Lễ kỷ niệm thành lập trường? Biểu diễn?

Khương Chi Chi nhíu mày, ngẩng đầu lên, Giản Doanh Nhiên vẫn đang đứng trước bục giảng hiên ngang lẫm liệt nói: “Thân là một phần của lớp, nên suy nghĩ cho vinh dự của tập thể lớp. Khương Chi Chi, cậu tự chuẩn bị kỹ càng tiết mục tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường vào tháng sau nhé, đừng để lớp chúng ta mất mặt…”

“Tôi từ chối.”

Cô không khách sáo chút nào, thẳng thắn ngắt lời, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi sẽ không tham gia, cậu đổi người khác đi.”

Bây giờ cô phải chạy đi chạy lại hai bên trường học và công ty, giữa đường còn phải dành thời gian dạy bù cho người nào đó, làm gì có thời gian đi tham gia thi đấu gì chứ.

“Chuyện này không do cậu quyết định, tôi đã nộp đơn báo danh lên rồi.”

Giọng điệu của Giản Doanh Nhiên chính là cười trên sự đau khổ của người khác: “Hơn nữa, gương mặt đó của cậu chính là dáng vẻ của hồ ly tinh, nói không chừng lên sân khấu ném ra vài ánh mắt quyến rũ, giám khảo sẽ chọn cậu luôn ấy.”

“Không cho phép cậu nói Chi Chi như vậy!”

Nông Y trợn mắt nhìn sang, muốn xông lên bênh vực cô.

Khương Chi Chi vươn tay kéo cô ấy lại, giây phút ngước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp đã tràn ngập lạnh lùng.

“Hóa ra lễ kỷ niệm thành lập trường muốn chọn người xinh đẹp, vậy nếu như lần sau trường tổ chức chọn người xấu thì đừng quên tự đề cử mình.”

Cô bước từng bước chậm rãi đi tới trước mặt Giản Doanh Nhiên, dựa vào chiều cao một mét bảy nổi trội, Khương Chi Chi cúi xuống nhìn người ta: “Dù sao thì cậu đã xấu cả trong lẫn ngoài, tìm khắp cả trường cũng khó mà tìm ra ai khiến người ta mắc ói như cậu.”

Tưởng rằng thủ đoạn bỉ ổi này có thể khiến cô ấm ức ư?

Buồn cười!

Phong thái lạnh lùng mà xinh đẹp bùng nổ, Giản Doanh Nhiên bị dọa sợ, đứng im tại chỗ không nói được gì.

Mãi đến tận khi bên tai truyền đến những tiếng cười không hề che giấu chút nào, sắc mặt cô ta tái mét, tức giận đến giậm chân tại chỗ: “Khương Chi Chi, cậu nói mấy lời tương tự thử xem? Dù sao thì tôi đã báo danh sách lên trên rồi, cậu không tự quyết định việc này được!”

Chỉ có vẻ bề ngoài thì làm được gì, bên trong cũng chỉ là bao cỏ như gối thêu hoa!

Loại người vô học như vậy chắc chắn chẳng có chút sở trường gì, đến lúc đó, nhất định sẽ bị mất hết thể diện ở lễ kỷ niệm thành lập trường…

Cô ta sẽ chờ xem kịch hay!

Khương Chi Chi chẳng thèm dây dưa với cô ta, cầm túi sách lên rồi đi ra khỏi phòng học, Nông Y thấy thế thì vội vã đi theo.

Suốt dọc đường đi cô ấy lo lắng không thôi: “Chi Chi, tiếp theo phải làm gì đây, cậu thực sự sẽ tham gia biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường sao? Thời gian hoàn toàn không đủ, rõ ràng Giản Doanh Nhiên nhắm vào cậu!”

Thời gian chỉ còn lại chưa đầy hai tuần, sao có thể sắp xếp được một tiết mục!

“Tớ biết.”

Vẻ mặt Khương Chi Chi rất bình tĩnh, cứ như người bị hại không phải cô: “Vì thế, bây giờ chỉ còn một cách.”

Đó là tìm thầy cô phụ trách lễ kỷ niệm thành lập trường, gạch bỏ tên cô khởi danh sách biểu diễn.

Trong phòng làm việc.

“Không được!”

