Lại một ngày mới bắt đầu.

Kết thúc buổi tập chạy bộ vào sáng sớm mỗi ngày, Khương Chi Chi lau tóc từ trong phòng tắm đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

“Alo?”

“Mày về nhà một chuyến cho tao, tao có chuyện hỏi mày!”

Khương Chi Chi liếc nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì nhíu máy, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, điện thoại đã im bặt.

Bên tai cô vẫn lởn vởn giọng nói nóng nảy của Khương Bác.

Lại xảy ra chuyện gì?

Khương Chi Chi hơi nhíu mày, biết mình nhất định phải về nhà một chuyến thì chỉ có thể hoãn cuộc hẹn trước đó lại.

Sau khoảng nửa tiếng đi xe, phong cảnh quen thuộc đã hiện ra ở trước mắt cô.

Vừa mới vào cửa lớn, trong đại sảnh đã truyền đến tiếng mắng mỏ của Khương Bác: “Mày nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì, khiến tao mất mặt như vậy, sau này làm sao dám ra đường gặp người khác chứ!”

Một trận trách mắng đổ ập xuống khiến trái tim của Khương Chi Chi trở nên nguội lạnh, giọng điệu yếu ớt: “Rốt cuộc là chuyện gì, muốn trách móc thì bố cũng nên nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện ra chứ.”

“Chị gái, dự án vàng ở Thành Tây bị mất rồi.”

Khương Nhược Vi ở bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng nhưng vẫn không thể che giấu được giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác: “Đã nói sẽ để cho cậu hai giúp nhà họ Khương chúng ta một tay… Xem ra địa vị của bà chủ nhà họ Nguyên của chị cũng không được ổn cho lắm.”

Hóa ra nhà họ Nguyên vốn không để Khương Chi Chi ở trong mắt!

Hừ, để cô ta nhìn xem sau này người phụ nữ hèn hạ Khương Chi Chi này còn có thể khoe khoang ở trước mặt cô ta như thế nào nữa.

Dự án Thành Tây…

Khương Chi Chi hiểu rõ, quay đầu nhìn Khương Bác: “Mang tài liệu liên quan đến dự án của công ty ra đây cho con xem một chút.”

Có thể là do khí thế của cô quá mạnh nên đợi đến khi Khương Bác phản ứng lại mới phát hiện ra ông ta đã tự tay đưa văn kiện cơ mật của công ty cho con gái lớn.

Ông ta lập tức lấy lại mặt mũi: “Nhanh chóng cầm về, một cô gái nhỏ như mày thì làm sao có thể xem hiểu được những chuyện này chứ…”

“Phân tích cạnh tranh không đúng chỗ, không có cách nào thể hiện được ưu thế của bản thân, thiếu dữ liệu và biểu đồ dự đoán liên quan tới quy hoạch tương lai, không thực tế.”

Khương Chi Chi tùy ý quét mắt nhìn, hờ hững nói: “Dự án chồng chất sai lầm như vậy mà có thể đấu thầu thành công thì nhất định người quyết định bị mù rồi.”

“Mày…”

Khương Bác định phản bác theo bản năng nhưng chợt phát hiện ra bản thân mình không nói được nổi một chữ.

Bởi vì những gì Khương Chi Chi nói đều chính xác, tài liệu về dự án của nhà họ Khương bọn họ thật sự có sai sót.

Đối đầu với cặp mắt trầm tĩnh dường như có thể nhìn thấu lòng người kia, Khương Bác lập tức xấu hổ đứng dậy, cao giọng trách cứ: “Tốt lắm, bây giờ gả cho người ta nên không nghe lời nữa rồi, còn có thể nói chuyện với bề trên như thế sao!”

“Con chỉ nói sự thật.”

Khương Chi Chi tiếp tục lật xem tài liệu dự án, tay cầm bút lên sửa đổi: “Nếu như bố muốn bịt tai trộm chuông thì tùy.”

“Chị gái, sao chị có thể nói như vậy, nhanh chóng xin lỗi bố đi.”

Nhìn thấy sắc mặt tối đen của Khương Bác, trong lòng Khương Nhược Vi cảm thấy vui vẻ, cơ hội của cô ta tới rồi.

