng sững lại ở lối vào hành lang.
Ánh mắt Đồ Tiểu Ninh vẫn dán vào Kỷ Dục Hằng, hai mắt cô sáng rực ngẩng đầu nhìn anh, hai tay ôm chặt một bên cánh tay của anh rồi dựa vào người anh, vừa lắc lắc cánh tay anh vừa làm nũng, luôn miệng gọi “Ông xã, ông xã.”
“Tư Tĩnh, sao không đi nữa?” Đồng nghiệp phía sau vỗ lưng Lục Tư Tĩnh, rồi nhìn theo hướng ánh mắt anh.
Lục Tư Tĩnh mới định thần lại, bắt đầu di chuyển đi qua họ.
Đồ Tiểu Ninh từ đầu đến cuối đều không rời mắt đi đâu khác, đột nhiên từ phía sau có người hét lớn, “Này! Lục Tư Tĩnh, hỏi mọi người muốn uống gì!”
Cô ngước mắt lên mới thấy Lục Tư Tĩnh cách đó không xa đang nhìn họ, như thể đã nhìn họ rất lâu rồi.
Anh ta trả lời đồng nghiệp, “Biết rồi.” Sau đó anh ta lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, như thể muốn chào hỏi nhưng lại không biết mở lời thế nào.
Đồ Tiểu Ninh vẫn nằm trong vòng tay Kỷ Dục Hằng, nụ cười trên mặt cô không hiểu sao lại dần biến mất, cô lễ phép gật đầu coi như lời chào hỏi, đến câu bác sĩ Lục cũng không gọi.
Cổ họng Lục Tư Tĩnh khô cứng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, “Đến ăn cơm à?”
“Ừm.” Cô nắm lấy tay Kỷ Dục Hằng, thu lại ánh mắt, giống như không muốn ở lại nữa, “Ăn xong rồi, đi thôi.”
Thấy cô đã đi đến hành lang, Lục Tư Tĩnh lớn giọng nói: “Tạm biệt.”
Nhưng không có lời đáp lại, cô đi không hề quay đầu lại, sau cùng vẫn là không nên gặp lại nữa.
Lục Tư Tĩnh đứng bất động một lúc lâu, cho đến khi đồng nghiệp đến hỏi: “Sao vậy?”
Lục Tư Tĩnh chỉ nói không sao.
Đồng nghiệp nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, “Đây không phải cô gái giao dịch viên của DR lần trước đến bệnh viện làm thẻ nhận lương cho chúng ta mà cậu đang theo đuổi sao? Người ta có bạn trai rồi à?”
Lục Tư Tĩnh im lặng không nói.
Đồng nghiệp vỗ vỗ vai anh khuyên nhủ: “Đừng theo đuổi nữa người anh em, người đàn ông vừa rồi, vừa nhìn đã biết cậu không phải là đối thủ của người ta, bỏ cuộc đi.”
Lục Tư Tĩnh nhắm nghiền mắt, đứng một lúc mới quay sang bàn tròn, chỉ còn một ghế trống, anh ấy thản nhiên ngồi xuống.
Đồng nghiệp nhìn quanh bốn phía rồi quay sang hỏi, “Tư Tĩnh, chỗ này cậu giới thiệu làm ăn tốt thật đấy, hồi đại học cậu hay đến đây ăn sao?”
Anh cầm lấy đôi đũa dùng một lần mà người phục vụ đưa cho, rồi đáp: “Chưa đến đây lần nào cả.”
Đồng nghiệp đồng thanh kêu lên “Hả?”
Anh chia đũa cho mọi người, chỉ nói: “Chỉ là có người hay đến đây giới thiệu cho tôi.”
———
“Lục Tư Tĩnh, em muốn ăn tôm hùm đất, nhà hàng này làm ngon lắm.”
“Em có biết là tôm hùm đất bẩn lắm không? Đến khi học y anh mới phát hiện cái gì cũng không thể ăn được.”
“Nhưng mà, anh cũng không thể không ăn gì được.”
“Tóm lại anh không ăn tôm hùm đất, cả đời này sẽ không ăn.”
“Đi cùng em cũng không được sao.”
“Không được.”
———-
“Không phải là bạn gái cũ nói đấy chứ?” Bên tai là tiếng đồng nghiệp cười nói.
