Ban ngày chơi đùa quá mức nhiệt tình, đến buổi tối gần như không còn nhiều sức lực nữa.

Mấy thực tập sinh trẻ tuổi đề nghị buổi tối tổ chức một bữa tiệc đốt lửa trại, vừa nướng đồ ăn, vừa chơi trò chơi.

Hiếm khi thấy tất cả mọi người đều hào hứng, Khương Chi Chi cũng để mặc bọn họ ồn ào. Sau khi ăn no, bắt đầu đi dạo ven bờ biển để tiêu bớt.

Cho đến khi mệt rồi, cô cũng không kiêng dè gì mà ngồi lên tảng đá lớn, nhắm mắt lại.

Gió biển mang hơi mặn thổi qua gương mặt, thoải mái đến mức khiến người ta không nói nên lời.

Chờ đến khi mở mắt lần nữa, bên cạnh cô bỗng xuất hiện thêm một bóng người.

Ngửi thấy được hương tùng quen thuộc, Khương Chi Chi nghiêng người sang, đối diện với góc mặt tinh xảo của Nguyên Cận Mặc, cô không ngạc nhiên chút nào.

Nhìn về phía lửa trại ở đằng xa kia một cái, sau đó cô hỏi: "Anh không tham gia sao?”

“Quá ồn ào.” Nguyên Cận Mặc từ tốn nói, ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia rồi lại thản nhiên thu hồi tầm mắt.

Khương Chi Chi đã hiểu gật đầu, coi như đã hiểu: "Nhưng mà lần này thật sự phải cảm ơn anh nhiều, nếu không bọn họ sẽ không thể vui vẻ được như vậy.”

Tuy ở cách đó một khoảng xa nhưng cô vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ chỗ lửa trại, chắc hẳn bọn họ đang chơi đùa rất vui vẻ.

Nói cho cùng, địa điểm cũng là do Nguyên Cận Mặc cung cấp, bà chủ chính thức như cô lại chẳng bỏ ra chút công sức nào.

Cô lười biếng ngáp một cái, mắt không tự chủ được híp lại.

“Ừm.” Nguyên Cận Mặc bỗng nhớ đến đầu đuôi sự việc team building, mất tự nhiên làm khóe miệng giật giật.

Khương Chi Chi ngước đầu nhìn lên bầu trời, màu xanh đậm nồng nặc ở chân trời cũng không che được ánh sáng của mặt trăng.

Ánh trăng ở chân trời mềm mại như một tầng lụa mỏng màu bạc, nó nhẹ nhàng bay xuống, phủ lên toàn bộ thế giới một màu sắc tươi đẹp.

Trong ánh trăng mờ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Đêm nay ánh trăng thật đẹp…”

Khương Chi Chi híp mắt thốt lên một câu, giọng điệu nhẹ nhàng, nghe vào mềm mại, giống như viên gạo nếp được cuộn với một lớp đường bóng phủ mè khiến người ta không muốn nhả ra.

Nguyên Cận Mặc nhìn cô một cái theo bản năng.

Trong đôi mắt trong suốt lấp lánh kia, phản chiếu cả bầu trời đầy sao, đẹp như một bức tranh không chân thật.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông nhẹ nhàng xẹt qua ánh sáng bạc, nhanh đến mức làm cho người ta không thấy rõ.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Cận Mặc cau mày, trầm thấp khàn giọng mở miệng.

“Khương Chi Chi, cô có biết câu này còn có ý nghĩa khác hay không?”

Lời nói im bặt.

Bên cạnh, không biết Khương Chi Chi đã nhắm mắt lại từ lúc nào, dáng người hơi lắc lư, giống như một giây sau sẽ ngả đầu xuống chìm vào giấc ngủ.

Giây tiếp theo, cái đầu chúi xuống, người đàn ông nhanh tay lẹ mắt đỡ được mới tránh xảy ra loại thảm kịch máu me “Gáy đập vào đá”.

Trong ngực, Khương Chi Chi hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, thậm chí còn tự nhiên vặn vẹo người nằm xuống, tự coi đầu gối của Nguyên Cận Mặc thành gối dựa.

Chưa đến một lát, đã vang lên tiếng ngáy nhỏ ngủ say ngon lành.

Nguyên Cận Mặc nhìn một màn này, quả thực vừa tức mà cũng vừa buồn cười.

Cô gái này được lắm, không tim không phổi ngủ được rồi.

Đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào gò má mềm mại, yên lặng nhìn gương mặt đang ngủ say.

Ánh mắt không tự giác dời xuống, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng kia.

Đôi mắt sâu thẳm u ám, nhìn chăm chú không rời.