Hà Mẫn nghiêm mặt, trực tiếp bác bỏ lời giải thích của Khương Chi Chi: “Bây giờ danh sách các tiết mục biểu diễn đã được chốt rồi, sao có thể vì một mình em mà lãng phí thời gian của tất cả mọi người được, em biết sắp xếp lại một lần nữa là một chuyện phiền phức nhường nào không? Cả trường chỉ có mỗi em bận rộn.”

Bà ta lườm thẳng mặt, vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.

“Cô Hà, hôm nay em mới nhận được thông báo.”

Khương Chi Chi kìm nén tính cách của mình lại, giải thích: “Hơn nữa Giản Doanh Nhiên chưa được sự đồng ý của em đã tự quyết định thay em, việc đó đã làm trái quy định của biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường rồi.”

“Thế thì sao, bây giờ sự thật đã đặt trước mặt, em nghĩ trường này do em mở, muốn làm thế nào thì làm thế ấy?”

Thái độ của Hà Mẫn vô cùng cứng rắn, ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm Khương Chi Chi: “Nhìn lại cái bảng thành tích chuyên ngành treo đầy lồng đèn đỏ của em đi, còn không biết nắm lấy cơ hội hiếm có này, tầm nhìn hạn hẹp, sau này ra xã hội chính là đồ bỏ đi từ đầu đến chân!”

“Cô Hà, cô bớt nói hai câu đi, em sinh viên này cũng đến đây để giải quyết vấn đề mà.”

Lời bà ta nói ra càng ngày càng khó nghe, giáo viên ngồi bàn bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, thầy ấy nhẹ giọng nói: “Em ấy là người nhà họ Nguyên…”

Toàn bộ người Thành Đô có ai không biết tin tức cô cả nhà họ Khương gả cho cậu hai nhà họ Nguyên kia chứ.

“Thế thì sao chứ, đây là trường học!”

Trong mắt Hà Mẫn lóe lên vẻ hoảng loạn nhưng giọng điệu vẫn vô cùng cứng rắn: “Tôi là giáo viên, em ấy phải nghe lời tôi, nếu không thì biến đi, ở trong trường mà thế này cũng chỉ lãng phí tài nguyên dạy học!”

Nghe Hà Mẫn nói năng càng ngày càng quá đáng, giáo viên ngồi bàn bên ngồi xuống, chẳng muốn đôi co với bà ta nữa.

Xem ra không thể làm gì ở chỗ Hà Mẫn được.

Khương Chi Chi cũng không thèm lãng phí thời gian, trực tiếp quay người đi khỏi đó, làm lơ giọng nói lải nhải phía sau một cách sạch sẽ.

Vừa ra tới cửa, cô đối diện với ánh mắt lo lắng của Nông Y: “Chi Chi, có giải quyết được chuyện này không?”

“Hà Mẫn không cho.”

Khương Chi Chi khẽ lắc đầu, thấy Nông Y còn sốt ruột hơn cả cô thì lên tiếng an ủi ngược lại: “Yên tâm đi, cùng lắm thì lên sân khấu biểu diễn thôi, việc nhỏ mà.”

Đối với việc biểu diễn ở lễ kỷ niệm thành lập trường, cô chỉ thấy phiền phức mà thôi.

Nếu thực sự chuẩn bị đàng hoàng thì cô chẳng ngại.

Gần cuối tháng, công ty bận rộn hơn ngày thường khá nhiều.

Theo kế hoạch đưa sản phẩm mới ra thị trường, đúng như dự đoán, lượng tiêu thụ lại bùng nổ, tập thể nhân viên ở công ty Phù Sinh bận bịu túi bụi, Khương Chi Chi cũng không ngoại lệ.

Vừa học xong đã chạy thẳng tới công ty, ngồi xuống cái là không rời vị trí, tiếng gõ phím cạch cạch chưa từng dừng lại phút nào.

Cô đang nghiên cứu thành phần sản phẩm với Giang Khinh Ca bỗng Dư Ánh đẩy cửa ra với vẻ mặt cứng ngắc, trong tay còn cẩm một túi nhựa cực lớn.

“Có một tin không tốt lắm, mọi người cần phải chuẩn bị tâm lý trước.”

“Ào ào ào” một lúc, toàn bộ chai lọ trong túi nhựa được đổ ra, mặt cô ấy tối sầm lại, mở miệng nói: “Sản phẩm của Phù Sinh bị người ta sao chép rồi!”