Chia đũa cho mọi người xong Lục Tư Tĩnh ngồi xuống không nói lời nào. Cảm thấy hơi khát, anh vươn tay cầm lấy cốc chuẩn bị rót nước, không để ý lại đưa tay ra trước cốc của người khác. Đúng lúc người bên cạnh cũng đang cầm chiếc cốc, cả hai trùng hợp cùng cầm vào chiếc cốc, là một cô gái, cô ấy đỏ mặt kêu: “Bác sĩ Lục.”
Giờ anh ấy mới phát hiện cốc của mình nằm bên trái, nhanh chóng rụt tay phải lại trả cốc cho cô ấy, “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Cô ấy rót nước nhưng lại để cốc trà qua bên cạnh anh.
“Cảm ơn.” Anh nhận lấy nhấp một ngụm, sau đó nhìn nghiêng qua đã thấy một khuôn mặt non nớt lạ lẫm, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Em là thực tập sinh mới tới à?”
Cô gái ậm ừ gật đầu.
“Em là người ở đâu vậy?”
“Thành phố Z ạ.”
Anh ấy lại nhấp một ngụm nước rồi nhẹ nhàng để xuống, thuận tiện nói một câu, “Thật trùng hợp, tôi cũng đến từ thành phố Z.”
Cô gái ngước mắt ngơ ngác nhìn lên gò má anh tuấn, “Trùng hợp như vậy sao?”
Anh nhìn cô, ánh mắt ngây thơ của đối phương như khiến anh quay lại nhiều năm về trước vào cái đêm đứng dưới cái xà kép, anh cũng đã gặp một đôi mắt trong sáng như vậy.
Lúc lâu sau, anh đột nhiên nở nụ cười, “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Đồ Tiểu Ninh và Kỷ Dục Hằng bước ra khỏi nhà hàng, trước cửa có bậc thang, Kỷ Dục Hằng đi tới trước đưa tay ra đỡ cô, cô xoay ngược anh lại, không đợi anh quay đầu đã mượn bậc thang bên trên nhảy lên lưng anh. Tuy rằng mất cảnh giác, nhưng Kỷ Dục Hằng vẫn chắc chắn đỡ được cô.
Anh ấy cõng cô trên lưng chậm rãi đi trên con đường trong trường đại học, những sinh viên qua lại đều nhìn họ, vừa đỏ mặt vừa ghen tị.
Cô ôm lấy cổ anh, mái tóc dài xõa xuống cổ, theo bước chân nhẹ nhàng mà lướt qua làn da của anh, hơi ngứa, trái tim tĩnh lặng cũng rất gần.
Cô khẽ kêu: “Ông xã.”
“Hả.”
“Anh không có gì hỏi em sao?”
“Hỏi cái gì?”
Đồ Tiểu Ninh siết chặt vòng tay, “Anh không muốn hỏi, sao anh ấy lại đến nhà hàng tôm hùm đó sao?”
Anh vẫn bình tĩnh bước, “Đi thì đi thôi, có gì đáng hỏi chứ, thành phố C cũng chỉ lớn đến vậy.”
“Nhưng em muốn nói.”
“Nói gì?”
“Ở đó không có kỷ niệm gì giữa em với anh ta cả, cả cửa hàng bánh bao cũng không có, những kỷ niệm ở con đường này đều là giữa em với hội Lăng Duy Y, còn anh ta, anh ta đã không thích thứ gì thì cũng sẽ không vì em thích mà chiều theo hay thay đổi đâu, anh ta không thích ăn tôm hùm đất, không bao giờ cùng em đi ăn cả. Anh ta không thích ăn đồ hấp, vì vậy đi ăn bánh bao cũng đều là Lăng Duy Y đi với em. Nhưng anh ta lại rất giữ thể diện, nếu bạn học gọi anh ta đi đâu đó ăn cơm, dù là đồ anh ta không thích đến một miếng cũng không ăn thì anh ta vẫn đi.” Cô dựa vào bờ vai rắn chắc của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, “Nhưng ông xã à, anh không thích ăn tôm hùm đất nhưng vẫn cùng em đi ăn, cả quán bánh bao hồi trước anh nói rất ngon, nhưng em đến nhà ăn ở thành phố A mới phát hiện căn bản chả ngon gì cả, vì em thích ăn anh mới nói là muốn đến đó ăn. Cả việc trong nhà nấu mì, anh thấy em nuốt không trôi nên bảo anh ăn chưa no để gọi thêm đồ ăn ngoài, vẫn luôn là anh nuông chiều em.”