Đôi mắt cô ta khẽ chuyển động, thể hiện mình càng ngoan ngoãn nghe lời: “Vì cái này mà bố bỏ ra rất nhiều tâm huyết đó, chị gái, chị phải thông cảm hơn cho bố mới đúng.”

“Nhìn Khương Nhược Vi nói chuyện đi, đây mới là con gái ngoan.”

Khương Bác khen ngợi nhìn Khương Nhược Vi rồi quay ra trừng mắt với Khương Chi Chi: “Mày xem lại mày một chút đi, cả ngày làm mặt khó chịu, không trách lần này nhà họ Nguyên không chịu giúp đỡ, nhất định là do mày không biết cách làm bọn họ hài lòng nên cản trở tao!”

Chắc hẳn là như vậy, ông ta mang hết sự thất bại của dự án đổ lên người Khương Chi Chi.

Khương Bác đi qua đi lại trên đại sảnh, ông ta càng nghĩ càng thấy mình đoán không sai, trong giọng nói đều là oán giận và chỉ trích: “Mày xem lại mày đi, đều là bà chủ nhà họ Nguyên mà ngay cả tìm một nơi cho tao hưởng thụ cũng không được, tao nuôi dưỡng mày lớn như vậy thực sự không có chút tác dụng nào…”

“Bố, xin bố bớt giận, cơ thể quan trọng hơn.”

Khương Nhược Vi nhân cơ hội này sắm vai con ngoan, tàn nhẫn đạp Khương Chi Chi một phát: “Nhất định là chị gái không cố ý, nói không chừng là do vô tình quên mất thì sao?”

“Hừ, bố thấy trong lòng nó vốn không có người bố này.”

Bởi vì dự án thất bại, lại thêm vài câu gây xích mích nên lúc này Khương Bác đã hoàn toàn tức giận: “Mày cũng không nghĩ xem không phải lúc trước tao cực lực lôi kéo nhà họ Nguyên thì bây giờ mày làm gì có cơ hội tốt như vậy, có thể trở thành bà chủ nhà họ Nguyên, thực sự không biết điều mà…”

“Choang…”

Sức lực trên tay buông lỏng, tài liệu dày cộp trên tay trực tiếp nện xuống khay trà phát ra âm thanh đáng sợ, Khương Bác sợ đến mức ngậm miệng không dám nói gì.

Nhìn Khương Chi Chi mặt mày u ám ở trước mặt, đáy lòng Khương Bác bỗng dâng lên một cảm giác xa lạ to lớn.

Người đang đứng ở trước mặt ông ta, khí thế lạnh lẽo mười phần này thực sự là con gái ông ta nuôi dưỡng à…

“Nói tới nói lui chính là ghét bỏ con không mang được lợi ích từ nhà họ Nguyên về cho bố đúng không?”

Nhìn thấy trên mặt Khương Bác lóe lên sự không tự nhiên, Khương Chi Chi nở nụ cười khinh bỉ, gằn từng chữ: “Rõ ràng là bản thân bố không nghĩ đến việc dự án có vấn đề, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, không có chút phong độ nào.”

Cô ngừng lại một lát rồi nhẹ nhàng thêm một câu: “Vậy không bằng từ chức đi, không biết quản lý công ty thì để người khác quản lý là được rồi.”

“Mày, mày, thứ con gái phản nghịch này!”



Khương Bác che ngực ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đỏ bừng.

Lần này ông ta thực sự bị tức đến chết rồi!

Từ chức… Nói ông ta quản lý công ty nhà họ Khương có vấn đề sao?

Không thể nào!

Ông ta không làm sai!

“Con chỉ nói sự thật, chỉ là bố không thích nghe mà thôi.”

Khương Chi Chi lạnh lùng nhìn Khương Bác: “Chỉ là một kiến nghị nhỏ mà thôi, nghe hay không tùy bố.”

Nếu như cứ để Khương Bác nắm sản nghiệp của nhà họ Khương ở trong tay thì… Sợ là thật sự không đi xa được.

Nếu nhà họ Khương thật sự phải thay người… Thì cơ hội của cô ta tới rồi!