Giống như những thợ săn rất có kiên nhẫn trên thảo nguyên, một khi tìm thấy mục tiêu đã định của mình là sẽ tuyệt đối không buông tay.

Sau một lúc lâu, người đàn ông hơi cúi người, hạ xuống một nụ hôn nhẹ giữa trán.

“Khương Chi Chi…”

Anh không vội.

Đã định sẵn là người của anh, thì ai cũng không cướp đi được.

Sau khi trở lại Thành Đô, Khương Chi Chi lập tức lao đầu vào Phù Sinh.

Hiện tại xét duyệt của buổi triển lãm cũng đã rơi xuống, Phù Sinh của bọn họ đã chính thức có tư cách dự thi, kế tiếp sẽ còn có rất nhiều việc cần phải bận rộn.

Nhưng cũng chính vào lúc quan trọng này, Khương Chi Chi lại phát hiện ra có gì đó không bình thường.

“Chi Chi, cậu làm sao vậy?”

Giữa trưa cùng ngày, Khương Chi Chi và Du Ánh đi đến nhà hàng gần đó để ăn cơm, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên bước chân cô dừng lại, ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng về phía sảnh lớn ồn ào đông đúc.

Lông mày cô nhíu chặt, giống như có chút không vui.

Điều này khiến cho Du Ánh đi theo phía sau cô không khỏi hoảng sợ, vội vàng hỏi.

“Không có gì…”

Sao cô lại cảm thấy, hình như có người đang chụp lén mình?

Khương Chi Chi khẽ lắc đầu, ánh mắt cẩn thận tìm kiếm một lần, cũng không phát hiện có gì không ổn.

Mãi cho đến lúc trở lại công ty, trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô, cảm giác không thoải mái trước đó lại dâng lên trong lòng một lần nữa.

Không đúng… Nhất định là có vấn đề gì đó!

Khương Chi Chi mím môi, lập tức mở máy tính ra, đầu ngón tay tùy ý gõ nhẹ ở trên bàn phím một chút, xâm nhập vào camera giám sát trong nhà hàng vừa rồi.

Ánh mắt sắc bén soi kỹ từng nơi một, cuối cùng trong một góc nào đó ở sảnh lớn, phát hiện ra một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, trong tay cầm camera.

Từ góc độ anh ta chụp mà phân tích… Người bị chụp lén, chính là cô!

Sắc mặt Khương Chi Chi bỗng nhiên trầm xuống, cau mày.

Nhìn cách ăn mặc, đối phương hẳn là kiểu người giống như thám tử.

Chỉ là vì sao lại phải theo dõi cô chứ?

Đáy mắt cô xẹt qua chút nghiền ngẫm, đầu ngón tay mảnh khảnh tiếp tục chuyển động, mười phút sau, thông tin về vị thám tử tên là “Vương Thành” này đã hiện lên đầy đủ trên màn hình của cô.

“Vương Thành, năm nay 32 tuổi, là một thám tử tư…”

Nhanh chóng đọc lướt qua nhanh như gió, đôi mắt của Khương Chi Chi nhìn lý lịch vừa xấu lại vừa dài kia đến phát đau.

Chỉ là ngay khi cái tên quen thuộc kia xuất hiện ở cuối trang, ánh mắt cô lập tức dừng lại.

Thật lâu sau, cô nhẹ cong môi, đáy mắt nổi lên sự lạnh lẽo.

Hóa ra là cô ta!

Mấy ngày nay, Khương Nhược Vi nghe theo lời dặn dò của mẹ, vẫn luôn biết thân biết phận mà ở yên trong nhà họ Khương, không bước chân ra khỏi cửa lớn cửa nhỏ lấy một bước, không ngừng lấy lòng từng người trong nhà.

Dưới sự lấy lòng của cô ta, Khương Bác cũng coi như đã dần tha thứ cho những chuyện sai lầm mà cô ta đã làm lúc trước.

Ngay lúc tình hình đang ngày càng chuyển biến tốt đẹp, bỗng nhiên cô ta nhận được điện thoại từ thám tử, nói là có một tin cực lớn muốn nói cho cô ta!

Nghe được lời này, Khương Nhược Vi lập tức chạy thẳng tới đó.

“Cô Khương, những tấm ảnh này… Cô xem đi, đã hài lòng rồi chứ.”

Vương Thành đưa một cái túi giấy cho Khương Nhược Vi, Khương Nhược Vi thấy thế, vội vã không chờ nổi mà mở ra, bên trong toàn bộ đều là ảnh chụp Khương Chi Chi và một người đàn ông khác!

