Khi Khương Chi Chi trở lại từ phòng giải khát, bên trong đã không còn một bóng người.

Còn đang cảm thấy kỳ lạ thì đã có người tốt bụng đi ngang qua giải đáp thắc mắc của cô: “Người phụ trách g.m vừa mới đến, cậu hai đã vào phòng họp cùng bọn họ rồi.”

G.m…

Khương Chi Chi dừng lại thật lâu, mượn sự trợ giúp của ký ức ở kiếp trước nhớ lại chút chuyện.

G.m, tên đầy đủ là cổ phần khống chế g.m, là đế chế kinh doanh hàng đầu ở nước Y. Có tin đồn rằng người thừa kế năm trước là một công tước với thân phận cao quý không thể với tới.

Tuy nhiên công tước là người cực kỳ bí ẩn, các tờ báo lớn cũng không tìm được hình ảnh và tin tức chính xác của anh ta.

Thế mà tập đoàn Nguyên thị lại chuẩn bị hợp tác với cổ phần khống chế g.m, đây là liên minh hùng mạnh đó!

Khương Chi Chi lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục lao vào công việc.

Tập trung chưa được bao lâu đã bị tiếng đẩy cửa vào cắt đứt.

Ngay khi cô ngẩng đầu lên, một ý nghĩ sâu xa đột ngột lướt qua trong đầu.

Lại là một người quen mắt…

“Là chị?”

Khoảnh khắc Nguyên Tinh Nguyệt nhìn thấy Khương Chi Chi, cô ta hét lên theo bản năng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Chính là vì người phụ nữ này mà cô ta bị cách chức xuống làm ở bộ phận hậu cần!

“Có chuyện gì sao?”

Cảm nhận được sự thù địch không hề che giấu từ đối phương, Khương Chi Chi dửng dưng hỏi: “Cậu hai không có ở đây, lát nữa em hãy trở lại, ra ngoài nhớ đóng cửa.”

“Hừ, đừng giả vờ dặn dò người khác.”

“Bộp” một tiếng, sấp tài liệu thật dày nện xuống bàn trước mặt Khương Chi Chi, Nguyên Tinh Nguyệt đầy kiêu căng nói: “Mau kí tên đi, đừng làm mất thời gian của tôi.”

Khương Chi Chi cầm tài liệu lên, không thèm nhìn Nguyên Tinh Nguyệt lấy một lần, cúi đầu xem, là một bảng báo cáo tài chính.

Bên trên là một danh sách dày đặc các chi phí cho một dự án trong quý này cần được thanh toán.

“Chờ đã.”

Cô xem rất cẩn thận, ánh mắt tập trung, không bỏ sót bất kì chi tiết nhỏ nào.

Nguyên Tinh Nguyệt không ngờ rằng Khương Chi Chi sẽ xem xét một bản báo cáo tài chính kĩ lưỡng như vậy, vẻ mặt vốn không kiên nhẫn thoáng chút bối rối: “Này, chị kí nhanh lên, đừng có làm chậm trễ thời gian của tôi.”

“Kiểm tra toàn bộ chính xác không có sai lầm chị mới có thể kí tên.”

Khương Chi Chi mặc kệ cô ta, ánh mắt quét qua tài liệu, mở những dữ liệu của các đơn hàng tương ứng trên máy tính, dò xem từng cái một.

“Người phụ trách kí tên lúc trước cũng chỉ nhìn lướt qua thôi, chị đang làm khó tôi đúng không!”

Nguyên Tinh Nguyệt miệng hùm gan sứa nói, lại lên tiếng uy hiếp: “Tôi nói cho chị biết, đây chính là của chị Thường Tĩnh, nếu chị dám…”

“Được rồi.”

Khương Chi Chi dứt khoát ngắt lời cô ta: “Báo cáo tài chính có sai sót, gần hai trăm nghìn số liệu không đúng, tôi không thể kí tên được.”

“Chị…”

Nguyên Tinh Nguyệt trợn to hai mắt, cô ta không nghĩ tới, mình đã nhắc cả tên Nguyên Thường Tĩnh rồi mà Khương Chi Chi vẫn cứng đầu cứng cổ: “Chị không muốn bước vào nhà họ Nguyên nữa à!”

“Chút chuyện nhỏ này không cần em quan tâm.”

Khương Chi Chi không mặn không nhạt nói, xoay người nhét tài liệu vào tay Nguyên Tinh Nguyệt.

Đối diện với cơn giận và sự ghét bỏ của Nguyên Tinh Nguyệt, cô không sợ chút nào, thờ ơ nói: “Nếu có gì không hài lòng, em có thể đến tìm cậu hai nói rõ, để anh ấy giải oan cho em.”

Cô làm việc luôn luôn công tâm, không để việc tư vào việc công nên không cảm thấy có lỗi gì.

“Chị… Chị chờ đó cho tôi.”

Nguyên Tinh Nguyệt nghẹn họng, nhưng cô ta thật sự không có can đảm tìm đến Nguyên Cận Mặc để “đòi lại công bằng”.

Dù sao cũng là cô ta có lỗi trước.

Chợt nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông kia, Nguyên Tinh Nguyệt rùng mình một cái, cô ta dậm chân rồi cáu kỉnh bỏ đi.

Toàn bộ quá trình Khương Chi Chi đều không hề liếc nhìn.

Cô còn rất nhiều việc phải giải quyết, không có thời gian để quan tâm đến con người nhàn rỗi này.

Tức giận quay về bộ phận hậu cần, Nguyên Tinh Nguyệt vẫn nuốt không trôi cục tức này, không chút nghĩ ngợi cầm điện thoại lên, giả vờ như oan ức mà than thở: “Chị Thường Tĩnh ơi…”

Cô ta không ngừng cười trộm trong lòng.

Hừ, Khương Chi Chi đúng không, tôi nhất định sẽ không để cho cô sống tốt!

Nhà họ Nguyên.

Nguyên Thường Tĩnh vừa đi làm một gói chăm sóc da đắt tiền về, tâm trạng rất thoải mái, nhưng sau khi nghe điện thoại của Nguyên Tinh Nguyệt thì sắc mặt trầm xuống: “Khá lắm Khương Chi Chi, dám cố ý làm xấu mặt tôi.”

“Đúng vậy đó chị Thường Tĩnh, em đã nói đó là báo cáo tài chính của chị rồi, nhưng chị ta vẫn không thèm để vào mắt.”

Nguyên Tinh Nguyệt thêm dầu vào lửa nói tiếp: “Rõ ràng là xem thường chị.”

Xưa nay Nguyên Thường Tĩnh vốn kiêu ngạo, ai nấy đều phải tâng bốc chị ta, nghe được lời này lập tức nổi giận gọi điện thoại cho Nguyên Cận Mặc, hung hăng nói: “Cận Mặc, em xem lại Khương Chi Chi đi, còn chưa yên vị được trên ghế bà chủ nhà họ Nguyên đã không xem chị ra gì rồi. Sau này hai mẹ con chị và Nguyên Gia đơn độc như thế còn không phải sẽ bị cô ta tra tấn đến chết ư!”

Vừa kết thúc cuộc họp ngắn, Nguyên Cận Mặc xoa nhẹ thái dương, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Nói vào trọng tâm.”

Nguyên Thường Tĩnh kể lại chuyện Khương Chi Chi không duyệt báo cáo tài chính của mình, khinh thường nói: “Không phải chỉ là mấy trăm ngàn tiền lẻ thôi hả, đúng là thiển cận mà…”

Chị ta đường đường là con gái lớn nhà họ Nguyên, dùng tiền của nhà mình thì có gì sai đâu chứ.

“Hai hai trăm ba mươi vạn.”



“Cái gì?”

“Là hai trăm ba mươi vạn.”

Nguyên Cận Mặc bình tĩnh nói, một chút không vui xẹt qua đôi mắt u ám: “Đây là tổng số tiền mà chị tham ô của công ty.”

Ngày trước nể mặt tình thân nên anh không vạch trần, nhưng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra.

Nguyên Thường Tĩnh nghẹn lời, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Hóa ra những hành động mà chị ta cho là nhỏ nhặt đều bị Nguyên Cận Mặc phát hiện!

Trái tim thắt lại, nhưng ngoài miệng vẫn vô cùng cố chấp: “Cận Mặc, em đừng quên lời mẹ dặn phải giữ gìn Nguyên thị thật vững vàng, sao có thể để người ngoài xen vào được chứ. Khương Chi Chi kia vừa nhìn đã biết không tốt đẹp gì rồi, sau này nhất định sẽ gây ra chuyện!”

“Là em bảo Khương Chi Chi vào công ty giúp em.”