Kỷ Dục Hằng cõng cô đi cũng đã khá lâu, nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi, “Vợ chồng ở với nhau, không phải là nên giúp đỡ nhau tìm hiểu lẫn nhau sao?”
Đồ Tiểu Ninh úp mặt vào cổ anh, “Nhưng tại sao anh lại thích em? Dù là nhất kiến chung tình, anh đối tốt với em như vậy, cảm giác giống như ….”
Anh nghiêng nghiêng đầu, “Giống gì cơ?”
Bia đã bắt đầu ngấm, cô bắt đầu hơi say, chỉ không nghĩ ngợi gì nói: “Nhưng anh là Kỷ Dục Hằng, anh là Kỷ Dục Hằng.”
Anh bước chậm rãi hơn, “Đúng, anh là Kỷ Dục Hằng, nhưng là Kỷ Dục Hằng của Đồ Tiểu Ninh.”
Đồ Tiểu Ninh mãn nguyện hôn anh, ánh mắt sáng long lanh, “Vậy nên hồi đó sau khi tham gia tiệc cưới anh đã đi Karaoke, anh cố tình đợi em ở hành lang đúng không? Anh đã thấy những hành động kia của Tống Giang Lưu với em.”
Anh không nói gì, cô thản nhiên gõ nhẹ đầu anh, phàn nàn: “Lúc đó ăn cơm, anh còn đổi chỗ với anh ta.”
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, “Anh không đổi thì anh ta cũng sẽ tìm người khác đổi, với lại hồi đó em không phải đang rất ghét anh sao, cho dù là ngồi cùng bàn đi nữa cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.”
Cô sao mà biết được chứ, lúc đó bàn của chú rể đang sai số người ngồi thì anh đã ngồi xuống rồi, vừa biết tin anh sẽ đến bàn của cô, anh còn chủ động nhường chỗ cho cô gái không có chỗ, sau đó những người đàn ông khác cũng lần lượt nhường ghế cho phụ nữ.
Đồ Tiểu Ninh lay động anh một chút, không chịu thừa nhận, “Làm gì có, em cũng nhìn anh mấy lần mà, nhưng lúc đó anh đâu có cần em nhìn đâu, nhiều bạn học cũng đều đang nhìn anh, anh vừa bước vào một cái là hoan hô không ngừng, ai không biết có khi còn nghĩ anh là chú rể hôm đó nữa ý.” Cô ấy bĩu môi lại hỏi: “Vậy lúc anh ta không ngừng cố gắng bắt chuyện với em, anh không có suy nghĩ nào sao?”
“Anh nghĩ, trên bàn nhiều đồ ăn như vậy không đủ cho anh ta ăn hay sao mà mãi không mau ngậm miệng lại.”
Đồ Tiểu Ninh bật cười, lại hôn anh chụt chụt. Làm cho các nữ sinh xung quanh nhìn mà đỏ cả mặt.
Kỷ Dục Hằng lấy tay đang đỡ cô phía sau nhẹ đập vào chân cô, “Được rồi, nhiều người.”
Đồ Tiểu Ninh không quan tâm, vẫn hôn tới, anh cũng để yên cho cô làm gì thì làm, cuối cùng cô cũng hôn mệt rồi, vùi đầu vào cổ anh, say tới mơ hồ rồi.
Cô lẩm bẩm: “Ông xã à, anh thật tốt, thật tốt, thật tốt, em không biết làm thế nào để tốt bằng anh.”
“Em chỉ cần là chính mình, không cần vì anh mà thay đổi bất cứ điều gì cả.”
Cô lại cười, nụ cười rực rỡ rạng ngời, cô thì thầm vào tai anh, “Ông xã.”
“Huh?”
“Em, em không chỉ thích anh, em còn rất yêu, rất yêu anh…”
Anh dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại, cô đã ngủ từ lúc nào với chiếc gối là bờ vai anh.
Đôi mắt anh lưu luyến, anh khẽ cười, cõng cả thế giới của anh trên lưng rồi tiếp tục bước về phía trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT