Trên phiến đá bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ, rồi xuất hiện hai hàng chữ:Kim Thổ song căn.Thượng giai.Cả khán đài mấy khu vực ồn ào lên, song linh căn, lại còn tư chất thượng giai! Nhân tài, nhân tài a!Trong giới tu luyện, linh căn càng ít tư chất càng cao.

Nếu như ngươi chỉ là đơn linh căn, chắc chắn tư chất của ngươi là thượng giai, vì ngươi chỉ chuyên tâm tu hành một loại tâm pháp mang thuộc tính đó, từ đó chân khí khi chiến đấu không bị hỗn loạn.

Ví dụ như ngươi có đơn linh căn Hỏa thuộc tính, vậy ngươi chỉ cần lựa chọn một tâm pháp hệ Hỏa, nếu may mắn hơn thì có cả công pháp phụ trợ hệ Hỏa, thì xin chúc mừng, tốc độ tiến giai của ngươi nhanh vô cùng, chẳng mấy trăm năm sẽ thành cường giả xưng bá một phương.Ưng huyện chủ thấy vậy, khẽ gật gật đầu, hỏi:- Hài tử, ngươi tên gì?Đứa bé đáp:- Thưa thành chủ, vãn bối Lâm Quý, người Lâm gia ở trong huyện thành.Ưng huyện chủ ừm một tiếng, lại hỏi:- Lâm Quý, ngươi muốn bái nhập tông môn nào?Đứa bé rõng rạc nói:- Mơ ước của vãn bối là trở thành kiếm tu cường đại, vãn bối xin được bái nhập Mai Dương tông.Tráng hán Kim Đan kỳ của Mai Dương tông có bộ râu xồm xoàm bỗng nhiên cười lên ha hả:- Tốt, tốt, tốt, hài tử, ngươi ra ngoài đưa thân nhân lại đây đăng ký thủ tục với các vị sư huynh.Chỉ thế thôi, Lâm Quý nghiễm nhiên đã bước đầu bước lên con đường tu hành.

Hắn cười mừng rỡ, bái chào huyện chủ và tráng hán, sau đó chạy nhanh về phía người thân.Lão giả dẫn đầu Chính Dương phái và vị công tử không biết nam nữ của Nam Hoa đạo tràng kia khẽ lườm tráng hán của Mai Dương tông một lúc, cũng không nói gì.

Còn vị cung trang nữ tử Vạn Hoa cốc thì im lặng, nam đệ tử Vạn Hoa cốc chắc chắn không thu rồi.Ưng huyện chủ lại cất cao giọng nói:- Tiếp theo.Đứa bé tiếp theo bước lên đài, chạm tay vào phiến đá kia, nhưng phiến đá không có chút rung động nào.Ưng huyện chủ trầm giọng nói với đứa bé này:- Hải tử, ngươi không có linh căn, vẫn là về đi thôi.Đứa bé nghe xong cũng chẳng cảm tạ chẳng bái chào, đã lũi thũi ra khỏi quảng trường tìm kiếm người thân.Tiếp theo cứ như vậy, hơn trăm đứa trẻ lần lượt lần lượt khảo thí.

Có đứa vui mừng vì có linh căn, có tư chất, có đứa lại ra về, một vài đứa còn chẳng biết mình đang ở đây làm cái gì? Dù sao bọn chúng còn quá nhỏ, cũng không phải ai có thân hình 6 tuổi mà có tâm hồn 28 tuổi như Thanh Ngọc.Thanh Ngọc cứ đứng im một chỗ bất động, hắn muốn trắc thí cuối cùng, bởi vì lý do đơn giản hắn muốn bái nhập Vạn Hoa cốc.

Muốn bái nhập Vạn Hoa cốc hắn phải nói riêng được với cung trang nữ tử kia, vì trong tay hắn còn có một tấm lệnh bài.

Hắn để ý thấy cô bé cùng Lâm Hòa thôn với hắn cùng đi tới đây cũng đã bái nhập được vào Vạn Hoa cốc rồi, còn là một thiên tài, nàng tên Dạ Tố Mai, đơn linh căn Mộc hệ, tư chất thượng phẩm, lúc khảo thí còn khiến mấy vị dẫn đoàn tranh cãi kịch liệt.Gần đến cuối cùng, khi mỗi tông môn cũng đã thu được mấy đệ tử ưng ý rồi, Thanh Ngọc mới lững thững bước lên đài.Hắn chạm tay vào khảo thí thạch.Trên phiến đá rung nhẹ, hiện lên hai hàng chữ:Cửu tạp căn.Phàm giai.Bỗng nhiên từ đâu vọng đến tiếng cười ha hả, rồi một giọng nói cất lên:- Ha hả, cửu tạp căn, điển hình phế vật, không có cơ hội Trúc Cơ, phái nào nhận đệ tử tạp dịch cũng không tệ, Mai Dương tông ta là không có cần rồi.Thanh Ngọc ngước đầu nhìn lên, hóa ra là tráng hán râu xồm dẫn đoàn Mai Dương tông kia.