Vẻ mặt Nguyên Cận Mặc vẫn không thay đổi, nhưng giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: “Chị không hài lòng với quyết định của em sao?”

“Chị, chị không có ý đó…”

Nhận thấy Nguyên Cận Mặc không vui, Nguyên Thường Tĩnh tắt lửa ngay lập tức, biểu cảm ngượng ngùng.

Mặc dù chị ta và Nguyên Cận Mặc là chị em ruột, nhưng chênh lệch tuổi tác khá lớn nên bọn họ không quá thân thiết với nhau.

Trước mặt Nguyên Cận Mặc, chị ta không thể khoác lên mình dáng vẻ của người chị cả, huống chi tất cả vinh hoa phú quý sau này của chị ta đều phải dựa vào cậu em trai này…

“Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của Nguyên thị không cần chị xen vào nữa.”

Nguyên Cận Mặc nhàn nhạt nói: “Lúc trước bởi vì sự kiêu ngạo của chị mà công ty suýt chút nữa xảy ra vấn đề, sau này chị chỉ cần ở nhà chờ chia lợi nhuận là được rồi.”

“Đừng làm phiền em thêm nữa.”

Nói xong câu cuối cùng, Nguyên Cận Mặc dứt khoát cúp điện thoại, để lại một tiếng máy móc lạnh như băng.

“… Khương Chi Chi.”

Vốn đã đuối lý trước, Nguyên Thường Tĩnh cũng không dám cằn nhằn với Nguyên Cận Mặc, trong đầu lại ghi thù Khương Chi Chi thêm một khoản.

Ngồi lâu trong phòng làm việc, eo có chút nhức mỏi, Khương Chi Chi đứng dậy ra ngoài hít thở, không ngờ lại nghe được tin đồn về mình và Nguyên Cận Mặc.

“Tình cảm của cậu hai và cô Khương tốt quá, cùng nhau đi làm, cùng nhau tan sở.”

“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa hai người họ rất đẹp đôi, đứng chung một chỗ vô cùng bắt mắt!”

“Tôi tin bọn họ là tình yêu đích thực…”

Có rất nhiều rắm cầu vồng về tình yêu tương tự như thế.

Cách một bức tường, Khương Chi Chi ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa đã làm đổ ly nước trên tay.

Cô và Nguyên Cận Mặc, yêu nhau? Tình cảm thắm thiết?

Thân là người trong cuộc, sao cô lại không biết chuyện này?

Khương Chi Chi cau mày, cảm thấy tin đồn bê bối này có chút kỳ lạ, chờ Nguyên Cận Mặc trở về phòng thì thuận miệng nói: “Tin đồn của chúng ta ở công ty có hơi thái quá, anh dành chút thời gian dọn dẹp chúng đi.”

Nghe vậy, người đàn ông lặng lẽ đặt tập tài liệu xuống, nhướng mày.

“Chẳng lẽ bọn họ toàn nói những lời không đúng sự thật sao?”

“Còn giả hơn cả hoa giả.”

Khương Chi Chi nhấp một ngụm nước cho thấm giọng, nói: “Nếu như truyền khắp nơi thì thanh danh của tôi sẽ bị hủy hoại hết.”

Cô cũng không phải thật sự là bà chủ nhà họ Nguyên, yêu đương gì đó nghe có chút ớn lạnh.

Đôi mắt người đàn ông tối xuống, xoay chiếc bút máy trong tay, nhàn nhạt nói: “Cô không cần phải quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, hợp đồng giữa chúng ta là một bí mật, quan hệ tình cảm ngoài mặt tốt đẹp cũng rất có lợi cho sự phát triển của tập đoàn Nguyên thị trong tương lai.”

Lời giải thích có ý ám chỉ như thế bất chợt gợi nhớ về những chuyện xảy ra vừa rồi.

Ba ngày trước, một sự kiện lớn diễn ra ở Thành Đô.

Ông chủ của một công ty nào đó vì nɠɵạı ŧìиɦ bị vợ bắt được mà bị dọa chia tài sản.

Thủ tục ly hôn còn chưa hoàn tất, công ty đã xảy ra hỗn loạn, cổ phiếu không ngừng rớt giá, tình hình thảm không nỡ nhắc tới.

Khương Chi Chi nghe xong thì nhíu mày lại.

Vì sự ổn định của Nguyên thị… Thôi được, miễn cưỡng có thể chấp nhận lí do này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã đến giờ ăn trưa.