Ngồi chung một chiếc xe thể thao… Còn có cả đi nghỉ phép cùng nhau, ảnh chụp chính diện!

Đáy lòng không thể kìm lại được cảm giác hài lòng vui sướng.

Lần này, cuối cùng cô ta cũng đã tóm được nhược điểm của Khương Chi Chi rồi!

Dám lén lút nuôi trai bao, nếu như cậu hai nhà họ Nguyên mà biết được, Khương Chi Chi nhất định sẽ chết rất thảm!

Cơ hội của cô ta sắp tới rồi.

Vương Thành nhìn Khương Nhược Vi đang chìm trong vui sướng, xoa xoa hai tay: “Vậy cô Khương, thù lao của tôi đâu?”

“Đã biết, sẽ không thiếu phần của anh.”

Khương Nhược Vi vừa nghe, bèn lấy một cái túi giấy từ trong túi xách ra, bên trong là năm vạn tệ.

Chỉ là trong khoảnh khắc đưa ra, đáy mắt cô ta hiện lên một chút tiếc nuối.

Bây giờ trên người cô ta cũng chỉ còn lại 4% cổ phiếu của Khương thị, tiền tiêu vặt trong nhà cũng bị cắt mất, năm vạn tệ này, cũng là do cô ta phải vất vả ăn mặc tiết kiệm lại…

Ánh mắt lại chuyển tới ảnh chụp trong tay lần nữa, trái tim đang treo cao cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Có nhược điểm của Khương Chi Chi trong tay, sau này cô ta còn phải phiền muộn gì nữa chứ!

“Đúng rồi, người đàn ông này là ai?”

Khương Nhược Vi nhìn người đàn ông đeo kính râm trong chiếc siêu xe màu đỏ, thuận miệng hỏi.

“Lúc trước cô cũng không bảo tôi điều tra.”

Vương Thành cầm lấy tiền, nhếch miệng cười nói: “Có điều nhìn dáng vẻ chắc là một tên trai bao mà thôi, bây giờ mấy tên con trai có vẻ ngoài đẹp trai như này toàn vậy cả, chậc chậc.”



Phù Sinh, văn phòng.

Thông qua kỹ thuật, Khương Chi Chi phóng to giao diện lên, sau khi nhìn thấy rõ cái gọi là “Chứng cứ”, lạnh lùng cong môi.

Trên ảnh chụp, phần lớn là cô và Tạ Hòa.

Trước đó ở bãi biển Tân Ngoại, Tạ Hòa là người thích chụp ảnh lưu niệm nhất, cô cũng không tiện làm trái phần nhiệt tình này.

Chỉ là lúc chụp ảnh, ở đó cũng có rất nhiều người… Vương Thành này thật đúng là ghê gớm, có thể từ góc độ sai lệch chụp được tấm ảnh mập mờ như vậy.

Dám bịa đặt cô và Tạ Hòa, đúng là chán sống.

Đáy mắt lộ vẻ lạnh lẽo mỉa mai, nghĩ kỹ lại, đột nhiên trong lòng cô có một kế hoạch.

Đôi mắt đảo qua, trước tiên gọi điện thoại đến cho Nguyên Cận Mặc: “Cận Mặc, tôi có chuyện xin hỏi anh có thể hay không…”

Đơn giản thôi, cứ để cho vở kịch này thêm sôi nổi chút cũng tốt!

Bảy giờ tối.

Đợi đến khi văn phòng chỉ còn lại một mình Khương Chi Chi, cô mới đóng cửa lại, vội vàng rời khỏi cao ốc.

Rõ ràng đang là buổi tối, nhưng trên sống mũi lại đeo một chiếc kính râm, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn xung quanh, giống như không muốn để cho người khác phát hiện.

Trong quán cà phê cách đó không xa, Khương Nhược Vi đã ngồi canh cả ngày kích động không thôi.

Sau khi thanh toán hóa đơn xong, cô ta bèn vội vàng bám theo.

Bộ dáng lén lút này, nhất định có vấn đề!

Khương Nhược Vi đi theo phía sau Khương Chi Chi, ấn mở chức năng ghi hình của điện thoại ra, cảnh giác mà nhìn chằm chằm phía trước.

Ra ngoài hai mét, Khương Chi Chi giống như hơi thả lỏng, rút điện thoại ra liên hệ với ai đó.

“… Được rồi, tôi đã đặt phòng xong, ngay tại phòng 1002 khách sạn Thế Gia…”

“Lúc đến cẩn thận một chút, đừng để người khác phát hiện ra…”

Cho dù giọng nói đã “Cố hết sức” bị đè thấp, nhưng Khương Nhược Vi vẫn nghe được đôi câu.

