Tác giả: Ngư Mộng Ngư

Đưa ra một thỉnh cầu như vậy Tiêu Điềm cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng cậu không còn cách nào khác, cậu cũng là bất đắc dĩ thôi.

Vừa rồi mới chạy ra vài bước cậu đã chịu không nổi, khu biệt thự này quá rộng lớn, đợi cậu tìm được cửa lớn phỏng chừng trời sẽ tối luôn.

Kỳ Mộ Viễn ôn hòa "Ừ" một tiếng, sau đó nghiêng người để cho Tiêu Điềm đi vào.

Tiêu Điềm âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu thật sợ bị cự tuyệt, dù sao toàn thân hắn đều dán đầy nhãn dán lạnh lùng.

"Cảm giác có khỏe không?" Kỳ Mộ Viễn nhìn chằm chằm Tiêu Điềm đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Tiêu Điền ngẩng đầu, cậu không hiểu ý tứ của Kỳ Mộ Viễn, nhưng theo tầm mắt hắn nhìn từ đầu tới chân cậu một lần, Tiêu Điềm lập tức đỏ tai, "Còn... còn tốt." Giọng nói so với muỗi kêu cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Kỳ Mộ Viễn nhìn thấy nhóc con rõ ràng đang nói dối, nếu không nhóc sẽ chẳng quay lại trong vài phút như vậy. Tuy tối hôm qua là lần đầu tiên của Tiêu Điềm nhưng chẳng những hắn không kiềm chế mà còn tàn nhẫn với cậu.

Tiêu Điềm nghĩ Kỳ Mộ Viễn sẽ nhanh chóng đưa cậu trở về, nhưng hắn lại bảo cậu đi tắm rửa trước, Tiêu Điềm ngơ ngác bị Kỳ Mộ Viễn dắt vào phòng tắm, hắn còn muốn cởi quần áo giúp cậu kết quả bị Tiêu Điềm đỏ mặt đẩy ra ngoài.

Đợi Tiêu Điềm tắm rửa xong, cơ thể cảm giác nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, cậu lau khô thân mình, đến lúc thay quần áo bỗng nhiên do dự.

Sao có thể mặc lại quần áo hôm qua được? Hơn nữa đã nhăn nhúm, bên trên còn có mùi rượu khó ngửi.

Không biết Kỳ Mộ Viễn có nghe được động tĩnh của cậu hay không, ngay lúc này hắn gõ cửa phòng tắm, không đợi Tiêu Điềm nói chuyện hắn đã đẩy cửa vào.

Tiêu Điềm sợ tới mức trong lúc nhất thời không biết nên che chỗ nào cho thích hợp, nhưng mà cậu có che kín thế nào cũng bằng thừa, bởi vì tối hôm qua hắn đã sớm nhìn cậu sạch sẽ.

"Mặc cái này trước, tôi sai người đi mua quần áo cho em."

Tiêu Điềm ngơ ngác nâng cánh tay, tùy ý để Kỳ Mộ Viễn mặc quần áo cho cậu, sau đó lại được hắn sấy tóc cho, Tiêu Điềm trộm nhìn mặt hắn trong gương, trên người cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, khỏi hỏi cũng biết là đồ của người đàn ông sau lưng cậu.

Một tay Kỳ Mộ Viễn cầm máy sấy, tay kia xoa xoa sợi tóc mềm mại của Tiêu Điềm, hắn sớm phát hiện cậu nhìn lén mình trong gương, đôi mắt tìm tòi nghiên cứu trên mặt hắn, bộ dáng nhỏ đáng yêu đến mức làm hắn thật muốn một ngụm ăn luôn cậu.

Kỳ Mộ Viễn sấy tóc cho Tiêu Điềm, thành công chiếm được gương mặt hồng hồng của cậu nói với hắn một tiếng " Cảm ơn."

"Ừ."

Không biết lần này Tiêu Điềm có nghe được hay không, tiếng ừ này của Kỳ Mộ Viễn so với buổi sáng ở ngoài cửa nhu hòa hơn rất nhiều.

Sau đó Kỳ Mộ Viễn lấy thuốc mỡ trong túi ra, quan tâm nói sẽ bôi thuốc cho Tiêu Điềm, Tiêu Điềm vội vàng che mông lùi về sau hai bước, "Em... em tự mình bôi."

Cậu nói xong thì đoạt lấy thuốc rồi đẩy Kỳ Mộ Viễn ra ngoài, lần này còn đề phòng khóa trái cửa lại.

Kỳ Mộ Viễn nghe được tiếng khóa cửa, trên mặt bất đắc dĩ cười cười, đành phải tiếp tục chờ ngoài cửa.

Tiêu Điềm ngượng ngùng tự bôi thuốc, lập tức cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, thuốc mỡ là loại chuyên dùng cho nơi đó, có thể giảm nhiệt giảm đau hiệu quả, Tiêu Điềm nghĩ người ngoài cửa này thật biết săn sóc.

Nhưng mà, nhà hắn còn có sẵn loại thuốc này, không phải là đã rõ ràng...

Tiêu Điềm lắc đầu, ngăn cho mình suy nghĩ nữa nhưng tại sao trong lòng lại ê ẩm thế này? Cậu mở cửa phòng tắm, lần này nói "Cảm ơn" ánh mắt không hề nhìn vào Kỳ Mộ Viễn.

Hửm?

Nhóc con đang giận dỗi à?