Hắn cũng im lặng không nói gì, hắn biết trong tay hắn có gì nên hắn không sợ, hắn bây giờ càng điệu thấp bao nhiêu càng an toàn bấy nhiêu.Trương ma ma ở ngoài thì vẫn chưa hiểu ra sao, thiếu gia tự mình Khai Minh, sao có thể là cửu tạp căn được, lại còn phàm giai.

Phàm giai thì dứt khoát không có tài nào mà 5 tháng tu luyện đến Luyện Khí tầng một cả.

Đây lại là có chuyện gì?Ưng huyện chủ cất giọng cũng không mang ý tứ quan tâm lắm, hỏi:- Tên?Thanh Ngọc cảm nhận được rõ ràng những ánh mắt khinh thị xung quanh, hắn cũng không kiêu không hèn nói:- Vãn bối Tiểu Ngọc, đến từ Lâm Hòa thôn.Ưng huyện chủ nói cho có lệ:- Ngươi muốn bái nhập vào đâu?Thanh Ngọc đứng thẳng lưng dậy, cũng hít một hơi thật sâu, điềm tĩnh nói:- Vãn bối muốn bái nhập vào Vạn Hoa cốc.Sau khi nghe lời Thanh Ngọc nói, quảng trường im lặng một cách quỷ dị, cũng chẳng ai nói với ai câu nào, mọi người nhìn chằm chằm hắn như thể nhìn một kẻ ngu ngốc vậy.

Đột nhiên lại một tiếng cười ha hả vang lên, rồi sau đó tất cả mọi người cũng cười theo.Hán tử râu xồm của Mai Dương tông vừa cười vừa chỉ tay vào mặt Thanh Ngọc:- Há há há, nhóc con, ngươi làm ta buồn cười muốn chết.

Ngươi có phải nam hài hay không, cởi quần xuống để ta kiểm tra mau lên, há há há…Trương ma ma ở bên ngoài nghe vậy thì tràn đầy lửa giận, bà quyết tâm phải giáo huấn thằng ôn vật này một phen, nhưng chưa phải bây giờ.Ưng huyện chủ cố tỏ ra nghiêm nghị nói:- Hài tử, ngươi rõ ràng sao, Vạn Hoa cốc là nữ nhân, không nhận nam nhân.

Ngươi đường đường một nam nhân bái nhập Vạn Hoa cốc là muốn trêu đùa các tiền bối ở đây sao?Thanh Ngọc mặc kệ lão huyện chủ, nhìn qua về hướng cung trang nữ tử Vạn Hoa cốc, thấy nàng cũng đang nhìn chằm chằm mình, liền mạo dạn tiến đến gần nàng, chắp tay ôm quyền nói:- Thưa tiền bối, trước đây vãn bối từng cứu một vị tỷ tỷ, tỷ tỷ nói ngày hôm nay vãn bối mang theo lệnh bài này tới đây bái nhập Vạn Hoa cốc.Nói xong, Thanh Ngọc móc từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài màu trắng, trên rõ ràng ghi hai chữ Vạn Hoa.Lâm San San sững sỡ rồi, hóa ra đây chính là người mà Lý sư tỷ nói sao? Tiểu phu quân của sư tỷ đây á? Nàng và Lý Mỵ Nương là cùng một sư phụ mà ra, dĩ nhiên nàng biết chuyện Lý sư tỷ bị tên nhóc này vén khăn che mặt.Việc sư phụ các nàng giao phó thì dĩ nhiên là nàng không dám làm sai, hơn nữa trước khi lên đường tới đây tuyển chọn đệ tử, Lý Mỵ Nương cũng đã nói qua với nàng rồi.Không ngờ lại là đứa bé này? Mặt mũi thì cũng được đấy, hơn nữa trên người còn mang theo rất nhiều bí mật.Nàng suy tư một lúc, rồi nói với Thanh Ngọc theo những gì Lý Mỵ Nương đã dặn:- Vạn Hoa cốc ta đúng là không có nhận nam đệ tử, nhưng vì nể tình ngươi đã từng giúp đỡ môn nhân cốc ta, ở chỗ sư tỷ ta đang thiếu một dược đồng, ngươi có nguyện ý làm dược đồng cho sư tỷ ta không?Thanh Ngọc trầm tư, dĩ nhiên hiểu được hai từ dược đồng này.