Sau khi Khương Chi Chi nói câu đó, ánh mắt của Khương Nhược Vi sáng rực lên nhanh chóng.

Cô ta cúi đầu nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt tràn đầy hưng phấn.

Nếu như lúc này cô ta có thể tiến vào Khương Thị, không chỉ có thể bồi dưỡng thế lực của bản thân từ sớm, mà đến lúc muốn có được toàn bộ nhà họ Khương là chuyện dễ như trở bàn tay!

Con ngươi Khương Nhược Vi lóe lên, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bố, bố đừng nóng giận, chị gái chỉ hơi nói thẳng một chút thôi, nhưng tìm người tiến vào công ty giúp bố chia sẻ chút trọng trách cũng được…”

“Hừ, đừng có mơ!”

Dù Khương Bác chặn họng Khương Nhược Vi, nổi giận đùng đùng cảnh cáo: “Tao còn chưa chết thì đừng hòng mơ tưởng gì đến nhà họ Khương này, tao nói cho mày biết, căn bản là không thể nào…”

“Có thể.”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp trực tiếp cắt đứt lời Khương Bác.

Khương Chi Chi ngẩng đầu, chỉ thấy Phương Như Phượng đã lâu không gặp chống gậy đi từ trên tầng hai xuống.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”

Khương Bác nghe thấy lời Phương Như Phượng nói thì sợ ngây người, nhưng không ngờ rằng ngay cả ánh mắt mà Phương Như Phượng cũng không cho mình, ánh mắt của bà ta lẳng lặng rơi trên người Khương Chi Chi.

Một lúc lâu sau bà ta mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo ý tứ thăm dò: “Chi Chi, nếu không thì từ bây giơ cháu hãy tiếp nhận nhà họ Khương đi, cháu thấy thế nào?”

Lời này vừa nói ra khiến xung quanh đều tĩnh mịch.

Không chỉ có Khương Bác sững sờ đứng ngây người tại chỗ, đến cả Khương Nhược Vi cũng choáng váng, sau khi phản ứng lại, trong mắt cô ta lập lòe sự ghen tị và phẫn hận.

Khương Chi Chi… Lại là Khương Chi Chi!

Vì sao tất cả mọi chuyện tốt trên đời này đều rơi vào người con gái hèn hạ Khương Chi Chi này chứ, thật không công bằng!

Rõ ràng cô ta cũng là con gái của bố, trên người cũng là máu thịt của nhà họ Khương!

Cô ta nắm chặt tay, đến cả môi dưới cũng sắp bị cắn nát, có thể bây giờ cô ta có địa vị trong nhà… Nhưng căn bản là không thể nói chen vào.

“Con không đồng ý.”

Khương Bác đen mặt nói: “Nhà họ Khương nhà lớn nghiệp lớn, làm sao có thể vào hết trong tay của con nhóc con này được!”

“Con câm miệng cho mẹ, lời của mẹ nói, con xen mồm vào được sao?”

Phương Như Phượng nhìn Khương Bác, giọng điệu của bà ta đối với Khương Bác đều là oán giận và bất lực.

Cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, bây giờ tầm mắt cũng ngày một kém, không còn như ngày trước.

Để cho Khương Chi Chi tiếp quản nhà họ Khương cũng vừa vặn có thêm nhà họ Nguyên ở sau lưng cô!

Nếu thật sự để cho Khương Chi Chi tiếp quản nhà họ Khương, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Khương, còn lớn mạnh hơn nhiều so với lợi ích cực nhỏ bây giờ!

Bà ta lắc đầu, trong đáy mắt xuất hiện một chút thất vọng.

Thật ra Khương Chi Chi không ngờ tới lại nhận được đáp án như vậy.

Đề nghị của bà nội thật sự khiến cho cô cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng mà…

“Xin lỗi, đáp án của cháu giống với lúc trước.”

Khương Chi Chi yếu ớt mở miệng: “Cháu không có hứng thú với nhà họ Khương, hiện tại như vậy, tương lai cũng như vậy.”

Tương lai của cô sẽ chỉ do cô tự tay tạo ra, không có quan hệ gì với nhà họ Khương.