“Khách sạn”, “Đặt phòng”, “Đừng để người khác phát hiện”…

Khương Nhược Vi lập tức sáng mắt lên: Khương Chi Chi thật to gan, dám đội nón xanh cho Nguyên Cận Mặc!

Chỉ cần cô ta có thể bắt gian thành công, vậy thì những tủi nhục mà cô ta đã từng phải chịu, nhất định đều có thể trả thù lại!

Nhận thấy sau lưng có động tĩnh, Khương Chi Chi hơi cong khóe môi, giả vờ như không biết, thản nhiên mà tiến vào khách sạn Thế Gia.

Trước khi đi vào, cô còn cố ý đưa mắt nhìn số phòng bắt mắt.

Khách sạn Thế Gia là một khách sạn của nhà họ Khương bọn họ, người phụ trách hiện tại… Hình như chính là Tôn Văn Thục?

Điểm lại rõ ràng những gì liên quan trong đó xong, khóe môi cô nhẹ giương lên.

Nói không chừng, hôm nay cô có thể một lần câu được hai con cá lớn.

Trong phòng 1002.

Khương Chi Chi đã sớm chờ ở trong phòng, chưa đến một lát đã nghe được tiếng gõ cửa, sau khi xác nhận thân phận từ lỗ mắt mèo xong, mới mở cửa, trên mặt mang theo tươi cười: “Anh tới rồi.”

Cả người Nguyên Cận Mặc mặc đồ đen đứng ở bên ngoài, cửa vừa mở ra là đã bị Khương Chi Chi nhanh chóng kéo vào trong.

Đôi mắt u ám quan sát căn phòng tình nhân được trang trí mập mờ ướŧ áŧ, khóe miệng giương lên: “Lại muốn bày ra trò gì đây?”

Từ “Lại” này, nói ra rất có sự tinh tế.

“Bây giờ là người khác định giăng bẫy tôi, tôi đáp trả lại thì hẳn cũng không tính là quá đáng đấy chứ.” Khương Chi Chi buông tay, nở nụ cười cực kỳ vô tội.

Có điều trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn.

Không ngờ cô đưa ra yêu cầu “Không đâu vào đâu” như vậy, thế mà người đàn ông trước mặt lại đồng ý.

Đáy mắt thâm thúy xẹt qua ý cười nhợt nhạt, Nguyên Cận Mặc nói: “Tôi ra ban công gọi điện thoại.”

Khương Chi Chi nhẹ gật đầu, tập trung lực chú ý lên trên cửa lớn đang đóng chặt.

Cách vách.

Khương Nhược Vi gõ cửa phòng, bên trong có rất nhiều nhân viên phục vụ mặc đồng phục đang đứng.

Bọn họ đều là cấp dưới của Tôn Văn Thục, Khương Nhược Vi cũng đều quen.

Cô ta vừa vào cửa đã gấp không chờ nổi hỏi: “Thế nào, có phải là có một người đàn ông đi vào đúng không?”

Nhân viên phục vụ đứng đầu gật đầu trả lời: “Đúng là có một người đàn ông đi vào, chỉ là suốt đường đi anh ta đều cúi đầu, dáng người lại rất cao. Cô hai, tôi không thấy rõ anh ta trông như thế nào.”

Khương Nhược Vi cũng không cảm thấy lời của nhân viên phục vụ có vấn đề chỗ nào, ngược lại còn càng thêm tin tưởng, người đó chính là “Người tình” của Khương Chi Chi.

Không dám nhìn thẳng mặt người khác khi đi vào khách sạn… Nhất định do là chột dạ!

“Vậy thì chắc chắn không sai được!”

Khương Nhược Vi phấn khởi không thôi, nghĩ ngợi một lát, bèn nhanh chóng gọi điện thoại cho Khương Bác, để cho ông ta tới đây…

Hai mươi phút sau.

Từ chỗ của Khương Nhược Vi biết được chuyện Khương Chi Chi lén lút nɠɵạı ŧìиɦ, Khương Bác không thể ngồi yên tại chỗ, vội vàng ầm ĩ chạy tới khách sạn Thế Gia.

“Bố, chính là ở đây, con tận mắt nhìn thấy chị với một người đàn ông lạ mặt đi vào.”

Khương Nhược Vi làm ra vẻ lo lắng nói: “Nếu như để người nhà họ Nguyên biết chuyện này thì không hay!”

Khương Bác vừa nghe, cơn giận dữ càng bùng lên: “Cái đồ không bớt lo này, suốt ngày gây thêm phiền phức cho tao!”