Vừa nghe vậy, Khương Chi Chi cầm mấy loại sản phẩm trên bàn lên, nhìn qua một lượt, đôi mắt lạnh lẽo.

“Cái này… Không phải kem trị sẹo mới mà chúng ta tung ra khoảng thời gian trước sao?”

Giang Khinh Ca ngạc nhiên, là người nghiên cứu sáng tạo sản phẩn đứng đầu, cô ta biết hầu hết các sản phẩm của Phù Sinh, vội vã quẹt ít kem lên, nhẹ nhàng xoa một cái, sắc mặt hơi thay đổi.

Ngoại trừ có thêm mùi tinh dầu, cảm giác khi sử dụng giống y hệt kem trị sẹo của bọn họ.

“Không chỉ bị sao chép mấy thứ này.”

Khương Chi Chi khẽ cười một tiếng, lạnh lùng cong môi lên.



Không chỉ ở sản phẩm mà thiết kế bao bì cũng bị “vay mượn quá đáng”.

Kiếp trước, cô từng học thêm về thiết kế một thời gian, vì thế bao bì của tất cả sản phẩm ở Phù Sinh đều do cô tự tay thiết kế.

Màu sắc tổng thể dùng màu quả mơ dịu nhẹ, trên đỉnh của sản phẩm dùng vật trang trí rất nhỏ - một bông hoa lan dạ hương được chạm nổi tinh xảo khéo léo.

Đó là logo “Phù Sinh” độc quyền.

Mà cái thứ hàng sao chép trước mặt thì trừ logo chạm nổi ra thì những cái khác đều y hệt!

“Cái này của nhà nào, quá buồn nôn rồi đó!”

Du Ánh tỏ vẻ căm ghét, phẫn nộ sục sôi: “Không được, nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận, kiện bọn họ bồi thường lại thứ sao chép!”

So với Du Ánh, vẻ mặt Giang Khinh Ca bình tĩnh hơn nhiều: “Phạm vị đánh giá việc sao chép ở trong nước vốn đã không rõ ràng, hơn nữa còn là sản phẩm làm đẹp, chỗ thừa nước đục thả câu càng nhiều hơn.”

“Nhưng tôi lo lắng, những sản phẩm giả này cố ý làm giống Phù Sinh của chúng ta, tôi lo là khi có chuyện thì bên gặp xui xẻo là chúng ta.” Du Ánh phiền muộn nói.

“Cho dù khó xử lý, chúng ta cũng phải làm.”

Khương Chi Chi lạnh lùng cong khóe miệng lên, giữa lông mày tụ lại lớp sương lạnh lẽo.

Phù Sinh là tâm huyết của bọn họ, cô quyết không cho phép bất cứ ai giở trò!

“Tớ đi thu thập tài liệu ngay, liên hệ với luật sư nữa.”

Du Ánh hiểu rõ việc này nói một câu, lại thấy Khương Chi Chi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không vội, bây giờ có chuyện gấp hơn. Du Ánh, cậu đi điều tra giúp tớ rốt cuộc người đứng đằng sau việc làm ra những sản phẩm này là ai.”

Cô có linh cảm, đây chắc chắn không phải chuyện sao chép bình thường.

Đối phương… Nhằm vào Phù Sinh!

Trong lúc ba người bàn bạc xem chuyện này nên giải quyết thế nào thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên, Khương Chi Chi nhận được cuộc gọi từ bảo vệ tòa cao ốc, nói có người tìm cô.

Lúc cô xuống dưới xem thế nào thì thấy Đỗ Tử Hàm và tên côn đồ tóc xanh lá đứng ở cửa sảnh lớn.

Cô chưa kịp đi ra thì người nhuộm quả đầu màu xanh lá xông lên, giọng điệu vô cùng sốt ruột.

“Không hay rồi, anh Diệp xảy ra chuyện rồi!”

Đến lúc Khương Chi Chi chạy tới hiện trường, chỉ thấy Diệp Hề Hàn máu me đầy người, ngã trong ngõ hẻm.

Bước chân cô dừng tại chỗ.

Kiếp trước, sau lần ước hẹn kết thúc một cách tự nhiên ấy, cô chưa từng gặp lại thầy mình, mấy lần tình cờ “gặp mặt” chỉ có thể gặp trong mơ.