Khương Chi Chi từ chối, từ lúc nhìn thấy ánh mắt của cô, Phương Như Phượng cũng đã đoán ra được chuyện này.

Nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ: “Chi Chi, cháu là cô chủ danh chính ngôn thuận là nhọ Khương, vị trí người thừa kế này vốn nên thuộc về cháu…”

“Cháu không cần.”

Khương Chi Chi nói một câu, nhẹ nhàng từ chối, liếc nhìn Khương Bác vẫn đang trợn mắt nhìn cô như cũ, cô chợt cười ra tiếng.

Chỉ là ý cười này còn chưa hiện đến đáy mắt.

“Bà nội, cháu cũng không muốn vòng vèo với bà, hiện tại ai cũng hiểu rõ tương lại của nhà họ Khương sẽ chỉ đi xuống dốc thôi.”

Khương Chi Chi làm lơ lửa giận của Khương Bác, trực tiếp xé nát tấm mặt nạ dối trá kia, gằn từng chữ: “Nhà họ Khương còn tồn tại đến bây giờ là do may mắn có ông nội khi còn sống đã hết lòng lo lắng tính toán và bố trí, đáng tiếc có mấy người hết lần này tới lần khác mơ tưởng xa vời, luôn cảm thấy mình là kỳ tài thương mại, giày vò nhà họ Khương vì không có nhiều tài nguyên… Mà quên đi bước đi của nhà họ Khương ngày hôm nay, bố, bố không nên phụ trách vì hành vi của chính mình sao?”



“Không chỉ là dự án Thành Tây ngày hôm nay.”

Cô ngừng một lát lại tiếp tục nói: “Còn có đám hàng hải sản ba năm trước, rõ ràng là đồ buôn lậu mà bố vẫn cứ tham lam, kết quả thì hay rồi, bị người ta lợi dụng, thiệt thòi một số tiền lớn mà cũng không dám đi đòi lẽ phải.”

“Bảo thủ, quyết giữ ý mình… Người nắm quyền không nên có bệnh, tất cả mọi thứ bố đều có, từ trước đến nay lại không đi tìm câu hỏi ở trên người mình.”

Khương Chi Chi nhìn thẳng Khương Bác, ánh mắt lạnh lẽo.

“Mày…”

Khương Bác ấp úng nửa ngày nhưng không nói ra nổi một câu phản bác, cuối cùng chỉ có thể tối sầm mặt lại, hùng hùng hổ hổ ngồi xuống.

“Chi Chi, cho dù bố của cháu có lỗi gì đi nữa thì khi nói những câu này cũng có chút kỳ cục.”

Phương Như Phượng lắc đầu, ánh mắt mang theo một chút không đồng ý.

“Nếu như là người thân trong gia đình mà ngay cả đôi lời nói thật đều không thể nói thì cứ coi như hôm nay cháu chưa từng tới đây.”

Vẻ mặt Khương Chi Chi hờ hững, cầm lấy túi xách đặt trên bàn, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa mới bước đến cửa, cô bỗng dừng chân, quay đầu lại: “Thay vì tốn thời gian ở chỗ này thì cố gắng bồi dưỡng nhóc con trong bụng dì Tần đi, nói không chừng còn có thể chống đỡ cho nhà họ Khương nhiều thêm mấy năm đấy.”

Sau khi để lại một câu nói như vậy, cô lập tức rời đi mà không quay đầu lại.

Nhìn bóng người biến mất ở cửa ra vào, Phương Như Phượng thở dài, tiếc rẻ đi về phía phòng ngủ.

Trong con ngươi khôn khéo, thông minh lanh lợi xuất hiện một chút phức tạp.

Lúc trước, nếu như bà ta không quyết định làm như vậy thì nói không chừng đứa nhỏ Chi Chi này cũng sẽ không lạnh lùng với người trong nhà…

Thôi, thôi.

Thấy Phương Như Phượng đi vào, con ngươi Khương Nhược Vi lóe lên, khéo léo đi tới bên cạnh Khương Bác, nói: “Bố, hiện tại trường con đang cho bọn con ra ngoài thực tập, hai ngày nữa con có thể vào công ty thực tập được không? Làm một nhân viên nhỏ cũng được, con hy vọng có thể học được một chút từ bố.”