Tiếp theo, lại vui mừng nhìn Khương Nhược Vi: “Nhược Vi, con làm tốt lắm, chuyện này tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được.”

Khương Nhược Vi cúi đầu mím môi, nhưng bàn tay để ở sau người, lại lặng lẽ ấn mở chức năng ghi hình của điện thoại.

Đáy mắt lóe lên nồng nặc ác ý.

Hôm nay nhất định cô ta phải khiến cho Khương Chi Chi thân bại danh liệt!

Trong phòng, nhìn ra bên ngoài từ mắt mèo, Khương Chi Chi đã nhìn thấy rõ Khương Nhược Vi và Khương Bác ở ngoài cửa, tùy ý nhẹ cong khóe môi.

Trò hay sắp mở màn rồi.

Nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa mạnh mẽ, Khương Chi Chi làm ra vẻ phải mất hồi lâu, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa càng lúc càng vang, mới cất giọng hỏi một câu: “Ai đó?”

Cố tình hạ giọng xuống thật thấp, trong giọng nói lộ ra một chút cảm giác hoảng loạn.

Ngoài cửa, Khương Nhược Vi nghe xong thì càng thêm chắc chắn Khương Chi Chi có vấn đề, cặp mắt đảo quanh.

“Xin chào, chúng tôi tới quét dọn vệ sinh, xin hãy mở cửa một lát.”

“Bây giờ không cần… Chỗ này của tôi không tiện!”

Trong phòng, giọng nói của Khương Chi Chi hơi có vẻ không kiên nhẫn, khiến cho Khương Bác hoàn toàn đen mặt!

Thái độ này… Đã thể hiện rõ là có chuyện mờ ám.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Khương Bác, đúng lúc Khương Nhược Vi đưa một cái thẻ lên.

“Bố, chỗ của con có thẻ phòng, bố mau vào đi thôi, nhất định không thể để cho chị phạm phải sai lầm nữa!”

Tôn Văn Thục là người phụ trách của khách sạn, Khương Nhược Vi muốn lấy một cái thẻ phòng, quả thực chính là chuyện dễ như trở bàn tay.

Khương Bác đang lửa giận đầy đầu, cầm lấy thẻ phòng, không hề nghĩ ngợi, soạt một tiếng mở cửa ra.

Một đám người ào ào xông vào trong, lúc nhìn thấy Khương Chi Chi đang thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, quần áo chỉnh tề, nhất thời ngây ra: “Chi Chi, mày…”

“Bố, Nhược Vi, sao mọi người lại ở đây?”

Khương Chi Chi làm ra vẻ khó hiểu hỏi, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

Người tình đâu?

Khương Nhược Vi không khỏi có chút sốt ruột, vội vàng mở miệng: “Chị à, chị đừng che giấu nữa, em và bố đều đã biết hôm nay chị đưa một người đàn ông tới đây thuê phòng, như vậy là không đúng đâu!”

Nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở tấm rèm đang kéo lên ngoài ban công.

Trong phòng không có người, nhất định là trốn ở trên ban công rồi!

Khương Chi Chi thấy thế, bèn làm bộ căng thẳng mở miệng: “Đi ra ngoài, không cho mấy người tiến vào!”

Biểu hiện của cô càng thấp thỏm không yên, Khương Nhược Vi lại càng khẳng định “người tình” đang ở bên trong. Cô ta không hề nghĩ ngợi, kéo cửa ban công ra!

Nhưng mà không đợi mọi người phản ứng lại, đã thấy Khương Nhược Vi hét lên một tiếng, cái mông bay vút lên một cái trực tiếp rơi xuống đất, chật vật té ngã trên sàn nhà lạnh lẽo!

Một người đàn ông đẹp trai mặc đồ đen đi ra từ ban công, khuôn mặt lộ vẻ lạnh buốt.

“Cậu, cậu hai…”

Người tình lén lút của Khương Chi Chi… Sao lại là cậu hai nhà họ Nguyên?

Khương Bác trợn tròn mắt, ánh mắt Khương Nhược Vi lại càng đờ đẫn, điện thoại quay lén lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Nhìn điện thoại vẫn còn đang ghi hình, Nguyên Cận Mặc cười lạnh một tiếng, dứt khoát giẫm nát điện thoại.

“Quay lén sao?” Sắc mặt người đàn ông lạnh như băng, ánh mắt lộ ra sự giận dữ, lạnh lùng nhếch môi: “Thật to gan.”