Trong giấc mơ, thầy cũng nằm trên đất cả người dính đầy máu, nhắm mắt bất tỉnh, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không phản ứng lại…

Cô mím môi, đưa người đến bệnh viện, chọn phòng bệnh đơn đắt nhất.

Sau khi kiểm tra một loạt kết thúc, coi như thần kinh căng thẳng đã giãn ra.

May là trông cả người đầy máu khủng khiếp thế nhưng chỉ bị thương ngoài da.

Nhìn Diệp Hề Hàn hít thở đều đều nằm trên giường bệnh, do có thuốc nên trong thời gian ngắn cậu ấy chưa tỉnh lại ngay được.

Khương Chi Chi rón rén đóng cửa phòng bệnh lại, lúc này mới có thời gian đi hỏi xem có chuyện gì.

Mang theo ánh mắt xét nét, sắc bén bức người, cô nói: “Ai có thể giải thích cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Lúc tìm thấy thầy, cô đã lập lời thề, kiếp này nhất định phải bảo vệ thầy, báo đáp ơn nghĩa ở kiếp trước của thầy!

Ánh mắt lóe lên sát ý.

Không cần biết là ai, cô sẽ bắt đối phương trả giá thật lớn!

“Tôi không biết gì cả, đột nhiên Hàn Tinh tới tìm tôi bảo tôi dẫn người đi tìm cô.”

Ánh mắt hung ác phóng tới khiến da đầu Đỗ Tử Hàm tê rần, vội vã xua tay.

“Là, là một côn đồ tên Lư Kiệt làm!”

Hàn Tinh khịt mũi: “Anh Diệp tới tìm gã để xin…”

Quán ăn đêm, trong phòng vip nào đó ở tầng một.

“Ha ha ha, cái đồ cháu họ rùa Diệp Hề Hàn đó, suốt ngày coi thường ông đây, chẳng phải vừa nãy đã bị ông đây đánh cho máu chảy đầy đầu đó sao!”

Trên ghế sô pha, Lư Kiệt đeo đầy dây chuyền vàng ngậm thuốc lá, vẻ mặt đắc ý hả hê.

Đám đàn em bên cạnh nịnh nọt không ngớt nói: “Không nhìn xem là ai, anh Kiệt nhà chúng ta đã ra tay thì làm gì có chuyện không xong!”

“Diệp Hề Hàn là cái thá gì chứ, ở trước mặt anh Kiệt chúng ta chẳng có tư cách xách giày!”

Tiếng nịnh nọt bên tai khiến người ta lâng lâng, gã nhếch khóe miệng lên, không cận thận động tới vết bầm trên mặt, sắc mặt tối sầm lại: “Shh…”

Thằng nhóc thối, mẹ nhà nó ra tay đúng là tàn nhẫn!

Lần sau để ông đây gặp phải thì nhất định sẽ cho thằng đó đẹp mặt!

“Hôm nay đúng là xúi quẩy mà, thiếu chút nữa thôi là ông đây giành được tới tay rồi!”

Lư Kiệt ngồi trong phòng vip hút thuốc phun khói, nụ cười trên mặt hung hăng suồng sã: “Cô bé học sinh kia có dáng dấp không tệ, trông có vẻ chưa qua mười tám tuổi, chậc chậc, mùi vị của sự ngây ngô ấy, chơi là sướng nhất!”

Ngẫm lại mùi vị tới tay lúc trước, cảm xúc mềm mịn bên eo, trong lòng gã nóng lên, huýt gió một tiếng, đá người bên cạnh một cái: “Mau, đi tìm cho ông đây mấy cô gái đến đây hạ hỏa.”

Tên đàn em bên cạnh hơi do dự: “Anh Kiệt, trong Cửu Trùng Thiên có quy định bằng văn bản, không thể…”

“Lời ông đây chính là thánh chỉ, cậu đừng làm tôi mất hứng.”

Lư Kiệt cười khẩy, tỏ vẻ “ông đây là người đứng đầu thế giới”.

Tên vừa nịnh nọt vẻ mặt khó xử, bỗng nhiên cửa phòng vip được mở từ bên ngoài.

“Ai là Lư Kiệt?”

Một cô gái cao gầy đứng ngoài cửa, tóc dài tới eo, gương mặt xinh đẹp duyên dáng, đặc biệt là nốt ruồi ở đuôi mắt như được người ta làm phép, vừa thanh khiết vừa đầy ham muốn, mang mùi vị quyến rũ đặc biệt.