Dược đồng cũng giống như hạ nhân, chuyên chăm sóc hái lượm linh dược, sau đó lại phụ trợ người ta luyện đan, không được hưởng tài nguyên tu luyện, cũng chẳng được các cao đồ chỉ điểm, công pháp võ kỹ pháp thuật lại càng là đừng bao giờ mơ tới.Hơn nữa cách này cũng là một cách giải thích hợp lý, vì việc để cho một nam hài bái nhập vào tông môn toàn bộ đều là nữ nhân ít nhiều cũng sẽ có lời dị nghị.Nhưng mà cũng chẳng sao, công pháp tâm pháp của Thanh Ngọc đã có rồi, vốn đã chẳng thèm phải quan tâm đến mấy vấn đề đó, hơn nữa hắn muốn tìm một nơi an an ổn ổn mà tự tu luyện.

Hắn cảm thấy hắn tự tu luyện cũng rất tốt mà, vẫn thăng cảnh giới được đó thôi?Nếu có ai biết được suy nghĩ của hắn chắc sẽ phải cầm dao rượt hắn chạy mấy vòng, ngươi tưởng ai cũng như ngươi tu luyện Hỗn nguyên công pháp hay sao? Chúng ta khổ khổ cực cực, chạy đông chạy tây tìm hết người này người kia mới có thể tu luyện, ngươi thì ngon rồi, ngồi một chỗ khoanh chân.Cũng không suy nghĩ nhiều, Thanh Ngọc quả quyết:- Vãn bối nguyện ý.Khi Thanh Ngọc vừa nói xong thì lại nghe thấy giọng của tên nam tử râu xồm kia:- Không tệ, không tệ, dược đồng là được ngắm hoa mỗi ngày cũng không tệ rồi.

Ha ha ha…Lâm San San khi thấy mặt Thanh Ngọc không có chút biểu cảm nào, cũng không để ý lời nói kia vào tai thì cũng có hảo cảm với Thanh Ngọc hơn.

Đây là tâm tình cỡ nào, không phải đứa trẻ 6 tuổi có thể làm được.Nàng nhẹ nhàng nói:- Ngươi về gặp người thân đi, cũng không cần dẫn người thân lại đây đăng ký.

Miếng lệnh bài này ta sẽ thu lại.

Một canh giờ sau ngươi tới đây, chúng ta lên đường về Vạn Hoa cốc.- Vâng, tiền bối.Thanh Ngọc thở phào, cúi đầu dùng hai tay đưa lệnh bài cho Lâm San San, sau đó chạy lại phía Trương ma ma đang đứng đằng xa.Trương ma ma thấy hắn chạy đến, cũng là vừa thương cảm vừa không đành lòng, tiểu thiếu gia mới sinh ra đã quá trắc trở rồi.

Người thân thì không được nhận, phải chia lìa cha mẹ tới cái nơi khỉ ho cò gáy này.Trung đô hung hiểm, mặc dù Nguyễn gia là gia tộc đứng đầu, luôn áp chế Ngũ đại thế gia còn lại, nhưng mà chỉ cần có thêm một thiên tài như thiếu gia xuất hiện ắt sẽ giống như giọt nước làm tràn ly.

Đến lúc đó tứ đại gia tộc trừ Trần gia ra hợp tác vây công Nguyễn gia, đó là được chẳng bù mất.

Trần gia tuy là có quan hệ thông gia với Nguyễn gia, nhưng mà mấy lão hồ ly đó suy tính gì trong lòng thì ai mà hiểu được.

Chỉ đành khổ cực cho tiểu thiếu gia rồi.

Nghĩ tới đây, bỗng dưng khóe mắt Trương ma ma tấm lấm hai giọt lệ.Thanh Ngọc chạy lại, lây Trương ma ma đang lau lau giọt nước mắt, cũng là thấy nhói lòng.

Dù gì Trương ma ma cũng là hơn nửa năm trở lại đây cưu mang hắn, không biết có mục đích gì nhưng mà khiến người bơ vơ như hắn cảm động không thôi.

Ma ma đối xử với hắn như thể là con ruột bà vậy..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play