“Không, không phải như thế…”



Khương Bác phản ứng lại trước tiên, cười lấy lòng: “Hiểu lầm rồi, cậu hai à, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

Sau đó, lại tức giận trừng mắt Khương Nhược Vi đang tê liệt ngã xuống mặt đất, quát lớn nói: “Còn không mau xin lỗi đi!”

“Có điều con lại rất muốn hỏi một chút, sao bố lại mở được căn phòng này ra?”

Khương Chi Chi nhẹ cong môi: “Con nhớ rõ hình như khách sạn Thế Gia là dì Tôn đang quản lý thì phải, đặc quyền thật lớn, lại dám tùy tiện tiết lộ thông tin khách hàng cho người khác.”

Khương Bác nghe xong, lúc này mới phản ứng lại sự việc có chỗ không hợp lý, đen mặt nói với nhân viên phục vụ ở bên cạnh: “Còn không đi gọi Tôn Văn Thục tới đây cho tôi!”

Tôn Văn Thục vốn đang họp với người khác ở bên ngoài, sau khi nghe được tin báo bèn vội vàng chạy tới.

Đợi sau khi biết được Khương Nhược Vi đã làm ra chuyện tốt gì, bà ta tức giận đến mức hận không thể ngất ngay tại chỗ!

Cái bẫy rõ ràng như vậy mà cũng bị mắc mưu… Bà ta đúng là đã sinh ra được một đứa con gái tốt!

Lúc vào trong phòng 1002, bà ta cũng không để ý đến những người khác, trước tiên nói xin lỗi với Khương Chi Chi.

“Chi Chi, hôm nay là do Nhược Vi bốc đồng, dì Tôn thay con bé xin lỗi con, sau khi trở về, dì nhất định sẽ dạy dỗ con bé một trận thật tốt!”

Muốn qua loa như vậy mà thoát tội ư? Không có cửa đâu!

Khương Chi Chi dùng giọng nói lạnh nhạt, quay đầu nói với Khương Bác: “Bố, khách sạn tiết lộ thông tin của khách hàng, chuyện này là một đả kích không nhỏ đối với danh dự của Khương thị, cũng đã chứng minh dì Tôn quản lý không thỏa đáng, không cho một lời giải thích thì khó mà nói nổi.”

Khương Nhược Vi nghe xong, lập tức luống cuống: “Là em cho người lấy, chuyện này không liên quan quan đến mẹ em, chị à chị đừng có bỏ đá xuống giếng!”

“Giáo dưỡng của nhà họ Khương, thật đúng là để cho người ta được mở rộng tầm mắt.” Bỗng nhiên Nguyên Cận Mặc lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt.

Một câu, lập tức làm cho sau lưng Khương Bác toát ra mồ hôi lạnh, ông ta vội vàng nói: “Cậu hai hiểu lầm rồi, tôi sẽ cho bà ấy thôi việc.”

Ông ta xoay người, lạnh giọng khiển trách Tôn Văn Thục: “Bà đã bị đuổi rồi, từ hôm nay trở đi, về sau bất kỳ chuyện làm ăn nào của nhà họ Khương, bà cũng đều không được tham gia.”

“Cũng không cần thiếu tình người như vậy đâu.” Nguyên Cận Mặc nhẹ cong môi, chống lại ánh mắt đang dấy lên tia hy vọng của Tôn Văn Thục, ánh mắt lạnh lùng: “Để cho bà ta ở lại, làm một nhân viên vệ sinh là được rồi.”

Nhân viên… Vệ sinh?

“Khụ khụ…” Dù là Khương Chi Chi cũng bị câu trả lời của Nguyên Cận Mặc chọc cho suýt chút nữa không nhịn được cười.

Để cho Tôn Văn Thục kiêu căng hống hách đi làm nhân viên vệ sinh, như vậy còn khiến cho bà ta đau tim hơn cả sa thải!

“Được được được, sẽ nghe theo cậu hai…”

Lúc này Khương Bác chỉ hận không thể nâng Nguyên Cận Mặc lên giống như tổ tông, sợ đối phương có bất mãn với nhà họ Khương.

“Bố à, bố không thể để người khác làm nhục mẹ như vậy!”

Khương Nhược Vi không cần suy nghĩ đã lớn tiếng kêu to, nhưng nhận lại là tiếng quát lớn của Khương Bác: “Mày câm miệng cho tao!”

Nếu không phải đứa con gái thứ hai này của ông ta vội vàng ầm ĩ nói mấy lời bậy bạ, ông ta sẽ suýt chút nữa đắc tội cậu hai sao?