“Mẹ kiếp, cực phẩm ở đâu ra thế này!”

Từ lúc vừa nhìn thấy Khương Chi Chi, ánh mắt Lư Kiệt luôn nhìn thẳng, con ngươi hận không thể dính luôn lên người cô: “Thú vị thật đó, chuẩn bị cho ông đây cực phẩm như vậy!”

“Không phải, anh Kiệt, em…”

Tên côn đồ trong đó ngây ngốc, cậu ta còn chưa ra ngoài tìm.



Nhưng hiện tại, Lư Kiệt đã không nghe thấy người khác nói gì nữa, gã xoa tay, trên mặt là nụ cười khả ố, thiếu đứng đắn, gã đi đến cạnh cô: “Ông đây có tiền, bao cô một tháng, cho cô tự ra giá.”

“Anh muốn bao nuôi tôi?”

Khương Chi Chi dựa trên khung cửa nở nụ cười ngọt ngào, đáy mắt lại cực kỳ lạnh lẽo.

Quả là to gan!

“Để ông đây đè một lần, một vạn, thế nào?”

Lời Lư Kiệt nói càng ngày càng suồng sã: “Trong giới các cô thì giá tiền này hiếm có đó, loại gái ngành như cô tôi đây gặp nhiều rồi, cho cô chút thể diện…”

“Rầm…”

Lư Kiệt trợn tròn mắt, cơn đau bên eo khiến gã muốn ngất luôn tại chỗ!

Như thế vẫn chưa xong, một giây sau, Khương Chi Chi dễ dàng kéo cánh tay phải của gã, dùng sức quật ngã, tàn nhẫn đập người xuống đất!

“Mẹ… Ông đây muốn gϊếŧ cô!”

Lư Kiệt trợn tròn hai mắt, giận dữ: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt cô ta lại cho ông đây!”

Hôm nãy gã không chơi con điếm này một trận thì không thể xả nỗi bực tức trong lòng!

Lúc này mấy tên côn đồ khác mới phản ứng lại, dồn dập xông về phía Khương Chi Chi, nhưng cuối cùng ngay cả góc áo của cô cũng không chạm tới được.

Không phải tự ngã nhào xuống đất thì cũng vất chân vào nhau, va đập đầu nổi đầy cục u.

Nhìn Khương Chi Chi đi lại tự do đám người, Hàn Tinh với mái tóc xanh lá nhìn chằm chằm: “Trời ạ, chị thật trâu bò!”

Ra tay hung ác, vững vàng, động tác đúng chuẩn, dứt khoát, gọn gàng, chắc chắn là người biết đánh người khác nhất trong số người cậu ấy quen!

Đây gọi là gì nhỉ, trông càng yếu đuối thì đánh người càng tàn nhẫn?

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy…”

Đỗ Tử Hàm cũng ngỡ ngàng chớp mắt mấy cái, cô gái có “năng lực ra tay” xuất chúng trong kia là chị họ trước giờ mang bề ngoài chẳng nổi bật, không có cảm giác tồn tại của cậu ta sao?

Nhưng không được bao lâu, khung cảnh chỉ có một bên bị đánh tơi bời trong phòng bị ngăn lại.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”

Đột nhiên ở cửa xuất hiện mấy chú cảnh sát mặc cảnh phục, cảnh sát đứng đầu nghiêm nghị đặt câu hỏi: “Ai báo cảnh sát?”

Đám côn đồ nằm trên đất kêu rên ngây người.

Bộ não hoàn toàn ngừng hoạt động, còn chưa tỉnh lại sau trận đánh vừa rồi.

Cảnh sát? Báo cảnh sát? Cái thứ gì đây?

“Tôi báo đó, ở đây có người cưỡng ép con gái nhà lành bán dâm!”

Một giây sau, bọn họ thấy cô gái xa lạ vừa nãy ra tay nặng nhất, ác nhất rũ mắt xuống, cúi đầu nức nở nói: “Tôi chỉ không cẩn thận đi vào nhầm phòng vip, bọn họ lại ra tay đánh tôi…”

“Cô nói dối!”

Phía sau lưng Lư Kiệt đau đến mức không đứng dậy nổi, gã trực tiếp chửi ầm lên: “Đồ gái điếm! Rõ ràng là cô ra tay trước!”