Bởi vì miệng vết thương vẫn chưa khép lại hoàn toàn, phải kiêng cử rất nhiều thứ, bữa trưa của Nguyên Cận Mặc những ngày qua đều do người ở biệt thự đặc biệt chuẩn bị và mang đến tận nơi.

Khương Chi Chi phụ giúp thu dọn bàn ăn, bốn món mặn một món canh, tuy không nhiều nhưng lại rất tinh tế, hai người ăn như thế là đủ rồi.

Song đến khi cô ăn xong đặt đũa xuống lại phát hiện cơm trong bát Nguyên Cận Mặc vẫn đầy ắp như lúc đầu.

Bởi vì tay phải bị thương, người đàn ông chỉ có thể dùng tay trái, tuy nhiên động tác không thuần thục khiến chuyện ăn cơm đơn giản trở nên rất xa vời.

Lần nữa nhìn thấy bông cải xanh trượt khỏi đũa, Khương Chi Chi mím môi, mày hơi cau lại.

Bởi vì mấy ngày nay vừa bắt đầu tiếp nhận công việc, cô bận rộn đến mức chân không chạm đất, thời gian ăn cơm cũng lộn xộn không trùng với Nguyên Cận Mặc.

Không ngờ lần này vừa thấy… Lại trông thê thảm đến như vậy.

Cảm giác áy náy không ngừng dâng lên trong lòng.

Nguyên Cận Mặc thờ ơ cầm đũa, ánh mắt dễ dàng bắt gặp một chút tội lỗi xẹt qua trong mắt cô, chậm rãi cong môi.

“Đút tôi ăn.”

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Khương Chi Chi, Nguyên Cận Mặc giơ cánh tay đang quấn băng lên, vẻ mặt bình tĩnh: “Buổi chiều tôi còn phải đi họp, không thể lãng phí thời gian vào những chuyện tầm thường này.”

Khương Chi Chi nghẹn lời, nhưng cũng không có cách nào phản bác, Nguyên Cận Mặc bị thương vì cô, cô phải chịu trách nhiệm.

“Được, tôi giúp anh.”



Khương Chi Chi thuận tay cầm lấy chén cơm của Nguyên Cận Mặc, suy nghĩ một chút rồi dùng muỗng xúc cơm, đưa tới miệng Nguyên Cận Mặc.

Nguyên Cận Mặc hơi ngước mắt lên, đập vào mắt là chiếc cổ trắng nõn thon gầy.

Da thịt mềm mại vô tình chạm vào làm dấy lên một chút cảm giác ngứa ngáy.

Đôi mắt sâu thẳm xẹt qua chút u ám, Nguyên Cận Mặc ngoan ngoãn há miệng ra.

Gạo dẻo vừa thơm vừa mềm mang theo nhiệt độ ấm áp của thức ăn, nhanh chóng lấp đầy dạ dày trống rỗng.

Khương Chi Chi xúc hai muỗng cơm, lại kèm theo một chút đồ ăn, cô đút một lần, Nguyên Cận Mặc ăn một miếng.

Dù cả hai người không nói lời nào nhưng bầu không khí lại ấm áp lạ thường.

“Uống canh.”

Nhìn chiếc bát sứ trắng dần dần thấy đáy, đột nhiên Nguyên Cận Mặc trầm giọng mở miệng.

Khương Chi Chi gật đầu, rất tự nhiên bưng bát canh nóng lên, nhưng muỗng vừa chạm đến miệng người đàn ông thì bị anh từ chối đẩy ra: “Nóng quá.”

“Nóng sao?”

Húp thử một hớp theo bản năng, quả thật nhiệt độ có hơi cao.

Đầu lưỡi nhỏ vô tình lộ ra, Nguyên Cận Mặc thấy được, đôi mắt tối sầm lại.

Suy nghĩ một chút, Khương Chi Chi đổi sang cái muỗng khác, múc một muỗng canh, thổi nhẹ rồi mới đút vào miệng người đàn ông.

Người đàn ông khẽ chớp mắt, lần này nhanh chóng hợp tác uống cạn.

Cảm nhận hương vị của nước súp đậm đà giữa răng môi, anh khẽ cười: “Rất ngọt.”

Ngọt?

Khương Chi Chi nhớ lại hương vị của món canh sườn heo củ cải trắng vừa rồi, có sao?

Cô thấy vị rất bình thường mà.