Không thể không nói Khương Nhược Vi này gãi cực kỳ đúng chỗ ngứa, Khương Bác vừa nghe thấy, sự khó chịu vì vừa bị Khương Chi Chi vạch trần bị quét đi sạch sành sanh trong nháy mắt, cười vỗ vỗ vai Khương Nhược Vi.

“Con gái của bố tiến vào công ty thì làm sao chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ được chứ?”

Khương Bác dứt khoát nói: “Hai ngày nữa bố sẽ sắp xếp cho con làm quản lý chi nhánh, nhớ học tập thật tốt.”

Trong lòng Khương Nhược Vi vui vẻ, ngoài mặt vẫn sắm vai con gái ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng, con nhất định sẽ cố gắng nghe lời bố nói.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Khương, Khương Chi Chi trực tiếp đón xe đi đến một quán trà, sau khi đến nơi cô đi thẳng lên phòng riêng trên tầng hai.

Vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy có một người ngồi bên cửa sổ, mặc áo da bó sát người, phác họa ra được dáng người.

“Lúc tôi vừa tiến vào đây, suýt chút nữa đã không nhận ra cô.”

Đầu tiên Khương Chi Chi hơi giật mình, sau đó đóng cửa lại, nhếch môi khẽ cười: “Diêu Băng, đã lâu không gặp.”

Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh mép bàn, có dáng người hừng hực chính là Diêu Băng.

Người này với người nửa năm trước có dáng người mập mạp thực sự cứ như hai người khác nhau.

“Chi Chi…”

Diêu Băng tháo kính râm xuống, cảm động vô cùng: “Tôi cũng không nghĩ đến bản thân mình còn có thể có ngày hôm nay.”

Lúc trước cô ấy có scandal đầy trời, các loại tin tức bịa đặt trên trời dưới đất đều kéo tới, Diêu Băng thật sự không thể nghĩ tới bản thân mình còn có thể làm lại.

Ánh mắt cô ấy yên lặng ở trên người trước mặt, tràn đầy cảm kích.

Nếu như không có Khương Chi Chi… Cô ấy sẽ không có ngày hôm nay!

“Có thể có ngày hôm nay đều là do chính cô cố gắng.”

Khương Chi Chi nở nụ cười nhạt, lại hói: “Gần đây có lịch trình gì không?”

Diêu Băng nghe xong, lắc đầu một cái: “Dì Nguyệt nói bây giờ tốt nhất là tôi vẫn không nên xuất hiện trước công chúng, đợi đến khi tìm được cơ hội thích hợp, một đòn trúng luôn mới là cơ hội trở lại tốt nhất.”

Bây giờ, Diêu Băng là nghệ sĩ duy nhất dưới trướng công ty giải trí Niệm Văn, do Lữ Nguyệt đích thân đảm nhiệm vai trò người đại diện, chuẩn bị tất cả vì cô ấy.

Khương Chi Chi nhấp chén nước chè xanh, dì Nguyệt ở trong giới giải trí lâu hơn cô nên cô cũng yên tâm.

Nhưng mà…

“Lần này trở lại cho dù là thành công hay không thì chắc chắn cô sẽ đứng ở trên mũi nhọn của dư luận.”

Khương Chi Chi nhìn Diêu Băng thật sâu: “Càng có độ phổ biến thì càng có nhiều lời ác độc hơn, cô chuẩn bị xong chưa?”

“Chi Chi, cô yên tâm, tôi đã hiểu rõ hết rồi.”

Diêu Băng trịnh trọng gật đầu, nói: “Tôi không muốn chỉ dựa vào người khác.”

Mặc dù nói chuyện vẫn nhẹ nhàng mềm mại như trước đây nhưng Khương Chi Chi biết rõ ánh mắt của Diêu Băng đã sớm không giống với trước đây rồi.

Kiên định hơn, chấp nhất hơn.

Cô cũng đồng ý với sự biến hóa như vậy. Hai người nói chuyện phiếm không bao lâu, Diêu Băng có việc nên rời đi.

Khương Chi Chi không vội vàng rời đi, cô chậm rãi ở lại trong phòng ăn một chút bánh ngọt, sau đó mới thong thả rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play