Mẹ nó!

Gã đau đến mức sắp nói không thành câu nữa rồi, rốt cuộc là ai đánh!

“Anh nói tôi đánh anh, chứng cứ đâu?”

Khương Chi Chi cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên.

Vừa nãy cô cố ý, chỉ đánh vào phần bụng dưới của mấy người này, trong thời gian ngắn không thể thấy chỗ bị thương bên ngoài!

Cô chẳng để ý tới những tiếng kêu gào kia, trực tiếp đưa bản ghi âm mà mình đã chuẩn bị ra: “Trong này có chứng cứ, lời tôi nói đều là thật.”

Cô rũ mắt xuống, che đi sự lạnh lẽo trong mắt.

Nếu như không phải muốn tìm lý do chính đáng tống họ vào tù thì từ lúc bước chân vào cửa cô đã cầm chai rượu choảng vỡ đầu người ta luôn rồi!

Không chỉ vì họ đánh thầy cô mà càng vì từ đầu đến chân Lư Kiệt đều là một tên thối tha!

Đùa giỡn phụ nữ, mấy chuyện nhẫn tâm không có tính người chẳng thiếu cái nào.

Ngày hôm nay, Diệp Hề Hàn bắt gặp Lư Kiệt định cưỡng bức cô bạn học sinh đi ngang qua, không nhịn nổi mới bị dính vào gã ta.

Nghĩ đến những tài liệu liên quan mà cô điều tra ra, Khương Chi Chi lạnh lùng cong môi.

Thứ cặn bã của xã hội, hoàn toàn không cần tồn tại!

Một bên chửi ầm lên, một bên thì im lặng ấm ức, đương nhiên cảnh sát tin Khương Chi Chi, đặc biệt là sau khi nghe xong bản ghi âm, sắc mặt âm trầm: “Lư Kiệt đúng không? Theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến!”

“Con điếm kia, cô dám tính kế tôi!”

Lửa giận bùng nổ, Lư Kiệt xông tới đấm Khương Chi Chi, chuyện xảy ra quá đột ngột, ai ở đây cũng không ngờ tới!

Khi nắm đấm rắn chắc sắp đụng trúng lưng Khương Chi Chi, Đỗ Tử Hàm đứng ngoài cửa quýnh đến mức trái tim sắp nhảy khỏi cổ: “Cẩn thận…”

Một giây sau, sau lưng Khương Chi Chi cứ như có hai con mắt, cơ thể nghiêng sang bên phải, tránh thoát một cách ung dung.

Còn Lư Kiệt không kịp thu sức lực lại, không gặp may, bước chân lảo đảo, cả khuôn mặt trực tiếp ngã nhào vào đống mảnh vỡ chai bia ban nãy!

“Á…”

Theo tiếng gào đau đớn thảm thiết ấy là máu thịt be bét.

Tầng chín.

Nguyên Cận Mặc nâng ly rượu, trầm ngâm nhìn xuống sảnh lớn tầng trệt, còn Tô Thần thì bị tiếng huyên náo bên ngoài làm cho không vui: “Bình thường giờ này đâu ồn áo thế, đã xảy ra chuyện gì?”

Không lâu sau, Nguyên Tam chuyên phụ trách Cửu Trùng Thiên vội vã chạy lên tầng, giọng điệu có chút nghiêm trọng: “Cậu hai, tầng trệt có chuyện rồi, hình như là cảnh sát nhận được điện thoại tới truy quét mại dâm, bây giờ đang xử lý chuyện dưới đó, người của chúng ta đã đến rồi.”

“Truy quét mại dâm? Ai có lá gan lớn thế, không muốn sống nữa hay gì.”

Tô Thần cảm thấy khó mà tin nổi, dám làm loạn quy định của Cửu Trùng Thiên, ai dám đối đầu với cậu hai nhà họ Nguyên?

Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng, lông mày nhíu chặt lại vì buồn bực: “Sau này, cấm tất cả những người liên quan đến chuyện này bước vào Cửu Trùng Thiên.”

“Chuyện này… E là không được.”

Ánh mắt Nguyên Tam hơi do dự, đối diện với khuôn mặt như kết sương lạnh của người đàn ông, ấp a ấp úng nói: “Bởi vì, hình như mợ chủ cũng ở đó…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play