Vứt bỏ suy nghĩ kì lạ ra sau đầu, tiếp tục tập trung vào việc đút cơm.

Với sự giúp đỡ nhiệt tình của Khương Chi Chi, Nguyên Cận Mặc đã trải qua một bữa cơm trưa hết sức hài lòng.

Nhìn thấy chút canh cuối cùng còn sót lại trong bát, dựa theo nguyên tắc không lãng phí, Khương Chi Chi ra vẻ đương nhiên di chuyển cái muỗng.

Chỉ là trước khi nó kịp đưa vào miệng người đàn ông, cửa phòng làm việc đã bị ai đó “ầm” một tiếng đẩy ra.

“Cận Mặc, nghe nói anh bị thương, sức khỏe đã tốt hơn… Ấy?”

Tô Thần vốn định chạy đến xem vết thương người anh em của mình, nào ngờ vừa vào cửa lại thấy cảnh tượng kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy, trợn to hai mắt.

Khuôn mặt hiện lên biểu cảm không thể tin nổi.

Chờ đã… Có phải anh ta mở cửa sai cách không, quan hệ của hai người kia đã tốt đến mức thân mật đút cơm cho nhau vậy rồi à?

Anh ta chỉ vừa đi show ở nước ngoài một chút thôi, đã bỏ lỡ bao nhiêu tình tiết rồi?

Ánh mắt mập mờ của Tô Thần quá rõ ràng, Khương Chi Chi muốn không để ý cũng khó.

Vừa khéo đồ ăn cũng không còn bao nhiêu, cô mượn cớ dọn dẹp đi ra ngoài, để lại phòng làm việc cho bọn họ.

Cửa vừa đóng lại, Tô Thần không kịp chờ đợi đã mở miệng hóng hớt: “Nói mau nói mau, hai người… Ha ha, phát triển đến mức nào rồi?”

“Anh tới đây làm gì?”

Nguyên Cận Mặc hơi cúi mặt xuống, trong mắt lóe lên vẻ không vui.

Tô Thần nghẹn họng, xem đi, anh ta tốt bụng đến thăm bệnh, vậy mà còn bị ghét bỏ?

Tuy nhiên đúng là anh ta vào không đúng lúc lắm, cắt ngang cảnh tượng ấm áp hiếm thấy, chột dạ sờ mũi mình: “Tôi cũng đâu có ngờ…”

Chuyện này không nên trách anh ta chứ.

Nguyên Cận Mặc lạnh lùng nhìn anh ta một cái, im lặng không nói.

Điều này khiến cho người vốn thích ăn dưa hóng chuyện vui như Tô Thần có chút không nhịn được, ra sức đào bới thông tin: “Cận Mặc, anh tiết lộ một chút đi, nói không chừng anh em còn có thể giúp anh bày mưu tính kế, để cho anh có thể sớm ngày ôm được người đẹp trong tay.”

Cũng là để cho anh ta kiếm chút tiền trung gian, mang tin tức này bán cho Tạ Hòa và con cáo già Cảnh Ôn Văn kia.

Ha ha ha.

Bàn tính trong lòng Tô Thần không ngừng nhảy số, nhưng Nguyên Cận Mặc đã sớm nhìn ra suy nghĩ của anh ta, hừ lạnh một tiếng, lười để ý đến.

“Thôi bỏ đi, tôi sẽ từ từ chờ tin vui của anh.”

Tô Thần đành phải chịu thua, lẩm bẩm nói, dựa lưng vào ghế sô pha, giống như loài động vật không xương sống.

Anh ta hơi nheo mắt, tầm mắt luôn dính vào người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

Mặc dù Nguyên Cận Mặc luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng so với trước đây, không khí quanh người đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Chưa kể khóe môi thỉnh thoảng còn hơi cong lên.

Đáy lòng không ngừng cảm thán.

Không nghĩ tới, người có thể cạy phá núi băng này lại là Khương Chi Chi…

Làm việc cả ngày, hai người tan sở đúng giờ, cùng nhau quay về biệt thự.

Vừa bước vào nhà, Nguyên Tam đã đi tới, trong tay còn cầm theo thứ gì đó.

“Mợ chủ, cô có một lá thư.”

Khương Chi Chi nói một câu “Cảm ơn” rồi tiện tay cầm lấy, mở lá thư ra ngay tại chỗ, đập vào mắt là logo của trường đại học.

Ánh mắt cô dừng lại, hơi ngơ ngẩn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play