Kỳ Mộ Viễn liếc nhìn thuốc mỡ trên bồn rửa mặt, lại nhìn gương mặt cứng nhắc của Tiêu Điềm, hắn bỗng hiểu ra.

"Thuốc là tôi vừa nhờ đầu bếp tư tiện đường mua tới." Kỳ Mộ Viễn cúi đầu giải thích với Tiêu Điềm, âm thầm bật cười trong lòng.

Mặt Tiêu Điềm sắp vùi vào ngực luôn, cậu bị nhìn thấu, thật mất mặt, nhưng không hiểu tại sao trong lòng không còn chua nữa?

Kỳ Mộ Viễn dẫn Tiêu Điềm xuống lầu, bỗng nhiên có giọng nói dưới lầu vang lên làm Tiêu Điềm hoảng sợ, "Kỳ Mộ Viễn, rốt cuộc cậu cũng thông suốt rồi, muốn chơi trò kim ốc tàng kiều rồi hả?"

Kỳ Mộ Viễn cảm nhận được Tiêu Điềm trong khuỷu tay run lên một chút, khiến cho sắc mặt hắn không vui nhìn người phía dưới, "Cậu có muốn làm xong việc hôm nay rồi sao này không cần tới nữa không?"

"....." Đầu bếp tư nhân bị Kỳ Mộ Viễn chặn miệng, hắn và Kỳ Mộ Viễn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đôi khi sẽ trêu chọc vài câu nhưng không nghĩ tới hôm nay hắn đá ngón chân vào tấm thép rồi, tức giận trong mắt Kỳ Mộ Viễn không phải chuyện đùa.

Được rồi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hắn chỉ có thể ở đây làm bóng đèn thôi.

Tiêu Điềm nhìn chằm chằm bóng dáng đầu bếp đang tránh đi, Kỳ Mộ Viễn ngăn cản cậu, "Đừng để ý lời cậu ấy, chúng ta ăn sáng trước."

"Ừ." Lòng bàn tay Tiêu Điềm đổ mồ hôi, cũng may rất nhanh đã đi đến bàn ăn, cậu nhanh chóng rút bàn tay bị Kỳ Mộ Viễn nắm về.

Trước mặt toàn món ngon nhưng đều là rau xanh làm Tiêu Điềm không hề muốn ăn, tim cậu đang đập loạn trong ngực, cậu nghĩ tới hiện tại người đàn ông tên Kỳ Mộ Viễn đang ngồi trước mặt mình, chuyện xảy ra ở hộp đêm hôm qua cậu cũng có chút ấn tượng.

Kỳ Mộ Viễn cứu cậu, sau đó cậu ngủ với hắn!

Kỳ Kha Viễn, Kỳ Mộ Viễn, Kỳ Mộ Viễn, Kỳ Kha Viễn, hai cái tên này xoay quanh trong đầu Tiêu Điềm, cậu bi thương nhớ ra, đại khái cậu biết người mình ngủ là ai rồi.

Hu hu hu hu... Tiêu Điềm muốn khóc.

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn Kỳ Mộ Viễn, càng không dám hỏi Kỳ Mộ Viễn chú có biết tôi là ai không, chỉ đành ăn tất cả thức ăn Kỳ Mộ Viễn gắp vào chén cho cậu, cuối cùng cậu còn thất lễ ợ một hơi to.

Nghe thấy tiếng cười của Kỳ Mộ Viễn bên tai, Tiêu Điềm nắm khăn trải bàn, càng muốn khóc.

Sau đó trợ lí xách theo hai túi lớn đến đây, bên trong là quần áo mới mua cho Tiêu Điềm, tuy tối hôm qua cậu ta có gặp qua, biết Tiêu Điềm có vẻ gầy nhưng Kỳ Mộ Viễn mới nói chính xác được số đo vòng eo của Tiêu Điềm cho cậu ta.

Cho nên quần lót quần dài trợ lí mua đều rất vừa người, sau khi Tiêu Điềm thay xong còn muốn đổi lần nữa, nhưng Kỳ Mộ Viễn không đồng ý, nói cậu cứ mặc như vậy.

Trên đường đưa Tiêu Điềm về nhà, tình huống trong xe khác xa với hôm qua, Tiêu Điềm ngồi dựa sát vào cửa xe, rõ ràng đang trốn tránh Kỳ Mộ Viễn.

Kỳ Mộ Viễn muốn nắm tay Tiêu Điềm, nhưng cậu hình như luôn đề phòng hắn, keo kiệt mà giấu tay vào giữa hai chân.

Haizz, nhóc bại hoại, vẫn là tối hôm qua say rượu ngoan hơn, Kỳ Mộ Viễn không nhịn được cảm thán trong lòng.

Hắn không cưỡng ép cậu nữa, nhưng đến khi xe chạy đến cửa Tiêu gia, hắn cúi người mổ lên môi Tiêu Điềm một cái, nghĩ tới vài ngày sau mới được hôn cậu nữa, hắn sợ bản thân không đợi được.

Một lát sau Tiêu Điềm đỏ mặt xuống xe với cái miệng nhỏ ướt át, vừa nãy lúc Kỳ Mộ Viễn mút đầu lưỡi cậu, hình như hắn có nói câu gì đó?

"Chờ tôi."

Hắn... hắn nói vậy là có ý gì?

Hết chương 6. (28/9/2021)

Edit:Thỏ Cụp Tai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play