Khương Chi Chi nhẹ cong môi, giống như lơ đãng mà nhắc tới: “Bố, con tìm người hỏi thăm, Khương Nhược Vi tìm người chụp lén con, cho rằng con ra ngoài nɠɵạı ŧìиɦ, coi bạn tốt của cậu hai tức cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ trở thành người tình, nếu như chuyện này bị nhà họ Tạ biết được…”

Nhà họ Tạ… Vậy mà lại còn suýt chút nữa đắc tội cả nhà họ Tạ!

Là ngại nhà họ Khương bọn họ yên bình quá à!

Khương Bác lập tức tối sầm hai mắt, trực tiếp mở miệng mắng: “Đồ ngu xuẩn, chẳng ngày nào làm được gì nên hồn, gây họa thì lại giỏi nhất, Khương Nhược Vi ơi Khương Nhược Vi, bao nhiêu lần rồi!”

“Năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, cô cho là Nguyên Cận Mặc tôi ăn chay sao?” Đột nhiên cậu hai nhà họ Nguyên đập bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Nhược Vi giống như với một người chết.

Khương Nhược Vi lập tức bị dọa đến mức quỳ xuống bịch một tiếng.

“Cận Mặc… Cậu bớt giận, Khương Nhược Vi, mày cút ra ngoài cho tao, từ hôm nay tao không chào đón mày, mày không được phép trở về nhà họ Khương nữa!”

Khương Bác thật sự sợ Nguyên Cận Mặc sẽ gϊếŧ chết Khương Nhược Vi, dứt khoát tự mình ra tay trước.

Sau khi Khương Bác nói xong, bèn tiếp tục nhận lỗi với Nguyên Cận Mặc: “Cận Mặc, đứa con gái bất hiếu này của tôi cứ để tôi xử lý giúp cậu, cậu người lớn có lòng bao dung lớn, chớ làm bẩn tay mình.”

Nguyên Cận Mặc hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ánh mắt lại dừng lại trên người Khương Chi Chi.

Tôn Văn Thục ở đằng kia cũng ngây ngẩn tại chỗ.

Bà ta đã làm việc ở khách sạn Thế Gia mười mấy năm, có thể nói, hiện tại Thế Gia chính là do bà ta quản lý, rõ ràng chẳng bao lâu nữa, bà ta sẽ có thể biến Thế Gia thành vật trong lòng bàn tay…

Nhưng cố tình chỉ còn một bước nữa thôi thì lại thất bại trong gang tấc, còn phải chịu nhục trở thành một nhân viên vệ sinh mà ai cũng ghét!

Nhìn cô con gái đang tê liệt ngã trên mặt đất theo bản năng, lần đầu tiên đáy lòng bà ta dâng lên một sự giận dữ mãnh liệt.

Khương Chi Chi biết cái tính không biết xấu hổ kia của Khương Bác, có chút nhàm chán nhẹ phất tay: “Con với Cận Mặc mệt rồi, mọi người đi đi.”

Về phần Khương Nhược Vi cách chó nhà có tang, cũng chỉ còn lại một bước ngắn.

Những người không liên quan ngượng ngùng mà rời đi, trong chốc lát, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

“Phù…”

Khương Chi Chi nhàm chán thở ra một hơi, có chút mệt mỏi mà dựa vào trên sô pha mềm mại.

“Đây là mục đích cô gọi điện thoại kêu tôi tới thuê phòng sao?” Nguyên Cận Mặc hỏi.

“Có điều anh vẫn tới, tôi cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.”

Khương Chi Chi thẳng thắn thú nhận, cô “làm liều” như vậy, nhưng không ngờ Nguyên Cận Mặc lại thật sự tới đây…

Người đàn ông híp mắt lại nói: “Khó khi hợp tác một lần, hỗ trợ lẫn nhau cũng là điều nên làm.”

“Có điều anh cũng độc địa quá đi, lại để cho Tôn Văn Thục đổi nghề làm bà cô quét dọn?” Khương Chi Chi mím môi, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng: “Anh còn nhớ rõ sắc mặt của bà ta lúc nãy không, ha ha ha…”

Vừa nghĩ tới khuôn mặt méo mó ngay tại trận kia của Tôn Văn Thục, cô có thể cười cả buổi.

“Chẳng lẽ cô không thích?” Nguyên Cận Mặc ngước mắt.

Khương Chi Chi buồn cười: “Thích, thích chứ.”

Khóe miệng giương lên, lúm đồng tiền trên mặt như hoa.

Ánh mắt thâm trầm của người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hào kia, trong lòng cũng vui sướng theo.

“Vậy thù lao thuộc về tôi đâu? Trước đó đã nói rồi, phí diễn xuất của tôi không thấp.”

“Đã sớm chuẩn bị xong.” Khương Chi Chi giơ điện thoại lên, cười nhẹ nhàng nói: “Trả phí kiểu đặc biệt, tôi đã đặt riêng một bàn bữa tối phong phú, không biết cậu hai có cho mặt mũi không đây?”

Ánh mắt Nguyên Cận Mặc chợt lóe, giọng nói trầm thấp khàn khàn nhè nhẹ lọt vào tai: “Tôi đây sẽ cố mà làm vậy.”

Về phần những món lời lãi khác…

Sau này thu, cũng chưa muộn.

Tầng dưới cùng, sảnh lớn.

Khương Bác khó có được một lần quyết định nhanh chóng, không chút do dự sa thải Tôn Văn Thục đang ở vị trí tổng giám đốc, xuống làm một nhân viên vệ sinh bình thường của khách sạn.

Tôn Văn Thục xấu hổ và giận dữ muốn chết, nhưng cũng không dám nói gì thêm, nhìn Khương Nhược Vi khúm núm đi theo ở phía sau mình, tức giận đến mức đau tim.

Đưa người tới phòng để đồ không có người qua lại, móng tay sắc nhọn chọc mạnh vào đầu của Khương Nhược Vi.

“Lần này đúng là mẹ đã bị con hại chết rồi, trước khi con làm việc, có thể dùng đầu óc một chút được không hả!”

Dù thường ngày Tôn Văn Thục có quan tâm chiều chuộng Khương Nhược Vi ra sao, hiện tại cũng không có sắc mặt tốt gì cho cô ta xem.

Nghĩ đến bà ta chịu khổ, cần cù chăm chỉ làm việc ở khách sạn Thế Gia nhiều năm như vậy, tâm huyết bà ta tỉ mỉ bố trí nhiều năm lại bị đứa con gái không biết cố gắng này phá hủy hết!

Ốm lấy ngực, Tôn Văn Thục tức giận đến mức đau gan.

“Mẹ, con cũng đâu phải cố ý muốn hại mẹ mất việc…”

Khương Nhược Vi rụt đầu lại oán hận nói: “Đây nhất định là Khương Chi Chi cố ý sắp đặt, là cô ta gài bẫy con!”

Tôn Văn Thục thấy bộ dáng chỉ biết đùn đẩy mà không muốn tỉnh lại của Khương Nhược Vi, trong lòng nguội lạnh một nửa.

Nhớ lại lúc trò cười xảy ra, từ đầu đến cuối Khương Chi Chi vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt thản nhiên, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu.

Mặc dù bà ta không muốn đối mặt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tầm nhìn và thủ đoạn của con gái bà ta, vẫn còn quá non…

Nghe tiếng lải nhải oán trách bên tai, Tôn Văn Thục giữ vững tinh thần nói.

“Được rồi, đừng chỉ biết mỗi oán giận, chỉ cần con trước khi làm việc có dùng não thì hôm nay chúng ta đã không rơi xuống tình cảnh xấu hổ như vậy!”

Chức vị của bà ta đã bị giáng, Khương Nhược Vi cũng tạm thời bị đuổi ra khỏi nhà, còn tiếp tục như vậy, nhà họ Khương sẽ không còn chỗ cho bọn họ dung thân!

Bị Tôn Văn Thục nói như vậy, Khương Nhược Vi cũng bình tĩnh lại, cuối cùng nhận ra mình đã gây họa không nhỏ, bật khóc nức nở.

“Mẹ, vậy mẹ nói xem con nên làm gì bây giờ, nhà họ Khương không thể rơi vào trong tay con khốn Khương Chi Chi đó được!”

Cô ta nhất định phải trở thành người chủ chân chính của nhà họ Khương!

“Để mẹ suy nghĩ.”

Tôn Văn Thục nhíu chặt mày, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được ý gì hay.

“Lần này con thật sự đã chọc giận bố con, nghe lời mẹ, ngoan ngoãn kiềm chế lại một chút, sau đó chờ cơ hội cần phải thay đổi ấn tượng của người trong nhà đối với con.”

Khương Nhược Vi bĩu môi, đáy lòng lại cực kỳ không cam lòng: “Chẳng lẽ cứ thế để cho Khương Chi Chi tiếp tục đắc ý sao?”

Cô ta nuốt không nổi cơn tức này.

“Đồ ngốc, có đôi khi gài bẫy người khác, không cần con phải tự mình ra tay.”

Mắt Tôn Văn Thục hơi lóe, giọng nói chậm rãi hạ thấp: “Nhược Vi, thằng nhóc nhà họ Mạc kia, hẳn là con vẫn luôn có liên lạc chứ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play